Mỗi lần vào bóng chỉ vì em
Chương 7
Đương nhiên hiện tại bức tranh đáng giá hàng triệu đô la này vẫn chưa nổi tiếng, hơn nữa nó còn bị chính chủ nhân của mình ghét bỏ. Bởi vì Tô Thanh Gia muốn Carlos tự mang bức tranh này về cô nhi viện.
Carlos: Đừng để ý tới tôi, tôi muốn yên tĩnh, cũng đừng hỏi tôi yên tĩnh làm gì.
Bức tranh: o(︶︿︶)o Sao lại trách tôi chứ?
Cậu cất bức tranh đi, sau đó cả hai tiếp tục đi dọc đến cuối đại lộ La Rambla, nơi có dựng một tượng đài sừng sững, ngay cả quảng trường này cũng được đặt theo tên của người đó.
Columbus, nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế kỷ.
500 năm trước, ông là người đã tin rằng trái đất có hình cầu. Để tìm kiếm sự giúp đỡ về hàng hải, người đàn ông này đã lưu lạc từ nước Ý đến đây. Tượng đài này được xây dựng để đánh dấu 4 lần băng qua Đại Tây Dương của Christopher Columbus, tượng cao 60 mét, ngón trỏ của Columbus luôn chỉ về phía đại dương, cũng chính là phương hướng đã từng giúp ông phát hiện ra lục địa mới.
“Carlos, anh có biết tượng đài này là để tưởng niệm ai không?” Tô Thanh Gia quay sang hỏi cậu bé vẫn cúi đầu im lặng từ lúc rời khỏi chỗ người họa sĩ, cô cảm giác được tâm trạng của cậu không vui, nhưng hãy tha thứ cho gương mặt poker face[1] của cậu bé này đi, nó khiến Tô Thanh Gia hoàn toàn không rõ tại sao cậu lại buồn phiền.
[1] Gương mặt poker face có nghĩa gương mặt không thể hiện cảm xúc hoặc khiến người khác khó nhìn ra được cảm xúc.
Carlos cắn nhẹ môi dưới, sau một hồi do dự cậu mới nói: “Anh biết, ông ấy là Columbus, một nhà thám hiểm đã phát hiện ra lục địa mới dưới sự viện trợ về tài chính của hoàng gia Tây Ban Nha.” Cậu nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Người dân Barcelona đều biết điều này.”
“Khi đó ông ấy luôn kiên định rằng trái đất có hình cầu, không một ai tin tưởng ông sẽ thành công, song đến cuối cùng ông ấy vẫn làm được điều đó.” Trải qua bao ngày như vậy, Tô Thanh Gia đã được chứng kiến sự khắc khổ và kiên cường của Carlos. “Trước khi đặt chân tới Tây Ban Nha, Columbus nghèo đến mức không một xu dính túi, nhưng ông ấy đã phát hiện ra lục địa mới.”
Cô đang khích lệ cậu, Carlos hiểu được ý nghĩa trong từng lời cô nói.
“Columbus đã từng thất bại đến ba lần, nhưng chỉ cần thành công một lần là đủ rồi, ông đã nhận được viện trợ để bắt đầu cuộc thám hiểm thứ tư, có kinh nghiệm từ ba lần trước làm cơ sở, lần này ông ấy đã thành công. Những chông gai vất vả của cuộc sống chính là nền tảng cho sự trưởng thành, chỉ cần cậu không gục ngã trước nó, sau này nó sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong thành công của cậu.” Tô Thanh Gia quay đầu lại nhìn cậu: “Carlos, anh rất tuyệt, Edison còn thất bại nhiều lần như vậy cơ mà, anh mới có một lần, sợ gì chứ!”
Phía sau cô là cả đại dương rộng lớn, đàn hải âu với đôi cánh trắng ngần dần đậu xuống nơi cô đứng, làn gió biển ẩm ướt khẽ thổi qua những lọn tóc đen mượt, ánh mắt cô như chứa đựng sắc màu của một viên pha lê.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng như chiếu rọi cả nhân gian.
Dường như cậu đã tìm thấy lý do để mình vĩnh viễn không từ bỏ.
