Sáng sớm, Diệp Xu Xu mở mắt, ngoài cửa sổ, bầu trời giống như trước đã sáng lên. Nàng xoa xoa đầu, thầm nghĩ tối hôm qua thời gian nàng nằm mơ cũng thật là dài mà, giống như đầu nàng vừa dính gối liền vẫn luôn nằm mơ đến hiện tại. Nàng xốc lên đệm chăn chuẩn bị rời giường, đột nhiên, nàng phát hiện tựa hồ góc áo trung y mặc trên người mình đã thiếu đi một miếng vải! Nàng sửng sốt, cầm lấy xiêm y nhìn nhìn, thật sự đã thiếu đi rất nhiều, hình như là bị xé xuống một miếng to. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Diệp Xu Xu bị sợ hãi. Nàng lại nhìn nhìn góc áo trung y, nghĩ thầm quần áo của nàng như thế nào lại bị xé đi vậy? Bỗng nhiên, nàng nhớ tới ở trong mộng nàng vì băng bó vết thương cho tiểu nam hài mà đã xé ra một miếng vải to…… Cho nên nói nàng thật sự xé xiêm y của mình?! Nếu là như thế này, vậy sự tình trong mộng của nàng chẳng phải là chân thật phát sinh sao?! Không có khả năng không có khả năng! Diệp Xu Xu khó có thể tin, nàng rõ ràng đang ngủ ngon giấc, chỉ là đang nằm mơ mà thôi! Trong lòng Diệp Xu Xu tức khắc hoảng sợ, nàng xốc lên đệm chăn, tìm trong chốc lát, đem góc cạnh trên giường đều tìm kiếm một lần, cũng nhìn nhìn dưới giường, vẫn là không tìm được góc áo bị thiếu kia. Nàng ngơ ngác nhìn phía trước, nếu tối hôm qua nàng không có đang nằm mơ, như vậy những cái đó đều là sự thật? Thật sự có một cái sơn thôn? Thật sự có một tiểu nam hài? Không thể nào? Không có khả năng đâu? Nếu đây là sự thật, vậy rốt cuộc nàng là như thế nào tới đó? Nàng rõ ràng nằm ở trên giường một đêm, còn có trên thế giới…..như thế nào sẽ có sự tình không thể tưởng tượng như vậy? Bất quá nàng lại nghĩ, nàng đều đã xuyên tới đây, còn xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết, trên thế giới như thế nào sẽ không có khả năng có sự tình không thể tưởng tượng như vậy? Trong đầu Diệp Xu Xu hỗn loạn thành một đống hồ nhão, hai loại thanh âm đang không ngừng xé rách, một thanh âm nói này đó đều là ảo giác của ngươi, tối hôm qua chẳng qua là ngươi đang nằm mơ mà thôi! Một cái thanh âm khác lại đang nói, không, tối hôm qua ngươi không đang nằm mơ, mà là xuyên không, xuyên qua đến một cái địa phương khác, sự tình phát sinh nơi đó đều là sự thật, sự tình ngươi cứu tiểu nam hài cũng là sự thật! Thẳng đến Thúy Bình ở ngoài phòng gõ gõ cửa hỏi: -“Tiểu thư, ngài đã thức dậy chưa?” Lúc này Diệp Xu Xu mới như ở trong mộng mới tỉnh lại, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, cho Thúy Bình vào phòng. Thúy Bình vào phòng, nàng cẩn thận nhìn nhìn mặt Diệp Xu Xu, ngày hôm qua Địch gia đến từ hôn, hiện tại người Diệp gia trên dưới đều đã biết, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hiện giờ nhiều người bên ngoài Diệp phủ cũng đều đã biết sự tình hôn ước hai nhà Diệp Địch đã giải trừ. Diệp Xu Xu nhận thấy được Thúy Bình đang nhìn trộm nàng, nàng sửng sốt hỏi: -“Làm sao vậy?” Thúy Bình thu hồi tầm mắt, xấu hổ cười cười nói: -“Không có gì, chính là thấy tiểu thư ngài hôm nay tinh thần tựa hồ không tệ.” Diệp Xu Xu cũng cảm thấy chính mình hôm nay thần thanh khí sảng, rõ ràng tối hôm qua nàng nằm mộng cả một đêm —— nha, có lẽ thậm chí đều không phải mộng, chính là nàng một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi gì…… Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, đêm nay nàng