CHƯƠNG 60
Tiếp đó lại là một trận trầm mặc, hai người lẳng lặng đợi nửa ngày.
Bụng Hoa Tiểu Mạc mơ hồ lại bắt đầu đau nữa, lần này so với lần trước còn rõ ràng hơn, loại cảm giác cổ quái này giống như là bị cái gì đó đâm khiến hắn không nhịn được cuộn người lại, trên trán dần thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tần Nghị trên mặt vẫn duy trì biểu tình nghiêm nghị, nội tâm lại có mấy phần sốt ruột trông thấy thiếu niên mặt tái nhợt, lòng căng thẳng, cúi người ôm hắn lên đặt trên chân mình, tay phải tập hợp chân khí khẽ chạm vào bụng hắn.
“Dược… trong y phục…” Hoa Tiểu Mạc níu tay áo Tần Nghị, từ trong kẻ răng nghiến chặt tràn ra mấy từ đứt quãng.
Tần Nghị nghe vậy lập tức dò tay vào vạt áo Hoa Tiểu Mạc, xúc cảm ấm áp cùng với khí tức chỉ có ở thiếu niên khiến đầu y nóng lên, ngốc lăng một chốc mới tiếp tục mò tìm.
“Mò… mò đâu đó…” Hoa Tiểu Mạc giơ tay lên vỗ một cái lên mu bàn tay Tần Nghị, hắn rất muốn dùng sức vỗ, mà hắn đau quá không còn bao nhiêu khí lực, hắn thở hổn hển nói: “… cái bình.”
Tần Nghị nhún nhún chân mày, từ trong ngực Hoa Tiểu Mạc xuất ra một cái bình bạch ngọc, rút nút bình đổ ra một viên dược hoàn cho hắn uống.
“Nước…” Bị dược hoàn do chính mình nghiên cứu nghẹn tại cổ họng, Hoa Tiểu Mạc rất là đau trứng, nhất là hiện giờ đầu óc kẻ duy nhất bên người còn có hố.
Đứng dậy rót một chén nước đi qua đưa tới bên môi Hoa Tiểu Mạc, Tần Nghị đưa bàn tay vừa nãy không cẩn thận bị nước văng trúng chùi chùi trên y phục.
“Vô Ưu… Vô Ưu cha cậu ấy…” Uống được mấy ngụm nước, nuốt xuống dược vật, Hoa Tiểu Mạc thư hoãn chút ít, lại bắt đầu trình diễn màn khổ nhục kế cũ rích, hắn kéo tay áo Tần Nghị, mặt mày cầu khẩn, phối với gương mặt vẫn chưa có bao nhiêu huyết sắc kia, bộ dáng thê thảm quá chừng.
Tần Nghị nhàn nhạt kéo khóe môi một chút, phủ tay lên trên cánh tay trắng nõn nọ của đối phương, dưới ánh mắt chờ mong của đối phương nhẹ nhàng di dời tay hắn ra.
“Nghỉ ngơi.”
Vương gia, ngươi đây là có mấy ý tứ? Hoa Tiểu Mạc nhức đầu.
Cách một hồi lại nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân lộn xộn không trật tự đến gần, Hoa Tiểu Mạc lại thấy một làn sóng người ồn ào như ong vỡ tổ xông tới đứng bên giường, ai nấy sắc mặt trầm trọng, cả người hắn nhất thời thấy không ổn, giờ phút này đây phải chăng hắn nên nói chút di ngôn gì đó hay không?
Liếc mắt nhìn giáo chủ từ ngoại thành chạy trở về cùng với đại hiệp dứt mình ra khỏi nghiên cứu dược vật, hắn giật giật môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiến lên chẩn mạch cho hắn vẫn là lão đầu nọ, cũng là đại phu Trọng Bình trong phủ, từng là lão thái y trong cung, lão cũng xui xẻo dữ, cái hôm cáo lão hồi hương lại bị chặn ngay trên quan đạo, sau đó lại đặt chân tại Ba Thục, một nhà lớn nhỏ đều được Tần Nghị rước sang bên này, một thời gian dài, lão cũng đành cam nguyện làm việc dưới quyền của Tần Nghị.
