Tất cả mọi người chấn kinh!
Diệp Xu Xu trừng lớn đôi mắt, vừa rồi người nọ nói ai tặng hoa cho nàng?
Thái giám đầy mặt tươi cười đi tới, đặt một cành hoa đào ở trước mặt nàng, Diệp Xu Xu chớp chớp mắt còn không có lấy lại tinh thần, thái giám cười nói:
- “Diệp đại tiểu thư, đây là Thái Tử điện hạ bảo nô tài đưa tới đây cho ngài.”
Diệp Xu Xu ngây ngẩn cả người, nàng không có nghe lầm chứ? Cư nhiên thật là Thái Tử?!
Đừng nói nàng, liền tính là Trưởng công chúa đều ngây ngẩn cả người, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lầu các, nghĩ thầm cháu trai kia của nàng đối với nữ nhân cực kỳ lãnh đạm cư nhiên có một ngày sẽ tặng hoa cho nữ tử? Cái này thật sự là khiến cho nàng rất ngoài ý muốn! Xem ra Hoàng Hậu buộc Thái Tử lại đây tham gia Đào Hoa Yến hôm nay quả nhiên là hành động sáng suốt!
Ở bên cạnh Trưởng công chúa, sắc mặt Địch Uyển Dung trở nên rất dọa người, nàng nhìn chằm chằm hoa đào trên bàn Diệp Xu Xu, nhìn khuôn mặt tươi đẹp xinh đẹp kia của Diệp Xu Xu, một cơn tức giận phun trào mà ra!
Nàng khổ luyện ba tháng, chính là biết nhất định hôm nay Thái Tử điện hạ sẽ tới, cho nên mới sẽ nỗ lực như vậy! Nguyên bản nàng muốn nổi bật bật nhất, đả động Thái Tử điện hạ, không nghĩ tới nổi bật hôm nay đều bị Diệp Xu Xu đoạt đi! Thậm chí ngay cả Thái Tử điện hạ cũng sinh ra hảo cảm với Diệp Xu Xu!
Cái nữ nhân này không biết xấu hổ chiếm trước công lao của muội muội nàng! Nàng dựa vào cái gì!
Địch Uyển Dung nắm chặt tay, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Xu Xu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Những người khác đều khiếp sợ cực kỳ, các nàng chỉ biết hôm nay nghe nói Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều tới, thế nhưng các nàng lại không biết ngay cả Thái Tử cũng tới! Thậm chí Thái Tử còn tặng hoa cho Diệp Xu Xu, cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Diệp Chân Chân giật mình mà há miệng, ngay cả Thái Tử đều tặng hoa cho Diệp Xu Xu?! Này này này…… Sao có thể đây……
Trên tầng hai lầu trúc, bạch y nam tử khoanh tay mà đứng, từ góc độ của hắn có thể tinh tường nhìn thấy hết thảy phát sinh ở dưới lầu.
Thanh y nam tử đi tới khom lưng chắp tay thi lễ nói:
- “Điện hạ, hoa đã đưa đi.”
Hắn nói xong còn trộm nhìn nhìn bạch y nam tử.
Bạch y nam tử nhìn dưới lầu đến xuất thần, thanh y nam tử theo tầm mắt hắn nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Diệp Xu Xu nhận cành hoa đào.
Diệp Xu Xu cầm lấy cành hoa đào trên bàn, nàng gãi gãi đầu, cành hoa này vừa thấy chính là vừa mới ở trên cây tùy tiện hái xuống, cũng không đẹp, tổng cộng chỉ có năm sáu đóa hoa đào, thậm chí còn có một đóa là trọc, người trích hoa tựa hồ là tùy tay bẻ, cũng không có tỉ mỉ chọn lựa.
So với hoa ở trên bàn mà các quý công tử khác đưa tới cho nàng còn kém cỏi hơn nhiều, đủ có thể thấy đối phương không có thành ý.
Bất quá cành hoa đào này bởi vì là Thái Tử đưa tới, cho nên có vẻ phá lệ trân quý, thế cho nên hết thảy khuê tú ở đây đều duỗi thẳng cổ nhìn chằm chằm cành hoa đào trong tay nàng.
