Tiểu thiếu gia chớp chớp mắt: “Ngươi có ý gì?” Ảnh về dùng ngón tay sờ lên mặt mình chốc lát, sau đó soạt một cái kéo xuống một tầng da mặt. Tiểu thiếu gia nhảy dựng lên ôm cột, la hét: “A a a a a! Mặt rớt kìa!” Ảnh vệ buồn cười, tiến lại gần nói: “Ngươi nhìn xem ta là ai.” Tiểu thiếu gia nhắm tịt mắt lại, sợ tới mức nhăn tít mặt, run lập cập nói: “Ngươi là quỷ sao?” Ảnh vệ: “….” Ảnh vệ: “Uổng cho ngươi xem nhiều thoại bản võ hiệp như vậy, sao đến thuật dịch dung cũng không biết?” Tiểu thiếu gia thấp thỏm hé kẽ tay nhìn một cái: “Ngươi… ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Trong tay ảnh vệ cầm một tấm da mặt bình thường không có gì nổi bật, khoanh tay đứng trước mặt tiểu thiếu gia. Bóng người cao ngát thon dài được ánh trăng phác hoạ một đường viền bàng bạc. Cây ngọc lan phía sau hắn rõ ràng đã nở hoa được một thời gian, nhưng chẳng hiểu vì sao tiểu thiếu gia lại cảm thấy dường như nó vừa nở hoa, ngàn cây vạn cây, tung bay phấp phới, nhưng vẫn không bì được với một nụ cười của người trước mắt. Ảnh vệ: “Ta là Diệp đại hiệp.” Tiểu thiếu gia nuốt nước bọt đánh ực một cái, chân nhũn như vừa đạp vào một đụn mây. Chân tay cậu mềm xèo rụt ra sau cột, chỉ lộ nửa gương mặt nhìn chằm chằm vào cái người tự xưng là Diệp đại hiệp này. Hai gò má cứ như bị hàng hiên đỏ rực nhuộm màu. Diệp đại hiệp nhìn trời thở dài: “Nếu sớm biết ngươi yêu thích ta như thế, ta sẽ không mang tấm mặt nạ này. Mấy ngày nay nó làm ta ngứa quá chừng.” Nói xong, hắn đảo mắt nhìn về phía tiểu thiếu gia, ôn nhu nói: “Nhưng mà đừng đi báo quan nha, thiếu gia ~” Đôi mắt tiểu thiếu gia loé sáng, tất nhiên là đã tin, nhưng mà cũng không nguyện ý, bèn tự lừa mình dối người mà phản bác: “Ngươi là Diệp đại hiệp…. Không thể nào…” Diệp đại hiệp tiến lên một bước, ghé sát vào mỉm cười hỏi: “Sao lại không thể?” Tiểu thiếu gia rụt thành một cục, cả người lùn đi mấy phân lắp bắp nói: “Nhìn không giống như bức tranh truy nã… Không giống lắm…” Người thật vậy mà còn đẹp hơn vài phần! Diệp đại hiệp: “Ta không giống, bức tranh kia xấu hơn bản thân ta một chút.” Tiểu thiếu gia nói không nên lời, tim đập như trống. Diệp đại hiệp vỗ mặt mình, nói: “Hầy, mặt nạ kia rất kín, làm ta bị nóng ngứa đến mắc ghẻ rồi.” Tâm hồn si mê thần tượng của tiểu thiếu gia đột nhiên bị nhen lên, kháng nghị nói: “Diệp đại hiệp mới không bị nóng đến mắc ghẻ đâu! Ngươi, ngươi là giả đúng không?” Diệp đại hiệp: “Hở?” Tiểu thiếu gia: “Nhất định là ngươi đeo hai tầng mặt nạ, cải trang thành Diệp đại hiệp!” Nói xong, duỗi một tay từ sau cột ra, sờ một trận trên mặt Diệp đại hiệp. Diệp đại hiệp khoanh tay, bình tĩnh để cậu sờ, gương mặt tuấn tú bị móng vuốt của tiểu thiếu gia nhào nặn thành đủ loại hình dáng. Một lát sau, rốt cuộc Diệp đại hiệp cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Thiếu gia sờ đủ chưa?” Thiếu