“Vương gia, tiểu công tử không có gì đáng ngại, chỉ là…” Trọng Bình có hơi do dự dừng lại một chút, ánh mắt chỉ trích đảo qua từ trên thân ba người Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, Tần Nghị, cuối cùng lại dừng lại trên người Hoa Tiểu Mạc, ho một tiếng: “Chuyện phòng the tạm thời chậm rãi, không nên qua gấp, bằng không…”
Âm cuối của lão dài quỷ dị, nửa câu che giấu phía sau có thể khiến người ta nhịn không được đá lão một cước.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoa Tiểu Mạc hiện lên đỏ ửng khả nghi, đêm qua lúc hắn cùng Bạch Thần tắm chung, nhất thời không khống chế nổi ôm nhau một khối cắn mút, lăn lăn sàng đan, nhưng cuối cùng không dám dùng súng đạn thật.
Mà đầu sỏ gây tội đại hiệp mặt than vẫn như cũ đính một bản mặt không chút biểu tình, khí tức quanh người lại là băng hàn tới đóng tuyết tại chỗ, nhíu mày rất nghiêm túc mà lắng nghe Trọng Bình dặn dò.
Trạng thái của Lạc Cửu Tiêu cũng không tốt mấy, cả người không ngừng phóng ra uy áp, vẻ lo lắng trên mặt cực lỳ nặng nề, cổ mùi vị huyết tinh kia xâm nhập vào không khí lưu động, Nam Phong đứng gần đó cổ họng bỗng ngọt, vội vàng bỏ chạy, mà Trọng Bình một thân lão cốt kịp thời được Hứa Mậu túm đi.
“Bạch Thần, ngươi biết hắn hiện tại có nhiều bất tiện mà còn đi bính* hắn, ngươi muốn lấy mạng hắn có phải hay không?” Lạc Cửu Tiêu chỉ Bạch Thần phẫn nộ, nói tới cuối gần như là rống lên luôn. [bính: đụng, chạm, tự nhiên thấy chữ nãy dễ thương nên giữ lại chơi haha]
Gương mặt yêu mị kia bỗng nhiên trở nên dữ tợn, hai tròng mắt nhiễm đỏ thị huyết, áo bào rộng đỏ tươi phất động quỷ dị, tùy thời đều sẽ đại khai sát giới, tâm lý Hoa Tiểu Mạc giật mình, thiếu chút nữa hắn đã quên, suy nghĩ của người này có thay đổi thế nào đi nữa, bên trong vẫn là tên ma quỷ kia.
Lãnh đạm liếc y một cái, tình tự dưới đáy mắt Bạch Thần cũng theo đó bạo lộ ra, như mây đen u ám, mưa to tuôn xuống.
Chuyện lần này so với ai y cũng là người bất an hơn, y chỉ là không quen biểu đạt, không quen phơi bày tình tự của mình ra.
“Là… là tự ta…” Chống người ngồi dậy, Hoa Tiểu Mạc một cái mặt mo khô nóng tới lợi hại.
Ai dè lời hắn vừa nói ra miệng, bầu không khí càng thêm đông cứng.
Bạch Thần bình tĩnh nhìn thiếu niên trên giường khẩn trương thay mình, mắt đen như mực, Lạc Cửu Tiêu nhìn ra động tác của hai người bọn họ với nhau càng thêm bộc phát phẫn nộ, Tần Nghị phân phó Yến Tiểu Ất lui xuống lấy thuốc, chỉ lấy khóe mắt liếc nhìn thiếu niên, thầm nghĩ, vẫn là rất ngu xuẩn.
Ngay cả Nam Phong đứng ở xa cũng lộ ra biểu tình “Chủ nhân, người hết cứu nổi rồi.”
Tiêu, vốn là muốn dập tắt đuốc, ai biết rưới thêm một lớp dầu, lửa càng cháy càng lớn hơn.
Hoa Tiểu Mạc lần nữa nằm trở lại giường, nghiêng người đưa lưng về phía bọn y, nhắm mắt ngủ.
