Mối lương duyên trời đánh
Chương 35 : Chương 20-02
Tang Du nói những lời này với Viên Nhuận Chi thực tế là muốn ám chỉ Kỷ Ngôn Tắc đã yêu thầm cô từ rất lâu rồi, thế nhưng đến tai Viên Nhuận Chi nó lại biến thành một ý nghĩa khác: Chị đang khuyên cô nên từ bỏ chờ đợi một người.
Cô mím chặt môi, cúi đầu thấp xuống, không nói lời nào.
Tang Du nhìn thấy phản ứng của cô, chỉ biết than dài một tiếng, rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù em đưa ra quyết định thế nào, chỉ cần em tin chắc vào bản thân là được rồi. Quyết định ở lại Bộ phận Thị trường hay quay về Phòng Trợ lí Tổng giám đốc đây?”
Cô u sầu đáp lại: “Em sẽ quay về Phòng Trợ lý Tổng Giám đốc”.
Tang Du liền nói: “Được thôi, hoan nghênh em quay lại!”
Bước ra khỏi Phòng Tổng giám đốc, Viên Nhuận Chi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Khó khăn lắm cô mới bình ổn được tâm trạng trong cả tháng nay, không ngờ lại một lần nữa trào dâng dữ dội.
Anh một tay cầm thư tuyển dụng, một tay cầm thư xin từ chức thì có gì là không đúng? Tìm không được bà xã, chuẩn bị sẵn cho việc rời đi thì có gì sai? Hu hu, Viên Nhuận Chi ngu ngốc, không phải ngay từ lúc ban đầu cô đã tự dặn bản thân mình hay sao? Nếu như chịu chấp nhận số phận ngay từ ban đầu, chiếm lợi từ một người đàn ông thì đã sao chứ? Chỉ cho phép đàn ông chiếm lợi phụ nữ, lẽ nào không cho phép phụ nữ vùng dậy đòi quyên lợi sao? Thật ra là do cô đã quá tham lam chăng? Cho nên sau khi có được đáp án này, cô mới cảm thấy như cả thế giới đều có lỗi với bản thân vậy. Cô đâu phải là tiên nữ giáng trần, cũng không phải là thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi, cho nên hãy để cho mọi chuyện được quay trở về mốc ban đầu. Giao kèo nửa năm, anh đem căn nhà sang trọng và chiếc xe hơi đắt tiền cho cô, đó mới chính là những gì cô đáng được nhận.
Cô ra sức lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn trào khỏi mí mắt. Cô ôm lấy khuôn mặt, ngồi trên bồn cầu khóc không thành tiếng.
Mấy cô làm việc ra vào phòng vệ sinh nghe thấy tiếng khóc liền gõ cửa hỏi thăm.
Viên Nhuận Chi vội vã lau khô nước mắt, giả vờ không sao rồi đáp lại một cách yếu ớt: “Bà dì hàng tháng tới, cháu chịu không nổi…”
Bà liền mỉm cười đáp: “Ừm, cái đó thường thích làm phiền người ta vào mỗi dịp lễ Tết, vui vẻ, dùng túi nóng chườm thử xem sao? Khi nào về nhà, cháu thử nấu canh gừng với đường đỏ xem có đỡ không nhé!”
“Cháu cám ơn cô!” Viên Nhuận Chi khẽ mỉm cười, khuôn mặt khô ráp, đau rát.
Sau khi Viên Nhuận Chi quay về Phòng Trợ lý Tổng Giám đốc, công việc vô cùng bận rộn. Hàng ngày từ sáng đến tối đều “tử thủ” ở chỗ khách hàng, thậm chí còn đôn đốc đòi về khoản nợ từ năm ngoái đã được quy vào khoản hầu như không hy vọng đòi lại.
Tất cả mọi người trong Bộ phận Thị trường đều cảm thấy rất kì lạ, tại sao vừa mới đón Tết xong, con nha đầu này như thể biến thành một người khác, đột nhiên im ắng, trầm lặng hơn trước rất nhiều.
Người nào người nấy đều hỏi thăm xem cô gặp vấn đề gì.
Khi bị hỏi nhiều quá, cô liền giở ra một chiêu vô cùng hữu hiệu – giả đò ngây ngô, mỉm cười ngốc nghếch rồi nói: “Em như vậy không gọi là im ắng, trầm lặng được mà là chín chắn, đằm thắm hơn. Nói cho cùng cũng đã nhiều thêm một tuổi, đương nhiên không thể nào ngốc nghếch, ngáo ngơ như trước nữa’.
