Cuối tuần này, Carlos không còn tập bóng một mình trong sân tập ở cô nhi viện như trước nữa. Đương nhiên, cậu cũng không còn cô độc như xưa. Bởi vì sẽ có một cô búp bê tóc đen đến chơi cùng cậu. Carlos mặc vào tấm áo mới không biết đã được phát tặng từ bao giờ, cậu cũng không biết đã bao lâu rồi bản thân mới chú ý tới ăn mặc như vậy nữa. Trong lúc Carlos đứng chờ trước trạm dừng xe buýt, cậu có hơi căng thẳng. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn ấy chỉ trầm ngâm không nói, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm bỏ vào trong túi áo, nhờ vậy không ai có thể biết được những cảm xúc của cậu. Cậu đảo qua đảo lại trước những vật thể phản chiếu được bóng mình, may quá, hôm nay tóc cậu bồng bềnh mềm mại, không còn bù xù như tổ chim nữa. Hôm nay Tô Thanh Gia hẹn cậu ra ngoài chơi, lần đầu tiên đấy. Thời gian đợi chờ vừa dài vừa chán, nhưng ngay khi cô búp bê mặc váy đỏ ấy xuất hiện trước mặt cậu, dường như, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp vô cùng. Lần này Tô Thanh Gia ra ngoài để mua một số loại hoa tươi cần dùng trong các bài thuốc dưỡng da, người dân Barcelona rất may mắn khi được thiên nhiên ưu đãi cho khí hậu và điều kiện địa lý tuyệt vời, sự lãng mạn của đất nước Tây Ban Nha cũng khiến chợ hoa tươi ở đây trở nên khá tấp nập. Tại nơi đây, một chàng trai dịu dàng ga lăng hoàn toàn có thể vô tư mua một lẵng hoa tươi dành tặng người con gái có ánh nhìn khiến người ta say đắm. Những cuộc gặp gỡ bất ngờ không chỉ diễn ra ở thành cổ Lệ Giang hoa lệ, tại thành phố là minh chứng cho sử thi này, sự hấp dẫn giữa con người với nhau lúc nào cũng cháy bỏng trên những cồn cát bờ biển vàng. Hai người đổi sang một tuyến xe buýt khác, Carlos dự định sẽ dẫn cô đến đại lộ La Rambla [1]. [1] La Rambla: là con đường biểu tượng của thành phố Barcelona. Đại lộ dành cho người đi bộ này nằm tại trung tâm thành phố Barcelona và luôn tràn ngập các cửa hiệu bán hoa, các nhà hàng tapas và những nghệ sĩ đường phố. Đại lộ La Rambla là con đường có lưu lượng khách du lịch lui tới đứng vào hàng nổi tiếng trên thế giới, nơi đây từng là con phố đầu tiên của thành phố Barcelona, ngày nay đại lộ này đã chia thị trấn cổ thành hai khu riêng biệt. Từng dòng người nối nhau không dứt thể hiện nguồn sinh lực dồi dào của nơi này, những ánh đèn không bao giờ tắt và từng thùng bia tươi đậm đà mang tới cho đám người tìm kiếm sự kích thích một cuộc sống chìm trong hoan lạc. Ban đầu nơi đây chỉ là một nhánh sông đầy ắp phù sa, trải qua bao lần chiến tranh vẫn có thể bảo tồn nét hoài cổ của những tiệm sách và tiệm hoa, còn trên đường lớn, đâu đâu cũng thấy những người trẻ tuổi nâng cốc bia tươi cùng với đó là những kẻ làm nghề đặc biệt nhất – nghệ sĩ đường phố. Họ lãng du trên con đường mà những người nghệ sĩ thường ghé đến, sự xuất hiện của họ khiến mỗi ngóc ngách nơi đây đều toả ra sức hấp dẫn kì lạ, họ cùng nhau sáng tạo nghệ thuật, nụ cười trên môi không bao giờ vương nét mỏi mệt. Gần nơi đây là chợ bán buôn hoa tươi tấp nập, các loại hoa cỏ từ khắp nơi trên thế giới đều được tập trung về đây, bạn muốn thứ gì sẽ có thứ đó. Đương nhiên, lựa chọn tới chỗ này cũng là vì một chút tính toán nhỏ nhặt của Carlos, đây là nơi cậu