Sakura nhìn Eriol một cách ngần ngừ rồi cô đem chuyện mà bà Kaede Suginatsu đã từng kể cho cô nghe kể lại với Eriol.Eriol gần như không tin vào tai mình khi nghe những chuyện này.Cậu không thể ngờ cha mình lại là người có thể làm ra những việc hại người đến kinh khủng như vậy.Cậu gần như nổi điên lên: - Tớ không tin đâu Sakura.Phụ vương tớ không thể là người như thế.Cậu cũng biết mà, phải không? - Tớ… tớ… cũng không muốn tin đâu.Nhưng ba tớ đã xác nhận những việc đó là sự thật mà – Sakura cúi mặt xuống đầy vẻ bối rối - KHÔNG, CHUYỆN ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT! – Eriol hét lên - Chuyện đó chính là sự thật! – Haruka hắng giọng từ phía ngoài cửa Không biết từ lúc nào mà Haruka xuất hiện trở lại và anh đang đứng ngay cửa phòng nhìn vào.Và rồi anh từ từ bước vào phòng, trên tay bưng một chậu nước nhỏ.Sau khi đặt chậu nước xuống bàn, anh nhẹ nhàng bảo Sakura lau mặt cho Tomoyo, thong thả ngồi xuống một chiếc ghế và nói một cách chậm rãi - Thật ra tôi không bao giờ muốn nói ra nhưng có lẽ tôi không thể giấu hơn được nữa.Tôi là con trai duy nhất của Tả đại thần Tenoshiwa nhưng tôi vốn không hòa thuận với cha mình nên tôi đã tự ý rời khỏi nhà từ lâu rồi.Chính vì vậy mà tôi biết rất rõ sự thật, vì gia tộc Sasaki và gia tộc Tenoshiwa vốn rất thân thiết mà.Tôi không biết vì sao cha mình lại im lặng trước sự việc trên nhưng nó chắc chắn là sự thật.Hoàng tử Urushi đích thực là đã sát hại anh trai mình và cả gia tộc Sasaki để giành quyền lực. Eriol há hốc miệng nhìn Sakura khi nghe những lời này còn Sakura thì buồn bã tránh ánh mắt của cậu.Không màng đến thái độ của hai người, Haruka lại tiếp tục: - Lúc trời vừa sẩm tối, một thuộc hạ thân tín của tôi đã báo với tôi rằng Hoàng đế muốn bí mật cảnh cáo Tomoyo bằng cách sát hại Yu ri nên tôi vội vã đến đây nhưng đáng tiếc là không kịp.Yu ri đã… - Anh bỏ dở câu nói nửa chừng. Eriol lúc này gần như mất hết sinh khí.Cậu ngồi im lặng, đầu gục vào hai cánh tay, những lọn tóc lòa xòa phủ xuống che khuất khuôn mặt cậu.Mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cậu vọng lên: - Là thật sao?Cha tôi thật sự là một con người đáng sợ như thế sao?Tại sao, tại sao lại như thế? – Giọng nói của cậu vô cùng chua chát - Ông ấy biết nếu ra mặt phản đối chuyện của cậu và Tomoyo thì chắc chắn sẽ bị cậu phản ứng mạnh nên ông ta dùng cách này.Bằng cách này nếu không làm Tomoyo vì sợ hãi thì cũng khiến cô ấy day dứt, dằn vặt mà rời khỏi cậu.Ông ta quả là cao tay ấn và tàn nhẫn vô cùng.