Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 111 : Sư Thúc Tổ Ta Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện 29
Lục Phù Diêu lắc đầu: "Địa đồ do Tiểu Thiển bất ngờ có được, lúc ta bế quan ngươi giúp ta trông nom nàng ấy cho tốt là được."
Lục Phù Diêu chẳng để tâm lời thề của Chương Hàm Ly cho lắm, kế hoạch tương lai của hắn rất đơn giản: Chơi chết vị trên Kiếm Phong kia để báo thù; luyện chế lại thân thể một lần nữa; luôn ở cạnh cô bé bên người, chỉ bảo nàng ấy tu luyện cho tốt, cuối cùng hai người phi thăng.
Chỉ cần có thực lực tuyệt đối, Lục Phù Diêu cho rằng mấy cái bên trên không khó làm lắm.
Dù trên lý thuyết Tiền Thiển chỉ có tư chất tứ linh căn không thể phi thăng được, nhưng như vậy thì sao, tất cả đã có hắn.
Lục Phù Diêu tự tin tuyệt đối.
Cho nên Chương Hàm Ly có nghe lệnh hắn sai bảo hay không đâu quan trọng.
Nhưng hắn cũng không từ chối nếu Chương Hàm Ly muốn đồng hành với bọn hắn.
Khổ tu ở Diệu Linh Tông nhiều năm, người hắn kết giao chẳng có mấy ai, Chương Hàm Ly là số ít hậu bối lọt vào mắt hắn.
Tính cách y chính trực cố gắng, sống rất trung hậu.
Nếu Chương Hàm Ly vẫn luôn ở Diệu Linh Tông, đương nhiên Lục Phù Diêu để ý kỹ làm gì.
Nhưng giờ Chương Hàm Ly chọn đi cùng hắn, như vậy về tình về lý chắc chắn Lục Phù Diêu sẽ giúp đỡ y khi có thể.
Chương Hàm Ly cung kính đứng một bên, hỏi thăm Lục Phù Diêu: "Sư thúc, giờ chúng ta xuất phát luôn à? Theo như những gì vẽ trên địa đồ thì khả năng bí cảnh này nằm cạnh Cô Hà Sơn, cách Đạm Vân Sơn rất xa, gần như vượt ngang đại lục, ít nhất một tháng mới tới nơi."
Lục Phù Diêu nhìn nhìn sắc trời, giờ đang sắp tới buổi trưa, lúc này xuất cũng không muộn.
Vậy là ba người lập tức leo lên linh thuyền, đi cả ngày cả đêm bay về phía Cô Hà Sơn.
Linh thuyền của Tiền Thiển được Lục Phù Diêu vơ vét từ động phủ của một vị đại năng thượng cổ nào đó, chất lượng khá tốt, tốc độ rất nhanh, đi đường thoải mái không xóc nảy.
Chính vậy nên đường tới Cô Hà Sơn tuy xa nhưng không hề vất vả.
Bình thường lúc trên phi thuyền, Lục Phù Diêu đều dạy Tiền Thiển vẽ bùa giết thời gian.
Chương Hàm Ly thì đả tọa tu luyện cạnh đó, bất chợt vui lên Lục Phù Diêu sẽ mở miệng chỉ đạo một hai.
Ba người ở chung cũng khá hài hòa.
Vấn đề duy nhất là lúc Lục Phù Diêu chỉ dạy cực kỳ mất kiên nhẫn, thi thoảng còn bùng nổ chứng nóng nảy cấp độ nặng, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều ăn không ít mấy lời nhiếc móc.
Sau một tháng, ba người đáp xuống trấn nhỏ cạnh Cô Hà Sơn, sau khi chuẩn bị vật tư ở trấn thì bắt đầu dựa theo địa đồ, tiến vào Cô Hà Sơn tìm cửa vào bí cảnh.
Độ hung hiểm của Cô Hà Sơn còn trên cả Đạm Vân Sơn, may mắn có Lục Phù Diêu tọa trấn, nếu không Chương Hàm Ly cộng Tiền Thiển cũng không lành lặn tới cửa bí cảnh được.
Trên thực tế, một đường đi tới Cô Hà Sơn, cực khổ nhất cũng chỉ có Tiền Thiển và Chương Hàm Ly.
Đa số thời gian Lục Phù Diêu chỉ làm địa chủ vung tay.
Đụng phải yêu thú thì Tiền Thiển lên trước, Tiền Thiển không giải quyết được thì đến Chương Hàm Ly, nếu cả hai người đều không xử được Lục Phù Diêu mới ra tay.
Đương nhiên, không phải họ chưa từng đụng độ yêu thú nguy hiểm ngoài dự đoán.
Ngày thứ ba trên Cô Hà Sơn, ba người đụng phải một con Hạn Giao cấp 6, tương đương với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, da dày thịt béo.
Lúc Tiền Thiển và Chương Hàm Ly nhìn thấy con Hạn Giao này, phản ứng đầu tiên chính là co giò chạy, tu vi cao nhất trong ba người là Lục Phù Diêu với Kim Đan tầng 7, so với con Hạn Giao này chênh một khoảng lớn, tùy tiện xông lên sợ chết thế nào cũng không biết.
Ai ngờ hai người họ muốn chạy nhưng Lục Phù Diêu lại nghênh ngang cầm Thiên Cực lao tới, một người một kiếm đấu với Hạn Giao đến trời đất đổi sắc, vậy mà thật sự dựa vào sức một mình xử chết Hạn Giao.
Lục Phù Diêu thực sự bật hack mà!
Chương Hàm Ly nhìn tới mức suýt rơi cằm, y nhìn thi thể Hạn Giao lẩm bẩm: "Đây chính là uy năng của thần kiếm sao?"
