Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 12 : Đại gia, ta là chạy đường (11)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiểu nhị ở nhà trọ Duyệt Lai tên Vương Thuận, mọi người thường gọi hắn là Tiểu Thuận Nhi, miệng rất ngọt, gọi Trương thị là Trương thẩm, cấp bậc lễ nghĩa mười phần chu toàn, xem ra là một người thông minh tính cách tốt. Trên đường đi gặp không ít người đều chào hắn.
Tiền Thiễn vẫn mặc nam trang ra vẻ một bé trai, chưa đi được mấy bước Tiểu Thuận Nhi như đã quen từ trước mà xưng huynh gọi đệ với cô. Tiền Thiển hướng tới nghề của Tiểu Thuận Nhi, ôm tâm tư kết giao học tập với người có kinh nghiệm đi trước này, vậy là mang bộ dáng như đã quen thân từ lâu, dọc đường trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Vương Thuận mang Tiền Thiển và Trương thị đi xuyên qua mấy ngõ nhỏ, đến trước cửa một gia đình, đứng ngoài gọi to: "Lý đại nương, có người đến thuê phòng."
Trong sân truyền đến một tiếng đáp, sau đó một lão thái thái đi ra mở cửa, vừa thấy Vương Thuận liền cười: "Là Tiểu Thuận Nhi à, lần này tiểu tử ngươi mang ai tới? Ta nói với ngươi rồi, người không đáng tin thì đại nương ta không cho thuê nhà đâu."
Vương Thuận cười hì hì đáp lời: "Đại nương ngài cứ yên tâm, Trương thẩm từ thôn tới, chuẩn bị ở lâu dài trong kinh. Người trong nhà rất ít, chỉ mang theo một Tiểu Ngũ Tử. Thẩm ấy là một người gọn gàng, vừa qua cửa thành lúc sáng, ta đã hỏi rồi, ngài cứ yên tâm đi."
Lý đại nương nghe Vương Thuận nói vậy, trong lòng có ba phần vừa lòng, lại thấy quần áo Trương thị và Tiền Thiển tuy có chút mộc mạc nhưng được may vá rất gọn gàng, cũng rất sạch sẽ. Bà ngước nhìn gương mặt thấy Trương thị chải tóc chỉnh tề, bộ dáng nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết thường xuyên chăm lo gia đình, bà càng thêm hài lòng. Hơn nữa cho mẹ con hai người thuê phòng, chẳng may dám kéo dài tiền thuê nhà, Lý đại nương cũng nắm chắc cách giải quyết.
Quan sát xong mẹ con Trương thị, Lý đại nương cười với Vương Thuận: "Quả nhiên là đúng! Chuyện này Tiểu Thuận Nhi làm rất tốt, đại nương mời ngươi ăn bánh bao." Vương Thuận vui mừng đáp, theo Lý đại nương dẫn mẹ con Trương thị đi xem phòng.
Phòng Lý đại nương cho thuê cách nhà bà không xa, đó là một khu phòng ốc được ngăn bởi một cái sân nhỏ, chỉ có hai phòng. Mặc dù nhỉ hẹp nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, có sẵn bàn ghế, giấy dán cửa sổ và trần nhà còn khá tốt. Trương thị thấy vừa lòng, bắt đầu cùng Lý đại nương thảo luận thuê trước một năm.
Vương Thuận nhanh chân đi tìm người làm chứng đến lập khế. Trương thị và Lý đại nương đều ngầm đưa cho hắn mấy đồng tiền lớn, hắn vui mừng hớn hở nhận rồi đi, trước khi đi còn dặn Tiền Thiển, nếu có việc thì đến nhà trọ Duyệt Lai tìm hắn, nếu muốn mua thêm đồ thì nên hỏi thăm giá cả từ chỗ Lý đại nương, miễn cho bị lừa. Tiền Thiển gật đầu đồng ý từng điều một.
Tiền thuê phòng cao hơn nhiều so với Trương thị nghĩ, nhưng trong lòng Trương thị cũng rõ ràng, giá cả ở kinh thành cao hơn, hai văn tiền mới có thể mua một cái bánh nướng. Lý đại nương ra giá cũng không cố tình làm khó họ, may trước đó bà nghe Tiền Thiển bán đồ cưới được hai lượng bạc, nếu không hai mẹ con họ thật sự không thuê được phòng ở.
Dù như thế nhưng sau khi nộp mấy tháng tiền thuê nhà, lại bài trí thêm một ít vật dụng, đệm chăn, hai lượng bạc cũng đi hơn nửa. Trương thị không khỏi có chút phát bực, bà vẫn không bỏ ý nghĩ muốn tìm một nhà khá giả cho con gả đi, còn muốn tích đồ cưới cho con. Nhưng hiện giờ, đừng nói tích đồ cưới, nếu không nhanh tìm một công việc, ngay cả cơm ăn cũng là một vấn đề.
Trương thị và Tiền Thiển bận rộn hai ngày mới chỉnh lý xong nhà mới của họ. Dọn phòng xong, Trương thị muốn Tiền Thiển đổi về váy áo, không nên mặc nam trang chạy loạn ngoài đường. Nhưng Tiền Xuyến Tử với nguyện vọng trở thành tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu làm sao đồng ý điều này.
