Mối lương duyên trời đánh
Chương 7 : Chương 04.1
Chương 4: Ly gián
Bộ phận chấm công hỗn loạn nhất trong công ty chính là Bộ phận Thị trường.
Vốn dĩ mỗi tuần phải mở cuộc họp, thế nhưng lần này là sếp tân nhiệm cho nên đã ra thông báo vội vã, trước mỗi ngày thứ Sáu sẽ họp một lần nên cả Bộ phận Thị trường bỗng nhiên chật ních người.
Viên Nhuận Chi bước vào Bộ phận Thị trường, đột nhiên nhìn thấy căn phòng chật ních người, nhất thời chưa kịp thích ứng.
Người đối diện béo ục béo ịch chính là Lý Nguyên Tường, chuyên phụ trách các công trình lớn trong thành phố, vừa mới đi công tác về. Anh mỉm cười tươi tắn rồi bước lại gần cô: “Chi Chi, bọn họ nói em chuyển sang Bộ phận Thị trường, anh đến giờ vẫn còn chưa dám tin, không ngờ Tang tổng lại nỡ cho em đi, sau này có gì giúp đỡ anh nhé!”
Lý Nguyên Tường kích động dùng tay vuốt lên vuốt xuống phần lưng gầy guộc của Viên Nhuận Chi vô cùng nhiệt tình, chỉ còn thiếu nước đẩy mạnh cô ra ngoài.
Viên Nhuận Chi khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Lý tổng, anh đâu cần phải mạnh tay thế chứ? Anh cứ thế này, bà xã anh làm sao mà nuốt trôi được anh chứ?”
Triệu Dạ Quần ngồi cạnh bên liền nói xen vào: “Chi Chi, em không biết bà xã của Lý tổng thích nhất chính là sức mạnh vô biên của anh ấy hay sao?”
Anh vừa nói lại còn làm mấy động tác đánh mắt, trao môi. Mọi người nghe thấy bật cười hỉ hả.
Lý Nguyên Tường giơ nắm đấm chỉ về phía Triệu Dạ Quần hét lớn: “Triệu Dạ Quần, mẹ kiếp, anh lúc nào cũng lôi tôi ra làm trò cười. Rồi có ngày lão tử đây sẽ bóp chết anh cho xem”.
Triệu Dạ Quần chuyên làm các công trình của trường học, thường ngày rất thích chọc ghẹo người khác, sau khi “tiếp vài chiêu” cùng Lý Nguyên Tường, anh liền khoác tay lên vai Lý Nguyên Tường rồi nói: “Nhìn cái bộ dạng to như gấu của anh đi, từng này tuổi đầu rồi còn bày đặt ngượng ngùng. Giả vờ thuần khiết cái gì chứ? Muốn giả vờ cũng phải để cho Chi Chi của chúng ta giả vờ chứ? Chi Chi, em nói xem có đúng không?”
Viên Nhuận Chi lập tức bật cười nói: “Ây da, Triệu tổng, nói về giả thuần khiết, em làm sao mà bì với anh được? Ngày nào mà anh chẳng lăn lộn trong các trường học chứ?”
“Cái gì mà Triệu tổng? Ở đây làm gì có ai mà không sưng (từ đồng âm khác nghĩa với từ “Tổng”) chứ? Mẹ kiếp tất cả đều là sưng mặt cả thôi”. Triệu Dạ Quần bật cười nói.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc lại được trận cười hỉ hả.
Hạ Nguyệt Cúc đứng bên cạnh cửa sổ nói xen vào: “Triệu Dạ Quần, nếu như bọn này sưng mặt, thì anh chắc chắn là sưng mông rồi”.
Mọi người thường nói làm nghề nội thất công trình tất cả đều là lưu manh, câu này không sai chút nào. Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, cho dù là mặc đồ âu thắt cà vạt, ngồi trong một khách sạn cao cấp, uống rượu quý ủ từ thế kỷ XVII thì vẫn cứ là một lưu manh không hơn không kém.
Viên Nhuận Chi sớm đã miễn dịch với hiện tượng hỗn loạn, tạp nham này ở Bộ phận Thị trường, nên cũng nhanh chóng hòa nhập.
Triệu Dạ Quần ghé sát Viên Nhuận Chi, ôm lấy bờ vai của cô, tiếp đó thì thầm nói cùng mọi người: “Nhắc đến sưng mông thì người lợi hại nhất chính là vị đang ngồi trong phòng kia, ai mà chẳng biết tên tiểu tử đó quái dị, lạ thường. Cảnh ngộ thê thảm em gặp mấy ngày nay, mấy anh em này đều nghe nói cả rồi. Chi Chi, anh đồng cảm với em”.
Viên Nhuận Chi cảm kích vô cùng, đưa tay vỗ lên vai của Triệu Dạ Quần nói: “Tiểu Dạ Ca, anh không biết là sau mấy năm đi theo Tang tổng, em đã luyện thành tấm thân kim cương bất hoại, trường sinh bất tử rồi sao? Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đối với em chỉ là chuyện nhỏ. Thật ra, điều mà Tiểu Dạ Ca mong đợi, chờ trông chính là mông của anh ta có thể sưng đến lúc nào được đúng không?”
“Ồ…”
“À…”
“Uầy…”
Lời nói của Viên Nhuận Chi vừa dứt, cả gian phòng vang lên các kiểu tiếng cười phong phú, đặc sắc.
Người trong bộ phận có sự ăn ý, hiểu nhau mà không cần dùng lời nói. Một năm rưỡi trước, trước khi Giám đốc Dương đến, có hai vị giám đốc đến đảm nhiệm vai trò này chưa tới một tháng liền rời khỏi Tang thị ngay. Một người có bằng Thạc sỹ, một người là lão giang hồ từng trải, lí do hai người này rời khỏi đương nhiên là do người trong Bộ phận Thị trường này. Nguyên nhân là vị Thạc sỹ kia từ sáng đến tối lúc nào cũng bắt mọi người làm việc theo đúng quy định cứng nhắc, lý thuyết suông đã ghi trong Giáo trình quản lý MBA, còn bản thân lại không bao giờ nhúng tay vào trực tiếp làm.
Về lão giang hồ từng trải thì bất luận là báo cáo, đề xuất gì, ông đều gật đầu đồng ý cả, khi gặp phải điều gì không khả thi, ông liền chối bay chối biến, đẩy phăng trách nhiệm cho người khác, hoàn toàn không nhận hết trách nhiệm mà người cấp trên cần và nên có. Thế nên, mọi người đồng tâm hiệp lực nghĩ cách đẩy bọn họ đi bằng được, sau đó vui vẻ hứng khởi cùng nhau tổ chức tiệc mừng công. Nếu như Kỷ Ngôn Tắc không khiến cho người trong Bộ phận Thị trường cảm phục thì e là không lâu sau đó sẽ phải chịu công kích mạnh mẽ của tập thể nhân viên trong bộ phận này thôi.
Triệu Dạ Quần nheo mặt lại, mỉm cười nói: “Chi Chi, em đã không ngoan ngoãn nghe lời, lại còn nói linh tinh, đáng đánh!”
Viên Nhuận Chi liền nhún vai nói: “Người ta là vô tội mà”.
Lưu Tiến Tiền im lặng ngồi một bên “xem kịch hay”, mỉm cười nói: “Chi Chi, tối qua sau khi tan làm, anh nghe nói vị Kỷ tổng đó vì muốn nâng cao sức khỏe thể chất cho tất cả mọi người trong Bộ phận Thị trường nên đã quyết định tổ chức chuyến dã ngoại tập huấn ba ngày. Tang tổng cũng đồng ý rồi, có đúng không?”
Lưu Tiến Tiền vừa đưa ra vấn đề này, cả Bộ phận Thị trường hỗn loạn như cái chợ, tiếng chửi không dứt.
“Dã ngoại tập huấn? Dã ngoại tập huấn cái gì?”
“Mọi người đã xem qua chương trình huấn luyện quân đội chiếu trên truyền hình chưa? Có lẽ cũng giống y như vậy thôi”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, hình như là định tận dụng mấy ngày nghỉ cuối tuần đó!”
“Cái gì? Tận dụng ngày nghỉ cuối tuần sao? Cuối tuần tôi còn phải đưa con trai đi dự triển lãm tranh nữa”.