thích đến nhất ngoài sân tập nhỏ, bởi vì ở đây mỗi người đều theo đuổi sự cô độc, tất cả đều là những kẻ lưu lạc không nhà để về. Giống như cậu vậy. Đầu tiên bọn họ tìm mua hoa tươi, Tô Thanh Gia dịch những loại hoa mình cần dùng ra tiếng Tây Ban Nha rồi viết lên một cuốn sổ ghi chú. Đây là bài thuốc cô có được từ một vị phu nhân sống trong tứ hợp viện cổ xưa tại Bắc Kinh, đã biết bao năm qua đi mà bà vẫn luôn mặc chiếc sườn xám ôm lấy dáng người, nét hoài cổ và nghiêm cẩn trên từng mũi thêu tinh xảo làm nổi bật sự thăng trầm của thời gian. Tuy vị phu nhân ấy đã có tuổi rồi, nhưng khi bà bước về phía bạn với đôi giày cao gót dưới chân đầy vẻ quý phái, bạn vẫn sẽ choáng ngợp bởi vẻ đẹp vương nét hoài cổ của bà. Tô Thanh Gia phải nhờ tới rất nhiều mối quan hệ mới tìm được vị phu nhân này, được trò chuyện với bà là sự may mắn của cô, sau lần trò chuyện ấy Tô Thanh Gia đã có được cơ hội phỏng vấn bà. Nghe nói bài thuốc này được truyền lại từ hoàng cung ngày trước, chuyên dùng cho các cung tần mỹ nữ, có thành phần chủ yếu là rất nhiều loại hoa tươi, sau khi phơi khô theo tỉ lệ, đống hoa tươi này sẽ được nghiền nát để làm thành cao bôi, không có hại gì cho cơ thể, nghe nói dùng từ nhỏ còn có thể khiến làn da mềm mịn như da em bé. Tô Thanh Gia lại nhớ tới vị phu nhân ấy, cô nghĩ rằng công hiệu của loại cao này là có thật. Nếu là những năm tháng thiếu thốn vật chất trước đây, có lẽ cũng chỉ có tầng lớp quý tộc mới được dùng loại mỹ phẩm hạng sang này, nhưng giờ thì khác rồi. Carlos dẫn cô đi thăm thú chợ hoa tươi một vòng, không bao lâu sau cô đã mua đủ mọi loại hoa mình cần, hơn nữa các bông hoa đều tươi tắn đọng sương, cánh hoa mềm mại mọng nước, rất thích hợp với yêu cầu. Tô Thanh Gia chuẩn bị làm thử một hộp nên cô mua nguyên liệu gấp 3 lần công thức, lỡ như có làm hỏng thì vẫn có đồ để làm tiếp, 3 phần nguyên liệu cũng không nhiều lắm, sau khi dùng giấy kraft và cành cây quấn lại thì cũng chỉ tầm một bó hoa khá to mà thôi. Trong lúc đi loanh quanh mọi nơi, hai người phát hiện ra một tiệm thuốc nằm gọn trong góc đường, những cây thuốc Tô Thanh Gia cần dùng tới chỗ này đều có cả. Carlos rất chủ động ôm mọi thứ vào người, cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh đẹp trai đến độ khiến cô bé bán hoa bên cạnh mắc cỡ đỏ bừng cả mặt. Tô Thanh Gia rất muốn chụp hình cậu bé xinh đẹp này lại, thôi được rồi, cô không mang máy ảnh đâu. Đáng tiếc quá đi. Cô lại nhìn cậu thêm lần nữa, nhìn mái tóc vàng mềm mại này, nhìn gương mặt vùi trong bó hoa tươi kia. nhìn đôi mắt xanh xám ấy, nhất định khi trưởng thành cậu sẽ là một anh chàng đẹp trai cho mà xem. Carlos bị cô nhìn đến mức ngượng cả người, bỗng Tô Thanh Gia phát hiện ra một điều, cho dù là khi hồi hộp, xấu hổ hay bùng nổ những cảm xúc khác thì tai phải cậu luôn rung rung rất nhẹ. Còn giờ bên tai ấy không chỉ là khẽ rung rung nữa mà đã biến thành màu đỏ bừng rồi, làn da cậu rất mỏng, nhìn qua cứ như là một trái anh đào vậy. Tô Thanh Gia cố nín cười rồi rời mắt sang chỗ khác, đúng là một cậu bé hay ngượng ngùng mà. Không biết tại sao, Carlos lại cảm thấy tâm trạng mình hơi hụt hẫng, bất ngờ cảm thấy cậu bé bên cạnh mình có chút thất vọng, Tô Thanh Gia bèn nói: “Giờ chúng ta