Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Chương 12 : Thanh minh lất phất mưa bay

Sự kiện “hái hoa tặc” gây xôn xao cuối cùng cũng dần dần lắng xuống. Trong khoảng thời gian này, Tống Minh Lỗi không ngừng sai Trương Đức Mậu truyền tin về, bảo tôi tuyệt đối không được nhúng tay vào vụ việc hái hoa tặc lần này, sợ tôi bị liên luỵ. Thực ra huynh ấy lo lắng hơi thừa, bởi vì từ sau sự kiện ở nhà tắm Nguyên Phi Bạch tránh tôi cứ như phòng ôn dịch vậy. Tôi bị giữ trong căn phòng nhỏ ở Tây Phong Uyển. Anh ta không cho phép bất cứ kẻ nào gặp mặt tôi. Ngay cả Bích Oánh, tên thất thường này cũng không cho tôi gặp. Tôi bảo Trương Đức Mậu điều tra về gã mặc áo trắng kia. Ông ta thưa lại rằng, lực lượng mật thám của Đại Lý và U Minh giáo trong Tử Tê sơn trang ngang ngửa nhau, muốn điều tra rõ phải mất chút thời gian, bảo tôi không cần lo lắng, Vu Phi Yến đã thắng trận về triều mà Tống Minh Lỗi cũng đang gấp rút trở về. Thanh minh lất phất mưa phùn Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa(1) Nguyên Phi Bạch muốn đi tế mộ mẫu thân đúng lúc Tố Huy ăn nhầm đồ hỏng nên bị đau bụng, nằm trên giường rên hừ hừ, Tạ tam nương phải ở lại uyển chăm sóc cậu ta. Thành ra, cuối cùng tôi cũng được thả ra ngoài. Dọc đường đi, tôi hưng phấn vén rèm quan sát cảnh vật bên ngoài, vừa lúc quay lại thì thấy Nguyên Phi Bạch toàn thân vận đồ trắng, thần sắc lạnh nhạt, cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi thầm nghĩ, hôm nay là ngày dỗ của mẫu thân anh ta, lẽ ra Nguyên Hầu gia cũng phải đến mới phải. Thế nhưng lần này lại chỉ có mình anh ta cùng hai người hầu cận, lại còn thêm một nha đầu háo sắc là tôi đây nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi buồn rầu. Người đánh xe là một anh chàng eo gấu lưng hổ, tướng mạo đường đường. Tôi đã từng thấy anh ta trong đám lực lượng chống hái hoa tặc, là một môn khách của Nguyên Phi Bạch, hình như tên là Vi Hổ. Chúng tôi đi rất lâu mới tới một nấm mộ lẻ loi nằm sau núi. Tôi không thể tin nổi, đường đường là phần mộ của một vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân mà lại thê lương đến nhường ấy, thậm chí còn không được đưa vào khu mộ tổ của Nguyên gia. Chẳng lẽ đây chỉ là mộ chôn quần áo và di vật của Tạ phu nhân. Thắp hương xong, tôi, Hàn Tu Trúc tiên sinh và Vi Hổ đều bước ra xa, chỉ để lại một mình Nguyên Phi Bạch ngồi trên xe lăn ở đó tán gẫu cùng với mẫu thân. Một lúc sau, trên đường chúng tôi xuống núi, xe ngựa đột nhiên rung mạnh rồi dừng lại. Vi Hổ đứng ngoài xe, cung kính thưa: “Tam gia, xe bị mắc kẹt. Không bằng mời Tam gia tới quán trà phía trước nghỉ ngơi một lúc. Một chốc là tiểu nhân sẽ sửa xong.” Tôi nhảy xuống trước, duỗi tay định đỡ Nguyên Phi Bạch xuống xe, không ngờ anh ta lại né ra, không thèm để ý tới tôi mà vịn vào người Vi Hổ để xuống. Ai nha! Sao tiểu tử này lại thù dai quá vậy! Chúng tôi kêu một bình Bích loa xuân. Tiểu nhị kia còn chịu khó mang lên thêm vài cái chén sứt. Hàn tiên sinh cẩn thận dùng châm bạc thử trước rồi mới nói: “Không sao, mọi người uống đi.” Bởi vì trước khi ra ngoài tôi đã uống hết một bình nước lớn, không thấy khát nên không đụng tới. Lúc này Hàn tiên sinh cũng không quên quan sát dân tình, nghiêm túc hỏi thăm ông chủ tình hình thu chi của quán trà, mà ông chủ quán kia thấy chúng tôi ăn vận không tầm thường thì cũng ân cần đáp lời. Bỗng có một ông cụ và một thiếu nữ bước vào, có vẻ là hai ông cháu. Ông lão kia chống gậy đi, tóc bạc da mồi, hai mắt sáng ngời. Không biết có phải tôi hoa mắt không mà thấy ông cụ kia mặc áo bào màu tro nhưng khi bước đi lại mơ hồ lộ ra một lưng quần đỏ thắm, mà nàng kia tầm mười bảy, mười tám tuổi, bộ dáng khá xinh đẹp, hai mắt linh động, dịu dàng nói: “Ông, cháu khát nước quá, chúng ta vào uống chén trà đi.” Hai ông cháu ngồi ở bàn bên cạnh chỗ chúng tôi, tôi thấy kiểu dáng quần áo của thiếu nữ kia có vẻ mới nên bất giác nhìn thêm vài lần, mà đôi mắt của nàng ấy lại nhìn chăm chăm vào Nguyên Phi Bạch: “Ông nội, vị công tử kia thật tuấn tú!” Tôi vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng gặp được một người còn to gan hơn cả tôi. Nguyên Phi Bạch vẫn lạnh lùng như cũ, rõ ràng là đã quen với cảm giác được làm minh tinh. Ông lão giận dữ khiển trách mấy câu, bảo sao lại không giữ quy củ gì như thế, thiếu nữ bĩu môi không nói nữa. Ông lão run rẩy đứng lên muốn sang thỉnh tội với chúng tôi, Hàn Tu Trúc vội vàng đáp lễ rồi hai bên lại ngồi về chỗ của mình. Lúc này lại có thêm hai gã lính cao lớn bước vào, ầm ĩ kêu bưng trà ra, vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia thì không kịp được tiến tới: “Ái chà! Không ngờ ở nơi rách nát thế này cũng tìm được mặt hàng tốt như vậy.” Tên còn lại lùn hơn thấy thế bèn hô: “Huynh đừng náo loạn nữa, đây là địa bàn của Nguyên gia, thêm một việc không bằng bớt một việc. Tiểu Thúy ở Di Hồng lâu vẫn còn chờ huynh kia kìa.” Gã kia đã nổi sắc tâm nào chịu nghe khuyên can, tiếp tục tiến về phía cô nương kia: “Tiểu nương tử tên là gì, theo quân gia chơi đùa đi.” Cô gái la lên: “Tên trứng rùa(2) này ở đâu ra vậy, ông nội, hắn thật đáng ghét.” Ông lão vội vàng chắp tay vái: “Quân gia, cháu gái lão vẫn còn nhỏ, không thể hầu hạ ngài, để lão đây mời ngài uống trà đi.” Gã lính kia lại đẩy ông già ra, tiến tới lôi cô gái lại, đè nàng xuống bàn xé y phục, đôi vai trắng như tuyết lộ ra. Cô gái kia lớn tiếng kêu cứu, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Bởi người gây sự là quân nhân nên chủ quán cũng không dám quản, tôi kinh hãi, giữa ban ngày ban mặt mà lại không coi vương pháp ra gì như thế sao? Tôi quay đầu lại, sắc mặt Nguyên Phi Bạch vẫn không đổi, Hàn Tu Trúc cũng không lên tiếng, đây là chuyện gì vậy? Đúng lúc đó Vi Hổ đi vào, nhìn thấy cảnh ấy cũng chỉ thờ ơ nói: “Tam gia, xe sửa xong rồi, có thể đi.” Tôi đang định lên tiếng thì Hàn tiên sinh đã kéo tay tôi định bước ra ngoài, lúc này ông già kia bỗng lao tới, ôm lấy chân Hàn Tu Trúc: “Cầu đại gia cứu ông cháu chúng tôi.” Hàn Tu Trúc chẳng những không đỡ ông lão kia đứng dậy mà còn đá ra một cái: “Hoa đại hiệp vẫn nên đứng lên mà nói.” Không ngờ ông cụ lại nhanh nhẹn nhảy lui về sau, cười ha hả đáp: “Khinh phong ngạo trúc quả nhiên lợi hại, ngươi phát hiện ra từ lúc nào?” Hàn Tu Trúc mỉm cười: “Giữa tiết thanh minh mà các hạ lại buộc dây lưng màu đỏ sao tránh khỏi khiến người khác hoài nghi? Giang hồ vẫn đồn rằng “Hồ Điệp phi chí, Ngọc Lang thường bạn”, người không rõ đều cho rằng Hoa Hồ Điệp và Ngọc Lang Quân là một cặp vợ chồng lại không biết tổ sư của hái hoa tặc vẫn thường hóa trang thành hai ông cháu để hành sự, các hạ hẳn là Hoa Hồ Điệp, Ngọc Lang Quân ở bên kia mau ngừng tay đi thôi.” Lúc Hàn Tu Trúc nói tới đoạn “giang hồ vẫn đồn” thì Vi Hổ đã bay vút sang tấn công hai người giả trang quân nhân cùng Ngọc Lang Quân. Cô gái kia nhún một cái, lộ ra bộ ngực bằng phẳng. Hắn nhảy ra ngoài đi tới bên lão già, gắt giọng nói: “Điệp Nhi, ta đã nói Hàn Tu Trúc khó đối phó, thế mà ngươi còn muốn thử?” “Ngọc Nhi, ngươi có điều không biết, chủ thượng đã nói nếu có thể đối phó được Hàn Tu Trúc thì tiền thưởng cho hai ta sẽ tăng gấp đôi. Chắc chắn phải khống chế được Hàn Tu Trúc mới bắt được Nguyên Phi Bạch, như vậy đi, cho ngươi nha đầu bên cạnh Nguyên Phi Bạch. Lần trước con gái nhà Hoàng viên ngoại đã cho ngươi nếm trước rồi, lần này để