“Cái tên họ Kỷ kia có phải ăn no không có việc gì làm không? Thời tiết nóng nực thế này, định hại chết người ta chắc? Ngày nào chúng ta chẳng phải chạy đi chạy lại trên công trường, lại còn phải nâng cao thể chất gì nữa? Sức khỏe của lão đây rắn chắc, mạnh khỏe như trâu mộng”.
“Đúng đấy, thật là không thể nào hiểu nổi tại sao lại có thể nghĩ ra những chuyện như thế? Phải chăng vì đọc sách nhiều quá nên đầu óc cũng hủ bại theo rồi?”
“Chi Chi, em nói đi, chuyện đó có thật không?”
Đối mặt với truy vấn của các đồng nghiệp, Viên Nhuận Chi khẽ cười ha ha vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may mà bọn họ không biết, bởi vì cô ngất xỉu ngay tại công trường nên mới phát sinh ra việc dã ngoại tập huấn này. Nếu như không, chắc sẽ bị họ xé xác thành trăm mảnh mất.
Cô ấp a ấp úng một hồi lâu rồi nói: “Hôm qua em bị ngất xỉu, nào biết được những chuyện ấy…”
Mọi người vẫn tiếp tục bức cung, lúc này một giọng nói dõng dạc ngắt quãng mọi người: “Đã chín giờ rồi, có chuyện gì thì nói trong cuộc họp, tất cả vào phòng họp thôi!”
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều im bặt.
Viên Nhuận Chi quay đầu lại nhìn, người nói chính là Kỷ Ngôn Tắc. Hôm nay, anh ta vẫn mặc chiếc sơ mi màu trắng, trắng đến mức chói mắt.
Triệu Dạ Quần là người đầu tiên lên tiếng: “Đi họp thôi, vào họp thôi, đi nào, đi nào!” Tất cả mọi người trong Bộ phận Thị trường lần lượt kéo nhau vào trong phòng họp. Viên Nhuận Chi đang định ngồi ở vị trí cách Kỷ Ngôn Tắc mấy người thì Kỷ Ngôn Tắc liền nhoẻn miệng cười nói: “Trợ lý Viên, bên này!”
Nhìn chỗ ngồi cạnh bên Kỷ Ngôn Tắc, lại nhìn nụ cười mỉm trên mặt anh ta, khóe miệng của Viên Nhuận Chi khẽ co giật. Trước mặt mọi người, tên khốn này sao lại nhìn cô mỉm cười dâm đãng thế không biết! Nhất định là có âm mưu.
Quả nhiên không sai, phòng hội nghị ngay tức thì nổi lên những tiếng cười không rõ nguyên do.
Viên Nhuận Chi đưa mắt nhìn sang tứ phía. Tất cả mọi người đều giả vờ đang nhìn vào chiếc máy tính xách tay của riêng mình, vẻ mặt tỏ ra như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì lạ thường cả.
Cô âm thầm mím chặt môi, trong bụng thầm nghĩ: “Định cô lập tôi, đừng có hòng!”
Cô chậm rãi bước lại gần, đang định ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc thì giọng nói dõng dạc kia lại vang lên một lần nữa: “Trợ lý Viên, hãy lau tấm bảng trắng phía sau lưng trước đã, còn nữa, lát nữa cô có nhiệm vụ ghi chép lại nội dung cuộc họp ngày hôm nay!”
Cô quay người lau chiếc bảng trắng, sau khi lau xong, vừa mới ngồi xuống lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc nói: “Trợ lý Viên, phiền cô lấy cho mỗi vị đồng nghiệp một ly nước”.
“Ồ…” Cô lại quay người đi lấy nước.
Cả phòng hội nghị lại vang lên vài tiếng cười.
Viên Nhuận Chi ngồi trước máy nước uống, vừa rót nước vừa nghiến răng nghiến lợi thầm rủa trong bụng: “Hắn tự coi mình là quan chắc? Tỏ vẻ tỏ dạng như thể một quan viên cao cấp vậy!”