Khi màn đêm buông xuống, cô thường im lặng một mình nằm trên giường, cuộn tròn người lại, dùng chăn bọc quanh cơ thể, chui đầu vào trong chăn, để cho màn đêm ấm áp bao quanh lấy linh hồn tan vỡ của cô. Có một lúc nào đó, trong bóng đêm, cô nhìn thấy rõ bóng hình của Kỷ Ngôn Tắc hiện lên. Người đàn ông khiến cô vừa đau lòng, vừa xót xa, vừa yêu thương lại vừa căm hận này toát lên khí chất khiến người khác khó lòng phản kháng được. Cô không kiềm chế được bản thân, vội vã tiến lại gần, nhưng lại bị sức mạnh vô hình đẩy mạnh ra xa, hết lần này đến lần khác. Sau cùng cô thương tích đầy mình, chỉ biết nằm đó mà nhìn bóng hình anh từ từ tan biến.
Lồng ngực dường như bị hòn đá lớn đè lên, khiến cho cô bức bối khó thở, nhưng lại bất giác mở miệng hít từng hơi thở thật sâu. Thế nhưng mỗi lần hít một hơi thật sâu, trái tim lại truyền ra một nỗi đau đớn kì lạ, khó tả, nỗi đau này theo mạch máu lan truyền đi khắp các tế bào, bộ phận trên cơ thể.
Lúc mở mắt ra, cô mới phát hiện bản thân vừa gặp ác mộng.
Lại là một đêm đen chỉ một mình đơn chiếc chống chọi, Viên Nhuận Chi lặng ngắm màn đêm từ từ trôi qua, đón chờ bình minh nắng sớm.
Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, đông qua xuân tới, vạn vật hồi sinh, cuộc sống lại bước vào một vòng quay mới.
Kỷ Ngôn Tắc đã rời khỏi đây ba tháng rồi.
Viên Nhuận Chi dần dần lấy lại được bình tĩnh, dường như đã tìm về được một Viên Nhuận Chi ngốc nghếch không tim không phổi, vô tư, vui vẻ của trước kia, chỉ là giữa đôi mày kia vẫn còn đấy nét u sầu, buồn khổ.
Hôm nay, Viên Nhuận Chi đi siêu thị mua về một bọc lớn các đồ dùng sinh hoạt rồi quay về căn nhà nhỏ của mình. Vừa bước vào bên trong, thấy cả căn phòng hỗn loạn, đột nhiên, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng.
Nhìn xem, cô u u mê mê, hàng ngày sống giữa đống đồ hỗn loạn này mà bản thân lại không biết. Thế là sau khi đặt túi đồ xuống, cô bắt đầu xắn tay áo thu dọn căn nhà bừa bãi, bẩn thỉu đến mức cực điểm của mình.
Mỗi khi thu dọn đến một góc nào đó, cô đều có thể nhìn thấy đồ dùng của Kỷ Ngôn Tắc: Thắt lưng, quần áo, tạp chí kinh tế, tạp chí xe hơi, chiếc bật lửa thi thoảng mới thấy…
Cô bỗng dừng lại, đã ba tháng rồi, trong khoảng thời gian dài như thế, không phải cô không thu dọn nhà cửa mà bởi vì mỗi lần nghĩ tới việc những thứ đồ này sắp sửa biến mất khỏi tầm nhìn của mình, trái tim cô lại đau đớn vô cùng. Cô muốn giữ lại đoạn kí ức mà cả đời chẳng thể quên đi được, chỉ là mỗi lần nhìn thấy, là một lần cô đau lòng, thương cảm.
Lần này, dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải dọn cho căn nhà này thật sạch sẽ.
Lúc lau chùi chiếc ghế sofa, cô tìm thấy một thứ kim loại màu vàng lấp lánh kẹp trong khe hở.
Chiếc nhẫn với những hoa văn kì dị, viên đá quý lấp lánh, sáng chói. Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, cô đã tìm rất lâu, thì ra nó nằm ở chỗ này.
Cô liền đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của bàn tay phải. Ngón tay của cô có thể coi là thon thả, trắng trẻo.
Dĩ vãng lại từ từ hiện lại trước mắt, ngọt ngào có, đắng cay có, cô thật sự không nhớ rõ rốt cuộc không tìm thấy chiếc nhẫn này từ hôm nào. Lúc đó, cô gần như đã lật tung cả căn nhà này lên, mà vẫn chẳng thể tìm thấy, sau cùng đành phải từ bỏ trong đau khổ.