ta nếm thức ăn tươi trước đi.” Ngọc Lang Quân dẩu môi, miễn cưỡng gật đầu, Hoa Hồ Điệp kia liền tiến tới sờ soạng mông hắn rồi hôn một cái, mà Ngọc Lang Quân lại lấy tay điểm nhẹ vào trán Hoa Hồ Điệp: “Đáng ghét, có người ở đây, đừng như thế.” Tôi thấy hai tên hái hoa tặc đồng tính vừa thân mật vừa thương lượng xem nên “hái” Nguyên Phi Bạch thế nào thì không khỏi khiếp sợ. Nguyên Phi Bạch ôm ngang eo tôi phi thân vọt về phía xe ngựa, giục ngựa chạy đi để lại Hàn Tu Trúc đối phó với Ngọc Lang Quân. Hoa Hồ Điệp nhảy vọt tới, đánh một chưởng về phía Nguyên Phi Bạch, Nguyên Phi Bạch giơ tay đỡ liền bị đánh bay vào trong xe ngựa, khiến tôi cũng bị theo rơi xuống khe núi… Lúc tôi choáng váng tỉnh lại thì đã nằm trên một đống lá thông rất dày, bốn phía là rừng rậm nơi khe núi, toàn thân đau nhức. Tôi từ đứng dậy, Nguyên Phi Bạch không ở bên cạnh, xung quanh toàn là lá cây, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói, là giọng nói của Hoa Hồ Điệp. “Bảo bối của ta, ta đã sống năm mươi mấy năm chưa từng thấy người nào đẹp như ngươi. Ngươi đã trống mê hương bí truyền của ta, nếu trong một canh giờ không cùng ai giao hợp chắc chắn sẽ chết, đừng sợ, gia sẽ cẩn thận thương yêu ngươi, cho ngươi biết chỗ tốt của nam nhân.” Tôi thầm kinh sợ, nhanh như vậy Nguyên Phi Bạch đã bị bắt rồi, tôi khẽ khàng ló đầu ra chỉ thấy Nguyên Phi Bạch đang ngồi ở đó, quần áo rách bươm, khóe miệng chảy máu, trong mắt tràn đầy hận ý, hiển nhiên đã trải qua một trận ác đấu. Hoa Hồ Điệp kia một tay run rẩy xoa mặt Nguyên Phi Bạch, một tay vói vào hạ thân của anh ta, tôi trốn ở gần đó mà thấy buồn nôn, nên làm gì bây giờ? Nếu cứ thế này mà xông ra cứu anh ta chắc chắn sẽ bị Hoa Hồ Điệp đánh chết, mà nói không chừng hắn đang vui vẻ lại muốn “xử lý” tôi trước… Không ra, chờ hắn trị xong Nguyên Phi Bạch, nếu Nguyên Phi Bạch bị giết để bịt đầu mối, tôi sẽ chết đói trong khe núi này, còn nếu hắn không giết Nguyên Phi Bạch, tôi mà đi ra ắt cũng bị Nguyên Phi Bạch giết để xả giận. Đúng là năm hạn xui xẻo, sao lại gặp phải chuyện thế này cơ chứ, làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn một báu vật, à không, nhìn một thiếu niên tốt như vậy bị một tên hái hoa lão tặc tùy ý chà đạp sao? Với cá tính của Nguyên Phi Bạch, nếu không phải anh ta bị đánh thương hoặc là bị dược vật làm cho mê muội hẳn sẽ nguyện tự sát chứ không để mình chịu ô nhục như vậy, hơn nữa liệu lão khốn nạn này có làm biến đổi mất giới tính của vị thiên hạ đệ nhất mỹ nam này không? Tôi miên man suy nghĩ, sờ trong ngực áo lấy ra một bình nhỏ, đây là thuốc tê mà Hàn Tu Trúc đưa cho tôi, phòng khi thiếu gia phát bệnh thì dùng, được, dù sao cũng chết, tôi quyết định mạo hiểm một lần. Tôi cởi áo khoác, giữ lại áo lót và yếm lại để cổ áo lót hở ra thật lớn, lộ ra cái yếm đỏ thắm bên trong, cởi dây buộc ra để hở nửa ngực sau đó xé đi một mảnh quần. Tôi xõa tóc xuống, giả bộ như bị gẫy chân, bò từng bước ra ngoài, miệng thì hết sức nũng nịu kêu lên: “Thiếu gia, người ở đâu, thiếu gia, ngực nô tỳ bị đụng phải đau quá, người mau tới xoa giúp nô tỳ.” Quả nhiên Hoa Hồ Điệp đứng dậy đi về phía tôi, tôi làm bộ sợ hãi, rồi lại lúng liếng liếc hắn một cái: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng lại đây, thiếu gia mau tới cứu em.” Tôi cố ý để hở ngực ra, thầm nghĩ nếu nghĩ nếu không có dải băng cuốn ngực, hiểu quả sẽ càng cao mà trong mắt hắn lập tức lộ ra thèm muốn: “Bảo bối chui từ đâu ra vậy, ngươi muốn tới cứu thiếu gia nhà ngươi sao?” Tôi giả vờ hoảng sợ nắm lấy áo nhưng thực ra lại đem cổ áo lót mở ra rộng hơn, vừa dịch chân liền lộ ra bắp chân trắng như tuyết, tôi mềm mại kêu lên: “Ngươi là người