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu ra nhìn cô, sau đó quay lại nhìn mọi người mỉm cười nói: “Tin rằng mấy vị ngồi đây đều không lạ lẫm với tôi, trước đây chúng ta cũng thường gặp nhau trên công trường, cho nên tôi không nói mấy lời khách khí nữa. Tôi cũng giống như tất cả mọi người, đều có cùng mục tiêu, đó chính là nâng cao thành tích doanh thu, để nhận được càng nhiều tiền thưởng càng tốt. Người xưa có câu tục ngữ rất hay, “có tiền là vương giả”, cho nên, hy vọng từ giờ trở đi, tất cả chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Mấy câu nói thực tế của Kỷ Ngôn Tắc nói đúng vào mong muốn trong lòng của các đồng nghiệp cho nên nhận được sự tán thưởng, đồng tình của mọi người.
Lúc Viên Nhuận Chi đang lấy nước cho mọi người, nghe thấy câu nói quen thuộc “có tiền mới là vương giả” liền bất giác quay người lại nhìn. Tên khốn kiếp này không ngờ lại ăn cắp bản quyền câu nói của dì cô một cách trắng trợn như vậy.
Rót nước xong, Viên Nhuận Chi quay trở về chỗ ngồi bên cạnh. Anh ta lại nhìn cô nở nụ cười nham hiểm, sau đó quay sang nói với tất cả các đồng nghiệp khác: “Ừm, bây giờ, chúng ta sẽ đi vào nội dung chính của buổi họp ngày hôm này, hãy thông tin qua, trong tay các vị đang giữ những dự án, công trình nào, tiến độ ra sao, có gặp phải điều gì khó khăn không?”
Bàn tay cầm chuột của Viên Nhuận Chi bất cẩn run rẩy, hãi hùng.
Rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm cái gì? Bắt đầu từ ngày hôm qua thái độ không bình thường chút nào, không có việc gì cũng nhìn cô mỉm cười, rốt cuộc là do cô hoa mắt, hay là hắn biến thành kẻ đại si tình?
Lúc này, cô chẳng dám ngẩng đầu lên nữa, chỉ sợ lại nhìn thấy nụ cười gian tà, ám muội của tên khốn kia. Cô nghiến răng, cố gắng hít một hơi thở sâu, nhìn vào màn hình chiếc laptop trước mặt, chuyên tâm làm thư ký hội nghị. Tiếp theo đó, mọi chuyện diễn ra không khác gì những cuộc họp khác, có điều mang đậm màu sắc và phong cách chỉ riêng có ở Bộ phận Thị trường mà thôi, thô tục và lẳng lơ.
Viên Nhuận Chi vừa chăm chú lắng nghe mọi người phát biểu, vừa nỗ lực nhanh chóng gõ bàn phím. Nhìn trên màn hình đầy những chữ là chữ, đã mấy trang giấy rồi, còn cô thì vẫn đang nỗ lực ghi lại mọi điều đang diễn ra. Cô không thể không phục mấy người làm bên Bộ phận Thị trường, bà nhà nó, múa lưỡi như điên!
Từ trước đến này cô chưa bao giờ phải ghi lại nội dung cuộc họp đến mức tay tê dại, nhức mỏi thế này, ngay cả khi cô chat trên mạng cùng mười mấy người một lúc cũng chưa từng đến mức độ này. Những người trong Bộ phận Thị trường thật sự quá dã man!
Cô lại nghiến răng nghiến lợi nỗ lực gõ chữ.
Lý Nguyên Tường là người sau cùng phát biểu, cũng là người nói nhiều nhất. Khi anh thốt ra chữ sau cùng, Viên Nhuận Chi cũng nỗ lực kháng chiến, gõ đến chữ cuối cùng.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tắc ngồi cạnh bên lại tiếp tục truyền đạt nhiệm vụ tiếp theo của cô: “Làm phiền trợ lý Viên mang số tài liệu này phát theo tên cho từng người một!”
Cô lườm anh ta một cái, bàn tay phải của anh ta không ngừng chuyển động chiếc bút, dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì, tay trái đưa một tập giấy A4 ra trước mặt cô. Không ngờ tên khốn này lại có thể chuyển động chiếc bút trên năm ngón tay ba vòng liền và điêu luyện như thế. Năm xưa khi còn đi học, cô đã phải bỏ ra ba tháng mới chỉ luyện đến mức xoay chuyển hai vòng mà thôi. Cô nhìn anh ta nở nụ cười, cầm đống tài liệu, quay người lại rồi trợn trừng mắt lên. Tên khốn này đang cố ý không để cô rảnh rang bất cứ phút giây nào, khiến cho cô có muốn cũng chẳng thể nào ngẩng đầu lên ngắm bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng tuyệt đẹp.
