Mỗi ngày đều bị chính mình cay khóc

Chương 115 : Chúng ta sẽ không chết chứ?

Chu Bách Triết nhịn không được suy đoán chuyện này có khi ẩn giấu một bí mật không thế để người ta biết, vì thế người biết rõ tình huống đã ém nhẹm tin tức? Thế nhưng đó đã là chuyện hai ngàn năm trước, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chu Bách Triết chỉ có thể tạm thời ném chuyện này ra sau đầu, không đề cập tới. Đúng lúc này một tiếng báo động chói tai vang lên.... Áo Cổ Đinh chợt bật dậy, hơi biến sắc. Chu Bách Triết không rõ tình thế, chỉ có thể lo sợ bất an hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Áo Cổ Đinh trầm giọng nói: "Là tiếng cảnh báo có địch tập kích." Địch tập kích? Chu Bách Triết giật mình, vội hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Áo Cổ Đinh híp mắt: "Đi, đi xem thế nào." Chu Bách Triết vội vàng gật đầu, vừa định nhảy xuống giường thì đã bị Áo Cổ Đinh trực tiếp túm lấy nhét vào trong lòng, sau đó nhanh chóng mở cửa rời đi. Chu Bách Triết hơi giật giật mí mắt, có chút nghẹn lời. Dáng dấp nhỏ nên cứ bị người ta coi là vật trang sức nhấc tới nhấc lui. Thủy thủ đoàn trên chiến hạm vận tải rất hoảng loạn, nhốn nháo chạy về phía phòng điều khiển, bởi vì dị năng của thuyền trưởng là cao nhất, bọn họ theo bản năng muốn núp dưới cánh chim của cường giả, thế nhưng lại không hề biết, cũng không thể nào tưởng tượng được người có thực lực mạnh nhất trên chiếc tinh hạm này ngược lại chính là cây thực vật trăm phần trăm kia. Chu Bách Triết có chút lo lắng hỏi nhỏ: "Không có việc gì chứ?" Áo Cổ Đinh lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa rõ, bất quá không có việc gì đâu." Chu Bách Triết nghĩ cũng phải, ngoại trừ đội trưởng đội săn chỉ mới cấp năm, cậu cùng Áo Cổ Đinh đã đạt tới cấp bảy, thực sự có thể đi ngang ở thế giới tương lai này. Còn sợ cái cọng lông gì nữa chứ? Lá cây ỉu xìu rũ xuống của Chu Bách Triết nháy mắt dựng thẳng, hùng dũng oai vệ nói: "Mau tới xem thử xem, để chúng ta xem xem rốt cuộc là kẻ nào không có mắt như vậy!" Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, quyết định không để ý tới cây ớt thích bắt nạt kẻ yếu này nữa, nhanh chóng đi tới, rốt cuộc cũng tới phòng điều khiển. Phòng điều khiển ở khoang đầu tiên, không gian rất lớn, dù sao thì cần phải chứa rất nhiều máy móc cỡ lớn, cần phải không ngừng vận chuyển điều khiền. Nơi này hiện giờ đã tập trung không ít người, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, bàn luận xôn xao. Mà trên màn hình bán trong suốt ở phía trước thì xuất hiện mấy chiếc chiến hạm chiến đầu đang chăm chăm lái về phía bọn họ. Con mắt Chu Bách Triết sáng ngời, mấy chiếc chiến hạm kia thực đẹp quá đi, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại tràn đầy khí thế. Chỉ là chiến hạm vận tải dân dụng làm sao có thể đánh thắng được tinh hạm chiến đấu chuyên nghiệp chứ? Chu Bách Triết vốn rất tự tin một