phương nào, ngươi định làm gì ta? Thiếu gia mau tới cứu nô tỳ!” Quả nhiên dục vọng trong mắt Hoa Hồ Điệp càng đậm, hắn đi về phía tôi: “Nguyên Phi Bạch, ngươi đúng là có diễm phúc không nhỏ, bên cạnh lại có đứa hầu thanh thuần mà dã tính như vậy, chẳng trách không có hứng thú với nam sắc, nhất định là ngày ngày hoan ca, hằng đêm tiêu hồn. Bảo bối, mau tới đây, để gia sưởi ấm cho ngươi.” Con mẹ nói, lời lẽ bẩn thỉu, đợi ta làm cho ngươi đẹp mặt đây! Tôi vờ sợ hãi, lui về phía sau: “A! Thiếu gia mau tới cứu nô tỳ, nô tỳ vẫn còn là xử nữ!” Làm như vậy càng khơi thêm dục vọng của Hoa Hồ Điệp, hắn đột nhiên xông tới xé mất áo lót của tôi, chỉ còn lại cái yếm: “Nguyên Phi Bạch, trước hết ngươi cứ nhìn ta xử lý nha đầu này sau đó liền quay lại với ngươi.” Hắn lại nhào tới nắm lấy mắt cá chân của tôi, tôi liền vung tay ra một cái, thuốc tê liền bắn lên hai mắt cùng miệng mũi của hắn. Hắn lập tức rống lên: “Con dâm phụ này, không ngờ lão tử lại trúng kế của ngươi.” Tôi nhảy dựng lên, lách qua hắn định đi về phía Nguyên Phi Bạch không ngờ hắn lại túm lấy tóc tôi, điên cuồng đánh, tôi rút Thù tình đâm về phía trước trúng ngay giữa bụng. Hắn tru lên một tiếng như heo bị cắt tiết, tay thả tôi ra. Tôi ngồi bệt xuống đất chỉ thấy hắn đứng đó điên cuồng hét, máu loãng như vòi nước bị mở van, không ngừng phun ra. Tôi sợ hãi vô cùng, căn bản không dám động đậy, tận tới khi người đó hộc máu, bò ra đất, mò lấy chân tôi thì tôi mới khóc toáng lên, giãy tay hắn ra rồi luống cuống chạy đến bên cạnh Nguyên Phi Bạch ôm lấy chân anh ta. Mãi một lúc sau khi Hoa Hồ Điệp không động đậy nữa, tôi mới phát hiện ra, lần này Nguyên Phi Bạch không giãy dụa cũng không mắng tôi. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy mặt anh ta đỏ dị thường. Tôi đè nỗi sợ hãi xuống, đem tất cả bình thuốc trong áo Hoa Hồ Điệp bày ra trước mặt Nguyên Phi Bạch, hỏi: “Tam gia, ngài xem cái nào là giải dược?” Tiếc là anh ta không nói gì được, chỉ đỏ mặt nhìn tôi. Nhớ tới lời của Hoa Hồ Điệp, tôi lén nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ, phải làm thế nào đây? Tôi nên đem hết chỗ thuốc này cho anh ta uống hay là cởi quần áo nhào tới đây? Nguyên Phi Bạch ói ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Tôi lại càng sợ hãi, tiêu rồi, chẳng lẽ một đời hồng nhan họa nam cứ như vậy mà chết sao? Tôi dò hơi thở của anh ta, may quá, vẫn chưa chết. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, thấy cứu người vẫn là quan trọng hơn cả bèn cởi quần anh ta ra. Trời ạ! Sưng đến mức kỳ cục rồi, tôi bắt đầu dùng hai tay để “trị liệu cho Nguyên Phi Bạch, tôi không ngừng tự nói với mình, tôi đang vắt sữa bò, tôi đang giúp người ta vui vẻ, tôi đang cứu người…. Nguyên Phi Bạch bắt đầu rên rỉ sung sướng, tôi không quay đầu, kìm nén trái tim đang đập dữ dội, không dám nhìn vào đôi mắt mơ màng ấy, càng không dám nhìn việc tay đang làm. Cứ như vậy, tôi thực sự trở thành nha đầu khai phòng của Nguyên Phi Bạch. Hai canh giờ sau, hai tay tôi đã đau buốt, mệt mỏi rã rời, khi tôi khăn tơ lau khô thân dưới giúp Nguyên Phi Bạch, buộc lại thắt lưng thì anh ta chậm rãi mở mắt nhìn tôi, đôi mắt trong sáng mà lạnh giá, không có chút tia ấm. Tôi xấu hổ đi tới muốn đỡ anh ta ngồi dậy: “Tam gia, ngài có khỏe không?” Không ngờ tên tiểu tử này lại vung tay tát vào má trái tôi một cái, lạnh giọng quát: “Cút ngay, đừng chạm vào ta.” Cơn giận trong lòng tôi bùng lên, tôi tiến tới, nhặt một cục đá đánh cho Nguyên Phi Bạch đầu rơi máu chảy, khiến anh ta phải khóc lóc cầu xin… Ai! Đây chỉ ảo tưởng của ôi mà thôi! Lúc ấy tôi vỗ vỗ hai má rồi đờ đẫn đi ra ngoài, trong lòng vừa tức lại vừa sợ. Tôi đứng ở ngoài