nhất định phải làm rõ ràng, Diệp Xu Xu âm thầm nghĩ. Thúy Bình bắt đầu trang điểm chải chuốt cho Diệp Xu Xu, nàng thuần thục bới tóc cho Diệp Xu Xu, đang chuẩn bị cài châu thoa lên, lúc này Thúy Bình đang tìm tìm trong hộp trang điểm, lại không tìm được châu thoa muốn tìm. Thúy Bình hỏi: -“Tiểu thư, cây trâm ngọc màu xanh mà ngài thích nhất ở đâu? Tối hôm qua thời điểm ngài tháo trang sức để ở chỗ đó?” Diệp Xu Xu nghĩ nghĩ, lấy tay chỉ cái bàn nói: -“Chỗ đó.” Thúy Bình đi qua không nhìn thấy, lại tìm được ở dưới bàn, cây trâm thế nhưng rơi xuống đã gãy thành hai nửa. Thúy Bình nhìn thấy cây trâm bị rơi gãy, tức khắc nóng nảy, nói: -“Tiểu thư, đây chính là di vật phu nhân để lại cho ngài, là cái ngài thích nhất……” Thế nhưng cây trâm đã rơi hỏng rồi? Diệp Xu Xu cầm cây trâm đã rơi thành hai nửa ở trong tay, nhớ tới dáng dấp mẫu thân nguyên chủ trong trí nhớ, trong lòng nàng tức khắc cảm thấy thập phần áy náy. Mẫu thân của nguyên chủ là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, rất yêu thương nguyên chủ, nguyên chủ cũng thực sự yêu thương bà. Cây trâm này từ sau khi mẫu thân nguyên chủ qua đời thì, nguyên chủ vẫn luôn mang ở trên đầu một tấc cũng không rời, không nghĩ tới hiện tại lại bị nàng sơ ý làm hỏng rồi…… -“Làm sao bây giờ?” Thúy Bình đã sắp khóc, ở trong phủ nàng là người hoài niệm tiền phu nhân nhất trừ Diệp Xu Xu cùng Diệp Trường Canh ra, bởi vì mẫu thân Diệp Xu Xu đã từng cứu mệnh nàng, trả lại cho nàng cuộc sống an bình. Diệp Xu Xu lòng tràn đầy áy náy, nàng nghĩ nghĩ nói: -“Thúy Bình, ngươi có biết trong kinh thành có nơi nào tu sửa trâm cài không?” Hiện tại cây trâm đã gãy, chỉ có thể tu sửa lại. Thúy Bình nghĩ nghĩ trả lời: -“Tiệm trang sức tốt nhất kinh thành là Thủy Vân Các, nơi đó có thợ thủ công là chuyên môn tu sửa trang sức hư hao.” Hôm nay ánh nắng tươi sáng, thời tiết vừa phải. Diệp Xu Xu từ trong phòng đi ra, dọc theo đường đi hạ nhân cũng không dám nhìn nàng, thấy nàng đi qua đều trốn đến xa xa, bởi vì sự tình từ hôn ngày hôm qua, bọn hạ nhân sợ gần nàng sẽ gặp phải rủi ro. Diệp Trường Canh nghe nói nàng muốn ra phủ tu sửa trâm cài, thập phần hào phóng mà cho nàng ngân phiếu năm trăm lượng. Diệp Xu Xu bị hắn ra tay rộng rãi làm cho kinh ngạc, hỏi hắn tiền là từ đâu tới, Diệp Trường Canh cười hắc hắc, nói mấy ngày này hắn tìm được rồi một mối phát tài, đang cùng con cháu huân quý kết phường nuôi ngựa, ngựa kia là ngựa Tây Vực, bán một con có thể có lợi nhuận năm trăm lượng. Diệp Xu Xu thấy hắn nói mặt mày hớn hở, trong lòng cũng thực sự vui vẻ cho ca ca. -“Muội muội, muội yên tâm, về sau thiếu tiền, cứ việc tới tìm ca ca!” Diệp Trường Canh khoác lác. Diệp Xu Xu cảm tạ Diệp Trường Canh, cất bạc ngồi ở trên xe ngựa đi Thủy Vân Các. Thủy Vân Các tọa lạc ở trên đường cái Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành. Nàng cùng Thúy Bình vừa bước vào Thủy Vân Các, đã bị bối cảnh tinh xảo điển nhã bên trong hấp dẫn. Bên trong hàng hóa rực rỡ muôn màu, vô luận là trang sức quải sức hay là bình phong son phấn cái gì cần có đều có, hơn nữa chủng loại đa dạng tinh xảo tuyệt luân không có tầm thường. Thúy Bình nhỏ giọng nói cho nàng biết thợ thủ công của Thủy Vân Các thật nhiều thậm chí còn chế tạo trang sức cho các nương nương trong cung, kỹ thuật cao siêu. Thúy Bình nói: -“Nghe nói