Từ sau ngày hôm đó thân thể Hoa Tiểu Mạc phản ứng càng rõ ràng, ăn chút gì vào liền ói ra, có đôi khi chỉ uống nước cũng ói, gương mặt ú u cũng gầy đi, suốt này mê mê man man, cả người đều héo rũ, không dậy nổi nửa điểm sức mạnh.
Mộc Lan Mộc Cận còn có Nam Phong cùng nhau dùng hết thủ đoạn, đem tất cả đồ ăn vặt ở Ba Thục đều vơ vét về hết, chỉ hy vọng chủ tử bọn họ có thể ăn chút gì đó, nhưng mà hiệu quả không tốt lắm.
Liên tục hơn nửa tháng ăn không biết mùi vị gì, gương mặt trắng nõn nà của Hoa Tiểu Mạc cũng có chút vàng vọt, tâm tình vốn muốn đi dạo một vòng cũng không còn, luyện chế dược vật cho Vô Ưu cũng vô pháp tiến hành như thường lệ, một vị thuốc trong đó hắn cũng động không được, đành phải trì hoãn thôi.
Trời dần chuyển lạnh, lịch trình mỗi ngày của Hoa Tiểu Mạc chính là buổi sáng nằm trên giường vuốt bụng mình tới phát ngốc, buổi trưa mấy nam nhân vây lấy hắn, nhìn hắn ăn một chút ói một chút, xế chiều đi tìm Vô Ưu giải giải sầu, thỉnh thoảng hưng trí đi tới cắt cắt hoa, buổi tối cơ bản không ăn thứ gì, chỉ dựa vào các vị thuốc Lan Thất để lại lúc rời đi, trong bụng thật sự rất đói thì ngồi dậy uống canh, hơn phân nửa vẫn là ói ra.
Những ngày Khoát thì tiết*, Hoa Tiểu Mạc đang tại trù phòng giúp làm vằn thắn đột nhiên đau đến làm đổ cái khay trong tay.
[“Khoát thì tiết” là ngày lễ long trọng nhất của tộc Lật Túc (một trong những dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên, Trung Quốc), tương đương với Tân niên của Hán tộc. Trong đoạn thời gian từ ngày 5 đầu tháng 12 đến mùng mười tháng Giêng năm sau của nông lịch, trước sau ước chừng 1 tháng. Nguồn: Baike]
Hôm đó cũng là ngày mà tất cả hạ nhân trong phủ thành chủ trôi qua gian nan nhất, bọn gia đinh thấy không ngừng có nha hoàn ra ra vào vào từ gian phòng ngủ được bảo hộ trùng điệp kia, còn có thị vệ kéo người đã bất tỉnh, không biết sống chết đi ra, có gia đinh nhận ra là đại phu tọa đường* của dược phô trong thành, mà Trọng lão đại phu càng như kiến bò trên chảo nóng. [tọa đường: ý chỉ đại phu mở tiệm thuốc tại nhà]
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từng tiếng kêu la thống khổ trong phòng truyền ra, khiến tim tất cả mọi người đều treo lên cao.
“Vô Ưu, đừng khóc nữa.” Nam Phong vốn sốt ruột, thiếu niên buộc chặt với sinh tử của tất cả người trong tộc nếu như xảy ra chuyện, vậy y chỉ có thể tự vẫn thôi.
Thanh niên bên người đã khóc một ngày rồi, y nghe mà da đầu đều đang phát run.
Vô Ưu dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, ôm đầu gối nhỏ giọng nức nở, khiến cho yết hầu chất đầy oán trách của Nam Phong nhất thời nói không nên lời, y thở dài một tiếng ngồi xuống cạnh Vô Ưu, cùng cậu chờ đợi.
“Vương… Vương gia, lão phu vô năng…” Trọng Bình mấy ngày gần đây già đi một ít, trong lời nói tràn ngập cảm giác thất bại: “Mạch tượng của tiểu công tử lạ lùng, lão phu bình sinh chưa thấy qua, không dám tùy ý hạ châm.”