hang núi, ra sức trấn tĩnh bản thân. Đáng ghét, trên tay tôi vẫn còn lưu lại mùi vị của anh ta, Nguyên Phi Bạch đáng ghét, ngài cho rằng tôi nguyện ý giết người, làm cái việc cho ngài sao? Con mẹ nó, tôi có tội lỗi gì đâu chứ, tôi nên để mặc ngài bị người ta “hái”, trực tiếp biến thành GAY đi cho rồi, đỡ phải chịu cơn giận không đâu. Tôi quỳ gối bên dòng suối rửa tay, nhìn bầu trời u tối chợt nhớ ra hôm nay là ngày dỗ của mẫu thân anh ta, chắc anh ta đang rất thương tâm. Một thiếu niên như Nguyên Phi Bạch, mới mười bảy cái xuân xanh, xuất thân quyền quý lại anh tuấn khó ai sánh bằng, đáng lẽ ra khỏi cửa là phải nhận được hoa, khăn lụa từ các thiếu nữ mới phải. Vậy mà ở cái thời thế trêu ngươi này, anh ta bị tàn phế, trong ngày đau lòng nhất lại gặp phải chuyện ghê tởm này rồi lại bị một nha hoàn tư sắc bình thường cướp đi trinh tiết. Sau một hồi tự trấn tĩnh, tôi cố gắng kìm nỗi sợ đi móc hết đồ vật trong người Hoa Hồ Điệp rồi kéo thi thể của hắn xuống đầm lầy, xử lý hết vết máu, để tránh đồng bọn của hắn tìm được chúng tôi. Tôi đi hái quả dại rồi quay lại hang núi. Nguyên Phi Bạch vẫn ngồi ngơ ngẩn ở chỗ cũ. Tôi chưa từng thấy anh ta nhếch nhác, thảm hại như vậy bao giờ, tựa như một con dã thú đang bị thương. Tôi thầm than một tiếng, đứng cách ra một quãng, dùng khăn sạch bọc quả dại rồi lăn qua đó: “Tam gia, ngài ăn chút quả để lót dạ, tôi đi kiếm củi về sưởi ấm.” Vật có nhiều nhất trên người Hoa Hồ Điệp chính là hộp quẹt, con mẹ nó, nhất định là để buổi tối trộm gà bắt chó. Tôi đánh lửa lên trong động liền sáng hơn hẳn, chiếu sáng thiếu niên ở đối diện hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ như ráng chiều, tôi để ý thấy bọc quả dại kia vẫn chưa hề được đụng tới. Không đúng, hình như anh ta chút không thoải mái, tôi đánh bạo tiến tới: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Anh ta không lên tiếng, tôi mới tỉnh ngộ, hai gò má anh ta ửng hồng là do sốt cao, không biết là do độc chưa giải hết hay là bị giận dữ công tâm? Tôi đành dùng nước lau người cho Nguyên Phi Bạch và liên tục vắt khăn lụa phủ lên trán. Anh ta bắt đầu nói mê, tôi phải cúi xuống mới nghe được, hình như anh ta đang không ngừng kêu: “Du Du.” Du Du là ai? Hình như là tên một cô gái, chẳng lẽ là người trong lòng anh ta! Không ngờ một người lạnh lùng hệt con hổ ngọc chặn giấy như Nguyên Phi Bạch cũng có người trong lòng? Người anh ta yêu cũng thật dũng cảm. Đêm xuống, tôi đã mệt mỏi suốt cả ngày, cả người rã rời đến mức chỉ động một chút cũng lười, vốn định ngủ xa Nguyên Phi Bạch một chút, đỡ khiến anh ta lúc tỉnh dậy lại phát khùng, muốn đánh tôi. Thế nhưng tôi thực sự lo cho anh ta, ban đêm ẩm thấp, hai người dựa gần vào nhau cũng tốt hơn, nhỡ đâu có kẻ cắp hoặc thú hoang tối, tôi cũng có thể lấy anh ta ra làm lá chắn. Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi cũng có tâm lý muốn nghịch phản, không phải ngài cho rằng tôi là đồ háo sắc sao? Không cho tôi chạm vào sao? Thế thì tôi càng muốn chạm. Tôi tựa vào vách hang, để Nguyên Phi Bạch gối lên chân. Tôi tùy tiện gặm một ít quả dại, nhìn đêm tối như mực, buồn rầu nghĩ, bao giờ bọn Hàn Tu Trúc mới có thế cứu chúng tôi. Sáng sớm, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại trong tiếng chim hót. Nguyên Phi Bạch vẫn nằm trên đùi tôi. Tôi thử đặt lên trán anh ta, may quá, hạ sốt rồi. Tôi nhẹ nhàng rút đôi chân đã tê rần ra, khập khiễng đi tới cửa động. Chim nhỏ hót líu lo, những tia nắng ban mai xuyên qua tán cây chiếu lên mắt khiến tôi hơi híp mắt lại. Dưới chân là một dòng suối chảy róc rách, ngoằn nghèo, bên bờ suối, hoa đào, hoa hạnh dại mọc san sát, những cánh hoa chen giữa lá xanh, rực