Mỗi chút một ngày

Chương 3 : Sài gòn 0 km

Sài Gòn. Mưa. 0 km. Khuya khuya, chúng tôi đi ăn mì xào bò, một quán ngon ngon của cái thành phố này chỉ thích mở thật là muộn. Chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ. Tôi biết nhiều về Phương, cô ấy cũng biết nhiều về tôi, chúng tôi từng trò chuyện qua mạng, nhắn đến hàng nghìn messages, gọi cả trăm cú điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp. Thậm chí không hẹn trước. Phương không giống như suy nghĩ của tôi và tôi chắc cô ấy cũng đang nghĩ vậy về tôi. Bao giờ những hình ảnh mà chúng ta tưởng tượng ra cũng khác với thực tế. Chẳng có vấn đề gì, vì chúng tôi đang ngồi ăn và trò chuyện. Đơn giản chỉ là trò chuyện và ngồi ăn. Sài Gòn đang mưa. Vậy thì cứ để nó mưa. Sing. Mưa. 2200 km. Tôi không thường khóc, thậm chí là rất hiếm, tính ra lần gần nhất cũng phải cách đây vài ba năm khi phải khâu một vết thương lâu đến mức hết cả thuốc tê. Tệ thật. Sân vận động của trường. Hai giờ đêm. Gió thổi tung hết tóc lên, lạnh buốt. Tôi chạy như điên vòng quanh sân vài vòng, như dồn tất cả u uất trong người ra thành từng giọt mồ hôi. Dừng lại và nằm vật xuống giữa sân, thở hồng hộc. Một giọt nước, chỉ một giọt nước lăn xuống gò má, trôi tuột vào thảm cỏ xanh mướt. Tôi đứng dậy, vừa lấy khăn lau người vừa đi về phía ký túc xá. Thế đấy. Tôi thấy bình thản trở lại, cứ trốn đi như thế mà xả lòng thật là hay. Tôi về phòng, gã bạn Trung Quốc năm thứ ba đang thời kỳ thực tập nên rảnh rỗi, ngồi chơi game online từ chiều, quay ra, giọng ngái ngủ: - Cậu vừa đi đâu đấy? - A, chạy vài vòng cho đỡ cuồng chân. Sao vậy? - Không có gì cả, chỉ là đột nhiên đang chơi, quay ra không thấy ai, hơi giật mình! - Ha ha. Ok man. Vậy đó, ít ra tôi vẫn còn có người mà nói chuyện, chứ không cô đơn chết mất. Tôi bật máy tính, nhìn cái wallpaper cũ của tôi và Trúc mà lòng đau nhói. Đây là cái duy nhất tôi chưa “cho biến mất”. Tôi không làm những việc như đốt ảnh, xé thư, vân vân và vân vân. Tôi chỉ dồn tất cả vào một cái thùng các tông rồi nhét vào gầm giường cho chuột gặm. Tôi đổi wallpaper sang bức ảnh nổi tiếng “Perfect sky”, mở Yahoo Messenger, để chế độ invisible. Không mấy khi available là thói quen chung của du học sinh, đôi khi chỉ lên mạng và để nick đó, nhìn từng người bạn in, out; online mà không làm gì cả, như là để biết rằng thế giới vẫn tồn tại, vậy thôi. Tôi nhấn vào phần blog, định bụng viết một entry thật là dài dài, nhưng không hiểu sao nhiệt huyết tụt đi đâu hết, trong lòng tôi lúc này chỉ còn đặc một sự trống trải. Vậy là tôi lang thang blogs, ngắm nghía người ta than vãn, khoe mẽ, tâm sự, cầu nguyện, show hàng… Tôi long rong dạo chơi giữa cái mớ cảm xúc lăn lộn ấy cho đến khi tình cờ vào blog của Phương. Và tôi dừng lại. Đôi khi có những thứ xa lạ xuất hiện nhưng bạn đột nhiên cảm thấy nó như đã đứng đó từ rất lâu để chờ đợi bạn, để dành cho bạn. Chỉ cho bạn mà thôi. Và tôi đi tìm Phương, trong từng ngày mưa dầm của Sing. Chúng tôi trở thành bạn, như là bạn. Hà Nội. Mưa. 1800 km. Cuối cùng, tôi cũng kết thúc việc học của tôi ở Sing và trở về nước. Về đúng vào những ngày gió mùa, những ngày chớm đông, những ngày không nắng. Hà Nội vẫn thế, có lẽ nơi này thay đổi rất chậm, chậm đến mức nếu người ta không xa