Sắc mặt Tần Nghị phủ đầy âm lệ, tay dời đến trên vỏ kiếm: “Trọng lão, kết quả của những người đó ông cũng tận mắt chứng kiến rồi, bên người bổn vương không lưu lại kẻ vô dụng.”
Phịch một tiếng, đầu gối Trọng Bình cong lại, trực tiếp quỳ trên mặt đất, thân thể khô gầy không ngừng run rẩy, trước kia ở trong cung lão nghe thấy không ít.
Sự tích của vị trước mặt này, thiết huyết vô tình, giết chóc quả quyết, nếu như nói gần vua như gần cọp, vậy thì vị này là tồn tại còn đáng sợ hơn so với lão hổ, một bước sai các bước đều sẽ sai, Trọng Bình lúc này chỉ tiếc hận cho quyết định trước đây của mình.
“Y về rồi.” Bạch Thần vẫn luôn ngồi bên giường lau mồ hôi cho Hoa Tiểu Mạc lạnh lùng mở miệng, có một tia kích động rõ ràng.
Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị lo lắng bất an nghe vậy đều cùng nhìn về phía cửa, đại môn đẩy ra từ bên ngoài, nam tử áo lam phong trần mệt mỏi sãi bước to đi vào, sớm đã không còn nho nhã của trước kia, mặt mũi mệt nhoài.
“Ra ngoài hết.” Trực tiếp vượt qua mấy người chạy thẳng đến trước giường, trông thấy thiếu niên nhắm chặt mắt sắc mặt trắng bệch như giấy, mơ hồ hiện lên màu xanh, Lan Thất trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, một đêm gấp rút chạy trở về, chỉ sợ xảy ra chuyện, quả nhiên vẫn cứ phát sinh.
Lan Thất thấy mấy người không hề nhúc nhích, y mím chặt môi: “Ta sẽ dốc toàn lực.” Thanh âm bình tĩnh, bàn tay lấy bao ngân châm ra lại run rẩy không dễ phát giác.
“Lan Thất, cho dù hắn chết, ta cũng muốn tận mắt trông thấy.” Lạc Cửu Tiêu dựa vào trụ giường nghiêng đầu ngưng mắt nhìn thiếu niên, nhãn thần chuyên chú có thể để người ta chìm đắm vào, nhưng lại ẩn giấu điên dại đáng sợ: “Ta sợ bỏ lỡ thời khắc cùng hắn xuống hoàng tuyền.”
Trên người Bạch Thần hàn khí bức nhân, đầu mày là u buồn nồng đặc hòa không tan, y nắm chặt tay thiếu niên, mím chặt khóe môi là ý vị dứt khoát.
Vương gia tự nhận mình là cha của hài tử trầm mặc đuổi cổ lão nhân còn đang chìm ngập trong sợ hãi tử vong, chọn một vị trí đứng ngay ngắn.
Lan Thất thấy vô pháp nói động được ba người, chỉ đành xem như không có gì, không yên lòng mà dặn dò: “Đợi một hồi vô luận trông thấy cái gì, ta hy vọng các ngươi cũng có thể duy trì nội tức của mình, chớ cắt ngang ta.”
Dứt lời liền phái người bưng nước tới rửa tay, để Lạc Cửu Tiêu và Bạch Thần dọn ra chỗ, y từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đó là một gốc thực vật màu tím, chỉ dài chừng ngón trỏ, toàn thân tản ra quang mang tím.
Đồng tử Bạch Thần hơi co lại, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục, gốc thực vật kia y có may mắn gặp qua một lần, còn là trong một cuộn tranh vẽ, nếu nói trông thấy thực vật, đây là lần đầu tiên.
Vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Lan Thất đến tột cùng làm sao mà có được?
Không rảnh bận tâm đến suy nghĩ của những người khác, Lan Thất nghiền nát lá của gốc thực vật kia đặt trên ngực Hoa Tiểu Mạc, lập tức chỉ thấy từng vòng quầng sáng màu tím tỏa ra, sau đó biến mất không thấy nữa.