Ông ta đã dám giết cả một gia tộc và cả anh trai mình thì một cô gái thường dân như Yu ri có là gì đâu. – Haruka lắc đầu buồn bã - Và ông ấy đã thành công! Giọng Tomoyo bất ngờ vang lên khiến ba người trong phòng giật nảy người.Không biết cô tỉnh dậy từ lúc nào nhưng lúc này cô đang ngồi trên giường và phóng ánh mắt buồn bã về phía Eriol. - Em nói gì cơ Tomoyo? – Eriol sửng sốt hỏi lại - Em nói là ông ấy đã đạt được mục đích rồi.Em quả thật là không thể tiếp tục qua lại cùng anh được nữa – Tomoyo cúi mặt nói Cả ba người còn lại trong phòng vô cùng bất ngờ trước những gì Tomoyo vừa nói.Và không để cho ai kịp có phản ứng nào, Tomoyo đã nói tiếp: - Em biết là anh không có lỗi gì cả nhưng em làm sao mà có thể qua lại với con trai kẻ đã giết em gái em chứ.Em … không … thể … Eriol!!!! – Giọng Tomoyo nhòe nước mắt - KHÔNG, TOMOYO!!! ANH KHÔNG CHẤP NHẬN ĐÂU – Eriol hét lên - Chúng ta không có sự chọn lựa nào khác.Cả đời em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì việc hôm nay.Em là kẻ đã gián tiếp hại chết Yu ri, và kẻ giết nó là cha anh, là HOÀNG ĐẾ TÔN KÍNH – Tomoyo nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng – Chính vì vậy, từ bây giờ, anh hãy rời xa em đi.Em không còn muốn nhìn thấy anh nữa. - Tomoyo, em không thể làm như thế - Eriol hướng ánh mắt van lơn nhìn Tomoyo - Em xin lỗi Eriol.Anh hãy đi đi - Tomoyo…….!!!!! - ĐI ĐI!!!! – Tomoyo hét lên - Cậu về trước đi Eriol, tớ xin cậu đấy! – Sakura nói bằng giọng năn nỉ Eriol đứng lặng người đau đớn một hồi lâu rồi quay người chạy như bay ra khỏi phòng.Cậu không hề giảm tốc độ, cứ như thế chạy mãi, chạy mãi trên đường.Gió lạnh thổi qua mặt, qua lưng cậu, luồn cả vào từng thớ thịt nhưng cậu đã không còn cảm thấy gì nữa.Trong cậu giờ đây chỉ còn những nỗi đau như muốn xé nát ruột gan.Chỉ trong một ngày cậu đã phải chịu quá nhiều những cú sốc.Đầu tiên là cái chết của Yu ri, sau đó là sự thật khủng khiếp về những việc cha cậu đã làm và cuối cùng là thái độ xua đuổi của Tomoyo.Tất cả những việc ấy xoay vòng trong đầu bám riết lấy tâm trí và cứ thế dày vò trái tim cậu. *** Trong khi đó, Tomoyo cũng không khá hơn Eriol là bao.Trước mặt cậu cô có vẻ khá cứng cỏi và kiên quyết nhưng khi Eriol vừa khuất bóng thì cô hoàn toàn sụp đổ.Cô đã mất Yu ri – đứa em gái yêu thương và giờ đây cô mất nốt Eriol – người mà cô yêu hơn bất cứ ai trên đời, nhưng sau tất cả mọi chuyện Tomoyo không biết rằng mình sẽ phải đối diện với cậu như thế nào.Cô biết rõ Eriol không có lỗi gì trong chuyện này nhưng cha cậu đã giết em cô.Vì vậy cô làm sao có thể tiếp tục gặp gỡ, tiếp tục yêu cậu.Khi nằm im trên giường nghe cậu, Haruka và Sakura nói chuyện cô đã thầm cầu nguyện rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nhưng rồi cuối cùng dường như nó đã là sự thật và Tomoyo đã không biết làm gì khác là quyết định rời xa Eriol. Và cứ thế Tomoyo ngồi bần thần trên giường cho đến khi trời sáng mặc cho ánh mắt của Haruka và Sakura nhìn cô đầy lo lắng, bởi cô đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. *** Sáng hôm nay mọi người đều nhìn thấy bầu trời vô cùng ảm đảm với một màu xám xịt, gió thì không ngừng gào thét khiến người ta cảm thấy rất sợ.Bà Sonomi dường như không còn sức sống, bà không ngừng khóc lóc gọi tên con gái, anh Yamazaki thì câm lặng bước từng bước một