Tình yêu cũng là một duyên phận. Nếu như duyên phận thật sự đã hết, giữ lại chiếc nhẫn như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô ngước mắt lên nhìn chiếc hộp bát âm cùng thể loại quái dị đặt trên kệ tủ, sau đó đứng dậy, bê chiếc hộp bát âm xuống, từ từ xoay chuyển chiếc đáy tròn.
Tiếng nhạc trong trẻo, thuần khiết từ từ vang lên, vẫn là giai điệu quen thuộc của bài Heartbeats.
Tiếng nhạc du dương, len lỏi vào từng ngóc ngách thẳm sâu trong trái tim cô.
Can’t you feel my heartbeats?
Không phải cô đã động lòng từ lâu rồi sao?
Mãi cho tới khi âm cuối cùng vang lên, khuôn miệng cô bất giác nhoẻn lên, nở nụ cười đầy cay đắng. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, tháo nhẫn ra, gói chiếc nhẫn với chiếc hộp bát âm lại.
Kể từ hôm nay trở đi, những thứ này cùng với đoạn ký ức tuyệt đẹp kia sẽ hoàn toàn bị phong kín lại.
Đúng lúc đang định cất hai thứ này đi thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên, cô bất giác nhíu đôi mày lại. Bây giờ đã muộn lắm rồi, là ai tới tìm cô chứ?
Cô đặt chiếc hộp xuống, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn qua ống nhòm, thấy dì đang vác theo bọc đồ lớn nhỏ đứng trước cửa.
Cô vội vã mở cửa ra rồi nói: “Mộng Lộ, muộn thế này rồi, sao dì lại tới đây?”
Viên Mộng Lộ vừa bước vào căn phòng, đã vứt hết toàn bộ bọc lớn, bọc bé cầm trên tay lên chiếc ghế sofa, than dài một tiếng rồi nói: “Đừng có nhắc nữa, dì đang đi lánh nạn đây!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Viên Nhuận Chi vội vã rót một ly nước cho dì.
Viên Mộng Lộ vửa uống nước, vừa nói quá trình “lâm nạn” của bản thân.
Chú Đổng mất vợ nhiều năm nay ở cách nhà Viên Nhuận Chi trong thị trấn Đào Hoa mấy con phố, không biết tại sao lại mua một bó hoa hồng lớn, sáng sớm ngày ra đã đến nhà xin cầu hôn Viên Mộng Lộ. Việc này khiến cho Viên Mộng Lộ sợ hãi đến mức đóng cửa chặt lại, trốn trong nhà suốt một ngày trời không dám ra ngoài. Không ngờ chú Đổng lại là một con người kiên quyết, “tử thủ” bên ngoài nhà họ Viên từ sáng tới tận chiều, quyết không rời đi. Viên Mộng Lộ không còn cách nào khác, đành phải tránh nạn theo cửa sau, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, đến căn hộ đơn thân của Viên Nhuận Chi.
“Không biết là ai đã tạo ra cái ngày Lễ tình nhân xui xẻo chết toi đó, khiến cho dì muốn đánh mạt chược cũng không xong. Đã đến tuổi này rồi lại còn mang theo bó hoa to tướng đến cầu hôn người ta, đúng là phàm tục quá. Bây giờ đã đến lễ nói dối rồi mà ông ta vẫn chưa tha cho dì. Suy nghĩ một hồi, thấy đến chỗ con ở vẫn yên tĩnh nhất, có điều không thể nào đánh mạt chược được nữa rồi”. Viên Mộng Lộ ai oán kêu than.
“Ai bảo dì là một nhánh đào lắm nụ chứ? Ai bảo dì hàng ngày phong lưu lắm vào, bây giờ thì gặp nạn đào hoa rồi nhé!”
Viên Nhuận Chi đưa lời chế giễu, không hề giữ chút thể diện nào cho người dì Viên Mộng Lộ của mình.
Viên Mộng Lộ nghe thấy, vô cùng tức giận, liền xách chiếc gối tựa trên ghế sofa đập về phía Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cái con ranh con này, bây giờ đã biết mỉa mai lại lão nương đây rồi sao?”
“Nhìn dì xem, dáng vẻ ảo não quá hóa uất hận kìa!” Viên Nhuận Chi bật cười tránh đòn.