lần nữa kinh sợ, lá cây dựng thẳng cũng meo meo co quắp lại, nhỏ giọng nói: "Mấy chiếc chiến hạm kia thoạt nhìn có vẻ rất mạnh." Áo Cổ Đinh híp mắt, đáy mắt tràn đầy cảm xúc người ta xem không hiểu. Chu Bách Triết có chút trẩn trương, trước đó còn tưởng chỉ với đẳng cấp cao như mình cùng Áo Cổ Đinh tuyệt đối có thể nghiền ép bất cứ dị năng giả nào. Thế nhưng lúc này có cấp bậc cao cỡ nào cũng vô ích, bởi vì đối phương có vụ khí tiên tiến, trực tiếp nã một phát thì chiến hạm vận tải sẽ nổ tung banh xác. Thuyền trưởng nhanh chóng liên hệ với dàn chiến hạm khí thế hung hăng kia, sau một chuỗi tít tít tít, bên kia truyền tới âm thanh xa lạ. "Mở cửa khoang ra để người của bọn tao tiến vào." Mọi người bên trong tinh hạm nháy mắt khẩn trương, ý thức được nhóm người này rất có thể muốn cướp vật tư. Thuyền trưởng có chút khẩn trương nói: "Bằng hữu đối diện, chúng tôi là chiến hạm vận tải Lý tộc...." "Đừng lảm nhảm, mau mở cửa khoang, bằng không pháo kích quang của bọn tao không có mắt đâu." Âm thanh của đối phương trở nên mất kiên nhẫn. Sắc mặt thuyền trưởng thực khó coi; Lý tộc có thể xem là gia tộc khá nổi danh ở các tinh cầu phụ cận, mỗi lần vận chuyển không có ai dám cướp bóc, dù sao cũng e ngại tới năng lực của gia tộc Lý thị. Nhóm thuyền viên nhao nhao khuyên nhủ: "Thuyền trưởng, chúng ta mở cửa khoang đi, toàn mấy món hàng không đáng tiền thôi, hàng hóa mất không sao, thế nhưng mạng thì không thể mất được a." Thuyền trưởng vốn không muốn mở cửa khoang, dù sao ông vì Lý tộc vận chuyển hàng hóa đã nhiều năm, nếu như bây giờ để mất hàng, trở về sẽ bị phạt rất nặng. Hiện giờ trên chiến hạm còn có vài người khách, không thể để bọn họ gặp nguy hiểm. Suy nghĩ một chút, thuyền trưởng cắn răng nói: "Mở cửa khoang." Biểu tình mọi người phờ phạc, nhao nhao gật đầu, âm thầm cầu khẩn những người kia chỉ cướp hàng chứ không giết người. Chu Bách Triết khẩn trương kéo Áo Cổ Đinh: "Làm sao bây giờ, đám người kia rõ ràng không có ý tốt." Áo Cổ Đinh trấn an đám người Hoàng Mao, cuối cùng đè lại Chu Bách Triết, trầm giọng nói: "Cứ để chúng tiến vào." Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu. Rất nhanh, cửa khoang mở ra, vài người nam biểu tình hung hãn đi tới, thấy sắc mặt mọi người bên trong tràn đầy khẩn trương sợ hãi thì lộ ra ý cười đắc ý. "Giỏi lắm, đây chính là lựa chọn chuẩn xác của bọn mày." Thuyền trưởng kìm nén sợ hãi, tiến tới thận trọng nói: "Vậy ngài có thể đừng tổn thương bất luận người nào không, chúng tôi nhất định sẽ không phản kháng." Tên cầm đầu điên cuồng cười ha hả: "Cái này phải xem biểu hiện của bọn mày." Thuyền trưởng miễn cưỡng cười gượng: "Ngài yên tâm, tôi hiểu quy củ." "Đúng là đáng chết." Hoàng Mao nhỏ giọng mắng. Âm thanh này rất nhỏ, không bị người nam kia nghe thấy, thế nhưng sự tồn tại của Áo Cổ Đinh thật sự quá bắt mắt, đám người kia nhanh chóng phát hiện rồi vây tới, lộ ra vẻ mặt