CHƯƠNG 76 Lạc Cửu Tiêu động động mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, một tia huyết quang xẹt qua từ trong đồng tử. “Ta rất nhớ ngươi…” Hoa Tiểu Mạc nhìn người đang gần trong gang tấc, tay dừng lại giữa không trung, cách không khí mà chậm rãi vẽ lại đường nét gương mặt y. “Chúng ta cùng nhau nằm mộng có được hay không.” Dứt lời, đôi mắt đen láy của Hoa Tiểu Mạc như có gợn sóng lan ra từng chút một, từ đáy mắt hiện lên ánh sáng kim sắc tựa như mặt trời rực rỡ. … Thạch thất trống vắng, trên giường đá cứng ngắc lạnh lẽo, thanh niên mặc y phục nằm đó hô hấp kéo dài, khóe môi góc cạnh phân minh hơi hơi nhếch lên, độ cong vui vẻ, mang theo chút ý vị thỏa mãn, như là chiếm được thứ mong muốn. Trong không khí có gợn sóng cực nhỏ bé, chỉ trong cái chớp mắt, đã khôi phục thành mặt hồ không chút sóng gợn. Lạc Cửu Tiêu chợt mở mắt ra, đôi mắt như mực nhìn chằm chằm vách tường cẩm thạch, hồi lâu sau mới có chút chuyển động, y mơ một giấc mơ. Giấc mơ rất chân thực, loại xúc cảm trơn nhẵn tinh tế kia còn hơn cả tơ lụa thượng đẳng, khiến y nhịn không được mà vuốt ve hôn hít, lưu luyến trong sự tuyệt diệu đó, mà khi nơi ấm áp chặt chẽ đó bao bọc lấy y, kéo y lên đến đỉnh khoái cảm… Vì sao lại quen thuộc đến như tạc vào nơi sâu thẩm trong linh hồn. Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, mà loại cảm giác tiêu hồn đó lại tràn đầy nơi ngực, thật lâu cũng không phai nhạt đi. Bàn tay đặt tại tiết khố, vật kiện dưới lòng bàn tay nổi lên phản ứng kịch liệt, đôi mắt Lạc Cửu Tiêu lóe lóe, người trong mơ là ai… Bầu trời bên trên Thương Mang sơn, Hoa Tiểu Mạc toét miệng, trên mặt mang nụ cười rõ nét, sau đó lại buồn rầu thở dài một hơi, còn mấy chục năm nữa, lâu quá đi. Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, trong một sơn cốc nhỏ ở chỗ sâu của Long Yên cốc, trước nhà tranh, thanh niên một tập bạch y đứng bên thác nước, sáo ngọc trong tay vang lên tiếng nhạc cực kỳ cổ quái, xung quanh có tiểu trùng màu đen bay múa, lượn vòng trên không, âm thanh ong ong kéo dài không ngừng. Âm trầm bỗng ngừng lại, thanh niên buông sáo xuống, gương mặt lãnh liệt không có một chút gợn tình tự bỗng nhiên biến đổi một chút, nhanh đến nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác. Thanh niên rũ rũ mắt, nhìn chăm chăm phần eo của mình, tựa hồ như ở đó có gì hấp dẫn ánh mắt y. Trên môi đột nhiên đặt lên cảm xúc mềm mại, trong hơi thở có khí tức không rõ ràng, thần sắc thanh niên hơi ngưng trọng, cứ như vậy mà đứng tại chỗ tùy ý một màn quỷ dị phát sinh trên người y, không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Trong thời gian mấy ngày, Hoa Tiểu Mạc ở nhân giới trải qua mấy buổi tối rất thỏa mãn hạnh phúc, chuyến cuối cùng hắn đi nhìn Lan Thất ở Đào Hoa thôn. Cùng Lan Thất lên núi hái thuốc, nhìn y đọc sách viết chữ dưới ánh nến, cứ như vậy yên lặng canh giữ bên người, thỉnh thoảng hữu ý vô ý trêu đùa y một chút, nhìn chân mày đối phương cau chặt, rồi lại tìm không ra nửa điểm đáp án. Hoa Tiểu Mạc trở về Thần giới cùng Hoa Vô Cữu trải qua một mùa xuân rồi hai tay tạo ra một đạo thần quyết tự