Chờ một lát, thấy mi tâm nhíu chặt của Hoa Tiểu Mạc thoáng buông lỏng mấy phần, Lan Thất lấy ngân châm ra, hít sâu một hơi định thần rồi cẩn thận hạ châm.
Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc thống khổ nhỏ vụn, hô hấp của mấy nam nhân thả rất nhẹ.
Mỗi người bọn y đều trông thấy sinh tử quen rồi, tim từ lâu đã sớm chết lặng, đây là lần đầu tiên phát hiện sinh mệnh con người rốt cuộc trân quý như thế.
Sau thời gian ước chừng một nén hương, trái tim treo cao của Lan Thất cuối cùng hạ xuống, bất chấp không thèm lau mồ hôi trên trán, cúi người hôn khẽ lên mi tâm Hoa Tiểu Mạc một cái.
“Ngày này tháng thứ năm, hắn sẽ thừa nhận cơn đau như đục khoét vào xương.” Lan Thất vuốt ve bụng thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Tháng thứ mười, đó chính là đau đớn khoan vào tim.”
Động tác trên tay hơi ngừng, Lan Thất rũ mắt, giọng nói có vài tia run rẩy: “Ta sợ…”
Mấy người trầm mặc, bọn họ đều sợ.
“Mạc nhi yêu đứa bé này, hắn thậm chí ngay cả tên cũng đặt một đống, chưa đến một khắc cuối cùng, chớ có đi con đường kia.” Bạch Thần vẫn một mực kiệm lời ít nói nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói thanh lãnh tồn tại tình cảm nồng đặc.
Y làm sao không hiểu ý nghĩ của mấy người này, hài tử thật sự không quan trọng bằng một phần mười thiếu niên.
Lạc Cửu Tiêu đỡ trán, đáy mắt sung huyết, vô cùng bất lực: “Lan Thất, ngươi có biện pháp không?”
“Ta cần một giọt máu tươi của các ngươi.” Mắt thấy Lạc Cửu Tiêu một tay hóa móng vuốt định cắt cổ tay chính mình, Lan Thất lên tiếng ngăn lại: “Trước không vội, chờ ta thu thập đủ dược vật cần thiết.”
“Qua đêm nay, sẽ có chuyển biến tốt hay không?” Tần Nghị không hiểu y thuật, y thấy được hô hấp thiếu niên so với trước đó bình ổn không ít.
Lan Thất từ trong xoang mũi phát ra một âm thanh mệt mỏi, sau đó khép mắt dựa vào giường chợp mắt.
Trong đêm Hoa Tiểu Mạc khó chịu ngồi dậy thì bắt được tay của người ở bên cạnh, hắn tầm mắt mơ hồ, đại não hỗn độn đã sớm không phân rõ là ai, chỉ biết nắm thật chặt, như kẻ rơi xuống giữa biển trôi nổi bập bềnh đột nhiên gặp gỗ trôi, vô thức kêu lên lời nói ngay cả chính hắn cũng không biết, kêu đến cổ họng cũng khàn luôn.
Mấy nam nhân trắng đêm không ngủ, giữ ở bên giường, trong lúc đó Bạch Thần thậm chí đụng đến sáo, mấy lần nhịn rồi lại nhịn, mà sát ý của Lạc Cửu Tiêu so với y còn nặng hơn, nắm tay bóp chặt một mảnh huyết nhục mơ hồ, máu thuận theo kẽ ngón tay tách tách rơi xuống mép giường nhuộm đỏ chói.
Sắc mặt Tần Nghị cũng chưa giãn ra, âm trầm đến có thể khiến cho người khác run rẩy, người trong phủ đều nơm nớp lo sợ làm việc, e sợ lúc nào đó đầu mình dọn nhà.
Cũng may tình huống thế này cũng không kéo dài thời gian quá lâu, ngày thứ hai Hoa Tiểu Mạc đã từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi nằm trên giường thêm mấy ngày, khuôn mặt tái nhợt dần dần có mấy phần huyết sắc.