Cô đành phải thương lượng với Trương thị, lấy chồng hay không là việc sau này, hiện tại hai mẹ con sống tốt mới là việc quan trọng. Giá cả ở kinh thành cao, chỉ dựa vào mình Trương thị ra ngoài làm việc sợ rằng rất khó nuôi sống hai cái miệng. Nếu một cô nương ra ngoài làm việc, chưa nói tới có việc làm hay không, sợ rằng còn bị ức hiếp.
"Hơn nữa, mẹ thấy bộ dáng hiện tại của con, vừa đen vừa gầy, có chỗ nào giống cô nương trong nhà, giả nam không có khả năng bị người ta phát hiện." Tiền Thiển bổ sung.
"Nói bậy! Khuê nữ mẹ là sinh đẹp nhất, chỗ nào không giống một cô nương? Chỉ hơi gầy thôi, bồi dưỡng chút là dễ nhìn." Trương thị lắc đầu.
"Mẹ cũng biết đó, coi như để con lấy chồng thì cũng không thể trong nhất thời tìm thấy người ta, để con ở nhà cũng lãng phí đồ ăn, không bằng mặc nam trang ra ngoài làm thuê. Hiện giờ kiếm tiền nuôi sống mình mới là việc quan trọng. Nếu mẹ không đồng ý, cùng lắm chờ thêm hai năm con phát triển rồi đổi về váy áo. Nếu lại sợ người khác phát hiện thì chúng ta có thể dọn đi." Tiền Thiển tiếp tục bổ sung: "Lại nói, con ra ngoài kiếm tiền còn có thể kiếm tiền mua đồ cưới, chỉ dựa vào mẹ thì cơm ăn và tiền phòng đều rất khó khăn."
Trương thị còn muốn nói tiếp nhưng Tiền Thiển mang vẻ mặt kiên quyết, bà đành thở dài một hơi, theo cô vậy. Ngẫm lại con bà nói cũng đúng, bất kể ra sao thì phải nuôi sống mình trước.
Tiền Thiển thấy Trương thị thả lỏng, liền báo với bà cô sẽ chạy đi tìm Vương Thuận hỏi một chút xem có cách gì. Trương thị không quản được cô, chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại, công việc nhất định phải qua bà đồng ý mới được làm, Tiền Thiển đồng ý. Sợ bà tiếp tục dông dài, cô giục Trương thị đi tìm Lý đại nương xem có công việc may vá nào không.
Trương thị thu dọn rồi đến tìm Lý đại nương. Tiền Thiển thấy Trương thị đi thì quay người chạy, cô định tới Trạng Nguyên Lâu khảo sát tình hình.
Trạng Nguyên Lâu nằm trên đường Chu Tước phía bắc, là nơi phồn hoa nhất kinh thành. Trên đường hội tụ đủ loại tửu lâu sang trọng, tiệm ăn, còn có cửa hàng bạc, gấm trang của mấy gia đình, quả thực chính là nơi tập trung mấy đồ xa xỉ. Ngựa xe đi lại đông đúc, cảnh tượng náo nhiệt, đám người đi tới đi lui đều mặc cẩm y lưng đeo đai ngọc, hoa quan lệ phục. Ngay cả gã sai vặt và nha hoàn của các công tử, tiểu thư cũng đều mặc quần áo thượng hạng.
Tiền Thiển có chút tò mò nhìn xung quanh, quả nhiên không hổ là đường Champ-Élysées phiên bản cổ đại, quả thực vô cùng phồn hoa. Cân nhắc đến hiện giờ là xã hội giai cấp rõ ràng, Tiền Thiển không dám tùy tiện đi loạn, miễn cho không cẩn thận đắc tội quý tộc rồi đánh rơi cái mạng nhỏ.
Trạng Nguyên Lâu là tửu lâu xa hoa lớn nhất trên đường Chu Tước, khách lui tới đều là áo gấm, tiền hô hậu ủng, cũng có quý nữ che mặt dẫn theo nha hoàn bà tử, nhộn nhịp ra vào. Tiền Thiển tìm người bán mứt quả cạnh Trạng Nguyên Lâu hỏi chuyện. Vừa hỏi, người bán hàng đã nước miếng tung bay.
Nghe nói ba chữ "Trạng Nguyên Lâu" là do đích thân tiên hoàng ngự bút, mỗi tân khoa trạng nguyên của Đại Chu đều bày yến tạ sư ở Trạng Nguyên Lâu. Nghe nói Tam công chúa thích nhất bánh quế ở Trạng Nguyên Lâu. Nghe nói khi đương kim Thánh thượng chưa lên ngôi đã gặp Phó tiểu thư ở Trạng Nguyên Lâu, vừa thấy đã yêu, hiện giờ là Hoàng hậu nương nương. Nghe nói tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu có thể đánh võ, lại hiểu biết chữ nghĩa...
Tiền Thiển: Đây thật là tin tức hỏng bét, ┑( ̄Д ̄)┍, xem ra trở thành tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu còn khó hơn làm quản lý khách sạn năm sao (T_T).
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
113 chương
160 chương
21 chương
17 chương
74 chương
187 chương
256 chương