gia mặt đỏ tới mang tai thu tay về: “Không phải là ta sờ, mà ta đang kiểm tra…” Diệp đại hiệp: “Kiểm tra ra được gì không?” Tiểu thiếu gia lúng túng, một hồi lau mới thốt ra được một câu đầy đủ: “Ta không tin, Diệp đại hiệp sao có khả năng đến nhà ta làm thị vệ được?” Diệp đại hiệp thở dài: “Lần trước không phải đã nói rồi sao. Cẩu quan XXX kia bị thượng mã phong mà chết, trùng hợp lúc đó ta vừa đi ngang qua. Cộng thêm dân gian cứ khoe khoang một trận nên quan phủ vẫn cứ tưởng là ta giết cẩu quan kia. Giờ xung quanh đều truy nã ta, ta phải đi tìm chỗ an toàn để tránh nguy hiểm, nhân tiện…” Đôi mắt tiểu thiếu gia lấp lánh, nhẹ giọng hỏi: “Nhân tiện…. Cái gì?” Diệp đại hiệp thân mật gõ gõ trán tiểu thiếu gia, vô cùng bình tĩnh nói: “Nhân tiện kiếm chút bạc đó thiếu gia. Lần trước ta tự dùng tiền túi mua lương thực cứu tế dân chúng, nghèo đến mỗi ngày đều phải ăn cháo loãng với củ cải khô. Cha ngươi tuyển thị vệ lương rất cao, hơn nữa có thể tuỳ thích ăn thịt, do đó mà ta tới.” Tiểu thiếu gia hầu như ngất tại chỗ! Chỉ vì ăn thịt! Diệp đại hiệp vậy mà chỉ vì ăn thịt! Tiểu thiếu gia ở sau cây cột nhanh chóng hồi tưởng lại những hành động mình đã làm mấy ngày trước, luống cuống: “Vậy mấy ngày nay lúc ta nhắc tới ngươi, có phải trong lòng ngươi đều đang lén cười ta ngu xuẩn không?” Diệp đại hiệp thành thật đáp: “Đúng là ta lén cười ngươi thật.” Tiểu thiếu gia khóc hu hu: “Cái tên này, ngươi thật xấu xa.” Diệp đại hiệp ôn nhu nói: “Cười ngươi thật đáng yêu.” Tiểu thiếu gia lại cười hi hi: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?” Diệp đại hiệp bị tiểu thiếu gia đổi mặt nhanh như chớp chọc cho bật cười thành tiếng. Điệp đại hiệp: “Vậy đi, che giấu thân phận là ta không đúng, để bồi tội ta sẽ…” Tiểu thiếu gia nhộn nhạo mà nhìn Diệp đại hiệp, chờ kinh hỉ. Diệp đại hiệp: “Ngươi chưa từng thấy Diệp đại hiệp móc mũi đúng không, ta móc một lần cho ngươi xem.” Tiểu thiếu gia rít gào: “A a a a a! Không cho ngươi móc mũi!” Nhưng mà Diệp đại hiệp đã mạnh mẽ móc mũi rồi bắn ra phía xa. Tiểu thiếu gia sợ hãi đến mức giống như một con tôm tít! Diệp đại hiệp thoải mái móc mũi xong, lại nói: “Chắc ngươi cũng chưa thấy Diệp đại hiệp…” Tiểu thiếu gia nhào tới ôm chặt lấy Diệp đại hiệp, siết cả người Diệp đại hiệp lại, nói: “Không cho! Cái gì cũng không cho ngươi làm!” Lấy sức lực của Diệp đại hiệp, muốn tránh thoát khỏi giam giữa của tiếu thiếu gia quả thật rất dễ dàng. Có điều Diệp đại hiệp không chỉ không tránh, trái lại còn dung túng mà cười nhẹ một tiếng. Tiểu thiếu gia nghe thấy tiếng cười này, lập tức giống như bị bỏng mà buông tay ra, quy củ mà đứng ở một bên. Diệp đại hiệp thấp giọng nói: “Sao, Diệp đại hiệp chính là một người dung tục, ngươi còn thích không?” Đầy mặt tiểu thiếu gia viết thích, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không thích.”