bên cạnh mẹ.Tomoyo khoác trên người một bộ váy màu đen, đôi mắt không sa một giọt lệ nào và im lặng cất bước bên cạnh cỗ quan tài từ nhà cho đến nghĩa trang.Và cũng chính cô là người đầu tiên ném bông hoa bách hợp xuống nấm mồ. Vào một ngày đầu đông, khi những bông tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt hơn, có một linh hồn bé bỏng đã về với Thượng đế, nhưng cô đã để lại trong lòng những người tiễn đưa một niềm đau khôn nguôi.Số người đi đưa tiễn không nhiều, chỉ có mẹ cô, anh cô, người con trai cô yêu bằng cả trái tim, Sakura và Syaoran, tất cả đều đau buồn trước sự ra đi của cô và đặc biệt là chị gái cô.Cô gái bé nhỏ Tomoyo đang gánh chịu quá nhiều nỗi đau.Trong cô đang lẫn lộn nhiều cảm xúc, cô vừa căm hận kẻ đã làm chuyện khủng khiếp này, vừa đau đớn khi kẻ đó là cha người mình yêu và hơn hết cô căn hận chính bản thân mình.Vì sự xuất hiện của cô mà quá nhiều việc đã xảy ra, ba người đã bỏ mạng chỉ vì cô.Họ đều là những người vô tội nhưng chỉ vì cô mà gặp phải chuyện bất trắc và trong số đó lại còn có cả Yu ri nữa.Chính vì thế mà Tomoyo không thể tự tha thứ cho mình, và cô đã tự trừng phạt mình, bằng cách bắt mình rời xa Eriol, rời xa người con trai mà cô yêu hơn bất kỳ ai. *** Và hoàn toàn trái ngược với khung cảnh tang thương của nghĩa trang nơi Yu ri vĩnh viễn yên nghỉ là khung cảnh xa hoa, tráng lệ của tòa lâu đài nguy nga, lộng lẫy.Lúc này người ta đang nô nức chào mừng sự kiện tiểu thư nhà họ Ly được chính thức tấn phong là thái tử phi. Phía trên cao của Đại điện, Hoàng đế và Hoàng hậu đang ngự trên hai chiếc ngai uy nghi, đứng một bên là Thái tử Eriol mặt mày đầy ưu phiền.Ở phía dưới là 1 tấm thảm đỏ trải dài ngay giữa Đại điện khắp chiều dài ra đến tận cửa.Hai bên thảm là các bá quan văn võ.Tất cả mọi người đều đang đeo trên mặt mình một cái mặt nạ vui mừng hớn hở để làm đẹp lòng Hoàng tộc và nhà Thái tử phi.Nhưng người ta thấy lạ khi trong số Tam đại gia tộc chỉ có sự hiện diện của tiểu thư Chiharu Tenoshiwa mà hoàn toàn vắng bóng tiểu thư Sakura Kinomoto và nhất là anh trai thái tử phi – công tử Ly Syaoran.Dĩ nhiên việc này không qua khỏi mắt Hoàng đế nhưng ông phớt lờ như không biết.Còn hai vị Hữu đại thần và Đại tướng quân thì cũng tảng lờ.Ông Fujitaka biết hôm nay Sakura và Syaoran đã tham dự tang lễ của Yu ri nên không đến.Còn ông Kakuyo còn biết rõ hơn vì sao con trai mình không đến.Chỉ vì tối hôm trước ông và cậu ta đã cãi nhau một trận to.Nguyên nhân là vì Syaoran phản đối việc để Miko nhập cung.Cậu biết quá rõ tình cảm của Thái tử Eriol dành cho ai nên không muốn em gái mình vì trở thành một con cờ chính trị của cha và Hoàng đế mà ép mình vào một cuộc hôn nhân không tình yêu.Dĩ nhiên ông Kakuyo không đồng ý với quan điểm này nên hai cha con đã tranh cãi rất nảy lửa và Syaoran đã tuyên bố sẽ không tham dự lễ tấn phong này. Sau một hồi kèn hiệu, vị tiểu thư xinh đẹp của nhà họ Ly từ từ bước