Nói đến cũng kỳ quái, từ lúc Thái Tử tặng hoa cho nàng, sau đó nàng liền không thu được hoa, mấy con cháu quan lại thập phần thức thời mà không hề đưa hoa cho nàng.
Ở chỗ khách nam, mọi người nghe được Thái Tử tặng hoa cho Diệp Xu Xu đều thực sự giật mình, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Từ trước tới nay Thái Tử không tham gia qua Đào Hoa Yến, như thế nào hôm nay cư nhiên tới? Thậm chí còn tặng hoa cho người?
Địch Thanh Huyền nhìn hoa mai trên bàn sửng sốt thất thần một lát, cành hoa này hắn còn chưa có nghĩ đến muốn tặng cho ai, lại nghe được bên ngoài cư nhiên truyền đến thanh âm Thái Tử tặng hoa cho Diệp Xu Xu, trong lòng hắn “Lộp bộp” một tiếng.
Thái Tử thế nhưng coi trọng Diệp Xu Xu? Nghĩ đến có loại khả năng này, hắn gắt gao nhíu mày, trong lòng không hiểu dường như là bị cái gì ngăn chặn, có chút khó chịu.
Sau khi biểu diễn tài nghệ chấm dứt, Trưởng công chúa cho các khuê tú chính mình tản bộ ở trong rừng hoa đào, chỗ khách nam cũng có người lục tục đi ra, Diệp Xu Xu nhìn lên, ý tứ này thật quá rõ ràng, xem ra thời điểm chân chính thân cận bắt đầu rồi.
Diệp Xu Xu xách theo lẵng hoa đi ra đình, Thúy Bình đã chờ khá lâu liền nhanh chạy tới, nàng nhìn thấy lẵng hoa thắng lợi trở về trên tay Diệp Xu Xu, vui vẻ nói:
- “Tiểu thư, xem ra thật nhiều công tử đều thích ngài nha!”
Diệp Xu Xu đặt lẵng hoa vào trong tay Thúy Bình, lười biếng duỗi thắt lưng nói:
- “Aiza, việc này cuối cùng đã qua, vừa rồi ở trong đình thật là nhàm chán chết ta.”
Sau đó nàng mang theo Thúy Bình đi bộ ở trong rừng hoa đào, rừng hoa đào cực kỳ rộng, cảnh sắc bên trong đẹp không sao tả xiết, Diệp Xu Xu nhìn thấy một ít nam tử tuổi trẻ đi đến gần các tiểu thư khuê tú, nàng chính mình cũng bị người đến gần qua, bất quá đối phương vừa nghe nàng là Diệp Xu Xu, đều hậm hực mà vuốt cái mũi rời đi.
Thúy Bình vừa thấy tư thế này liền nóng nảy hỏi:
- “Tiểu thư, đây là làm sao vậy? Vì cái gì mấy công tử đó đều bỏ đi, không phải ngài thu được thật nhiều hoa sao?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm chỉ sợ những người đó là bởi vì biết Thái Tử tặng hoa cho nàng, cho nên mới không dám tiếp cận nàng, bất quá như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng bị các lộ nam đến gần.
Lại có một công tử tuổi trẻ anh tuấn nghe được nàng là Diệp Xu Xu, vẻ mặt tiếc nuối mà rời đi.
Thúy Bình vẻ mặt đưa đám, nói:
- “Vừa rồi vị công tử kia là hầu tước thế tử đó, dáng dấp còn đẹp như vậy, rất đáng tiếc mà.”
Diệp Xu Xu thấy vẻ mặt Thúy Bình uể oải, nàng cười vỗ vỗ vai Thúy Bình nói:
- “Người ta ghét bỏ chính là ta, lại không phải ngươi, ngươi khổ sở như vậy làm gì?”