Cô đưa mắt nhìn vào đống tài liệu trong tay mình, đây là những mẫu điền thông tin na ná nhau, bên trên có in rõ các cột điền thông tin địa chỉ công trình, người phụ trách, điện thoại liên lạc. Cô phát các mẫu điền này cho từng người một theo tên ở trên.
Nhìn thấy Viên Nhuận Chi đã phát xong, Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục phát biểu: “Thông tin của các công trình trong tay mọi người đều là những dự án mà trước đây tôi đã làm, bây giờ giao lại cho mọi người theo đúng phạm vi mọi người phụ trách, trong quá trình làm việc gặp phải bất cứ khó khăn gì thì cứ tìm tới tôi. Trước tháng Mười hàng năm là thời kì đỉnh cao tu sửa, trang trí lại nội thất, tất cả mọi người hãy cùng nỗ lực, lôi kéo tất cả những công trình trên về cho công ty chúng ta!”
Viên Nhuận Chi đóng chiếc laptop của mình lại, liền quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc, mong mỏi miệng anh phát ra hai từ “tan họp” quý giá.
Thế nhưng mọi thứ đều không theo ý muốn của cô, Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục: “Còn một chuyện nữa muốn tuyên bố cùng các vị, bây giờ đang giữa mùa hè nóng nực, lúc các vị đến công trường thi công, nhất định phải chú ý tránh nắng, không được giống như vị đồng nghiệp nào đấy, ngất đi vì thể lực không đủ”. Lời nói trên có bộc lộ rõ thái độ quan tâm cấp dưới của anh.
Lời nói vừa thốt ra, mọi người lập tức chú ý và thấu hiểu, tất cả đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Viên Nhuận Chi. Viên Nhuận Chi ngại ngùng cười ngượng vài tiếng, trong lòng thì thầm lôi cả mười tám đời nhà Kỷ Ngôn Tắc ra điểm danh một lượt.
Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục phát biểu: “Cho nên, để nâng cao thể chất, sức khỏe của mọi người, tôi đã đề nghị Tang tổng tổ chức cho chúng ta một buổi dã ngoại tập huấn kéo dài ba ngày. Thời gian sẽ bắt đầu từ thứ Sáu cho đến hết Chủ Nhật tuần sau, địa điểm là núi Tướng Quân. Phiền mọi người sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước để tham gia đầy đủ nhé!”
“Kỷ tổng, chủ ý của anh đúng là rất hay, chúng tôi hàng ngày phải đến các công trường thi công, cho nên ít khi có thời gian rảnh đi nghỉ ngơi thư giãn”.
“Núi Tướng Quân được đấy, non xanh nước biếc, không khí thoáng đãng, trong lành, được mệnh danh là tiểu Cửu Trại Câu[1]”.
[1] Địa danh có phong cảnh đẹp nổi tiếng ở Trung Quốc.
“Tôi thật sự muốn đem con trai mình đi theo!”
“Không biết là sẽ có những hoạt động gì đây? Thật sự khiến người ta phải mong chờ!”
…
Viên Nhuận Chi nghe thấy các đồng nghiệp hết thảy đều phụ họa theo Kỷ Ngôn Tắc, khóe miệng bất giác co giật liên hồi. Trước khi bước vào phòng họp này, rõ ràng tất cả bọn họ đều kích động đập bàn đập ghế, dáng vẻ như thể căm hận, phẫn nộ vô cùng, chỉ còn thiếu nước vác đao đi hỏi tội tên “bạo chúa” Kỷ Ngôn Tắc kia.
Trước những lời tán thành nhiệt liệt của mọi người, Kỷ Ngôn Tắc vô cùng hài lòng, thế nên nói thêm: “Được rồi, cuộc họp của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, cuộc họp lần sau sẽ diễn ra đúng như dự kiến vào tuần sau nữa”.
Kỷ Ngôn Tắc nói xong, đóng laptop lại rồi bước ra khỏi phòng họp trước.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
109 chương
65 chương
31 chương
24 chương
85 chương