hung hãn: "Thằng nhóc, mày rất lạ mặt?" Khoảnh khắc đó Chu Bách Triết thật sự muốn đốt một cây nến cho người này, Áo Cổ Đinh này ngay cả trùng biến dị cấp bảy cũng phải bỏ xác thế mà tên này lại tự tìm đường chết như vậy, chỉ sợ không sống nổi tới ngày mai. Ngay cả đám Hoàng Mao cũng lơ đãng dùng biểu tình thương hại nhìn về phía đám người kia. Áo Cổ Đinh không biến sắc, chỉ là ánh mắt có chút băng lãnh. Thế nhưng thái độ này nháy mắt làm người nam kia phẫn nộ: "Tụi bây, xông lên giết chết nó cho tao." Đám người nghe vậy lập tức vây tới, đám Hoàng Mao cũng nhanh chóng xuất thủ, nhanh nhẹn đánh gục đám cướp ngã xuống sàn, đau đớn kêu ỏm tỏi. Người đam đau đớn hoảng sợ nói: "Mày, bọn mày rốt cuộc là ai, tao ở khu này trước giờ chưa từng gặp bọn mày." Tốc độ cùng sức chiến đấu đáng sợ như vậy tuyệt đối không có khả năng là nhân vật không có tiếng tăm. Hoàng Mao lắc lắc cổ tay, lộ ra ý cười xấu xa: "Đã lâu rồi không đánh người, có chút lạ tay." Nhìn nụ cười tà ác như ác ma của Hoàng Mao, người nam kia sợ hãi co quắp người, dập đầu lắp bắp nói: "Bọn mày đừng tới đây, lão đại của bọn tao còn ở trong chiến hạm, nếu bọn tao xảy ra chuyện thì tất cả bọn mày đều phải chết." Nụ cười của Hoàng Mao cứng đờ, lập tức quay đầu, do dự nói: "Đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì vẫn không thể đánh lại chiến hạm. Áo Cổ Đinh bước ra, thản nhiên nói: "Tiếp tục đánh." Người nam kia trợn to mắt, có chút không dám tin: "Nếu tao không trở lại, lão đại nhất định sẽ tới cứu bọn tao." Khóe miệng Áo Cổ Đinh lộ ra nụ cười lạnh: "Mày có thể để lão đại mày thử xem." Lúc này người nam mới ý thức được mình đã đá trúng thiết bản, ngoài mạnh trong yếu nói: "Chẳng lẽ bọn mày không sợ bị chiến hạm bắn chết à?" Hoàng Mao siết nắm tay, cười hắc hắc: "Vậy thì lão đại bọn mày cũng chẳng để tâm gì tới bọn mày, cho dù chết thì tốt xấu gì cũng có bọn mày chôn cùng." Người nam kia nghẹn lời, ý thức được mình tự chôn mình vào hố, hắn biến sắc tỏ ra yếu thế gào khóc: "Cầu xin bọn mày đừng giết tao, tao có thể nói lão đại không công kích phi thuyền của bọn mày." Đáy mắt Hoàng Mao hiện lên ý khinh bỉ, nếu như người này kiên cường hơn một chút thì có thể xem trọng một chút, thế nhưng đường đường là một người người nam lại sợ chết như vậy, quả thực làm người ta cảm thấy khinh bỉ. Thuyền trưởng lúc này im bặt không nói tiếng nào, căn bản là không dám xen mồm, hắn phát hiện trước đó mình quả thực đã nhìn nhầm, không ngờ sức chiến đấu của nhóm người này lại mạnh như vậy, trực tiếp nghiền ép đám hải tặc vũ trụ này. Áo Cổ Đinh liếc nhìn Hoàng Mao, ánh mắt lãnh tĩnh, thế nhưng Hoàng Mao lại tựa hồ nhận được tin tức gì đó, lập tức xốc người nam kia dậy, thô bạo nói: "Đứng dậy, nói với lão đại của bọn mày là đã giải quyết xong bên này." Chu Bách Triết vây xem nãy giờ nháy mắt trầm mặc, cứ cảm thấy.... hành động dùng ánh mắt trao đổi của hai người này