“Anh nhất định sẽ thành công!” Carlos hét lớn về phía cô: “A… a … a… “
Tô Thanh Gia cũng bị cuốn theo cậu, cô quay mặt về phía biển rồi hét:
“A… a…”
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, sau đó cùng nhau chơi đùa trên quảng trường Columbus, rồi lại xin người qua đường chút đồ ăn để tung cho những chú hải âu.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, không biết từ lúc nào mặt trời đã lặn rồi. Carlos đưa Tô Thanh Gia về nhà, sau đó trả lại cô bó hoa tươi và đống dược liệu mình vẫn luôn ôm trong lòng.
Tô Thanh Gia khẽ ngửi bó hoa đã hơi héo đi, ừm, vẫn còn thơm, không ảnh hưởng đến hiệu quả của việc điều chế.
Quay trở lại ký túc xá, Carlos lấy bức tranh từ trong lòng ra, mặc dù không hài lòng vì cuối cùng người cầm nó lại là cậu, nhưng cậu vẫn cẩn thận từng li từng tí mở bức tranh ra, lấy hai quyển sách dày đè lên bên trên, sau đó để vào trong chiếc hộp trên đầu giường.
Bên trong còn một quả bóng mới tinh, cùng một bình nước có lá cờ màu đỏ.
*
Hôm nay Tô Thanh Gia ngồi trong phòng chơi đùa với chỗ hoa cỏ và dược liệu cô mua về hơn 20 ngày trước. Cô đã xay mọi thứ thành bột, chưng cất và phơi khô, lại tìm thêm vài thứ cần thiết khác như tinh chất hoa hồng. Cuối cùng cao bôi của cô đã hoàn thành rồi, rất đáng mừng là số nguyên liệu mà cô mua nhiều gấp ba lần lúc trước đã không bị lãng phí chút nào.
Cao đã làm xong còn phải để yên hơn nửa tháng nữa. Hôm nay chính là ngày kiểm nghiệm thành quả rồi.
Tô Thanh Gia vô cùng phấn khích, cô muốn bùng nổ khẩu âm Đông Băc lắm rồi. Mẹ ơi, ai đó giúp tui bình tĩnh lại xem nào!
Mở chiếc hộp nhỏ khắc hoa văn mẫu đơn xung quanh ra, đây là chiếc hộp cô mang từ Trung Quốc tới, lúc đó cũng không nghĩ ra nên đựng thứ gì, chỉ thấy nó đẹp bèn mang theo 10 cái, tất cả đều để trong hộp đựng đồ trang điểm.
Bên trong chiếc hộp nhỏ là lớp cao màu hồng trong suốt mềm mại, mang mùi thơm tươi mát quanh quẩn mãi không thôi. Tô Thanh Gia giơ ngón trỏ ra chạm thử vào lớp cao trong hộp, cảm giác mềm mại cứ như là nước vậy, nhưng nó lại có hình dáng cố định, cũng không hề gây cho người bôi cảm giác bí bách.
Nhanh chóng quẹt thử một lớp lên mu bàn tay mịn màng trắng nõn, vì nhiệt độ cơ thể nên lớp cao hơi tan ra, Tô Thanh Gia nhẹ nhàng thoa đều, sau đó giơ cánh tay đến trước mặt nhìn thử. Bàn tay vốn trắng nõn giờ đã gần như không nhìn thấy lỗ chân lông và vân da, còn mu bàn tay lại trơn mượt mềm mịn, thoải mái như chạm vào dòng nước mát vậy.
Thành công rực rỡ! Sự cố gắng nhiều ngày qua đã không uổng phí, đúng là không uổng công cô năn nhỉ cha Tô Tĩnh Khang mua cho cô một bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học.
Nóng lòng muốn thử nghiệm hiệu quả của loại cao này, Tô Thanh Gia bèn chui vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoa kem lên da.
Ừm, đúng là không sai tí nào, còn lưu lại mùi thơm trên người nữa kìa!Quá tốt quá tốt luôn! Xem ra những bài thuốc khác cũng có thể điều chế dần đi là vừa rồi.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Tô Thanh Gia ngước nhìn đồng hồ, đã 2 giờ 30 phút chiều rồi. Bình thường cô đều đến cô nhi việc lúc 2 giờ, còn Carlos sẽ đứng chờ cô ở trạm xe buýt.
Chạy thẳng xuống lầu, Tô Thanh Gia đang xỏ giày thì Minh Linh đi tới, bà hơi bất ngờ rồi hỏi: “Bella, hôm nay trời mưa mà con vẫn muốn ra ngoài tập bóng với Carlos sao?”