Thủy Vân Các thông qua bán trang sức son phấn hương liệu, mỗi ngày hốt bạc, hiện giờ không chỉ ở kinh thành, nhiều thành phố lớn của Hạ Triều đều có cửa hàng Thủy Vân Các, thậm chí rất nhiều cửa hàng đã mở ở các quốc gia khác chung quanh.” -“Nô tỳ nghe nói tiệm Thủy Vân Các ở kinh thành này, mỗi ngày có thể kiếm được ít nhất năm ngàn lượng bạc đấy!” -“Năm ngàn lượng?” Diệp Xu Xu kinh hô, cửa hàng này một ngày cư nhiên có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Có thể mở cửa hàng lớn như vậy, khẳng định chủ nhân sau lưng Thủy Vân Các này lai lịch bất phàm. -“Vậy lão bản phía sau màn Thủy Vân Các này là ai?” Thúy Bình nhỏ giọng nói: -“Cái này nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ ẩn ẩn nghe được một ít lời đồn trên phố, nói là Thủy Vân Các tựa hồ có chút quan hệ cùng Thái Tử gia đương triều.” Thái Tử gia? Diệp Xu Xu sửng sốt, vậy chẳng phải là chỗ dựa của Địch Thanh Huyền sao? Nghe nói vị Thái Tử gia này thân thế nhấp nhô, thời điểm hai tuổi lưu lạc dân gian, sau lại được lão cha Địch Thanh Huyền Võ An Hầu cứu… Thái Tử gia là nhi tử duy nhất của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng phu thê tình thâm, cảm tình phu thê thực tốt, năm đó khi mất đi nhi tử, Đế hậu đều đau đớn muốn chết, cho nên sau khi vị hoàng tử này được tìm trở về, Đế hậu vui mừng quá đỗi, Địch gia cũng bởi vậy một bước lên mây. Đang nghĩ ngợi, trong tiệm một nữ tiểu nhị hơn ba mươi tuổi thoạt nhìn thập phần thân thiện đi tới nói: -“Vị tiểu thư này, ngài muốn xem cái gì?” Diệp Xu Xu lấy ra cây trâm của nàng nói: -“Ta nghe nói chỗ này của các ngươi có thợ thủ công tu sửa trâm cài, ngươi nhìn xem cây trâm này còn có thể tu sửa không?” Nữ tiểu nhị cầm cây trâm đã gãy thành hai đoạn quan sát trong chốc lát, nói: -“Đây là trâm ngọc, nếu tiểu thư muốn sửa lại thành nguyên dạng chỉ sợ không có khả năng.” Diệp Xu Xu đương nhiên biết không có khả năng tu sửa thành nguyên dạng, nàng nói: -“Ta biết, ta chính là muốn làm lại mà thôi.” Nữ tiểu nhị gật đầu nói: -“Vậy thì hoàn toàn không có vấn đề, bất quá tiểu thư ngài muốn làm thành dạng gì? Chúng ta nơi này hữu dụng ba loại biện pháp bạc vàng ngọc, hình thức cùng phẩm chất đều không giống nhau.” Diệp Xu Xu nói: -“Vậy làm phiền ngươi lấy bản vẽ tới cho ta nhìn xem.” Nữ tiểu nhị mỉm cười gật đầu nói: -“Không thành vấn đề, tiểu thư ngài chờ một lát, ta lập tức liền trở lại.” Sau khi nữ tiểu nhị rời đi, Diệp Xu Xu mang theo Thúy Bình ở trong phòng xem xét, trong tiệm người cũng không nhiều, đều là vài phu nhân cùng tiểu thư ăn mặc lăng la tơ lụa. Trong tiệm này trang sức cùng với son phấn đều là yết giá rõ ràng, Diệp Xu Xu nhìn thấy đại bộ phận trang sức yết giá đều từ hai trăm lượng bạc trở lên, còn có rất nhiều món vượt qua một ngàn lượng, đặc biệt là những trang sức ngọc khí đá quý linh tinh, có vài cái thậm chí yết giá trên vạn. Giá cả son phấn cũng tương đối xa xỉ, một hộp phấn mặt giá không dưới năm mươi đến năm trăm lượng, còn có bán hương liệu, cư nhiên còn có Long Tiên Hương, là dùng hoàng kim yết giá, một hai giá trị thiên kim! Diệp Xu Xu sờ sờ cái mũi, thầm than nơi này quả nhiên là nơi cho kẻ có tiền tiêu phí, khó trách một ngày có thể kiếm được năm ngàn lượng. Nghe nói cửa hàng còn mở rất nhiều nơi, thậm chí còn chạy ra nước ngoài. Thật là, nếu lão bản phía