thật sự quá siêu cấp. Thế nhưng vì sao trong lòng lại đột nhiên có chút chua xót nhỉ? Cảm giác không biết là tại vì sao này làm Chu Bách Triết lại càng buồn bực hơn. Người nam kia bị xốc lên, Hoàng Mao uy hiếp nói: "Lừa đám người bên chiến hạm qua đây, nếu mày dám hoa tay múa chân gì gì đó, trước khi đám kia giết tao, tao đảm bảo sẽ giết mày chết trước." Người nam nhịn không được run lẩy bẩy. Hoàng Mao tiếp tục uy hiếp: "Cho nên cố gắng làm chuyện tao giao phó đi, bằng không cái mạng nhỏ của mày đang chờ chôn cùng với tao đấy, cùng lắm thì chết hết thôi." Có câu nói rất hay, mềm sợ cứng, cứng sợ vô lại. Thái độ cũng ngôn từ của Hoàng Mao trực tiếp dọa hỏng tên không tặc này, hắn không muốn chết sớm như vậy, vì thế vội vàng nói: "Tao nhất định sẽ cố gắng câu thông với bên tinh hạm. "Lão, lão đại." Hoàng Mao giơ kiếm kích quang, mũi kiếm xẹt qua cổ hắn, nháy mắt cứa ra một giọt máu. Người nọ sợ tới toàn thân phát lạnh, không dám gây sự, chỉ có thể làm theo lời Hoàng Mao phân phó, chỉ có như vậy mới có được cơ hội sống sót. Đối diện nhanh chóng truyền tới âm thanh của vị lão đại bên kia: "Lão Bát, mày xử lý xong chưa?" Hoàng Mao kéo người nam, dùng khẩu hình chậm rãi nói: "Thất bại liền lấy mạng mày." Người nam này chính là lão Bát, lúc này nhịn không được nuốt nước miếng nói: "Em, em đã giải quyết xong rồi." Lão đại bên kia tựa hồ cảm nhận được giọng nói của lão Bát không đúng lắm, nháy mắt cảnh giác: "Lão Bát, bên đó rốt cuộc thế nào?" Lão Bát nhìn thanh kiếm đặt sát bên cổ mình, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Bên này đã xử lý xong rồi, thuyền trưởng nguyện ý giao nộp toàn bộ vật phẩm quý giá, chỉ cần chúng ta đảm bảo sẽ không giết bọn họ." Lão đại ở bên kia nghe xong thì cười ha hả, sâu xa nói: "Nhưng sao tao lại cảm thấy giọng điệu của mày có chút không đúng vậy?" Mồ hôi lạnh lão Bát túa ra, hắn thật sự quá bất cẩn, tuy thời gian ở cùng với lão đại không dài, thế nhưng bản tính của hắn thể nào đã hoàn toàn bị đối phương nắm bắt, lúc này cứ lắp ba lắp bắp thì không hề có chút cảm giác khoe khoang nào, tự nhiên làm đối phương sinh ra cảm giác nghi hoặc. Hoàng Mao một lần nữa đẩy kiếm lia thêm vài cm, trực tiếp cứa thành một đường nhạt trên cổ lão Bát, lão Bát sợ tới tè ra quần, mồ hôi lạnh tuông như mưa, vội vàng nói: "Lão đại, giọng của em không đúng là quá bình thường." Lão đại ở bên kia nghi hoặc: "Hử?" Lão Bát nói: "Nếu như ngài nhìn thấy chiếc chiến hạm vận tải này chứa những thứ gì thì chính ngài cũng không bình tĩnh nổi." Trong mắt Hoàng Mao lóe lên một tia tán thưởng. Lão Bát này tuy quá chết nhát nhưng không thể không nói đầu óc phản ứng cực nhanh, chỉ một khoảnh khắc đã tự tìm ra lời giải thích hợp lý. Quả nhiên nghe thấy có thứ tốt thì hô hấp của vị lão đại cảnh giác này liền trở nên dồn dập, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là thứ gì?" Lão Bát làm bộ cực kỳ kích