Minh Linh rất thích Carlos, mặc dù bà chưa từng gặp cậu, nhưng khi nghe thấy con gái mình nói tiếng Tây Ban Nha ngày càng lưu loát hơn, Minh Linh bỗng cảm thấy cậu bé này đúng là ngoan quá đi, với lại nghe con gái nói, cậu bé này còn rất đẹp trai nữa chứ.
Phòng của Tô Thanh Gia luôn đóng kín cửa số, lại không kéo rèm cho nên cô không hề nghe thấy tiếng mưa rơi. Bây giờ nghe Minh Linh nói thế cô mới lật đật chạy đến cửa sổ sát đất: “Là thật ạ, trời mưa mất rồi.”
Khí hậu Địa Trung Hải khiến cho người ta không thể nào đoán trước được. Buổi sáng trời vừa mưa một lát, đến buổi chiều lại tạnh ráo như không có gì, có đôi khi lại nắng chói chang mấy ngày liền.
Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát, sau cùng cô vẫn tìm lấy chiếc ô, đi ủng vào rồi cầm ô đi bước tới trước mặt Minh Linh đong đưa người: “Thưa quý bà xinh đẹp, con ra ngoài một lát thôi, sẽ về ngay ạ.”
Minh Linh nhún nhún vai, bà xoay người đi đến phòng tập đàn.
Mùa hè hanh khô nóng bức, ai cũng mong mỏi có một cơn mưa, nhưng Tô Thanh Gia thì lại không quá mong chờ nó đến. Cô bước xuống xe, mở chiếc ô ra, lau những giọt nước mưa ướt nhẹp đọng trên mi mắt, cố gắng tìm kiếm thứ gì trong màn mưa.
Carlos vẫn đợi cô ở chỗ trạm dừng xe buýt, cậu lẳng lặng nhìn từng chiếc xe lướt qua. Nơi đó không có thứ gì dùng để che chắn, Carlos chỉ im lặng đứng chờ bên cạnh trạm dừng giống như chiếc cột đèn giao thông gần đó.
Tô Thanh gia vội vàng chạy tới, nước mưa bắn đầy lên ống quần cô: “Carlos, sao cậu không tìm chỗ tránh mưa! anh nhìn anh xem, mưa ướt hết cả người rồi, sẽ bị cảm đấy có biết không hả!” Tô Thanh Gia cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc đi đã mang theo một chiếc ô to, tuy chiếc ô này không đẹp như cái mà cô thường dùng, nhưng ít ra nó có thể che cho hai người khỏi bị ướt.
Cả người Carlos ướt sũng, Tô Thanh Gia nhìn thấy nước mưa chảy thành dòng từ bắp chân cậu xuống, hàng mi dài rậm cũng dính đầy nước mưa, nhưng đáy mắt cậu lại như lấp lánh ánh sao.
“Cơ thể anh rất khỏe, sẽ không bị cảm đâu.” Carlos trả lời, nhưng Tô Thanh Gia lại nghe được cảm giác “thà chết chứ không chịu hi sinh” trong lời cậu nói.
“Trời mưa lớn vậy mà anh không biết đứng trú ở bên kia sao? Mau lau đi, mặt anh đỏ bừng hết cả lên rồi kìa.” Tô Thanh Gia lấy khăn giấy từ trong ba lô ra đưa cho cậu.
Carlos nhận lấy khăn giấy, cậu nói: “Cảm ơn.” Rồi cậu lại nói thêm một câu: “Anh sợ nếu không đứng ở đó thì khi em đến sẽ không nhìn thấy anh nữa.”
Tô Thanh Gia muốn mắng cậu là đồ ngốc hay sao, nhưng lời đến đầu lưỡi lại cố nuốt vào trong bụng.
Ánh mắt cậu quá chân thành, đôi mắt xám xanh kia gần như đã đong đầy hình bóng cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy cậu bé này thực sự khiến mình phải lo lắng và quan tâm.
Cậu lớn lên trong cô nhi viện một cách cô độc , không ai có thể bước vào thế giới của cậu. Cậu dùng sự lạnh lùng làm lớp áo để chặn lại cái lạnh lẽo mà người khác mang tới, cậu tựa như một vùng đất băng giá vĩnh viễn cô độc, mãi mãi không thể nở ra đóa hoa ấm áp.