vào Đại điện trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả những người hiện diện ở đó.Cô bé mới 16 tuổi nhưng đã vô cùng rạng rỡ và tràn đầy tự tin bước từng bước một trên dải thảm đỏ và rồi cô đứng lại khẽ nhún mình, cúi đầu cung kính chào Hoàng đế và Hoàng hậu.Hoàng đế mỉm cười cho phép cô bình thân và bắt đầu tuyên bố việc tấn phong thái tử phi.Kể từ bây giờ tiểu thư sẽ sống trong cung để học tập lễ nghi và sau hai năm nữa sẽ chính thức làm lễ kết hôn.Ngoài ra ông cũng tuyên bố chính thức ban hôn để cho công tử Ly Syaoran và tiểu thư Sakura Kinomoto được đính hôn với nhau, còn bao giờ kết hôn sẽ do hai gia đình định đoạt.Và ngay khi lời tuyên bố này ban ra xung quanh đã nổi lên nhiều tiếng xì xào.Dĩ nhiên việc liên kết hôn nhân giữa các đại gia tộc không phải là việc lạ nhưng trong tình thế hiện nay người ta biết như vậy gia tộc Tenoshiwa đã bị lâm vào tình trạng cô lập khi mà gia tộc Ly vừa liên kết hôn nhân với Hoàng gia và gia tộc Kinomoto.Và thế là buổi lễ tấn phong diễn ra vô cùng êm đẹp trong thái độ vui vẻ giả dối của những người tham dự. *** Lúc này, cả nhà Daidouji đã về đến nhà và mạnh ai làm công việc của mình, không ai thốt ra một lời nào.Bà Sonomi hướng ánh mắt biết ơn thành khẩn về phía Syaoran và Sakura và bảo bọn trẻ hãy về nhà nghỉ đi.Bà biết hôm nay là lễ tấn phong Thái tử phi mà hai đứa trẻ này đã bỏ không tham dự chỉ để đến đây đưa tiễn con gái bà mà nhất là đó lại là em gái Syaoran nên bà rất biết ơn.Hai người trẻ tuổi nhìn bà đầy ái ngại rồi buồn bã chào tạm biệt bà và ra về. Syaoran đưa tay chỉnh lại chiếc khăn choàng trên cổ Sakura và nói: - Đừng buồn phiền nữa Sakura, em phải mạnh mẽ lên thì mới là chỗ dựa cho Tomoyo được chứ.Hiện nay Tomoyo đang rất tệ đấy, nên em cũng đừng có sắm cái vai u sầu giống cô ấy. - Em biết rồi, em sẽ cố gắng an ủi Tomoyo mà.Nhưng có thật là anh sẽ không việc gì chứ.Hôm nay là lễ tấn phong mà.Em thì không sao vì ba em sẽ chả la mắng gì đâu, nhưng còn anh? - Àh, đừng lo, ba anh sẽ chẳng làm gì được anh đâu.Nhưng anh nghĩ chúng ta nên tham dự tiệc chúc mừng tối nay, nếu không em gái anh sẽ buồn lắm.Hơn nữa chúng ta cũng phải xem Thái tử thế nào rồi.Chắc cậu ta cũng đang đau khổ lắm đây. - Uhm, Eriol thật tội nghiệp, bị Tomoyo xua đuổi rồi bây giờ còn bị ép lấy một người mình không yêu nữa chứ.Ah, … em xin lỗi Syaoran, em không có ý nói xấu gì Miko đâu. - Không sao, anh cũng hiểu điều đó mà.Đó cũng là lý do anh phản đối hôn sự này.Thôi nào, anh sẽ đưa em về nhà.Tối nay anh sẽ sang đón em vào cung. Nói rồi Syaoran nắm lấy tay Sakura cùng nhau rảo bước về phía Chu tước môn.Trên đầu hai người những bông tuyết rơi liên tục trắng xóa cả mặt đường, gió thổi từng cơn lạnh buốt.Mùa đông ở Tomoeda là thế đấy, vô cùng lạnh lẽo và khắc nghiệt cũng như lòng người vậy. *** - Tomoyo, em đừng như thế nữa.Em hãy ăn chút gì đi.Em không ăn gì đã ba ngày rồi còn gì. – Haruka đến