động nói: "Là kiếm kích quang, toàn bộ đều là vũ khí tốt nhất, còn có tinh hạch cấp năm." "Cái gì? Mày nói thật không?" Bên lão đại truyền tới động tĩnh lớn, tựa hồ là tiếng ghế dựa bị ngã. Lão Bát nhắm mắt lại nói: "Thật, lão đại, ngài mau qua đây đi, kiếm kích quang bên này nhiều lắm, tôi với đám đàn em căn bản không khiêng về nổi, thật sự quá nặng." Lão đại lập tức bảo: "Mở cửa khoang, tao sẽ cho tiến hành kết nối khoang cửa chiến hạm." "Dạ lão đại, em biết rồi." Lão Bát nói. Ngay sau đó, một trận âm thanh tít tít tít vang lên, thông tin bên kia bị cắt đứt, mà chiến hạm cách đó không xa cũng bắt đầu di chuyển tới hướng cửa khoang. Lão Bát động cũng không dám, cho dù sau lưng áo đã ướt nhẹp: "Được, được rồi a." Hoàng Mao thu hồi kiếm: "Coi như mày lanh trí." Nói xong, Hoàng Mao đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm quỷ dị: "Thế nhưng tao không nói sẽ thả mày đi." Lão Bát lộ ra biểu tình hoảng sợ, thế nhưng mọi thứ đã quá muộn, bởi vì chuôi kiếm của Hoàng Mao đã đập vào cổ lão Bát, nháy mắt làm hắn chìm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Đám đàn em còn lại bắt đầu hoảng loạn nhưng từng người từng người bị nhóm Hoàng Mao lần lượt đánh ngất, sau đó lệnh cho thuyền trưởng mở cửa khoang, để chiến hạm bên kia tiến hành kết nối, nói cách khác hai chiến hạm sẽ dựng ra một đường hầm phòng hộ liên thông, người của hai bên có thể tùy ý qua lại mà không lo hít thở không thông vì thiếu dưỡng khí. Sau khi đường hầm phòng hộ kết nối xong, Áo Cổ Đinh lập tức nói với Thái Thản Ba: "Đợi ở đây, bảo vệ tốt thuyền viên." "Vâng, đại nhân." Thái Thản Ba ồm ồm đáp. Sau đó, nhóm Áo Cổ Đinh lập tức xuyên qua đường hầm, vừa vặn chạm mặt với đám hải tặc từ lối ra chạy tới. Lão đại vừa thấy bọn họ thì nháy mắt hiểu ra, làm sao không hiểu đã xảy ra chuyện gì, gã oán hận nói: "Chết tiệt! Cư nhiên bị lừa, lão Bát khốn khiếp dám lừa tao." Hoàng Mao miệng tiện nói: "Xem ra lão đại như mày cũng chả có gì đặc biệt, ngay cả thủ hạ cũng không quản tốt." Nếu đổi lại là hắn, cho dù người khác uy hiếp thế nào cũng tuyệt đối không làm ra chuyện tổn hại tướng quân. Đó là vinh quang của người chiến sĩ trung thành nhất. Lão đại tức tới xì khói, lập tức phất tay: "Làm thịt đám này cho tao!" Nhóm Hoàng Mao nào sợ đám cướp này, lại càng lớn lối hơn nói: "Tự lo cho mình trước đi." Lão đại âm trầm nhìn chằm chằm Hoàng Mao, cắn răng nghiến lợi nói: "Chờ tao bắt bọn mày xong, tao sẽ xử mày trước, cho mày biết người nào không thể chọc vào." Hoàng Mao lập tức lộ ra vẻ mặt sợ sệt, chỉ là trông đặc biệt khoa trương: "Ôi trời ơi, tao sợ quá đó nha." Giờ phút này lão đại triệt để mất đi lý trí, dẫn đầu vọt tới quát: "Tao muốn giết mày." Vẻ mặt khoa trương của Hoàng Mao lập tức trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lóe lên tia đắc ý đã dụ địch lọt vào tròng, thấp giọng nói: "Chỉ là chút chiêu khích tướng nho nhỏ, thế