Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 9 : Đại gia, ta là chạy đường (8)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Dù sao Yến Hành cũng là hoàng tử, di chuyển đơn giản nhưng thuộc hạ chuẩn bị rất đầy đủ. Không lâu sau, trước mặt Yến Hành đã bày năm, sáu món ăn, nước trong hũ cũng được đun lên. Ám vệ nấu nước lấy một bình trà nhỏ từ bao quần áo trông không to lắm, bắt đầu pha trà cho Yến Hành.
Tiền Thiển tấm tắc kỳ lạ, ám vệ thực sự là người thích hợp khi ra ngoài, có thể so với túi thần của Doraemon, vừa có thể giết người cướp của, vừa có thể nấu cơm pha trà. Mang ám vệ ra ngoài, cam đoan có trà, có điểm tâm, còn có thời gian hạnh phúc ăn thịt nướng.
Đãi ngộ của nam chính quả nhiên đặc biệt! Tiền Thiển hơi ghen tị nhìn bọn họ vài lần, sau đó rời mắt. Trương thị thấy phía đối diện bắt đầu ăn cơm tối, cũng mở gói đồ, lấy bánh bánh bột ngô tự làm ở nhà chia làm hai nửa, đưa nửa to hơn cho Tiền Thiển.
Lương khô để qua hai ngày đã bắt đầu hơi khô cứng, Trương thị giương mắt thấy phía đối diện phô trương, cảm thấy thật có chút áy náy với con gái. Tới bây giờ bà vẫn không mua được những điểm tâm nhìn rất đẹp mắt kia cho con nếm thử.
Trương thị cúi xuống xoa đầu con gái, mang theo vài phần an ủi, nói: "Con ngoan, ăn nhanh đi. Chờ khi đến kinh thành, mẹ sẽ mua cho con đồ chơi làm bằng đường ăn. Mẹ sẽ cố gắng làm việc, sau này mua điểm tâm cho con."
Tiền Thiển cười, cô ngẩng đầu nhìn Trương thị, nghiêm túc nói: "Mẹ, con không thích ăn điểm tâm, cũng không thích ăn đồ chơi làm bằng đường. Con cảm thấy bánh bột ngô nhà mình ăn rất ngon."
Trong lòng Trương thị có chút chua xót nhìn con, cảm thấy vì cô hiểu chuyện nên mới nói vậy, không khỏi có phần tự trách. Bà không biết rằng, Tiền Thiển thật sự không nhớ thương mấy món điểm tâm kia.
Thứ nhất là, Tiền Thiển được nuông chiều lớn lên trong gia đình giàu có, xã hội hiện đại, thường xuyên thấy những món ăn đắt đỏ tinh xảo, không đến mức có kiến thức hạn hẹp về thứ này. Quan trọng hơn là, từ khi xuyên qua, dù Trương gia nhà nghèo nhưng Trương thị chưa bao giờ để cô bị đói, luôn cố gắng mua đồ ăn cho cô. Coi như vì điều kiện có hạn, những ngày gần đây Tiền Thiển đích thực thiếu đồ ăn, nhưng cô chỉ thèm chút thịt. Nhất là thịt bò.
Tiếc là pháp lệnh nhà nông không cho phép tùy ý giết trâu bò. Ở thời đại này, thịt bò có thể so với canh tổ yến ở xã hội hiện đại, là đồ xa xỉ, chỉ có quý tộc mới được ăn. Tiền Thiển vừa gặm bánh bột ngô vừa hung tợn nghĩ, chờ sau này trở về cô sẽ lập tức tìm một nhà hàng ba sao, ăn bò bít tết cả một tuần!
Yến Hành trầm mặc ngồi trước đống lửa, bàn tay thon dài vo một khối điểm tâm, người bên cạnh thấy thế lập tức dâng chén trà lên. Gương mắt hắn nhìn thoáng qua hai mẹ con đối diện trong góc, chỉ thấy tiểu nha đầu xấu xí kia đang vùi đầu gặm một khối lương khô đen sì, bộ dáng ăn rất ngon. Đột nhiên hắn cảm thấy như mình cũng đói bụng, đám điểm tâm thô kệch trước mắt cũng ngon hơn bình thường.
Yến Hành cúi đầu cười khẽ, đưa điểm tâm vào miệng, nhắm mắt lại. Quả nhiên! Nhìn người khác ăn thứ gì đó cũng có tác dụng khai vị.
Thỏ nướng xong phát ra hương vị thơm ngon, Ám Nhất xé đùi thỏ, đặt trên giấy dầu, bày trước mặt Yến Hành. Yến Hành nhìn thịt thỏ trước mặt, lại nhìn điểm tâm, gật đầu ra hiệu với Ám Nhất. Ám Nhất ngầm hiểu, cầm giấy dầu gói đùi thỏ và mấy khối điểm tâm, mang đến góc tường cho hai mẹ con Tiền Thiển.
