Sáng hôm sau, Eriol phải hoàn thành cho xong một bài tập kiếm pháp để cha cậu kiểm tra nên cậu vẫn chưa rời khỏi cung được.Nhưng đến buổi chiều tối thì cậu đã tìm ra được cơ hội.Tuy nhiên lần này, cậu lại dặn Syaoran đừng bám sát theo cậu mà hãy bảo vệ từ xa.Còn cậu thì một mình đến tìm Tomoyo.Phần Tomoyo, vì đã được Sakura thông báo lúc sáng rằng hình phạt mà Sakura vừa chịu đựng đã kết thúc nên Tomoyo đoán Eriol cũng sẽ sớm đến tìm cô.Và quả thật cô vừa nghĩ đến Eriol đã thấy cậu đứng trước cửa nhà mỉm cười nhìn cô.Cô vui mừng chạy vội ra cửa và mời cậu vào nhà.Nhưng Eriol không vào mà hỏi cô xem có thể ra ngoài với cậu ta được không?Tomoyo hơi ngập ngừng nhưng rồi nghĩ đến việc suốt hai tuần rồi không gặp Eriol khiến cô không thể từ chối.Cô vội vàng chạy vào xin phép mẹ cho mình ra ngoài và sửa soạn lại ngoại hình rồi rạng rỡ cùng Eriol rời khỏi nhà. - Chúng ta đi đâu bây giờ nhỉ?Thật ra tôi cũng ít khi ra khỏi nhà nên cũng không biết nên đi đâu. - Thế chúng ta đi chèo thuyền đi.Hôm nay là ngày trăng tròn, chèo thuyền ngắm trăng trên sông sẽ rất thú vị đấy. Eriol tán đồng với đề nghị của Tomoyo và hai người ra bờ sông thuê một chiếc thuyền nhỏ.may cho Eriol là cậu đã từng học chèo thuyền nên không đến nỗi mất mặt trước Tomoyo.hai người cứ chèo như thế, và có lẽ là vì sắp chuyển sang tiết thu nên khí trời đỡ oi bức hẳ.Gió thổi nhè nhẹ rất mát, khiến cho mái tóc dài của Tomoyo khẽ phất phơ càng khiến cô xinh đẹp hơn rất nhiều.Lúc này trăng đã lên cao hơn và ánh trăng soi xuống mặt nước rất đẹp.Mặt nước khẽ lay động mỗi khi mái chèo của Eriol quạt nước khiến cho ánh trăng soi dưới bóng nước lay động theo.Và rừng mộc lan ven bờ sông đang kỳ nở hoa toả hương thơm ngào ngạt, những cánh hoa bị gió thổi bay lả tả trong gió, đáp xuống mặt nước, xuống khoang thuyền và cả mái tóc của Tomoyo.Eriol nhìn thấy nên nhoài người về phía Tomoyo, nhẹ nhàng đưa tay gỡ lấy những cánhh hoa vương trên tóc cô.Chưa bao giờ Eriol và Tomoyo trở nên gần nhau đến vậy nên khiến cho Tomoyo đỏ mặt ngượng ngùng.Eriol nhác thấy nên vội vàng ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ: - Xin lỗi, tôi đã quá thất lễ rồi. - Không sao đâu, tôi… Nói rồi Tomoyo cúi mặt xuống ngượng ngùng hơn nữa.Eriol cũng thế nên hai người chỉ ngồi im lặng không nói gì thêm.Nhưng rồi khung cảnh xung quanh hai người quá lãng mạn khiến cậu không thể kềm chế mình và đưa tay chạm nhẹ vào tay Tomoyo.Câu đột nhiên thấy run bắn cả người trước sự bạo dạn bất ngờ của mình.Cậu nhắm mắt chờ đợi một tiếng thét của Tomoyo và cả sự phản ứng của cô.Nhưng rồi đợi mãi không thấy gì nên cậu mở mắt ra và thấy Tomoyo đang cúi đầu mỉm cười có vẻ ngượng ngùng lắm - Tomoyo!!!Tôi thích em, thật sự rất thích em.Có thể tôi đã thích em ngay lần đầu tiên tôi gặp em rồi.Nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đến gần một cô gái nào ngoại trừ Sakura.Nhưng với Sakura thì tôi lại không có cảm giác như với em.Thế nên tôi cứ lung túng với tình cảm trong mình mãi cho đến hôm nay. - Em cũng có những cảm giác rất lạ về anh.Em nghĩ có lẽ em thích anh.Nhưng em chỉ là con gái một gia đình thường dân thì sao có thể xứng với một công tử nhà giàu như anh chứ. - Công tử nhà giàu ưh?Tôi vẫn còn giấu em một chuyện.Tên tôi không phải là Eriol Hiragi mà là Eriol Hiragizawa. - Anh là …Thái tử ưh? - Phải, tôi là Thái tử như thế thì đã sao?Thái tử là không có quyền được yêu sao?Mà đã yêu thì làm gì có phân biệt giàu nghèo, sang hèn cơ chứ.Tôi không quan tâm đến việc đó.Tôi chỉ biết là tôi yêu em là đủ rồi.Vậy nên em cũng đừng quan tâm đến vấn đề đó.Hãy cứ sống thật với tình cảm của mình thôi.Có được không Tomoyo? Tomoyo rơm rớm nước mắt, vì hạnh phúc mà cô vừa có được và cả vì lo lắng cho những gì cô sắp phải đương đầu khi yêu một Thái tử.Nhưng giờ đây trong mắt cô chỉ còn có hình ảnh của Eriol mà thôi. Và trên chiếc thuyền nhỏ giữa dòng sông mênh mông sóng nước, khi mà ánh trăng đang độ đẹp nhất và hoa mộc lan đang bay trong gió, có hai người trẻ tuổi đang say đắm trong tình yêu vừa chớm nở.Và khung cảnh chung quanh như đang làm chứng nhân cho mối tình này.Họ không hề biết rằng cái đang chờ họ phía trước là gì, và tình yêu của họ không hề êm đềm như họ tưởng. Bánh xe vận mệnh đã quay rồi…và cuốn theo nó là vận mạng của bao nhiêu con người.