nó đủ lâu thì không nhìn rõ được. Tình yêu cuối cùng của thời sinh viên khép lại không mấy ngọt ngào, làm tôi càng thấu hiểu cảm giác hụt hẫng của những việc chưa làm hết. Chuyện cũng chẳng có gì. Nhưng vẫn cứ phải cố gặp nhau một lần nữa, sau một thời gian ai cũng tò mò xem dạo này ex của mình đang thế nào, sống ra sao; những thông tin lề đường không thõa mãn được tính hiếu kỳ và nhất định là cứ phải nhìn tận mắt mới hài lòng. Tôi và người cũ của tôi gặp nhau tại quán cà phê nằm trên một tòa tháp đôi. Câu chuyện tẻ nhạt, chủ yếu là chăm chú nhìn nhau, sự mòn mỏi đợ chờ như hơi nước bốc dần lên… Những gì tôi chờ đợi được thấy tôi đã được thấy, những gì tôi cần biết tôi đã biết. Vậy là Trúc sống tốt, người cũ có người mới, thế là tuyệt rồi. Tôi cũng chỉ mong nàng như vậy, bởi nàng xứng đáng được hạnh phúc, kiểu hạnh phúc tôi không làm được. Trước khi tạm biệt, chúng tôi nói mấy câu hay nhất trong cả tiếng cà phê: - Này anh, anh đi đường cẩn thận không ướt, trời sắp mưa. - Cứ để nó mưa đi! – Tôi mỉm cười. Không còn gì ràng buộc, ngay hôm sau, tôi book vé vào thành phố Hồ Chí Minh, thực hiện chuyến Nam tiến đầy hoài bão. Tôi không nghĩ về Phương, vì chúng tôi chưa có gì đáng kể ngoài sự tin tưởng mang nhiều tính ngẫu nhiên. Tôi không nghĩ gì về Trúc – bởi như thế thì nàng mới xứng đáng với cái tên người cũ. Bao giờ cũng phải tin rằng mình mới chỉ đang bắt đầu, cách nghĩ ấy khiến chúng ta mạnh hơn. - Tôi nghĩ rằng mình lại đang bắt đầu. Sài Gòn. Những ngày nắng và mưa. 0 km. Tôi vào Nam. Hoàn toàn chú tâm vào công việc. Bù đắp những suy nghĩ mông lung bằng thời gian trọn vẹn cho công việc mới. Tôi làm cho một công ty tổ chức thời trang nước ngoài có trụ sở tại đây. Không đình đám, không nhạt nhòa, công ty tôi có một tiếng nói vừa đủ để có thể control khoảng một phần ba các show diễn thời trang lớn nhất Sài Gòn. Tôi làm mảng PR, đúng chuyên ngành và sở thích. Công việc ổn, chỗ ở tốt, phương tiện đi lại không thành vấn đề, lặp lại một vài mối quan hệ có từ trước tại Sài Gòn… Mọi thứ ok, điều duy nhất chưa làm đó là báo cho Phương biết tôi đã vào Nam làm việc. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều nhưng lại không hề biết mặt nhau. Thật buồn cười, nhưng tôi không xấu, tuy thế post ảnh mình lên mạng không phải thói quen của tôi, đối phương tương tự. Đại khái, chúng tôi mù tịt về hình ảnh của nhau. Trời nắng, tôi đi ra khỏi công ty sớm, dè chừng những cơn mưa. Sài Gòn luôn nắng và mưa bất chợt, ai sống ở đây rồi đi xa sẽ nhớ nhất những cơn mưa không bao giờ báo trước của Sài Gòn. Châm một điếu thuốc, tôi vừa tản bộ dọc đường Nguyễn Huệ vừa nghĩ xem mình sẽ ngồi đâu đến hết buổi chiều rảnh rỗi này. Tôi vẫy một chiếc taxi đang đi chậm rãi gần vỉa hè. Bước lên, hỏi người lái xe: - Có quán bar nào gần đây không anh? Không ồn ào quá và không yên tĩnh quá. Cocktail ngon là được. Tôi bước vào trong quán, một gam màu lạnh, chủ yếu là đen và xanh. Tôi liếc nhìn tên quán. The bottom line? Tôi sẽ nhớ cái tên này. Tôi chọn một bàn gần bar, nhìn về phía máy chiếu – đang chiếu Before Sunset – tình cờ là một bộ phim cũ mà tôi rất thích. Một nhân viên quán đi ra, vừa rút bút và giấy từ túi áo ra vừa hỏi tôi: - Anh muốn dùng gì? - À… ừm…, Absolute Vodka Infusion – Tôi