tới đại lộ La Rambla được chứ? Anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em nhé?” Carlos gật đầu, hơi nóng trên gương mặt vẫn còn chưa biến mất, hai người họ đã quen nhau được gần nửa tháng rồi, Tô Thanh Gia phát hiện ra rằng cậu bé này cực kỳ không thích nói chuyện, cậu tựa như chú ốc sên mang trên lưng chiếc vỏ to cứng, luôn nhốt bản thân mình vào bên trong. Đến giờ cậu mới rụt rè lộ ra những chiếc xúc giác của mình và cố gắng giao lưu với người khác. Thôi được rồi, người khác ở đây chính là Tô Thanh Gia cô chứ còn ai. Carlos đi trước dẫn đường cho cô. Đại lộ La Rambla trong ký ức của Tô Thanh Gia đã rất mơ hồ rồi, nay trở lại chốn cũ, những mảnh vụn ký ức ấy được chắp vá lại vào nhau một cách chậm chạp. Đám đông những nghệ sĩ lưu lạc đang trình diễn tiết mục của riêng mình, tiếng đàn guitar và đàn accordion du dương êm dịu khiến lòng người như muốn say đi, những người thợ thủ công tạo ra từng đóa hoa giả bằng vụn giấy với đôi bàn tay khéo léo của mình, câu chuyện về dũng sĩ diệt rồng luôn xuất hiện trong những tiệm sách, dòng máu nóng hổi của loài rồng thiêng đổ xuống mảnh đất Barcelona, từng giọt máu bắn tung tóe tạo thành những đóa hồng nở rộ. Tại đại lộ La Rambla, nơi mà những điều mới và cũ luôn giao hòa với nhau này, kiến trúc ở đây luôn mang theo một vẻ yên tĩnh và mĩ lệ, có lẽ cũng bởi chúng đã chứng kiến sự đổi dời của năm tháng. Trên đại lộ có rất nhiều họa sĩ vẽ tranh phác họa cho người qua đường, Tô Thanh Gia suy nghĩ đôi lát rồi đẩy Carlos qua: “Hey, cậu bé xinh đẹp, hôm nay anh đẹp như một bức tranh vậy,” Carlos nghe thấy lời khen ngợi này mà ngẩn ra, “Giờ anh lưu lại một kỷ niệm ở đây đi.” Tô Thanh Gia chân thành mời họa sĩ vẽ cho cậu bé đang ôm bó hoa này một bức phác họa, họa sĩ cũng rất thích cậu bé xinh đẹp này, ông bảo Carlos đứng thẳng dưới cột đèn đường, sau đó bắt đầu phác họa những nét đầu tiên. Carlos có chút không biết phải làm sao, ánh mắt cũng không biết nên nhìn về hướng nào, hai tay ôm hoa tươi đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Cậu đã đi qua đại lộ này rất nhiều lần, cũng đã gặp rất nhiều người được những họa sĩ ở đây vẽ. Có một lần, vì xem biểu diễn ảo thuật trên phố quá chăm chú mà cậu chặn đường một vị khách du lịch, người khách ấy rất tức giận bảo cậu cút đi, cậu nghe người ấy còn chửi “thằng ăn xin bẩn thỉu” khi bản thân liên tục nói xin lỗi. Nhưng hôm nay, cậu lại đứng ở đây làm người mẫu, đám đông xung quanh đều vui vẻ nhìn cậu mỉm cười. Carlos nhìn thoáng qua cửa tiệm có cô búp bê mà cậu rất muốn mua, sáng sủa sạch sẽ, nhưng cậu chợt nhận ra dường như mình không còn nhớ được cô búp bê kia có hình dáng thế nào nữa rồi, chỉ nhớ mang máng đó là một cô búp bê tóc vàng. Dường như trong khoảnh khắc ấy, những ngày tháng cô độc bị người ta cười nhạo đã rời khỏi cậu mà đi. Cậu nhìn sang cô bé mặc váy đỏ đang đứng cạnh người họa sĩ chăm chú nhìn ông ta phác họa cậu, thành phố Barcelona có một truyền thuyết nổi tiếng liên quan đến dũng sĩ diệt rồng, người ta kể rằng vị dũng sĩ ấy đã cứu một cô gái xinh đẹp ra khỏi tòa thành Casa Batlló [2]. [2] Casa Batlló: là một tòa nhà có kiến trúc rất đặc biệt và là địa điểm du lịch nổi tiếng khi du khách ghé thăm Barcelona, cái