sau màn Thủy Vân Các này thật sự là Thái Tử gia, vậy Thái Tử gia cũng có tiền quá đi? Diệp Xu Xu nhìn thấy một đôi hoa tai phỉ thúy thoạt nhìn thập phần độc đáo, hơn nữa giá cả cũng không phải thực mắc, hơn một trăm lượng, nàng vừa định lấy lại nhìn xem, phía sau lại truyền đến một tiếng trào phúng. -“Ai ôi, đây không phải là đại tiểu thư Diệp gia Diệp Xu Xu sao? Như thế nào lại tới Thủy Vân Các mua đồ?” Thanh âm kia quá mức chói tai, Diệp Xu Xu nhíu mày, xoay người lại nhìn xem. Đã thấy ở đầu thang lầu, ba thiếu nữ tuổi ước mười sáu mười bảy đi tới hướng nàng, ba người kia Diệp Xu Xu đều nhận ra, bên trái mặc quần áo màu xanh lục mặt tròn chính là Trần Ngọc Nhu, nàng là thiên kim Tuyên Bình Bá, bên phải mặc quần áo màu phấn mặt vuông dài chính là Lưu Lâm, nàng là nữ nhi Hộ Bộ Lưu thị lang, trong hai người đó Trần Ngọc Nhu là từ trước đến nay cùng nguyên chủ không hợp nhau, vừa rồi mở miệng châm chọc Diệp Xu Xu chính là nàng. Về phần ở giữa hai người đó, thực sự khéo, vừa lúc là muội muội Địch Thanh Huyền Địch Uyển Dung. Trần Ngọc Nhu cùng Lưu Lâm vây quanh Địch Uyển Dung đi tới. Dáng dấp Địch Uyển Dung có một chút tương tự Địch Thanh Huyền, mày rậm mắt to, mũi cao, màu da thực trắng, ngũ quan hơi sắc nhọn, chỉ là đuôi mắt của nàng nhếch lên, thoạt nhìn tướng mạo có chút hung hăng. Diệp Xu Xu biết Địch Uyển Dung là có danh hiệu quận chúa ở trên người, nghe nói khi nàng còn nhỏ đã từng cứu Thái Tử gia lúc ấy ở dân gian gặp nạn, Hoàng Hậu nương nương vì cảm tạ nàng, hướng hoàng đế thỉnh chỉ sắc phong nàng là Bình Ninh quận chúa….. Hiện tại sở dĩ Địch gia có thể phong cảnh như vậy, trừ bỏ Địch Thanh Huyền ra, tồn tại của vị Bình Ninh quận chúa này cũng là không thể bỏ qua, nghe nói nàng rất được Hoàng Hậu yêu thích, tự do ra vào hoàng cung. -“Gặp qua quận chúa.” Ở cổ đại quan lớn một bậc áp chết người, tuy rằng trong lòng Diệp Xu Xu khó chịu, nhưng vẫn phải hành lễ với Địch Uyển Dung. Địch Uyển Dung khẽ nhếch cằm, lạnh lùng liếc nàng một cái, lại không kêu nàng lên. Bên người nàng, Trần Ngọc Nhu dào dạt đắc ý nói: -“Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi bị Võ An Hầu từ hôn? Vậy mà hôm nay ngươi còn có mặt mũi ra cửa? Ta nếu là ngươi chỉ sợ chỉ dám dúi đầu vào trong ổ chăn!” Diệp Xu Xu thấy Địch Uyển Dung không cho nàng đứng dậy, nàng nghĩ thầm chính mình tốt xấu cũng là thiên kim quan lại, nếu lễ đều đã hành qua, vậy không cần thiết tùy ý Địch Uyển Dung ép buộc. Cho nên, nàng đứng dậy, nhấp môi cười, nói với Trần Ngọc Nhu: -“Lời này của ngươi thật là buồn cười! Ta, một không trộm hai không đoạt, trước nay cũng không phạm phải sai lầm, dựa vào cái gì phải cảm thấy không mặt mũi gặp người? Chỉ có những người trong lòng có quỷ không giống người, mới phải chui trong ổ chăn không dám ra ngoài.” -“Ngươi nói ai không giống người hả?!” Trần Ngọc Nhu tức giận, trừng lớn mắt, Diệp Xu Xu thế nhưng còn dám trào phúng chính mình? Diệp Xu Xu xoay đầu nói, -“Mới vừa rồi là ai nói chính mình không mặt mũi gặp người?” Trần Ngọc Nhu nổi giận nói, -“Diệp Xu Xu ngươi đừng ở đây chơi chút mồm mép với ta, ta nói cho ngươi biết, hiện tại trong kinh thành người nào còn không biết sự tình ngươi bị Võ An Hầu từ hôn? Nếu như ngươi còn muốn mặt mũi lúc còn sớm vẫn là đừng ra ngoài để mất mặt xấu hổ, ta đều thẹn thay cho ngươi!”