Đảo mắt Trừ tịch đã đến gần, trong phủ không khí vui mừng, Hoa Tiểu Mạc càng thèm ăn hơn nhiều so với mấy thàng trước, chiếc cằm gọt nhọn bắt đầu có dấu hiệu khôi phục tròn mềm, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Vùng bụng đã nhô lên thấy rõ, cũng may là mùa đông, y phục mặc dày dặn, kẻ không biết chuyện chỉ nhìn ra hắn mập lên.
Ngày đông ở Ba Thục không có tuyết, chỉ có cái lạnh khô hanh, lúc gió lớn nổi lên thì cứ y như đao quét.
Mặt trời ngày đông không đốt người bằng ngày hạ, trở nên ôn hòa, sưởi ấm lòng người, sẽ khiến cho con người nhịn không được cảm thán cuộc sống thật đẹp.
Ngồi trên ghế được lót một tầng đệm lông, Hoa Tiểu Mạc lười biếng nằm phơi nắng, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bày bánh ngọt cùng trà nước, gần đây ăn uống của hắn tăng nhiều, mặc dù còn có chút hư nhược, thân thể nặng nề không ít, nhưng tâm tình hắn rất không tệ.
A Thất trở về rồi, đều đoàn tụ cả rồi.
“Nam Phong, chờ qua hết năm vào xuân rồi thì trở về nhà ngươi có được hay không?” Hoa Tiểu Mạc rất là không biết xấu hổ, nhưng mà mấy nam nhân không đồng ý, hắn cũng không có biện pháp.
Nam Phong trong lòng cảm kích đối phương vẫn còn nhớ đến, hơi khó nghe thấy mà khẽ thở dài một hơi: “Chủ nhân, người không xảy ra chuyện gì đã là chuyện may mắn lớn nhất của tộc ta rồi.”
Vỗ vỗ vai thanh niên, khóe môi Hoa Tiểu Mạc cong lên: “Yên tâm, ta nhất định sẽ đi mà.” Trong lòng luôn cảm thấy mình nhất định phải đi một chuyến, ở nơi ấy tựa hồ như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn.
“Chủ nhân muốn lễ vật năm mới gì?” Nam Phong cười nói: “Thuộc hạ mấy năm nay cũng xây dựng một phần sản nghiệp, coi như là có chút thành tựu.”
Hoa Tiểu Mạc bĩu môi: “Ngươi thật đúng là đủ khiêm tốn.”
Nam Phong cũng không cự lại, chỉ một mình cười vui vẻ, chuyên tâm ghi nhớ một chuỗi yêu cầu dài mà thiếu niên quăng ra, hơn phân nửa là đồ ăn, số ít là đồ chơi.
Ăn hết bánh ngọt trong mồm, chân mày Hoa Tiểu Mạc khẽ nhíu, chỉ chỉ bụng: “Nó vừa mới đá ta một cái.”
Ở bên cạnh là Lạc Cửu Tiêu hôm nay mê điêu khắc nghe vậy thì đặt tiểu đao và mảnh gỗ trong tay xuống, cúi người dán lỗ tai lên bụng Hoa Tiểu Mạc cẩn thận nghe ngóng.
“Mặc y phục dầy như vậy ngươi nghe không được đâu.” Sờ sờ mái tóc bạch sắc của nam nhân, Hoa Tiểu Mạc cười to.
Lạc Cửu Tiêu ngẩng đầu, câu khóe môi lộ ra một mạt cười đến mê hoặc, thấy si mê trong mắt thiếu niên, y âm thầm lắc đầu, lại cảm thấy cực kỳ trân quý, xít lại gần dán lên tai hắn thổi một hơi, tiếng nói trầm thấp hơi khàn: “Vậy tối cởi y phục để ta nghe.”
“Tối ta có hẹn rồi.” Hài lòng thưởng thức biểu tình biến hóa trên mặt nam nhân, Hoa Tiểu Mạc ngáp một cái: “Bạch Thần muốn dạy ta thổi sáo.”
Bạch y nam tử ở bên cạnh lật thư tịch màu mắt nhu hòa.