Tiền Thiển sớm đã ngửi thấy mùi thịt. Lâu rồi không ăn thịt khiến cô có chút thèm, lại không dáng ngẩng đầu, sợ người ta thấy dáng vẻ thèm nhỏ dãi của mình. Vậy là cô nhắm mắt lại, cắn một miếng bánh bột ngô thật to trong tay, tưởng tượng thứ cầm trong tay chính là năm phần thịt cừu tiêu chuẩn, tốt nhất có thêm tương Hắc Tùng Lộ. Cô im lặng nghĩ, ghét nhất là đường pha tương đen.
Phương pháp thắng tinh thần của Tiền Thiển dường như không có tác dụng gì, cô cảm thấy hình như mùi thịt xung quanh càng thêm nồng đậm. Ai da! Thật sự là rất thèm! Không biết 7788 có phục vụ bữa ăn hay không.
"Không có. Tiền Xuyến Tử cô đừng có ý nghĩ hão huyền. Ông đây là hệ thống trí năng cao cấp, không làm loại việc mất mặt như tiểu nhị này!" 7788 thầm oán giận: "Nhưng cô có thể trợn mắt lên, thịt nướng và điểm tâm đang đến gần."
Cái gì? Có thịt?! Tiền Thiển ngẩng đầu một chút, quả nhiên thấy trong tay Ám Nhất bưng một bọc giấy dầu đi đến, cười đến ôn hòa: "Tiểu Ngũ Tử, đây là phần công tử chúng ta thưởng, mau đến nếm thử đi. Con thỏ này là đại thúc ta tự tay nướng, ngươi ăn xem tay nghề mẹ ngươi tốt hay tay nghề đại thúc tốt hơn."
Trương thị đứng dậy, xua tay khách khí nói: "Vị đại gia này, việc này sao có thể chứ. Các ngài nhiều người như vậy, chúng ta không thể chiếm đồ ăn của mấy ngài, mấy ngài vẫn nên giữ lại ăn đi, ta và nhi tử ta có lương khô làm từ nhà, đủ dùng rồi."
Ám Nhất không đáp lời ngay mà mở bọc giấy dầu trước mặt Tiền Thiển ra, quay đầu nói với Trương thị: "Trương đại tẩu không cần khách khí, đây là thịt thỏ rừng săn được, thứ này có đủ. Chúng ta đều mang theo lương khô, những thứ này là điểm tâm công tử thưởng, hãy để đứa bé ném thử đồ tươi sống đi. Tiểu Ngũ Tử còn nhỏ, đường đến kinh thành còn rất xa, phải ăn no mới có sức lực."
"Cái này..." Trương thị cảm thấy tình thế có chút khó xử. Một bên bà thấy tùy tiện cầm đồ của người ta là không tốt, nhất là dạng đồ ăn đắt tiền thế này, một bên lại thương con, muốn nhận để con ném thử đồ tươi sống.
Bên này Trương thị không biết thế nào cho phải, Tiền Thiển lại biết. Vị đối diện kia là hoàng tử, hắn không thèm khát mấy khối điểm tâm này, chỉ thuận tay cho ân tình mà thôi. Dù vậy, đối với ý tốt của Yến Hành và Ám Nhất, Tiền Thiển vẫn vô cùng cảm kích.
Tiền Thiển đưa tay nhận bọc giấy dầu, cẩn thận khom người chào Ám Nhất, nghiêm túc cảm ơn: "Đại thúc, bèo nước gặp nhau, ngài giúp đỡ mẹ con chúng ta thế này thật sự rất cảm tạ. Nếu công tử và ngài có ý tốt, chúng ta cũng không từ chối. Phiền ngài bày tỏ lòng biết ơn của chúng ta với công tử, ta không thể qua đó nói lời cảm tạ, tránh va phải quý nhân."
Ám Nhất thấy Tiền Thiển không lấy cớ đến trước mặt chủ tử nhà hắn nói lời cảm tạ, thật sự vô cùng hài lòng với Tiền Thiển thức thời. Trong lòng hắn thầm khen Tiền Thiển thông minh, cảm thấy tiểu cô nương này có dáng vẻ tiến được lui được, nếu được đại gia tộc giáo dưỡng, hơi dạy bảo một chút, nhất định có tiền đồ.
Tiền Thiển không biết suy nghĩ của Ám Nhất, coi như biết thì cô cũng không quan tâm. Dù sao, bạn học Tiền Xuyến Tử chỉ có một nguyện vọng là đến rửa chén đĩa tại Trạng Nguyên Lâu, những thứ khác đều là mây bay gió thoảng.
Trương thị thấy Tiền Thiển nhận bọc giấy dầu thì không nói thêm gì, chỉ là hướng về phía Ám Nhất âm thầm cảm tạ. Tiền Thiển đặt bọc giấy dầu xuống, quay người lấy lương khô hai mẹ con mang theo, mở ra đưa trước mặt Ám Nhất, nói: "Đại thúc, ngươi có muốn nếm thử bánh bột ngô mẹ ta làm không, dù đen sì không dễ nhìn nhưng ăn rất ngon."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
113 chương
160 chương
21 chương
17 chương
74 chương
187 chương
256 chương