Thúy Bình nói:
- “Nô tỳ cũng hy vọng tiểu thư có được kết quả tốt mà, nói đến Đào Hoa Yến, cơ hội tốt như vậy nếu như không nắm chắc, vậy về sau cơ hội có thể kết bạn với thanh niên tài tuấn liền ít đi……”
Thúy Bình lải nhải, Diệp Xu Xu cũng không nghe vào, dù sao nàng không trông cậy vào ở cổ đại có thể tìm được cái kết quả tốt gì, nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp, chủ nghĩa đại nam tử, nàng chịu không nổi, nàng hiện tại muốn chính là có thể kiếm được nhiều bạc, biến thành phú bà, khống chế vận mệnh ở trong tay chính mình, tương lai gả chồng hay không liền không sao cả.
Diệp Xu Xu vẫn luôn đi phía trước dọc theo tiểu đạo quanh co khúc khuỷu, nàng nhìn thấy một con sông nhỏ, sông nhỏ kia thoạt nhìn khá dài, từ góc độ của Diệp Xu Xu là nhìn không tới cuối.
Trên sông nhỏ có vài cây cầu gỗ, thoạt nhìn phong cách cổ xưa thanh lịch.
Trên cầu đang đứng một người, người nọ mặc áo gấm màu đen, đôi tay chấp ở sau người, đưa lưng về phía các nàng, giống như đang xem phong cảnh.
Vốn dĩ Diệp Xu Xu cũng không để ý, đang chuẩn bị rời đi, lúc này nàng nhìn thấy Diệp Chân Chân tới, đi tới hướng nam tử hắc y.
- “Là nhị tiểu thư!” Thúy Bình nhỏ giọng nói.
Diệp Chân Chân cũng không có mang theo nha hoàn Mục Hoàn bên cạnh nàng, mà là lẻ loi một mình tới đây.
Diệp Chân Chân đi đến bên cạnh nam tử hắc y, nam tử hắc y xoay người, lúc này Diệp Xu Xu mới nhìn thấy nguyên lai người nọ lại là Địch Thanh Huyền.
Thúy Bình đương nhiên cũng thấy được mặt người nọ, nàng nắm chặt ống tay áo Diệp Xu Xu, kích động mà nói:
- “Là Võ An Hầu……”
- “Ừ ừ ừ, ta thấy.” Diệp Xu Xu nói có lệ, lôi kéo Thúy Bình trốn ra phía sau cây đào bên cạnh.
Trên cầu hai người kia nói chuyện, Diệp Xu Xu nghe không rõ, nàng chỉ nhìn thấy Diệp Chân Chân nói nói đột nhiên khóc lên, Địch Thanh Huyền có chút xấu hổ, Diệp Chân Chân nhét một cái túi thơm vào trong tay Địch Thanh Huyền nhanh chóng chạy đi.
- “Chậc chậc, đây là đính ước tín vật nha!” Diệp Xu Xu chép chép miệng bình luận.
Thúy Bình tức điên, nói:
- “Nhị tiểu thư làm sao lại như vậy đây! Nàng biết rõ Võ An Hầu là vị hôn phu của ngài!”
Diệp Xu Xu chỉ ra chỗ sai của Thúy Bình,
- “Xác thực mà nói là vị tiền hôn phu, ta cùng hắn đã giải trừ hôn ước!”
Thúy Bình vẫn là thực tức giận, nói:
- “Nếu tính là như vậy, nhị tiểu thư cũng không nên làm như vậy! Nàng làm như vậy không phải cố ý đánh vào mặt ngài sao?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm thì tính sao, dù sao da mặt nàng dày, không đau không ngứa.
Trên cầu, Địch Thanh Huyền nắm túi thơm trong tay, do dự trong chốc lát, cất túi thơm vào trong ngực.
Diệp Xu Xu thấy không còn diễn để xem, nàng mang theo Thúy Bình đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên, Địch Thanh Huyền quát:
- “Người nào? Lén lút trốn ở phía sau cây làm cái gì?!”