bên giường Tomoyo năn nỉ - Mặc kệ em Haruka, em không muốn ăn gì đâu. – Tomoyo mệt mỏi cất tiếng nói Haruka ngần ngừ nhìn Tomoyo đầy lo lắng mà không biết mình nên làm gì rồi anh thở dài bước ra khỏi phòng.Anh chợt thấy bà Sonomi đang đứng lặng người chỗ ngạch bếp nhìn ra vườn.Anh đến bên khoác thêm một chiếc áo ấm cho bà khiến bà giật nảy người - Là cháu sao Haruka.Cháu nên về nhà nghỉ đi.Cháu đã mệt mỏi suốt mấy ngày qua rồi. - Cháu vẫn khỏe thưa cô.Cháu lo lắng cho cô và Tomoyo hơn. - Tội nghiệp con bé Tomoyo.Nó đã quá đau khổ trước cái chết của Yu ri rồi.Cô và Yamazaki chẳng trách gì nó cả.Nhưng hình như vì vậy mà nó càng ray rứt hơn.Cháu hãy lựa lời nói cho nó hiểu là cô và anh nó vẫn yêu thương nó như thế thôi. - Cháu biết rồi thưa cô!!! Haruka vội vã bước trở lại vào phòng của Tomoyo.Anh đến bên giưởng cô và vực cô ngồi dậy và anh nói gần như quát vào mặt cô: - Em nghe đây Tomoyo, em mà cứ như thế này thì anh tin rằng Yu ri sẽ không bao giờ tha thứ cho em.Con bé đã hy sinh vì cái gì hả Tomoyo?Chả phải là vì hạnh phúc của em sao.Em bây giờ có giống như đang hạnh phúc không?Em nghĩ em sống như thế này là xứng đáng với Yu ri sao? - Nhưng em biết phải làm gì bây giờ?Em không thể giết Hoàng đế được.Em chưa bao giờ nghĩ đến việc giết bất kỳ một ai mà cho dù em có dám làm thì em cũng không đủ khả năng. – Tomoyo hướng ánh mắt đau khổ về phía Haruka - Em không cần làm gì cả.Chỉ cần em là chính em, sống thật hạnh phúc là đủ.Còn những việc khác hãy để anh lo, được chứ? - Anh định làm gì Haruka?Anh định giết Hoàng đế để trả thù sao? – Tomoyo hoảng sợ hỏi - Anh cũng đang rất muốn làm thế lắm đấy.Nhưng anh tin Yu ri không muốn ai trong chúng ta làm cái việc ấy nên anh sẽ không làm.Anh sẽ chỉ làm cái việc mà con bé nhờ anh thôi.Đó là mang lại hạnh phúc cho em.Em có hiểu không? - Em…Haruka – Tomoyo ngỡ ngàng - Anh hiểu Tomoyo.Anh không bắt em quên Eriol Hiragizawa, vì đó là điều quá khó khăn.Anh sẽ giúp em làm điều đó.Anh tin một ngày nào đó em sẽ yêu anh.Còn bây giờ, em hãy quên những việc đau buồn và vui vẻ trở lại.Mẹ em và gia đình này cần bàn tay em chăm sóc đấy. Tomoyo nhìn Haruka cảm kích rồi gục vào lòng anh khóc lên rưng rức.Và sau khi ngủ li bì suốt một ngày, Tomoyo tỉnh dậy, hoàn toàn tươi tắn dù đôi mắt vẫn chất chứa đầy ưu phiền.Cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, nấu một bữa cơm nóng cho cả nhà và chăm sóc mẹ.Cả nhà Daidouji cùng quây quần bên bàn ăn dù giờ đây họ đã thiếu mất một thành viên.Nhưng điều đó thì đã sao, cô bé vẫn tồn tại trong tâm hồn họ, đó là chưa kể có thêm sự hiện diện của Haruka càng khiến căn nhà vốn lạnh lẽo suốt thời gian qua trở nên ấm cúng hơn.Thế còn hơn rất nhiều so với buổi tiệc mà Syaoran và Sakura đang tham dự. *** Hoàng cung tối nay còn lộng lẫy rực rỡ hơn ban ngày nhiều với hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng rực, những món ăn sơn hào mỹ vị được