mà tên ngu này vẫn bị lựa, đúng là quá dễ lừa mà." Âm thanh của Hoàng Mao mặc dù nhỏ nhưng vẫn bị lão đại nghe thấy rõ ràng, lại càng phẫn nộ hơn: "Tao muốn giết mày!" Sau đó hai bên bắt đầu đánh nhau kịch liệt, kiếm kích quang va chạm phát ra tiếng vang vang sội, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết cùng mùi máu tươi, hết thảy làm Chu Bách Triết có chút không thích ứng. Tuy cậu là vũ giả, bản thân cũng là chức nghiệp chiến đấu nhưng thật sự chưa từng thử qua chuyện cùng người khác liều mạng chém giết, không quản thế nào, đã tới tới thế giới này thì cần phải học thích ứng. Tuy số lượng hải tặc khá nhiều nhưng không chống chịu nổi thực lực cường đại của nhóm Áo Cổ Đinh, thực nhẹ nhàng nghiền ép đám hải tặc này, có vài tên nhát gan thấy sức mạnh chênh lệch quá lớn liền không ngoan cố chống lại mà chọn đầu hàng. Lão đại thấy một màn này thì tức giận lộ ra biểu tình dữ tợn, thế nhưng sau đó bị Áo Cổ Đinh dùng kiếm kích quang công kích mãnh liệt làm gã thở cũng không nổi, trực tiếp bị đánh trọng thương, miệng phun máu tươi, vẻ mặt tái nhợt. Chỉ mới mười phút mà nhóm đám cướp tự xưng là hải tặc vương trong vũ trụ bị diệt toàn quân. Lão đại đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hắn căn bản không có cách nào tiếp thu kết quả này. Tại sao có thể như vậy, bên mình rõ ràng xấp xỉ hơn trăm người lại không đấu lại sáu người kia. Nhất là bản thân gã đã là dị năng giả cấp bốn nhưng lại không chống nổi mười chiêu của người nam thần bí đáng sợ kia, sức mạnh này thật sự quá đáng sợ, căn bản chưa từng nghe qua. Từ khi nào tinh tế lại xuất hiện một nhân vật kinh dị như vậy chứ, gã cư nhiên không hề nghe thấy chút tiếng gió nào. Nếu biết trên chiếc chiến hạm vận tải này có mấy người này, gã tuyệt đối sẽ không dại dột chạy tới đánh cướp, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ thành viên nhóm hải tặc của gã đều sa lưới. Thật sự không cam lòng. Tựa hồ nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ hừng hực trong mắt lão đại, Hoàng Mao thừa dịp Áo Cổ Đinh không chú ý đá vào chân gã đe dọa: "Thu hồi ánh mắt của mày lại." Rõ ràng dáng vẻ cà phất cà phơ nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát khí, so với một tên cướp như gã còn nồng đậm hơn, lão đại rùng mình, cảm giác sợ hãi nháy mắt lan tràn. Người này.... nhất định bước ra từ trong núi thây biển lửa, bằng không căn bản không thể nào có được sát khí đáng sợ như vậy. Đương nhiên đừng nói Hoàng Mao, chỉ thôn dân thôi thì lượng sát khí mang trên người cũng đủ áp đảo đại đa số mọi người. Dù sao thì trong khoảng thời gian ba tháng qua, mọi người vẫn luôn không ngừng chiến đấu với trùng biến dị, xác trùng chất thành núi, hơn nữa còn từng nếm trải uy áp đáng sợ của trùng biến dị cấp tám, sau này khẳng định sẽ không còn sợ hãi những cấp bậc trùng biến dị thấp hơn nữa. Đó là kết quả tự mình tôi luyện thành. Càng miễn