Cậu không dám trông đợi điều gì, cậu sợ sau khi tất cả tan vỡ sẽ phải một mình cô độc liếm láp vết thương.
Cô có tài đức gì mà lại giành được tình cảm chân thành nhất của cậu bé này cơ chứ.
Trên đường đi, Tô Thanh Gia nghĩ có lẽ Carlos sẽ không tập bóng vào hôm nay đâu, nhưng lòng cô cứ cảm thấy không yên, suy đi nghĩ lại cô thấy mình vẫn nên đi một chuyến xem sao.
Thật may là cô đến rồi. Nếu cô không đến thì không biết Carlos còn đứng đợi ở đây bao lâu nữa.
Cô che ô lên rồi cùng Carlos quay về cô nhi viện. “Người anh đã ướt thế này rồi, mau về tắm rửa thay quần áo đi.” Cô nói với vẻ hơi rầu rĩ, còn hơi mang giọng mũi.
Bỗng nhiên Carlos không hề cảm thấy lạnh nữa, mặc dù cậu đã đứng dưới mưa gần 1 tiếng liền. Cũng có lúc cậu muốn tìm chỗ trú mưa hay quay về ký túc xá lấy ô, nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm. Cậu biết khả năng Bella đến là rất nhỏ, nhưng cậu không muốn lỡ như cô tới mà lại không tìm được cậu, như vậy thì phải làm sao đây.
Nhưng mà, Bella đã tới rồi.
Carlos không thích đi bằng cửa chính của cô nhi viện, bọn họ quay về bằng con đường ở chỗ sân tập.
Chiếc lon dùng để luyện tập hứng đầy nước mưa, quả bóng cũ nát nằm trong hố cát như đang chịu lễ rửa tội. Đột nhiên Tô Thanh Gia nảy ra một ý nghĩ, cảm giác buồn phiền trong lòng khiến cô chưa kịp nhiều mà đã hành động luôn rồi.
Cô chạy tới nhặt chiếc lon lên đặt trước gôn, hét lớn về phía Carlos: “Carlos, dùng quả bóng của anh đá trúng chiếc lon này đi!”
Carlos gật đầu một cái, mái tóc vàng của cậu ướt nhẹp, vừa hất đầu một cái là nước mưa văng tung tóe. Cậu đi về phía hố cát, đặt quả bóng lên đường đua. Khoảng cách rất xa, lại thêm màn mưa cản trở tầm nhìn.
Cậu liều mạng ép mình mở mắt, cố gắng tìm kiếm góc độ và lực đá phù hợp.
“Cố lên! Carlos! Cố lên! Carlos! Cố lên!” Tô Thanh Gia khoa tay múa chân với cậu.
Sau đó Tô Thanh Gia lập tức nghe thấy tiếng chiếc lon bị đá văng đi, leng keng, vô cùng rõ ràng.
Quả bóng bay đi rất xa, ngay cả Tô Thanh Gia cũng giật mình rồi, cô chạy tới che ô cho Carlos, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ bái phục, cô ngẩng đầu nhìn Carlos, nói: “Anh giỏi quá đi, đá rất chuẩn!”
Lần này Carlos không cần Tô Thanh Gia giúp đỡ cũng có thể nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, cậu giành nụ cười này cho cô.
Khi cả hai quay trở lại cô nhi viện, Tô Thanh Gia cười ngọt ngào đưa mắt nhìn cậu đi vào bên trong.
Cậu bé này bắt đầu lớn rồi, Tô Thanh Gia muốn tìm một vị huấn luyện viên bóng đá chuyên nghiệp cho cậu, cậu rất có năng khiếu, không nên để bị vùi lấp.
Đó cũng là lúc mà vị huấn luyện nghiệp dư như cô phải rời đi rồi.
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Carlos đếm ngón tay: Cô ấy đến, không đến, đến, không đến… Cô ấy không đến!!???
Tô Thanh Gia: Anh bắt đầu đếm từ chỗ “không đến” đi.
Carlos: Cô ấy không đến, đến, không đến, đến… Cô ấy đến! (☆_☆) Quá tốt rồi!
Tô Thanh Gia:…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
13 chương
59 chương
10 chương
69 chương
45 chương