bày ra, những ly rượu vang được đổ tràn, râm ran khắp nơi là tiếng nhạc, là tiếng người nói cười, là tiếng chúc tụng nhưng nó vô cùng lạnh lẽo và giả tạo.Sau khi hoàn tất trách nhiệm khiêu vũ bản đầu tiên mở màn buổi tiệc, Eriol rút vào một góc ngồi buồn bã.Tomoyo vừa nói lời cắt đứt với cậu hôm trước thì hôm sau cậu nhận được lệnh phải kết hôn với một cô gái khác mà cậu không yêu.Cậu đã ra sức phản đối cuộc hôn nhân với Ly Miko mà không được nên cậu đành chấp hành nó một cách miễn cưỡng, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách để đảo ngược tình thế.Thêm vào đó là sự vắng mặt của Sakura và Syaoran càng khiến cậu buồn phiền.Vì thế mà câụ cũng có đôi chút tủi thân, cậu nghĩ rằng họ đã bỏ rơi cậu.Nghĩ đến đó cậu chợt thấy sống mũi mình cay cay.Chợt có một bàn tay đặt lên vai Eriol: - Cậu thế nào rồi Eriol? – Sakura đứng từ phía sau lưng nhìn cậu và nói - Sakua, Syaoran, hai người đến rồi sao?Tôi cứ nghĩ hai người bỏ mặc tôi rồi chứ.Tôi như sắp phát điên lên đây – Eriol vui mừng kêu lên như đứa trẻ nhìn thấy mẹ - Chúng tôi không bỏ rơi người Thái tử.Sáng nay là đám tang của Yu ri nên chúng tôi không thể tham dự lễ tấn phong. - Àh, đám tang… - Eriol cất giọng buồn bã – Tomoyo thế nào rồi? - Vẫn tệ lắm, cô ấy không ăn uống, cũng không nói năng gì cả.Cứ như là người mất hồn ấy – Sakura lắc đầu buồn bã - Hãy cố gắng động viên cô ấy.Ngay sau khi thoát khỏi mấy vụ tiệc tùng này, tôi sẽ đến đó và thuyết phục cô ấy. - Việc đó từ từ tính.Bọn này cũng chả muốn tham dự mấy buổi tiệc này nếu không phải vì cậu.Trông thật là giả tạo. – Sakura bĩu môi nhìn đám người đang khiêu vũ trong điệu nhạc quay cuồng. Eriol mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trong khi Syaoran nhún vai vô thưởng vô phạt. - Đi thôi, Sakura, chúng ta phải đến chào Hoàng đế, Hoàng hậu và mọi người cái đã.Thái tử đợi một lát nhé!!!! – Syaoran bất chợt quay sang nói với Sakura Sakura chán nản đứng lên khỏi chiếc ghế êm ái trong khi Eriol gật đầu dễ dãi.Hai người tiến đến hành lễ trước người lớn, lắng nghe một vài lời trách móc nhẹ nhàng vì đã không tham dự lễ tấn phong sáng nay, và vô số lời chúc tụng của những đại quan cho hôn nhân của họ.Thế là cũng như mọi người, Sakura và Syaoran tự đeo vào mặt mình cái mặt nạ vui vẻ giả dối nhưng chỉ cần khuất người là Sakura lập tức sa sầm mặt khó chịu còn Syaoran thì đổi thái độ lạnh lùng ngay tức khắc. - Ráng một chút đi Quái vật, em đang sắm vai tốt đấy, và đừng có phá hỏng công sức của mình – Touya cất tiếng từ phía sau Sakura quay lại và vui mừng khi gặp được Touya còn Syaoran gật đầu cúi chào anh.Nói xong anh vội vã bỏ đi không quên quắc mắt nhìn Syaoran một cái và buông một câu đe dọa: - Đợi đó đi.Chúng ta còn nhiều việc phải nói đấy. Sakura thở dài nhìn theo bóng Touya khuất dần và cùng Syaoran quay lại chỗ Eriol.Và cứ thế ba người ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi tàn tiệc.