Diệp Xu Xu thầm kêu không xong, cư nhiên bị hắn phát hiện, nàng vội vàng bắt lấy tay Thúy Bình trốn chạy, còn không có chạy được mấy bước, đột nhiên thấy hoa mắt, từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống một người che ở trước mặt nàng.
Tập trung nhìn vào, ngăn trở nàng đúng là Địch Thanh Huyền.
- “Là ngươi?”
Địch Thanh Huyền thấy nàng, mày nhăn lại, hỏi:
- “Vừa rồi ngươi rình coi ta làm gì?”
Diệp Xu Xu bị hắn làm cho hoảng sợ, mắng thầm khinh công ghê gớm nha?
Nàng thu thập lại tâm tình, xụ mặt nói:
- “Ai rình coi ngươi? Ta chẳng qua vừa lúc đi ngang qua mà thôi!”
Địch Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, nhưng thấy nàng ngửa đầu vẻ mặt cao ngạo, đều sắp lấy lỗ mũi đối với hắn, thần sắc hắn không vui, lại thấy nha hoàn bên cạnh nàng vẻ mặt chột dạ, hắn trầm giọng không vui nói:
- “Ngươi thế nhưng theo dõi ta?”
Ha ha? Nàng theo dõi hắn? Diệp Xu Xu khóe miệng co rút, cái này kêu là cái gì? Cái gì kêu nàng rình coi hắn? Còn theo dõi hắn hả?
- “Địch hầu gia, ngươi lo lắng nhiều, ta nghĩ ta không cần thiết theo dõi ngươi, càng không cần thiết rình coi ngươi? Vừa rồi ta chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua nơi đây mà thôi, hy vọng ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Địch Thanh Huyền lại không tin, hỏi:
- “Nếu ngươi chỉ là vừa lúc đi ngang qua, vừa rồi bị ta phát hiện, vì cái gì ngươi có tật giật mình muốn chạy trốn?”
Lời này nhưng thật ra làm nàng khó có thể trả lời, vừa rồi nàng chẳng qua là theo bản năng mà muốn chạy trốn, căn bản là không nghĩ nhiều như vậy.
Địch Thanh Huyền thấy nàng đáp không được, hắn tiến lên một bước, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không khách khí nói:
- “Có phải ngươi biết ta hôm nay muốn tới, cho nên cố ý tới đây hay không? Chẳng lẽ ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không có hứng thú đối với ngươi, phiền toái ngươi về sau không cần lại đến dây dưa với ta!”
Diệp Xu Xu trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm như thế nào sẽ có người tự cho là đúng như vậy?
- “Hầu gia, có phải ngươi có chứng vọng tưởng hay không?”
Địch Thanh Huyền sửng sốt, nghe không hiểu cái từ “chứng vọng tưởng” này, bất quá hắn nhìn biểu tình của Diệp Xu Xu, hắn đoán tám phần mười không phải cái từ tốt gì.
Hắn nhíu mày hỏi:
- “Ngươi có ý gì?”
Diệp Xu Xu không khách khí nói:
- “Ý chính là trong đầu ngươi miên man suy nghĩ, ta lại thanh minh một lần nữa, ta đối với ngươi cũng không có chút xíu hứng thú! Ta trước nay đã không thích ngươi! Lần này ta tới căn bản là không phải vì ngươi, phiền toái ngươi không cần tự mình đa tình!”
Địch Thanh Huyền lạnh mặt nhìn nàng, Diệp Xu Xu không cam lòng yếu thế trừng trở lại.
Hồi lâu sau, Địch Thanh Huyền nói:
- “Một khi đã như vậy, vậy vừa rồi vì cái gì ngươi phải chạy trốn?”
Đề tài lại vòng trở về, Diệp Xu Xu nói:
- “Ngươi dựa vào cái gì nói ta đang chạy trốn? Cánh rừng này lớn như vậy, ta muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, vừa rồi bất quá là vừa lúc ta tính đổi cái địa phương thôi!”
