Mối lương duyên trời đánh
Chương 38 : Chương Phiên Ngoại
1. Xe đạp cá nhân, gọi tắt là “xe riêng”.
Cụm từ này do em trai tôi sáng tạo ra. Khoảng hơn mười năm trước, lúc đó, cả hai chúng tôi vẫn còn nhỏ, tôi học lớp 8 còn em trai tôi học lớp 6. Có một hôm, em trai tôi nói với tôi rằng: “Hôm nay, em sẽ lái xe riêng đưa chị đi học!” Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn thấy chiếc “xe riêng” đó, thì ra chỉ là một chiếc xe đạp địa hình hai bánh mà thôi. Vào lúc đó, chiếc “xe riêng” này đích thực là có giá trị nhất định của nó, trông vô cùng “cool”, bạn phải nhoài người ra phía trước để điều khiển nó.
2. Tòa nhà quái dị không thể nào tìm được nhà vệ sinh công cộng.
Có một hôm, Hoa mỗ đang đi dạo trên đường lớn, đột nhiên cảm thấy “bão gấp”, liền bước vào trong một viện dưỡng lão. Trong lòng thầm nghĩ, bệnh viện nhất định sẽ có nhà vệ sinh công cộng, sau đó anh dũng tiến vào bên trong. Bước vào tầng một, tôi tiện tay ấn nút lên tầng trên, tiếp sau đó gặp phải “thảm cảnh” tương tự Chi Chi trong tiểu thuyết này.
Mắt lệ tuôn trào, không ngờ đây lại là một tòa nhà quỷ quái không có nhà vệ sinh công cộng. Tôi ra sức nhấn nút thang máy, bước vào bên trong mà chẳng thèm quay đầu lại, suýt chút nữa thì đâm sầm vào người đứng bên trong. Xấu hổ… Người đàn ông trong thang máy nho nhã, thư sinh, cao to, khỏe mạnh, trông không phải rất đẹp trai, có điều tướng mạo trông cũng khá. Tôi liền hỏi anh ấy xem nhà vệ sinh ở tòa nhà này ở đâu. Đoạn đối thoại này, bạn có thể tìm thấy trong tiểu thuyết. Sau đó tôi đi theo anh chàng này lên tầng bảy của tòa nhà, trong lòng tôi thầm nghĩ cái nhà vệ sinh của tòa nhà này đúng là khó tìm, không ngờ chỉ có duy nhất một cái ở tầng bảy.
Anh chàng mở cánh cửa đối diện, lúc ban đầu, tôi không hề nghĩ nhiều như Chi Chi đâu, chỉ vội vã xông vào bên trong. Sau khi đứng trước cửa phòng vệ sinh tôi mới như thể hóa đá. Có điều tôi phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra khỏi cửa, sợ rằng sẽ bị người đàn ông kia giở trò “ám muội”.
Bởi vì người ta là liệt phụ trinh tiết, thà rằng bị chết vì “nhịn” chứ không thể nào “thất tiết” được. Ý thức tự bảo vệ mình của tôi rất cao, hoàn toàn ngược lại so với Chi Chi trong tiểu thuyết này…Thẹn thùng…
Tôi liền nói, trong tòa nhà này ngoài nhà vệ sinh này ra còn có cái nào khác hay không? Anh ấy liền nói: “Tầng nào cũng có”. Sau đó lại chỉ vào nhà vệ sinh của mình. Tôi hoàn toàn im lặng, nhà vệ sinh mà anh chỉ chính là nhà vệ sinh riêng của những căn phòng dành cho người đơn thân. Tôi không thể không hỏi thêm: “Lẽ nào quanh đây không có nhà vệ sinh công cộng hay sao?” Anh chàng liền bảo tôi đi theo về phía cửa sổ. Nhìn ra xa xa, chỉ có đúng một bãi rác ở đằng xa mà thôi… Tôi hóa thạch thêm lần nữa.
Thế là tôi đành nói lời cảm ơn anh, lập tức bước ra thang máy, vội vã rời khỏi đây. Thời buổi này, ở lâu cùng một người không quen biết rất nguy hiểm!