bàn tới Hoàng Mao, hắn luôn đi theo bên cạnh Áo Cổ Đinh, trải qua biết bao nhiêu chiến dịch lớn nhỏ, cũng tham gia trận chiến với trùng biến dị cấp bảy mấy năm trước, hiện giờ năm thuộc hạ bên người Áo Cổ Đinh đều đã sớm lột xác, chỉ là bọn họ vẫn không tự phát hiện ra mà thôi. Nó tích lũy từng chút từng chút một, chờ đến ngày tỏa ra hào quang rực rỡ. Rất nhanh sau đó mệnh lệnh của Áo Cổ Đinh được đưa ra, nhóm Hoàng Map áp giải đám hải tặc này lên chiến hạm, mặc dù trong chiến hạm vẫn còn địch nhân nhưng nó đã không còn là chuyện đáng lo nữa rồi. Sau khi căn dặn nhóm thuyền trưởng không nên ra ngoài, an tâm đợi nhóm Áo Cổ Đinh giải quyết đám hải tặc. Kỳ thực căn bản không cần nhóm Áo Cổ Đinh căn dặn, bởi vì nhóm thuyền trưởng sớm đã kinh sợ núp ở trong góc, không dám tùy tiện đi lại, càng miễn bàn tới chuyện làm gì đó. Cuộc chiến diễn ra trong chiếc chiến hạm kết nối với chiến hạm vận tải, vì thế nhóm hải tặc trong ba chiếc chiến hạm khác không hề biết bên này xảy ra chuyện, vẫn nhàn nhã tám chuyện. Trong cái nhìn của bọn họ, bất quá chỉ là lục soát một chiếc chiến hạm vận tải mà thôi, có thể có được mấy dị năng giả lợi hại đâu chứ. Cho dù có thì khẳng định không thể đánh lại lão đại, gã đã là dị năng giả cấp bốn, trong tinh tế này sớm đã có chút danh tiếng. Vì thế trong lúc đám hải tặc không hề có chút cảnh giác nào, Áo Cổ Đinh điều khiển chiếc chiến hạm đối với anh mà nói vẫn khá lạc hậu, nhanh chóng triển khai công kích. Từng đạo pháo kích quang đáng sợ bắn ra trực tiếp xuyên thủng vài chiếc chiến hạm, điều này làm đám hải tặc căn bản còn không kịp phản ứng đã bị chấn động ngã văng xuống đập vào vách phi thuyền. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đám hải tặc đều khó hiểu, sao chiến hạm của lão đại tự dưng lại công kích người của mình chứ? Không phải chúng quá ngốc, căn bản không ngờ được chiếc chiến hạm kia đã sớm đổi chủ, bởi vì chúng chủ quan phán đoán rằng lão đại của mình sẽ không thất bại. Vì thế khả năng duy nhất là.... lão đại của bọn họ bị động kinh. Hoặc là tìm được thứ tốt bên chiến hạm vận tải, muốn nuốt một mình nên nổi sát tâm muốn giết chết những huynh đệ khác. Ý thức được điểm này, đám hải tặc nháy mắt phẫn nộ. Bọn họ theo lão đại tuy không quá lâu nhưng vẫn rất tín nhiệm gã, thật không ngờ đối phương cư nhiên lại muốn giết bọn họ. Vì thế đám hải tặc bắt đầu điều khiển chiến hạm muốn liều mạng một phen. Chu Bách Triết xem mà hết hồn, vội vàng nói: "Bọn họ muốn công kích kìa." Địch nhân có nhiều chiến hạm như vậy, bên mình thì chỉ có một, cộng thêm một chiến hạm vận tải căn bản không có lực chiến đấu, nhìn thế nào cũng đứng ở thế yếu. Nhóm Hoàng Mao căn bản không khẩn trương, ngược lại trấn an Chu Bách Triết: "Ớt đại vương, ngài đừng lo lắng, chúng ta...." Lời nói chợt khựng lại, Hoàng Mao ý thức được mình suýt chút nữa đã nói ra thân phận của Áo Cổ Đinh đại nhân.... [end 115]