Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 126 : Sư Thúc Tổ Ta Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện Hoàn
Ba trăm năm trôi qua, bởi vì linh căn và thiên phú có hạn, tu vi Tiền Thiển khó lắm cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ tầng 3, muốn tu lên nữa ngày càng khó khăn.
Cứ tiếp tục thế này, cùng lắm chỉ hơn trăm năm nữa cô sẽ hết tuổi thọ, lúc đó Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu vãn tính mạng cô.
Lục Phù Diêu vô cùng lo nghĩ.
Bản thân hắn đã dừng tu luyện từ lâu, chỉ tập trung tinh thần lên việc tu luyện của Tiền Thiển, nghĩ trăm phương ngàn kế tăng tu vi cô lên.
Hắn tìm thiên tài địa bảo khắp nơi đưa Tiền Thiển cải thiện thể chất, nhưng mà, dù hắn có vận khí nghịch thiên cũng chưa bao giờ đụng tới Tẩy Linh quả có thể cải thiện linh căn.
Tiền Thiển biết, đây là quy tắc.
Ý thức thế giới sẽ không phí phạm Tẩy Linh quả trên người một linh hồn ngoại lai như cô, dù sao cô cũng không thể phi thăng.
Tiền Thiển khá bình tĩnh với chuyện thọ nguyên sắp hết.
Nhưng Lục Phù Diêu thì không sao làm được, hắn nhìn thần hồn Tiền Thiển ngày càng suy yếu, trong lòng cũng càng lo hơn.
Hắn và Chương Hàm Ly đã không màng nguy hiểm tính mạng xông vào bảo cảnh Đông Hải tìm công pháp tu luyện thần hồn.
Công pháp này thật sự nghịch thiên, ngay cả 7788 cũng cảm thán đây là công pháp có thể mang lại lợi ích vĩnh cửu cho Tiền Thiển, tự mình bắt cô phải học cho tốt.
Tiếc rằng dù làm như vậy cũng không cứu được Tiền Thiển.
Linh hồn cô dần bị ý thức thế giới bài xích, cô dần già đi, cả người tiều tụy.
Cuối cùng, vào năm Tiền Thiển ba trăm bốn mươi tuổi, cô đã không chịu được nữa.
Lục Phù Diêu mang cô và Chương Hàm Ly về bí cảnh nhỏ kia.
Lúc này tu vi Chương Hàm Ly đã là Hóa Thần kỳ, mà Lục Phù Diêu vì bỏ bê nhiều năm nên cảnh giới cũng chỉ tương đương với Chương Hàm Ly.
Dù là vậy, Chương Hàm Ly vẫn vô cùng tôn kính vị sư phụ này.
Trong bí cảnh nhỏ, Lục Phù Diêu trầm mặc suy tư mười ngày.
Sau mười ngày, như thể hắn đã hạ quyết tâm, nói với Tiền Thiển: "Chúng ta hủy hết cùng trùng tu đi.
Nàng đừng sợ, có ta giúp nàng, trùng tu không có chuyện gì lớn cả."
Tiền Thiển cười, cô hơi bất đắc dĩ nhìn nam nhân cố chấp này: "Ta chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ, cảnh giới không đủ cao để trùng tu, người đừng mộng tưởng thế."
"Không sợ! Tất cả có ta rồi." Lục Phù Diêu vẫn cố chấp như cũ: "Hàm Ly có Ngọc Tinh Liên Tâm, ta có thể dùng nó bảo vệ nguyên thần của nàng, dù cảnh giới nàng không đủ cũng có thể trùng tu."
"Không có ích gì đâu!" Tiền Thiển nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt hiện vẻ thương xót, nhưng rồi cô vẫn hạ quyết tâm nói cho hắn biết tình hình thực tế: "Không có ích gì đâu! Người đừng chấp nhất nữa.
Linh hồn của ta đã bị thế giới này bài xích rồi, ngay khi bắt đầu trùng tu thì hồn phách sẽ lập tức rời đi.