Viên Mộng Lộ đập gối xong, lại tiện tay vơ lấy chiếc hộp đựng hộp bát âm đặt trên bàn làm vũ khí.
Sắc mặt Viên Nhuận Chi đột nhiên trắng nhợt ra, đưa tay ra rồi thét lớn ngăn cản: “Cái đó không đập được đâu! Không được đập đâu!”
Viên Mộng Lộ nhìn chiếc hộp bát âm trên tay mình, hình dáng quái dị, thế nhưng dưới đáy lại gắn rất nhiều đá quý, liền kinh ngạc lên tiếng: “Đây là cái gì thế?”
“Mộng Lộ, đừng có quậy nữa, mau trả lại cho cháu đi!” Viên Nhuận Chi vội vã nhảy tới, đoạt lại chiếc hộp, ngắm nghía kĩ càng, nhớ lại cảnh tượng ban nãy mà hãi hùng, hoảng loạn.
Viên Mộng Lộ vô cùng ngạc nhiên lại hỏi thêm: “Đây là thứ gì mà nặng thế?”
Viên Nhuận Chi giấu chiếc hộp ra sau lưng, căng thẳng lên tiếng: “Hộp bát âm chỉ làm đồ trang trí thôi, dù gì cũng không phải thứ đồ chơi phù hợp với độ tuổi của dì”.
“Con ranh con chết tiệt này, dám chê lão nương đây lớn tuổi sao? Mau đưa đây, cho dì xem xem rốt cuộc nó là cái gì. Tại sao dì lại cảm thấy thứ đó như được làm từ bạch kim, nặng như vậy cơ mà, chắc là quý giá, đắt tiền lắm đây!” Viên Mộng Lộ kiên quyết đòi nghiên cứu nguyên liệu tạo nên chiếc hộp.
“Không phải bạch kim đâu, làm từ sắt nên đương nhiên là nặng rồi. Dì đừng quậy nữa, nói gì đi nữa con cũng quyết không đưa dì đâu!” Nếu như để cho dì cô biết chiêc hộp bát ấm này được làm từ bạch kim có giá trị ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn nhân dân tệ, bà nhất định sẽ đem mang tới cửa hàng vàng bắt họ chuyển thành đồ trang sức.
“Con định lừa phỉnh lão nương này chắc. Số muối lão nương đã ăn còn nhiều hơn số cơm con đã nuốt, là bạch kim hay là sắt, ta lại còn không phân biệt ra hay sao? Đừng quên lão nương này xuất thân từ tiệm vàng bạc ra đấy. Mau đưa đây!” Viên Mộng Lộ quyết không bỏ cuộc, nhìn thấy con nha đầu Viên Nhuận Chi coi thứ đồ đó như bảo bối, nhất định là giá trị không nhỏ, nói không chừng có thể đổi lại được rất nhiều vàng bạc, đá quý có giá trị.
“Không được đâu!”
“Con muốn chết đấy hả? Bây giờ còn không nghe lời của lão nương sao?”
“Dì có thể động vào tất cả mọi thứ trong căn nhà này, lấy đi bất cứ thứ gì cũng được, nhưng riêng cái này thì không thể được!”
“Mau đưa cho dì xem nào!”
“Không được ạ!”
“Ta quyết không chịu thua trong trận này!”
“y da! Dì có nhầm lẫn không đấy? Đi tránh nạn mà còn mang theo chổi lông gà làm gì? y da, đau quá…”
“Dì mua ở dưới nhà đấy. Giá rẻ mà vừa hay lại có đất dụng võ. Không đau còn dùng để đánh con làm gì chứ?”
Viên Nhuận Chi ôm theo chiếc hộp bát âm, trốn chiếc chổi lông gà của Viên Mộng Lộ khắp chốn, vừa không để ý một chút, liền bị trẹo chân, cả người ngả lên chiếc ghế sofa. Lúc này tay bất giác buông lỏng, cả chiếc hộp bát âm phi ra ngoài, cô đau lòng thét lớn: “Á…”
Chỉ nghe thấy “choang” một tiếng, cả chiếc hộp bát âm rơi xuống mặt sàn, tiếng kim loại nứt ra vang lên rõ rệt.
Viên Nhuận Chi nhẫn nhịn chiếc chân đau, tiến về phía chiếc hộp bát âm bị hỏng.
Cô run rẩy cầm chiếc hộp đã nứt thành hai mảnh lên, bỗng nhiên nước mắt lã chã tuôn rơi.