tên Casa Batlló có nghĩa là “Ngôi nhà của những chiếc xương”. Mái nhà của Casa Batllo được ví như xương sống của con rồng khổng lồ, con rồng bị giết bởi thánh George. Carlos nghĩ, nếu như cô gái kia là Bella, vậy thì cậu sẵn sàng giương lên thanh đao diệt rồng, xông vào bụi gai rậm rạp mà không hề sợ hãi. Thật ra hôm nay cậu rất muốn nói cho Bella biết rằng, cậu xinh lắm, nhưng ánh mắt Bella nhìn cậu luôn khiến cậu ngượng ngùng, cậu muốn ngăn ánh nhìn ấy lại, nhưng lại có chút không nỡ. Nhưng đợi đến khi cậu muốn nói, hãy nhìn anh lâu hơn một chút, thì Bella lại không nhìn nữa. Cậu không vui tí nào. Có điều, cậu ngẫm nghĩ một lúc, đây là bức tranh Bella đã bỏ tiền ra mời họa sĩ vẽ, vậy thì… Chắc cậu ấy sẽ mang nó về nhà chứ nhỉ. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy phấn khích lắm rồi! Những áng mây đỏ hồng lại dần hiện ra trên gò má cậu. Mấy ngày nay nóng thật đấy. Carlos nghĩ thầm. Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, chốc lát sau họa sĩ đã vẽ xong rồi. Tô Thanh Gia gọi Carlos lại: “Vẽ xong rồi, anh xem chút đi, có phải rất đẹp không?” cô lại nói, “Anh đứng lâu như vậy có mỏi tay không, hay để em cầm cho?” Carlos vội vã cầm hoa lui về phía sau, ấp a ấp úng nói: “Không… Không cần đâu, tay anh không mỏi… Anh cầm được mà.” Tô Thanh Gia có cảm giác như mình đang cướp đoạt quần áo của dân nữ vậy? Ôi trời! Gì vậy chứ! Nếu có bị cướp cũng phải là cướp của cô chứ. “Thôi được rồi, nếu anh mệt thì phải nói cho em biết đấy, để em cầm cho. Này, anh xem bức tranh này có đẹp không nào?” Carlos ôm bó hoa vào ngực rồi liếc nhìn Tô Thanh Gia, sau khi xác định cô hoàn toàn chăm chú quan sát bức tranh, cậu mới yên tâm bước lên phía trước. Trên giá vẽ bằng gỗ có kẹp một trang giấy trắng ngần, những nét vẽ uyển chuyển hiện ra dưới ngòi bút khéo léo của người họa sĩ, ánh sáng nơi chóp mũi khắc họa rõ nét hình dáng cậu, bó hoa tươi trong lòng nửa như che lấp nửa như hé lộ phần xương quai xanh tinh xảo. Nhưng thứ khiến người khác phải rung động nhất vẫn là đôi mắt cậu, chúng như chứa đựng nét ấm áp có thể làm tan chảy đỉnh núi tuyết Pyrénées, dường như người họa sĩ khá ưu ái cho đôi mắt này, từ độ cong đến độ dày của lông mi đều được vẽ y như thật, ánh mắt ấy khẽ lóe sáng, tựa như đang nhìn về nơi xa xôi nào đó… Thì ra trong mắt người khác cậu có dáng vẻ này ư, Carlos nghĩ thầm, vậy còn trong lòng Bella thì sao, có phải cậu cũng dịu dàng ấm áp như thế không? Nhưng cậu cũng không cất tiếng hỏi cô, lần này, cậu bắt đầu cảm thấy lời mà nữ tu sĩ Rosa hiền lành nói không sai, con người là phải biết chờ đợi. Cậu chờ đợi Bella cũng sẽ nghĩ như thế. Rất nhiều năm sau đó, bức tranh này đã xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện nhằm viện trợ cho trẻ em Châu Phi, người ta cũng không còn rõ là họa sĩ nào đã vẽ nên bức tranh ấy, nhưng dường như ánh mắt của cậu thiếu niên trong tranh đã xuyên qua trang giấy và đi sâu vào lòng người. Tên cậu thiếu niên ấy đã vang dội trên toàn thế giới, hàng trăm triệu người đều điên cuồng hò reo tên cậu, tất cả đều mong muốn có được chiếc áo đấu ướt đẫm mồ hôi của cậu. Cậu đã trở thành dấu ấn của thời đại mới. Bức tranh ấy được chính cậu đặt cho cái tên: “Cậu bé xinh đẹp.”