Người không giữ được đâu."
"Không! Nhất định có cách! Nàng không thể rời đi! Nàng là của ta!" Trong mắt Lục Phù Diêu tràn ngập tuyệt vọng và điên cuồng.
Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ trán mình lên trán Tiền Thiển: "Nàng không được rời đi, nàng ở đâu ta sẽ theo đó.
Chúng ta đã lập ngôn thệ rồi, nàng không thể bỏ rơi ta được.
Nhất định sẽ có cách.
.
.
Nhất định có.
.
."
Nước mắt Tiền Thiển trào ra.
Gắn bó làm bạn với Lục Phù Diêu ba trăm năm, sao có thể nói là vô tình chứ, chẳng qua cô thật sự không ở lại được.
"Rất xin lỗi.
." Tiền Thiển vươn tay nắm chặt vạt áo trước ngực Lục Phù Diêu.
Cô chợt nhớ tới lời xin lỗi mình nói với Đường Ngự khi rời đi ở thế giới trước.
Rất xin lỗi, dường như cô luôn phải nói xin lỗi; rất xin lỗi, cô không thể ở lại được; rất xin lỗi, để lại một mình chàng.
.
.
"Không cần xin lỗi, không được xin lỗi gì cả, nàng không được rời đi.
.
." Bờ môi Lục Phù Diêu run rẩy dán lên môi Tiền Thiển.
Giọt nước mắt đau đớn chảy trên mặt cô, hòa cùng với nước mắt Tiền Thiển chảy xuống miệng cô.
Tiền Thiển sờ tay Lục Phù Diêu, mười ngón đan tay với hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: "Đừng phá hết trùng tu, thiên phú chàng tốt thế, lại là Lôi Linh căn được trời ưu ái, tiếp tục tu luyện nhất định sẽ thuận lợi phi thăng.
Phải tiếp tục tu luyện, đừng phá hết.
Nhất định chàng phải nghe ta.
.
."
Nước mắt cô tuôn rơi, lần đầu chủ động chạm môi Lục Phù Diêu: "Ta là thê tử của chàng, chúng ta là đạo lữ đã lập ngôn thệ với nhau, chàng nhất định phải nghe ta.
Nam nhân tốt nào cũng nghe lời thê tử hết.
.
."
Ba trăm năm làm bạn, cuối cùng Tiền Thiển cũng thừa nhận mình là thê tử Lục Phù Diêu, nhưng lúc này cô lại không thể tiếp tục gắn bó làm bạn với hắn nữa.
Nghe xong mấy lời Tiền Thiển nói, Lục Phù Diêu im lặng thật lâu…
Mấy ngày sau, khi Tiền Thiển đã một đầu tóc bạc mặt mũi nhăn nheo, yết ớt ngồi trước cửa động phủ của họ, đưa mắt nhìn ngắm cả vùng sơn thủy trước mặt.
"Tiểu Thiển.
.
." Chương Hàm Ly vẫn mang dáng vẻ thiếu niên hai mươi tuổi trẻ đẹp tuấn mỹ đang sầu lo nhìn cô: "Không thì muội thử trùng tu đi, có Ngọc Tinh Liên Tâm ở đây, biết đâu có cơ hội.
Muội cứ đi như thế, sư phụ sẽ không chịu nối…”
"Không sao đâu..." Tiền Thiển cười khổ một tiếng: "Gọi Đa Đa lại đây, muội muốn giải trừ khế ước với nó."
Tiền Đa Đa vẫn luôn tránh mặt Tiền Thiển bị Chương Hàm Ly bắt về, nó khóc lóc om sòm lăn lộn tới lui trên đất cũng không cản được chủ nhân nó giải trừ khế ước.
"Sao cô có thể vứt bỏ ta chứ! Ta có làm sai cái gì đâu!" Tiền Đa Đa khóc tới mức đám lông trên mặt dính sát vào nhau: "Ta là Thần thú, ta chia tuổi thọ cho cô là được chứ gì? Sao cô bỏ ta dứt khoát thế chứ! Tại sao chứ! Tại sao!"