phong ấn mình lại. Hoa nở hoa tàn, trần thế trăm năm trôi qua, luân hồi thiên chuyển, cuối cùng trở thành một trang truyền thuyết lưu lại nhân gian. Đỉnh Vân Vụ sơn, gian nhà tranh đứng sững trong mưa gió phiêu diêu đã không còn, cũng không biết từ năm nào tháng nào có một toàn tứ hợp viện* rất lớn tọa lạc. [tứ hợp viện: bốn viện tử hợp lại với nhau] Đình viện có những đóa hoa kỳ dị điểm xuyết, cỏ thơm xanh biếc nối tiếp nhau, bên cạnh một đầm nước là mảnh rừng trúc, lá trúc rơi rụng theo làn gió ấm áp mà xoay vòng bay lượn giữa không trung. Trên cây hoa quế to bằng người nằm nghiêng đó một thiếu niên mắt đen tóc đen, bên hông một thanh trường kiếm, ngũ quan như tạc từ cẩm thạch hàn khí bức nhân, một thân y bào hắc sắc cực kỳ nổi bật giữa hoa quế hoàng kim đầy cành. Dưới cây có ba hài đồng ngồi trên đất chơi đùa đồ vật mới lạ, một con hồ điệp bạch sắc có hoa văn kim sắc bay múa vây quanh bọn chúng, trong khóm hoa có chú thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui, đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, sau đó lại lăn lộn trong khóm hoa, rất là đáng yêu. Tiểu nữ hài mặc áo choàng gấm hồng sắc có hoa văn phù dung, gương mặt tinh xảo, hai bên gò má có lúm đồng tiền nhàn nhạt nghiêng đầu nghe âm thanh trong phòng, hiếu kỳ hỏi thiếu niên trên cây, “Đại ca, hình như cha đang khóc?” Thiếu niên chỉ chậm chạp nâng mí mắt một chút nhìn về gian phòng trên cửa có treo biển “đang vận động xin chớ làm phiền”, không cho ra chút lời đáp nào. Mà dưới cây có một tiểu nam hài bạch y đôi mắt hẹp dài đính một gương mặt diện vô biểu tình, nhàn nhạt mở miệng, “Sao ta lại nghe thấy cha đang thống khổ kêu to a?” “Bậy, hiện giờ cha đang rất thoải mái.” Ở bên cạnh tiểu nam hài mi mắt mang ý cười, mặc một thân y sam lam sắc như bầu trời nheo lại đôi mắt xinh đẹp đắc ý mở miệng, “Lần trước ta lén trốn dưới giường nghe được thanh âm y hệt như bây giờ, hiện giờ cha đang thoải mái muốn chết.” “Thoải mái muốn chết?” Tiểu nữ hài chu miệng, hoang mang hỏi, “Đó là cảm giác gì?” Thiếu niên buông rũ đôi mắt, gió thổi tung y quyết màu đen cùng mái tóc màu mực, giọng nói của nó rất nhạt, lẫn vào trong gió rất dễ dàng bỏ qua, “Dục tiên dục tử.” Mấy nhóc con dưới tàng cây ngửa đầu nhìn thiếu niên trên cây, vẻ mặt sùng bái, “Oa, vẫn là đại ca lợi hại.” Mấy người trong phòng đều nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, có tiếng cười trầm thấp từ tính phát ra, nam tử hồng bào cúi thân ôm chặt người trong lòng, nửa người dưới dùng lực mà chiếm đóng, vùng lưng trần trụi ứa mồ hôi tinh mịn. Thân thể không mặc y phục thon dài cao ngất, cơ thịt săn chắc căng cứng theo luật động, mồ hôi tinh mịn rỉ ra, thuận theo đường cong duyên dáng chảy xuống, có không ít nhỏ xuống ***g ngực bằng phẳng trắng nõn của người dưới thân, thấm ướt hai khỏa tròn đỏ thẫm sưng tấy. “Mạc, kêu to một chút, ta muốn nghe…” Lạc Cửu Tiêu thở dốc ồ ồ, làn da lạnh lẽo tái nhợt nhuộm màu ***. Thân thể ngửa ra sau, Hoa Tiểu Mạc há miệng phóng túng bản thân chìm nổi trong dục vọng, “A… ưm… ở đó… dùng thêm chút lực…” “Là ở đây?” Cảm nhận được Hoa Tiểu Mạc