trả lời, mắt vẫn nhìn vào màn hình. - Dùng với? - Orange và một ít muối. Tôi gần như cảm một nụ cười của cô gái: - Anh là người Hà Nội và anh từng đi nước ngoài ư? Hoàn toàn ngạc nhiên, giờ tôi mới quay lại. Dáng người mảnh khảnh, ăn mặc đơn giản, tóc buộc cao, trong ánh sáng không rõ rệt của quán bar tôi vẫn nhận ra được những nét thanh tú trên khuôn mặt. Tôi mím môi, mỉm cười lại: - Tại sao cô nghĩ thế? - Vì không nhiều người biết uống VIO – Vodka Infusion wif Orange. Đây là cách uống của Singaporean, và giọng anh thì chắc chắn là Hà Nội rồi. Nên có thể đoán được anh là người Hà Nội nhưng từng sống ở nước ngoài một thời gian, hoặc vẫn đang sống ở nước ngoài. Thôi, để em order đồ uống của anh với bartender đã. Cô gái quay đi. Tôi ngẩn ra như thể vừa bị rất nhiều cú tát vào mặt mà không hiểu mình có lỗi gì. Mãi sau này tôi vẫn không sao lý giải được, nhưng đột nhiên tôi gọi với theo cô gái: - Phương! Và cô gái quay lại. Nhìn tôi chăm chú. Phương làm part-time ở The bottom line đến chừng hơn mười một giờ. Tôi ngồi uống thêm một cốc Daiquiry trong lúc chờ cô. Tôi ngồi ở một góc có thể dễ dàng quan sát Phương. Tôi chưa từng ngắm một người phục vụ nào lâu đến thế, cũng có thể vì cách cô cười. Đây là cô gái đã chat với tôi rất nhiều đêm sao? Đây là người tôi luôn muốn tâm sự tất cả sao, có lẽ vì tôi không bao giờ nghĩ sẽ có lúc đối mặt với Phương? Khi cô xong việc, chúng tôi đi ăn. Đến khi thực sự nhấm nháp món mì xào bò ngon tuyệt, tôi mới tự hỏi sao tôi lại phải suy nghĩ nhiều như vậy. Phương đang ở đây, và cô hoàn toàn bình thản với sự có mặt của tôi, như thể là cô đã nhìn trước ngày hôm nay. - Vậy là anh làm việc trong này hả? – Cô nhấm nháp cốc trà đá đường khi chúng tôi đã ăn xong. - Có thể coi là như thế, hiện giờ anh vẫn phụ trách thị trường Sài Gòn, còn chừng nào bị điều động đi nơi khác thì biết. Phương bật cười sảng khoái: - Ha ha. Tốt thôi. Anh cần phải đi. Em cũng sắp tốt nghiệp rồi. Con đường của em thì chắc cũng đơn giản thôi, học xong em sẽ mở một cửa hàng chuyên lo về đám cưới. Em thích làm cái công việc ấy. - Anh vẫn nhớ - Tôi nháy mắt. Có lẽ vì chúng tôi đã nói chuyện quá nhiều với nhau trên mạng đủ cho một sự thấu hiểu. Chúng tôi lại nói chuyện nhiều. Rất nhiều. Như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Những ý nghĩ thảng thốt ban đầu trôi qua trong tôi nhanh chóng… Đường ướt, người qua lại thưa thốt, những quán ăn nhỏ vẫn sáng đèn để đón những người muốn có một thứ gì đó ấm bụng. Hàng cây cạnh đó vẫn nhỏ xuống những giọt nước mưa đọng lại trên lá. Tiếng rao đêm đâu đó vang vọng lại. Ban công những ngôi nhà dần tối đi… Tôi ngồi cạnh cô gái mà chỉ cách đó vài tiếng chúng tôi gần như là những người xa lạ, đó là thứ tình cảm gì tôi không biết, nó trên tình bạn một chút và dưới tình yêu một chút. Nhưng điều ấy không thực sự quan trọng là từ khi bạn có một người mà bạn biết khoảng cách không còn thành vấn đề, vì bạn sẽ nghĩ về cô ấy dù bạn ở đâu. Tất cả sẽ chỉ còn là 0 km. Tôi sẽ đi nhiều, điều ấy chắc chắn, nhưng có sao nhỉ, chúng tôi đang ngồi đây và nói chuyện. Vẫn mưa, thành phố vẫn mưa. Luôn như thế và luôn là như thế, Sài Gòn với những cơn mưa không biết lúc nào đến và không biết lúc nào đi. Vậy thì cứ để nó mưa! Phải không em?