Lục Phù Diêu đang khó chịu trong động phủ nghe thấy tiếng khóc của Tiền Đa Đa, hắn cũng đau đớn nhắm mắt lại: "Mãn Mãn.
.
.
Chúng ta giải trừ khế ước.
.
."
Quả cầu xanh ngồi lặng ở một góc vắng nghe thế dựng ngược lên: "Chủ nhân! Ta không muốn!"
"Sau này ngươi ở cùng với Đa Đa, đi theo Hàm Ly, y sẽ trông nom các ngươi, đừng chôn theo chúng ta làm gì cho vô ích." Lục Phù Diêu nhìn về phía Tiền Mãn Mãn.
"Sao lại chôn cùng? Ta muốn phi thăng với ngài cơ, Tiểu Thiển bảo ngài nhất định phải nghe nàng ấy nói mà, nàng ấy muốn ngài phi thăng." Tiền Mãn Mãn nghiêm túc nhìn chủ nhân mình.
"Sau này ngươi đi theo Hàm Ly tu luyện cho tốt.
Ngươi và Tiền Đa Đa đều là Thần thú, sớm muộn sẽ trở lại thượng giới.
Ở bên ngoài đừng tin người khác quá, có gì muốn biết thì hỏi Hàm Ly." Lục Phù Diêu từ từ giơ tay lên, sờ sờ cái đầu lông xù của Tiền Mãn Mãn: "Đừng để nàng ấy biết chuyện chúng ta giải trừ khế ước.
.
."
Lục Phù Diêu nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt cầu khẩn của Tiền Mãn Mãn luôn bám dính trên người mình.
Lại qua vài ngày nữa, đại nạn của Tiền Thiển đã đến.
Ngay thời khắc cô nhắm mắt lại, 7788 kéo cô rời khỏi thế giới này, thật sự không thể ở lại…
Lúc thần hồn của Tiền Thiển bay lên không trung theo 7788, Lục Phù Diêu như có cảm giác gì đó, hắn chăm chú nhìn phương hướng Tiền Thiển rời đi.
Một lát sau, hắn cười lạnh một tiếng: "Nàng ác thật đấy, thế mà bỏ ta đi thật.
Đừng quên thần hồn chúng ta tương liên, ta sẽ không buông tay.
.
."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Chương Hàm Ly, Lục Phù Diêu tung một mồi lửa đốt rụi thân thể đã mất linh hồn của Tiền Thiển.
Hắn xóa lạc ấn thần hồn trên nhẫn trữ vật rồi giao cho Chương Hàm Ly, lại giao Tiền Đa Đa và Tiền Mãn Mãn cho y, bản thân chỉ giữ lại trâm ngọc và nhẫn ngọc Tiên Phủ.
Trâm ngọc kia Tiền Thiển đã đeo ba trăm năm, hắn không nỡ.
"Sư phụ.
.
." Chương Hàm Ly nắm chặt ống tay áo Lục Phù Diêu không buông tay: "Tiểu Thiển đã bảo người phải tiếp tục tu luyện phi thăng."
"Chỉ duy chuyện này ta không thể đồng ý với nàng ấy được." Lục Phù Diêu tách bàn tay Chương Hàm Ly ra: "Bất kể nàng ấy ở đâu ta cũng sẽ đi tìm.
Nếu nàng ấy không ở đây thì sao ta phải ở lại."
Ngay trước mặt Chương Hàm Ly, hắn ôm ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển bước vào động phủ của cô trong bí cảnh, sau một tiếng Ầm, cửa động phủ hoàn toàn khép kín.
"Dù chết ta cũng theo nàng." Lục Phù Diêu lẩm bẩm.
Hắn nằm trong động phủ, vuốt ve ngọn đèn nhỏ Tiền Thiển dùng hơn ba trăm năm, từ từ nhắm mắt lại.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
18 chương
30 chương
10 chương
16 chương