rỡ nhiều màu, có những cánh hoa rơi trên mặt nước, yên tĩnh trôi trong làn suối trong vắt. Tôi hít thật sâu luồng không khí trong lành, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Tôi đứng thẳng lên làm mấy động tác thể dục rồi đi tới ven suối súc miệng, rửa mặt. Lúc nghiêng mặt chợt thấy trên gáy có ít muội than, chắc là đêm qua bị khói đen hun vào người, quay đầu lại thấy Nguyên Phi Bạch vẫn đang ngủ, tôi bèn cởi áo ngoài, giữ lại cái yếm rồi dùng nước suối lau người. A, nước lạnh quá, ngẩng đầu lên thì thấy một chú chim nhỏ màu xanh lục đang đậu ở bờ lau đối diện, cái đầu nho nhỏ nghiêng nghiêng, hiếu kỳ nhìn tôi vừa kêu chiêm chiếp, tôi cũng kêu chim chíp đáp lại, chơi thật vui vẻ. Con chim nhỏ kia bỗng hót một tiếng rồi bay đi, tôi quay đầu lại, thì ra vị thiếu niên như tuyết như ngọc kia đã tỉnh lại, đang dựa lên vách đầu, đôi mắt phượng hẹp dài đang chăm chú nhìn tôi. Tôi ngừng cười, nhanh chóng mặc quần áo vào, tiểu tử này tỉnh dậy lúc nào vậy: “Tam gia tỉnh lúc nào, nhìn thấy người ta rửa mặt, tại sao không lên tiếng?” Nguyên Phi Bạch bình tĩnh ngoảnh mặt đi: “Ta vừa mở mắt đã thấy cô trần trùng trục, lại còn trách ta.” Gì! Đây không phải là ngầm mắng tôi không biết thẹn sao? Tôi thầm buồn bực, mặc xong quần áo liền đi về phía anh ta nhưng tới tầm hai thước thì dừng lại, hỏi: “Tam gia sốt cả đêm, bây giờ đã đỡ nhiều chưa?” Anh ta gật nhẹ: “Cô qua đây.” “Tam gia có gì phân phó?” Tôi cảnh giác đứng ở chỗ cũ, lòng nghĩ thầm, đi qua làm gì? Để ngài đánh nốt má phải sao? Anh ta liếc tôi một cái, thản nhiên bảo: “Không phải cô muốn ta đi ngoài ở chỗ này đấy chứ? Còn không mau qua đây dìu ta.” Tôi à một tiếng rồi chậm rãi bước tới, nâng tay anh ta định dìu dậy không ngờ Nguyên Phi Bạch bỗng nhanh như cắt bắt lấy hai tay tôi khóa ở sau lưng, kéo tôi sát lại người anh ta. Tôi cực kỳ sợ hãi, chỉ thấy đôi mắt phượng kia lóe lên một tia lạnh lẽo không gì sánh được, chằm chằm nhìn tôi: “Lần sau nếu để ta nhìn thấy cô bày bộ dáng phóng túng đó trước mặt tên đàn ông khác, ta sẽ chặt đứt hai bàn tay này.” Nói xong liền tăng thêm lực nắm, tôi đau đớn kêu lên, cố gắng đè nén nước mắt và cơn tức giận trong lồng ngực: “Ngày hôm qua còn không phải vì cứu Tam gia sao?” Lửa giận trong mắt anh ta càng đậm, lực ở tay lại tăng thêm một chút, tay tôi như muốn đứt ra, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống. Tôi thầm mắng, Nguyên Phi Bạch là đồ khốn nạn, ác ma, biến thái, nhưng tôi hiểu được đạo lý “quân tử không chịu thiệt trước mắt”(3), không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào gật đầu. Anh ta thả tay tôi ra, tôi nước mắt dàn dụa, vừa xoa xoa hai cánh tay đau nhức vừa đẩy anh ta ra, thế nhưng Nguyên Phi Bạch lại giữ chặt eo tôi, không hề có ý thả ra. Đôi mắt đen sâu khó lường âm ngoan tựa như ma quỷ, bỗng nhiên khuôn mặt ấy hướng về phía tôi. Tôi sợ hãi, vội vàng nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy hơi thở của anh ta thổi lên mặt tôi, sau đó một đôi môi đặt lên má trái, lên mắt tôi. Tôi thoáng ngây ngẩn, Nguyên Phi Bạch lại đi hôn nước mắt của tôi. Tôi hé mắt ra nhìn nhưng Nguyên Phi Bạch đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, dựa vào tôi chầm chầm ra khỏi động. Ngày hôm đó tôi càng thêm mơ hồ, đồng thời càng cho rằng anh ta quả thật là một quái nhân. Người bình thường khi biểu đạt sự cảm kích hẳn sẽ nắm hai tay tôi, nếu người đó có tật ở chân như Nguyên Phi Bạch thì có thể chọn quỳ xuống hoặc nằm xuống, nắm lấy hai tay tôi, rưng rưng nói: “Mộc Cẩn, nàng đã chịu khổ rồi, đời này kiếp này, ta sẽ vô cùng cảm kích.” Sau đó chúng tôi có thể hôn nhau ở trong bụi hoa, tình yêu được xác