Lời này đương nhiên Địch Thanh Huyền không có khả năng tin, vừa rồi rõ ràng hắn hô một tiếng, Diệp Xu Xu liền mang theo nha hoàn của nàng chạy trốn, hai người này rõ ràng chính là có tật giật mình.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh Huyền nhăn mày lại, hắn thực không thích cảm giác bị người dây dưa không rõ này, đặc biệt đối phương lại là Diệp Xu Xu cái nữ nhân tâm thuật bất chính này.
- “Diệp cô nương, ngươi tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư của gia đình quan lại, lì lợm mà dây dưa với một nam nhân vô tình với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có một chút ít thẹn sao?” Địch Thanh Huyền nói.
Diệp Xu Xu đều nhanh bị hắn chọc tức chết rồi, nàng cảm thấy người này quả thực có bệnh, tự luyến đến hết thuốc chữa.
Nàng như thế nào liền lì lợm mà dây dưa hắn? Rõ ràng cái gì nàng cũng chưa làm mà?!
Địch Thanh Huyền còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Xu Xu là thật sự lười cùng hắn dong dài, nàng dùng tay chỉ phía sau hắn, la lớn:
- “A, công chúa điện hạ!”
Địch Thanh Huyền cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Diệp Xu Xu nhấc chân chính là hung hăng đá! Ở giữa yếu hại!
Hạ th.ân đột nhiên truyền đến đau nhức, Địch Thanh Huyền kêu lên một tiếng, hắn cong lưng, không thể tưởng tượng mà trừng mắt Diệp Xu Xu, nói:
- “Ngươi ngươi ngươi……”
Diệp Xu Xu đạp mệnh c.ăn người ta một cái, lòng không hề áy náy, nàng chống nạnh, nói:
- “Hừ! Hiện tại biết cô nãi nãi ngươi lợi hại chưa? Còn nói ta dây dưa ngươi, mặt ngươi sao lại lớn như vậy hả? Trên đời này nam nhân có rất nhiều, ngươi thật đúng coi chính mình là cọng hành à?”
Sắc mặt Địch Thanh Huyền rất khó coi, lại tức lại bực, hắn duỗi tay muốn bắt Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu nhấc tay liền hung hăng vỗ xuống cổ hắn, Địch Thanh Huyền thế nhưng ngoài ý muốn không tránh thoát được, bị nàng đập hôn mê bất tỉnh!
- “A!”
Thúy Bình bị hành vi của Diệp Xu Xu làm cho sợ hãi, tiểu thư thế nhưng đánh Võ An Hầu hôn mê! Này này này…… Vẫn là tiểu thư của các nàng sao?
Diệp Xu Xu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn Địch Thanh Huyền ngã trên mặt đất, nàng dùng chân đá đá, người xác thật là hôn mê, là bị nàng đánh ngất, lúc trước nàng học một chút tam chân miêu Tae Kwon Do, không nghĩ tới thật đúng là phát huy sử dụng.
- “Thoạt nhìn một người rất uy phong, nguyên lai lại là đồ ăn hại như vậy?” Nàng tự mình lẩm bẩm.
- “Tiểu thư!” Thúy Bình kinh hoảng thất thố, nói, “Cư nhiên ngài đánh Võ An Hầu hôn mê! Làm sao bây giờ?!”
Diệp Xu Xu nói:
- “Sợ cái gì, chờ khi hắn tỉnh lại phỏng chừng cũng không có mặt mũi dám tuyên dương nơi nơi.
Chỉ cần chúng ta nhanh chạy đi, nghĩ đến cũng sẽ không có chuyện gì!”
- “Đi, chúng ta chạy mau!” Nàng nói liền lôi kéo Thúy Bình chuẩn bị chạy trốn.
Đúng lúc này, phía sau nàng đột nhiên truyền đến vài tiếng trầm thấp buồn cười.
Diệp Xu Xu hoảng sợ, quay đầu lại nhìn qua, lại thấy từ phía sau thân cây chuyển ra một nam nhân mặc y bào màu trắng trăng non, nam tử này dáng người cao dài, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tuyển, quả nhiên là dáng vẻ đường đường tướng mạo bất phàm..
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
63 chương
25 chương
29 chương
34 chương