Viên Mộng Lộ nhìn thấy con nha đầu Nhuận Chi ôm thứ đồ trang trí khóc lóc thảm thương, ý thức được sự tình nghiêm trọng, liền buông chiếc chổi lông gà trên tay xuống, bước lại gần rồi lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đây là thứ gì thế?”
Nước mắt cô tràn ra như vòi nước hỏng van, chẳng thể nào ngừng lại được, Viên Nhuận Chi run run xoay chuyển chiếc đáy, thế nhưng thử mấy lần liền mà vẫn chẳng được gì, có lẽ có vật gì đấy kẹt ở bên trong. Cô lại gắn chiếc mảnh nhỏ bị rơi ra vào chỗ cũ, nhưng mà đứt rồi dù cho gắn cỡ nào cũng chẳng thể liền lại.
Cuối cùng, cô khóc lớn thét về phía Viên Mộng Lộ: “Dì có biết không? Đây là chiếc hộp bát âm anh ấy tặng khi cầu hôn con, phải đặt làm ở nước ngoài mấy tháng trời mới có được, trị giá lên tới ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng, dì có biết không? Con vì sợ dì đem nó đổi thành đồ trang sức nên mới không để cho dì động đến. Đây chính là thứ duy nhất anh ấy để lại cho con đấy, dì có biết không?”
“Con vẫn còn nhớ nhung đến thằng tiểu tử chết giẫm đó sao? Người không biết đã phiêu dạt đến góc nào trên địa cầu này rồi, con vẫn còn nhung nhớ đến nó sao? Ta tưởng rằng mấy tháng này bộ óc ủ dột của con cuối cùng cũng đã tiến hóa rồi, không ngờ con vẫn còn nhớ đến nó? Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn nhân dân tệ? Chỉ có ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đã có thể mua được tình yêu của con rồi sao? Tình yêu của con đúng là đáng tiền quá nhỉ?” Viên Mộng Lộ tức giận đến run cả người. “Lão nương hôm nay mắt phải máy liên tục, vắt óc suy nghĩ cả ngày, mới tìm được cái cớ đến để thăm con, chỉ sợ hôm nay con xảy ra chuyện gì bất trắc. Được thôi, là lão nương nhiều chuyện, lão nương thừa hơi, tình yêu của con vĩ đại quá!”
Viên Mộng Lộ xách túi lớn túi bé đi vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại. Bây giờ, chỉ cần nhìn con nha đầu ngốc nghếch này là bà lại cảm thấy tức giận.
Viên Nhuận Chi nức nở, ngây người nhìn vào chiếc hộp bát âm vỡ thành hai mảnh, bất giác, cô nghĩ ra điều gì đó, liền đứng bật dậy, ôm chiếc hộp bát âm bị hỏng xông ra khỏi cửa.
Cô ngước mắt lên, bầu trời phủ một lớp sương mỏng manh, ướt át. Cơn mưa xuân đầu tiên trong năm, lặng lẽ im lìm tiến tới.
Lần này, khi quay lại cửa hàng vàng bạc đá quý kia, kí ức lại ào ạt tràn về trong tâm trí cô, tất cả đều như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Hôm đó, cô bị Kỷ Ngôn Tắc kéo đến đây, cũng bắt đầu từ đây cô đã tìm thấy khởi nguồn của hạnh phúc. Đến nay, người đã đi, vật cũng đã hỏng, chỉ còn lại mỗi mình cô ôm nỗi đơn côi, sầu muộn, bẽ bàng.
Cô đẩy cửa bước vào của hàng, ra đón tiếp cô là một nhân viên mới đến. “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho tiểu thư?”
“Liệu có thể sửa chiếc hộp bát âm này cho tôi được không?” Cô đưa chiếc hộp bát âm bị hỏng cho người nhân viên kia.
Cô nhân viên vừa nhìn thấy, lập tức xua tay, nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc rồi nói: “Tiểu thư, xin thứ lỗi, cửa hàng chúng tôi không bán hộp bát âm lại càng không thể sửa chữa gì được cả”.
“Các người không bán thứ này sao? Chiếc hộp bát âm này rõ ràng là được mua từ cửa tiệm của các người mà!” Viên Nhuận Chi nói.
Cô nhân viên kia luống cuống đáp lại: “Xin tiểu thư chờ một chút, để tôi đi hỏi giúp cô!”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
10 chương
10 chương
33 chương
74 chương
25 chương
110 chương