"Nói nhăng cuội gì vậy!" Tiền Thiển bất mãn chọt y: "Rõ ràng đây là sự lợi hại của sư thúc tổ mà, chấp gì dăm ba cái chuyện vượt cấp khiêu chiến."
Chương Hàm Ly từ từ gật đầu, tắt tiếng không nói nổi.
Có Lục Phù Diêu bật hack trấn thủ phía sau, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển càng dốc sức khiêu chiến yêu thú hơn nữa.
Chờ lúc tới lối vào bí cảnh, nhẫn trữ vật của hai người đều được chất đầy, tất cả đều là thi thể yêu thú chém được.
Trường bào xanh nhạt của Chương Hàm Ly đã biến thành màu xám, tóc rối bời, có lẽ tu sĩ băng linh căn thiên tài này chưa bao giờ chật vật tới thế.
Mà Tiền Thiển còn thảm hại hơn nữa, búi tóc tán loạn, mái tóc cắt ngang trán bị mồ hôi dính thành một cục dán sát mặt, trên bờ vai vẫn còn một vết thương đang bật máu.
Cô và Chương Hàm Ly nhếch nhác ngồi dưới đất, Lục Phù Diêu sau lưng bọn họ thì cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Thấy bộ dạng này của hai người, hắn còn nhíu mày ghét bỏ.
"Chắc là chỗ này rồi.
Các ngươi sửa sang một chút rồi chúng ta lập tức tiến bí cảnh." Lục Phù Diêu đi tới trước cẩn thận kiểm tra vết thương trên vai Tiền Thiển, phát hiện nó không đáng ngại lắm, vậy là hắn quăng cho cô một viên đan dược rồi mặc kệ.
Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vội vàng chỉnh lý bản thân, Lục Phù Diêu thì đi tới đi lui cạnh đó, tìm kiếm dấu vết của trận pháp.
Một lát sau, hắn đứng im tại chỗ, gật đầu với Tiền Thiển và Chương Hàm Ly: "Tới đây, chính là chỗ này."
Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vội vàng đi tới đứng sau Lục Phù Diêu, chỉ thấy hắn móc ra tấm bản đồ trước đó từ nhẫn trữ vật, ném lên không trung.
Địa đồ tự động lật ra, lơ lửng giữa không trung.
Hai tay Lục Phù Diêu bấm kết một pháp ấn phức tạp, trong miệng lẩm bẩm, sau một lát, địa đồ phát ra ánh sáng rực rỡ, trước mắt xuất hiện một vòng xoáy linh khí.
"Được rồi đó." Lục Phù Diêu quay đầu lại ra hiệu với hai người phía sau: "Hàm Ly đi trước, Tiểu Thiển ở giữa, ta cuối cùng."
Chương Hàm Ly không nói hai lời, ngoan ngoãn dẫn đầu phóng tới vòng xoáy linh khí, đảo mắt đã biến mất.
Tiền Thiển cũng xông vào vòng xoáy theo y, sau một hồi choáng váng thì, ngã bịch xuống đất, bộ dáng khá thảm hại.
Cô ngẩng đầu lên thấy Chương Hàm Ly đang đứng cách mình không xa, mà Lục Phù Diêu cũng đáp xuống cạnh cô với một tư thái xinh đẹp, trong tay cầm địa đồ trước đó.
Chỉ duy nhất cô bị ngã dúi...
Vì phát cáu khi mình ngã vào nên Tiền Thiển không có tâm tư quan sát cảnh vật chung quanh, mà Chương Hàm Ly đã chấn kinh không nói ra lời.
Trong bí cảnh, linh khí nồng đậm tới mức như muốn ngưng thành chất lỏng, ngay cả linh mạch tốt nhất ở Diệu Linh Tông cũng không bằng một phần trăm ở đây.
Bốn phía đều là linh dược linh quả với niên đại lâu đời, nơi xa có núi cao nguy nga ẩn hiện trong mây mù, chân núi là rừng rậm rộng vô biên...
"Chuyện gì xảy ra vậy..." Tiền Thiển lật mình moi túi Linh Thú ra.
Từ khi tiến vào bí cảnh, trứng linh thú của cô liên tục chấn động.
"Nơi này linh khí nồng đậm, ngươi thả nó ra ngoài đi." Lục Phù Diêu cũng mang trứng linh thú của mình ra.
Tiền Thiển theo lời lôi trứng linh thú ra, quả nhiên nó lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Cách lớp vỏ trứng Tiền Thiển cũng có thể cảm giác được cảm giác vui sướng hân hoan truyền tới.
Lục Phù Diêu ngắm nhìn bốn phía, trên mặt mang ý cười: "Quả nhiên là chỗ tốt, tu luyện ở đây nhất định làm ít ăn nhiều."
Chương Hàm Ly chăm chú quan sát một gốc cây ăn quả cách y không xa, trên cây có vài trái màu xanh lá cây: "Sư thúc, là Linh Tâm Quả, ta có thể hái một quả không?"
Chương Hàm Ly tự động biến bí cảnh thành tài sản của Lục Phù Diêu, sau khi nhìn thấy Linh Tâm Quả, phản ứng đầu tiên là hỏi xin Lục Phù Diêu hái quả.
Lục Phù Diêu gật đầu: "Thích cái gì thì tự lấy, không cần hỏi ta, nhưng bất kể cái gì muốn lấy cũng phải để thừa lại, đừng có vơ vét sạch sẽ.
Ngoài ra cũng phải cẩn thận một chút, chỗ này linh khí nồng đậm như vậy, tu vi của yêu thú sẽ không thấp đâu.".
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
18 chương
30 chương
10 chương
16 chương