Lạc Cửu Tiêu cắn răng: “Vậy tối mai.”
“Tối mai ta cũng có hẹn rồi.” Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn trời: “A Thất nói muốn xoa bóp chân cho ta.”
Nam tử áo lam đang châm thêm trà trên mặt treo nụ cười ôn hòa, y nghe vậy bật cười ra tiếng, đưa nước trà tới bên miệng thiếu niên uy hắn uống mấy ngụm.
“Tối ngày mốt cũng có thể rồi chứ.” Sắc mặt giáo chủ đại nhân triệt để đen thui.
Hoa Tiểu Mạc đứng dậy chậm rì rì sửa sửa y phục, hướng về phía nam nhân sắp hóa đen nhếch mép: “Ngày mốt sang năm, đến lúc đó mấy người chúng ta đại bị đồng miên*.” [cùng đắp chung chăn to mà ngủ :”)]
“Ta đi nhà xí.” Nói xong thì cất bước rời đi, Hoa Tiểu Mạc cảm giác được đường nhìn nọ sau lưng mình, hắn run lập cập, có loại dự cảm không mấy tốt.
Lúc đi ra từ nhà xí, trên mặt Tần Nghị vẫn là bộ biểu tình túc cẩn* nọ, có thể dọa chết kẻ đang sống sờ sờ, y trầm giọng nói: “Sang đây.” [túc: nghiêm túc | cẩn: trịnh trọng, thận trọng]
Khi Hoa Tiểu Mạc xác định không phải y nói giỡn, lê lết dịch bước đi qua, chân mày Tần Nghị nhíu rất chặt, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, dưới ánh mắt ngốc lăng của thiếu niên mang lên cổ hắn, mở vạt áo đối phương ra đặt ngọc bội vào trong.
“Có thể đi rồi.”
Hoa Tiểu Mạc ngớ ra, nga một tiếng xoay mình bước đi, vừa đi vừa nghi hoặc, lễ vật mừng năm mới?
Lúc ăn cơm tối vào đêm trừ tịch, Hoa Tiểu Mạc đi tìm Vô Ưu, đối phương tuy không giống bộ dạng trước đây hễ gặp là khóc, nhưng mà ánh mắt vẫn cứ đỏ.
Lại gọi hết Nam Phong, Hứa Mậu, Yến Tiểu Ất, Mộc Lan, Mộc Cận qua, cả nhà vây quanh bàn tròn ăn bữa cơm tất niên.
“Chủ tử, lễ tết phải đón giao thừa, cầu phúc cho trưởng bối.”
Lúc Hoa Tiểu Mạc vẫn còn mở cái tiệm sách kia, trải qua cuộc sống diao ti, năm mới thức đến mười hai giờ khuya cơ hồ là hết sức bình thường.
“Có mạt chược không?” Hoa Tiểu Mạc ôm lò sưởi nhỏ, cười híp mắt hỏi: “Mã điếu?”
Mộc Lan ngốc lăng, sau đó lộ ra nụ cười: “Có, nô tỳ đây đi chuẩn bị.”
Nhìn trước mắt Lan Thất và Bạch Thần đánh cờ, Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị vây xem, Hoa Tiểu Mạc hưng phấn hỏi: “Chơi không?”
Không ai hồi đáp.
Hoa Tiểu Mạc cúi đầu ủ rũ kéo kéo tóc: “Thật không chơi?”
Thấy mấy nam nhân vẫn không để ý tới mình, Hoa Tiểu Mạc đập bàn một cái: “Ai thắng nhiều nhất, có thưởng.”
Lời vừa ra, mấy tên nam nhân nhìn như dậy không nổi hứng thú đều dời tầm mắt về hắn: “Thưởng gì?”
Hoa Tiểu Mạc nghẹn họng, đoán chừng là đầu óc co giật, hào khí ném ra một câu: “Gì cũng được.”
60.
Đao:
– Câu cuối của Mạc ngáo là minh chứng hùng hồn cho câu: Tự làm bậy không thể sống. =))))
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
24 chương
43 chương
532 chương
13 chương