đột nhiên co rụt cái miệng nhỏ ở phía sau một cái, phát ra một tiêng rên gấp gáp, Lạc Cửu Tiêu bỗng gia tăng lực đạo, tại nơi sâu nhất kia không ngừng đâm chọt tới lui, cười khẽ hôn cánh môi Hoa Tiểu Mạc, cạy khớp hàm hắn ra đánh thẳng một mạch, cuốn lấy đầu lưỡi hắn mà quấn quýt. Sau một kích luật động run rẩy, kiện vật vùi trong thân thể Hoa Tiểu Mạc của Lạc Cửu Tiêu phóng thích, phun ra từng cổ dịch thể sềnh sệch. Hoa Tiểu Mạc như là bị loại nhiệt độ có chút nóng này đốt đến giật giật một hồi, kiện vật đáng thương từ sớm chẳng biết đã phóng thích mấy lần tràn ra vài giọt dịch thể. Hoa Tiểu Mạc xụi lơ trên bàn gỗ còn chưa lấy hơi, phía sau lại bị bàn tay hơi lạnh vuốt ve, ngay cả giọng nói trong miệng cũng bị cướp mất. “Bạch… Bạch Thần… chờ… chờ một chút… Ngô…” Bạch Thần vẫn như cũ diện vô biểu tình, song đáy mắt y lại có loại hỏa nhiệt cực sâu đậm lấp lóe hào quang, vât kiện cực đại đâm vào nội bích ấm áp của Hoa Tiểu Mạc. Thừa nhận va chạm kịch liệt, Hoa Tiểu Mạc không thể không bấu chặt mép bàn gỗ, trong cơ thể vốn đã lưu lại rất nhiều dịch thể, lúc này thuận theo công kích mỗi một lần lại càng hung mãnh, tiếng “nhóp nhép” càng lúc càng lớn, trên mặt hắn khô nóng lợi hại. Lạc Cửu Tiêu ngồi trên ghế thở sâu, thong thả ung dung lấy khăn lông lau chùi thân thể, còn Lan Thất ở một bên cúi người gặm hôn bờ vai xương quai xanh Hoa Tiểu Mạc, từng tấc một dời xuống dưới, cắn lấy một hạt đỏ trước ngực hắn, lưu lại một chuỗi dấu răng bên trên. Rất nhẹ nhàng, không dùng bao nhiêu lực đạo, rồi sau đó lại vươn đầu lưỡi liếm láp vòng quanh, bàn tay vân vê một khỏa còn lại. Hoa Tiểu Mạc bị loại cảm giác tê dại khó nén này làm cho toàn thân phát run, mềm oặt trên bàn gỗ, đôi chân vô lực mở ra, trong miệng phát ra tiếng thở dốc vỡ vụn. Mãi đến khi lưng rời khỏi bàn gỗ, có một cơ thể ấm áp dán lên, đôi mắt chứa thủy quang của hắn mới động đậy, dưới mông có hai bàn tay nâng lên, phần eo cũng có bàn tay đỡ lấy, Hoa Tiểu Mạc mở to mắt, lại nữa rồi… Sau đó lại cảm thấy nơi hắn cùng Bạch Thần dán chặt có vật gì đó tiến vào, hắn ghé vào trên vai Bạch Thần, hung hăng cắn một cái, vị tanh ngọt nhàn nhạt đầy trong khoang miệng, theo cổ họng nuốt xuống hòa vào trong bụng. “A… A Thất… ngươi… ngươi có thể đơn độc… đơn độc tiến vào…” Hoa Tiểu Mạc rung động lông mi dính ướt, phân không ra có bao nhiêu là mồ hôi của chính mình. Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là kích cỡ của vật kiện đang đưa đẩy trong cơ thể hắn đã đủ nghịch thiên rồi, vào thêm một cái nữa, vậy hắn nhất định sẽ bị căng rách. “Tiểu Mạc, ta không nhịn được nữa.” Giọng nói ôn nhuận của Lan Thất có chút bất bình ổn rõ rệt, y hôn sống lưng Hoa Tiểu Mạc, vén vạt áo lên, lộ ra khí cụ tinh thần phấn chấn, ma sát từ nơi nối lền giữa Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần rồi mạnh mẽ đâm vào. “A…” Hoa Tiểu Mạc căng cứng thân thể la to một tiếng, hàm răng cắm vào vai Bạch Thần, máu dần tuôn nhiều. Bạch Thần ôm chặt thắt lưng Hoa Tiểu Mạc, ngước lên đối mắt cùng Lan Thất một cái, lại lần nữa rũ mí mắt, càng dùng thêm lực mà xỏ xuyên. Đây là lần đầu