Sau khi ra khỏi thang máy, tôi bước ra khỏi cửa lớn mới nhận thấy, thì ra nơi tôi bước vào không phải là viện dưỡng lão. Viện dưỡng lão là tòa nhà bên cạnh, thế là tôi đành “chạy bước nhỏ” đến bãi rác gần nhất.
3. Nửa đêm canh ba bị ông xã dựng dậy rửa bát.
Mỗi ngày, vào đúng thời gian rửa bát chính là thời điểm tôi suy nghĩ để hư cấu tình tiết trong tiểu thuyết. Chính vì vậy mà tôi thường xuyên quên khuấy mất việc rửa bát. Sau một lần, hai lần, ba lần nhắc nhở, cuối cùng ông xã tôi không còn nhắc nhở thêm nữa, tôi còn cảm thấy “hứng khởi” và “mừng thầm”. Kết quả, vào canh ba nửa đêm một hôm nào đấy, cái gì đến cuối cùng cũng đến, đúng vào lúc tôi đang ngủ ngon lành liền bị ông xã dựng dậy bắt đi rửa bát.
Sau khi rửa bát xong, tôi ghi hận trong lòng. Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày tôi rửa bát đều chừa lại nồi niêu.
Một đêm, hai đêm, ba đêm…cho đến một đêm nào đó, người nào đó cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng thêm nữa, không còn nửa đêm canh ba gọi tôi dậy rửa bát…
Cách mạng cuối cùng đã giành thắng lợi!
Có quá nhiều, quá nhiều những chuyện đáng thẹn thùng, xấu hổ, thi thoảng ngay bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong tiểu thuyết này cũng có rất nhiều tình tiết có thực trong cuộc sống, ví dụ như giữa mùa hạ nóng nực phải leo lên tòa nhà mấy chục tầng không có thang máy, cứ đi ba bước lại quay đầu lại, lo rằng mình sẽ rơi xuống dưới, xảy ra chuyện gì bất trắc… Hay như chuyện “giang hồ cứu gấp”, phải mang bệ xí với gạch mẫu, cho dù yếu ớt không bê vác được cũng vẫn phải liều mạng mang đến cho bằng được. Hoặc như việc cùng với đồng nghiệp hứng khởi đi ngắm “phong cảnh” đặc biệt trên Hậu Sơn của trường Đại học Sư phạm… Hay như Lê Hoa nhị cúc, một chiếc áo có năm chiếc cúc, thường chỉ cài một chứ quyết không cài hai, có ông xã là nhân vật chính trong ngày lễ tình nhân. Sau khi biết được chuyện này từ các đồng nghiệp, tôi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Hoặc như việc đi ở một phố ẩm thực nào đó, sẽ ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến mức khóa quần tụt cả xuống, người chồng từ trước đến nay chưa bao giờ cư xử thân mật với tôi ở nơi công cộng, đột nhiên lại nhiệt tình mà tha thiết ôm chặt lấy tôi, đúng vào lúc tôi đang cảm thấy vui vẻ, phấn khích lạ thường, anh ấy lại thì thầm bên tai rằng: “Khóa quần của em chưa kéo kìa…”
Có lẽ khi mọi người đọc cuốn tiểu thuyết này, sẽ vừa cười vừa thầm nghĩ rằng: “Hả? Tại sao Hoa Thanh Thần lại gặp phải nhiều chuyện ly kì, đa dạng như vậy nhỉ? Không biết là thật hay giả nữa?” Tôi cũng đành thẹn thùng mà nói, tất cả những chuyện xấu hổ trên đều đã xảy ra trong cuộc đời tôi!
Tôi thích đem những tình tiết buồn cười trong cuộc sống vào trong tiểu thuyết, hy vọng có thể đem tiếng cười, niềm vui đến cho mỗi độc giả yêu quý, ủng hộ của Hoa Thanh Thần. Có lúc, các bạn sẽ phát hiện ra rằng thật sự cuộc đời của mình cũng từng có rất nhiều chuyện thẹn thùng, xấu hổ. Cuộc sống mãi mãi luôn luôn muôn màu muôn vẻ như thế đấy!
Gửi đến độc giả thân yêu nụ hôn gió!
Vũ Ninh, ngày 8 tháng 3 năm 2010
Hoa Thanh Thần
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
10 chương
10 chương
33 chương
74 chương
25 chương
110 chương