tiên, Bạch Thần cùng Lan Thất hợp tác, trước đây phần lớn đều là ba người Lan Thất, Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị thay phiên nhau hợp tác, bởi vì kích cỡ của Bạch Thần thật sự không thể khinh thường, cho nên bọn họ hữu ý vô ý gạt Bạch Thần sang một bên. Lan Thất khẽ hôn gáy Hoa Tiểu Mạc, đầu lưỡi liếm lấy mồ hôi không ngừng ứa ra của hắn, thở ra một hơi, lục lọi dưới công kích của Bạch Thần tìm được một khe hở thuộc về mình, dùng vật kiện nóng bỏng từng chút một cọ lấy thân thể Hoa Tiểu Mạc. Cũng không biết qua bao lâu, Lan Thất trước một bước tiết ra trong luật động mãnh liệt, gương mặt y thân mật dán lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Hoa Tiểu Mạc. Hoa Tiểu Mạc đã nhũn thành một vũng bùn, trên lông mi nhuốm thủy quang, không biết là mồ hôi hay là nước mắt chảy ra trong quá trình, đôi mắt hắn mê ly nhìn nam nhân trước mắt, thanh lãnh một đời không thay đổi, lại lkhiến hắn làm thế nào cũng nhìn không chán. “Mạc nhi…” Bạch Thần nhìn say mê trong mắt Hoa Tiểu Mạc, y hơi câu đôi môi mỏng mím chặt, tiến đến hôn lên cánh môi Hoa Tiểu Mạc, nửa thân dưới chuyển động cực nhanh, ôm chặt Hoa Tiểu Mạc đem bản thân phóng thích ra. Lại một đôi tay ôm lấy hắn tách khỏi Bạch Thần, lại rơi vào ôm ấp rộng rãi, Hoa Tiểu Mạc ngồi trên đùi Tần Nghị, nơi nọ ở phía sau có rất nhiều dịch thể màu trắng chảy xuống, dính nhớp lợi hại, hắn đã lười mở miệng nữa, chỉ lấy đôi ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Tần Nghị. Cắn một cái trên chóp mũi Hoa Tiểu Mạc, Tần Nghị nắm lấy tay Hoa Tiểu Mạc đặt bên môi, chậm rãi liếm từng ngón tay của hắn. Nước bọt rất nhanh liếm ướt ngón tay Hoa Tiểu Mạc, Tần Nghị rất có kiên nhẫn học động tác mập hợp, chầm chậm phun ra nuốt vào, song, mồ hôi thấm ra giữa trán cùng với bộ vị mà y phục đã không thể che chắn đã cho thấy dục vọng của y giờ khắc này tựa như bão táp. Hoa Tiểu Mạc bị y liếm đến run rẩy, nơi nọ ở phía sau rất là ngứa ngáy, dịch dịch mông nhắm ngay chỗ cứng hơn đá của Tần Nghị. Là một người bình thường đều sẽ hiểu được đây là ý tứ gì, càng huống chi là Tần Nghị lúc này đã sớm mất đi lý trí. Khi vật cứng hơn đá đẩy mạnh vào địa phương ướt át không chịu nổi, một đường đẩy tới nơi sâu nhất, Tần Nghị không ngừng lại nửa khắc, gấp gáp bắt đầu bứt phá. Ngoài phòng thiếu niên trên cây nhìn ánh dương quang xuyên qua khe hở lá cây, cau cau chân mày mượt mà, “Vô Phỉ, Vô Du, Vô Trạm, xuống núi thôi.” Hoa Vô Du quệt miệng, kéo y sam hồng sắc trên người mình, mặt mày không cao hứng, “Tại sao vậy? Ta không muốn xuống núi đâu, ta muốn ăn cơm tẻ cha nấu.” Hoa Vô Phi ở bên cạnh trên mặt mang nét ôn hòa, ánh mắt mang ý cười lại ngừng trên tấm cửa gỗ, rõ ràng cũng không muốn rời đi. Còn Hoa Vô Trạm thì lại đứng lên, chỉnh lý y sam bạch sắc trên người, một khắc sau đã xuất hiện bên ngoài cửa gỗ, song, còn chưa chờ nó đẩy cửa đi vào, sau lưng đã có một trận gió cuốn lên, nó mặt lạnh bị mang về dưới táng cây. Cây hoa quế đột nhiên nổi gió, thiếu niên trên cây nhảy xuống, ánh mắt sắc bén quét qua ba đứa nhóc đầy mặt là vẻ không tình nguyện, “Cha đã ăn no rồi.”