định. Hoặc là, người theo chủ nghĩa thực tế có thể thẳng thắn nói rằng: “Cô nương, kim cương, ngọc trai, vàng, bạc, cho cô tùy ý chọn.” Vậy nhưng, chỉ có mình Nguyên Phi Bạch lại đi mắng tôi, thiếu chút nữa còn muốn chặt đứt hai tay tôi. Nếu hôm qua anh ta bị cường bạo thật, phải chăng anh ta còn định chặt đứt chân tôi nữa? Suy nghĩ hồi lâu, tôi rốt cục đưa ra một kết luận, đấy là vì sao trên đời này chỉ lưu truyền giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân mà không lưu hành kiểu tin đồn mỹ nhân cứu anh hùng. Là bởi vì, vị anh hùng kia, rất có thể thẹn quá hóa giận mà cho nàng mỹ nhân một cái tát, hoặc là đòi bẻ gẫy tay nàng ta! Rất lâu sau cũng không gặp được cứu binh, tôi bèn đi kiếm đồ ăn, tìm được chút trứng chim, hái được ít quả dại, lại dùng Thù tính tước cành liễu để làm lưới bắt cá. Tôi xắn quần lội xuống suối, bắt được một ít cá nhỏ loại cho mèo ăn, sau đó đánh vẩy, mổ bụng, bận bịu một hồi lâu. Nhưng mà cho dù tôi đi tới đâu, làm cái gì cũng cảm thấy ánh mắt của Nguyên Phi Bạch dõi theo sau, khiến tôi đứng ngồi không yên. Buổi trưa, tôi vừa mệt vừa đói, sau khi cung kính dâng cho Nguyên Phi Bạch ba con cá nhỏ đã nướng chín liền lui ra rất xa, cũng chẳng quản hình tượng gì nữa, vừa nhai vừa gặm, mùi vị cũng không tồi, nếu có thêm chút muối thì thật tốt, chắc chắn sẽ là cực phẩm nhân gian. Khi giải quyết xong con cá thứ tư, tôi len lén nhìn lại, ngón tay thon dài của Nguyên Phi Bạch nhẹ nhàng cầm lấy nhánh cây đen sì kia, không nhanh không chậm khẽ cắn lên con cá thứ hai, hàng lông mi dài dài như phiến quạt che đi đôi mắt, nhìn na ná con mèo trắng Ba Tư kiếp trước tôi nuôi. Ai! Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù đến nông nỗi này nhưng tướng ăn vẫn cứ đẹp tới mức khiến người ta căm phẫn. Nguyên Phi Bạch ngước mắt lên, hỏi: “Sao vậy?” Tôi nghĩ mặt mình đang đỏ bừng, lắp bắp đáp rằng: “Tam gia chắc không quen ăn loại đồ dân dã này.” Không ngờ anh ta lại quay về phía tôi, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Không sao, chỗ này là núi hoang, ta đi đứng bất tiện, cô làm ra được mấy món ăn dân dã này cũng không dễ.” Oa! Từ khi tới Tây Phong Uyển đến nay, đây là lần đầu tiên Nguyên Phi Bạch cười với tôi. Tôi gần như muốn ôm mặt, cảm động hét lên, quả là cười một cái trăm vẻ thiên nhiên, đúng là một chủ nhân tốt biết thương cảm người dưới, vậy thì người hôm qua muốn bẻ gẫy tay tôi là ai? Tôi đã thấy quỷ chăng? Màn đêm lại buông xuống, tôi bỏ thêm nhiều củi để ngăn hơi ẩm ban đêm, sau đó lại chuẩn bị cỏ khô làm cho mỗi người một cái nệm thật dày. Tôi ngồi đối diện với Nguyên Phi Bạch, hai bên cách nhau một ngọn lửa, đang định ngả đầu xuống ngủ thì anh ta lại gọi: “Mộc Cẩn, qua đây ngủ đi, nằm ở cuối gió dễ bị cảm lạnh.” Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, nhỡ đâu Hoa Mộc Cẩn này ngã xuống thì Nguyên Phi Bạch cũng không đứng dậy được, cho nên nhất định tự chăm sóc bản thân cho tốt. Tôi gật đầu, thu dọn một chút rồi đi tới bên anh ta, nhưng vẫn cách ra một khoảng xa, vừa định ngủ thì Nguyên Phi Bạch bỗng vươn tay sang kéo tôi qua. Tôi sợ hãi giãy dụa, thầm nghĩ: toi rồi, lại trúng gian kế của anh ta rồi, coi bộ lại muốn đánh tôi nữa. Nghĩ vậy bèn ôm đầu, khom chặt thắt lưng, làm tốt công tác phòng ngự, không ngờ một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe anh ta thở dài một hơi. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Nguyên Phi Bạch hiện lên một tia tức giận, ôm tôi vào lòng rồi kéo áo khoác lên, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng sợ ta, Mộc Cẩn, chỉ cần cô không ngược ý ta nữa ta sẽ không tổn thương đến cô.” Trong sáu năm tôi ở Tử Tê sơn trang, tổng cộng số lời Nguyên Phi Bạch nói với tôi cũng không nhiều bằng hôm nay. Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh tựa màn đêm ấy, nghi ngờ a một tiếng rồi nằm xích ra một chút, xoay người lại, tôi ôm chặt Thù tình trong ngực, nhắm mắt lại, tuy cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vạn phần cảnh giác. Trong lòng hết sức thắc mắc, chỉ đành đổ thừa cho lời Quả Nhĩ Nhân nói với Hàn Tu Trúc khi ấy, nhưng cũng không đúng, bây giờ tôi cũng không được giống Bích Oánh, được ăn được mặc, nhàn nhã không có việc gì làm, thỉnh thoảng thì thêu một cái túi cho Nguyên Phi Giác, nào có như tôi, bị người ta cười là nữ sắc ma, lại còn bị rơi xuống khe núi với tên ác ma này, chịu bao sự hành hạ, sinh hoạt thì như người hoang dã. Nhớ tới Nguyên Phi Giác, trong đầu tôi hiện lên ánh mắt dịu dàng của thiếu niên tóc đỏ ấy giữa rừng hoa đào, lòng chợt ngọt ngào, dần dần tiến vào mộng đẹp lúc nào không hay. … Vịt hầm bát bảo, thịt lợn om nước sốt, chân giò hầm, bắp heo om, sprite và coca đã mở nắp, tôi ngồi bên bàn ăn, Vu Phi Yến liên tục gắp đồ ăn cho tôi, Nguyên Phi Giác rót coca, Bích Oánh bưng thức ăn lên, nước bọt tứa ra, tôi đang định cắn một miếng thật to thì một tên ăn mày bỗng đi tới trước mặt cướp đi đùi heo trong tay tôi, tôi giận dữ, tóm lấy hắn: “Chết tiệt, ngươi dám cướp đồ ăn của ta?” Tên ăn mày kia quay đầu lại, không ngờ lại là Du Trường An… Tôi giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm, ngay cả bên mép cũng ướt hết… Sau đó tôi mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Nguyên Phi Bạch, nước bọt chảy hết lên vạt áo của anh ta, mà Nguyên Phi Bạch đang chớp mắt nhìn tôi, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Trường An là ai?” Mặt tôi đỏ bừng, vừa xoa nước miếng vừa nhảy vọt ra: “Bẩm thiếu gia, Trường An là cách gọi khác của Tây An thôi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia.” Tôi chạy vụt tới ven suối, ra sức hất nước lên mặt, trong lòng lại không ngừng tự hỏi: vì sao tôi lại mơ thấy Du Trường An, càng chết nữa là sao tôi lại ngủ trong lòng tên ác ma Nguyên Phi Bạch kia, lại còn chảy nước miếng lên người anh ta. Trời bắt đầu nổi gió, tôi dùng một chiếc lá chuối thật to che lại cửa động, vừa phòng mưa vừa phòng quân địch, chỉ để lộ ra một góc. Nguyên Phi Bạch đang ngồi trong động điều tức luyện công, tôi nhàm chán nhìn một góc trời, thầm nghĩ, không biết bao giờ cứu binh mới tới? Lẽ nào muốn tôi và tên Nguyên Phi Bạch quái đản này ở đây cả đời, người tôi run một cái, kiếp trước vẫn thường thấy tình tiết này trên phim ảnh, chính là một đôi nam nữ thù địch vô tình lạc tới đảo hoang, không những không tàn sát nhau mà còn trở thành người yêu, sau đó thì sinh ra một đống em bé. Nếu tôi và Nguyên Phi Bạch sinh một đứa bé trong hang núi này, tôi sẽ phải tìm nhiều thức ăn hơn, hơn nữa nếu sinh con, hẳn tôi sẽ phải chăm hết, như vậy chẳng phải mệt chết sao? Ôi?! Tôi đang nghĩ lung tung gì vậy? Tôi lắc lắc đầu, mặt mày ủ ê thầm nghĩ làm sao để truyền tin ra ngoài. Một đoạn dân ca Thiểm Tây du dương bỗng truyền tới. Nguyên Phi Bạch mở mắt mà tinh thần tôi cũng rung lên, đang định bước ra ngoài thì Nguyên Phi Bạch đã gọi theo: “Cẩn thận có trá.” Tôi gật đầu, cầm theo một chiếc xiên cá tự chế mà Nguyên Phi Bạch đưa cho để phòng thân sau đó liền vén đám lá chuối lên, che lại cửa động rồi bước vào màn mưa xuân lất phất, lặng lẽ tiến về phía phát ra tiếng hát. Càng tới gần, ca từ nghe được càng rõ. Tôi đã từng nghe khúc ca này, chính là một bản tình ca truyền thống, hình như gọi là “Cõi trần không ngăn được người nhớ người”(4), trước đây Tống Minh Lỗi và Vu Phi Yến lúc nhàn rỗi từng theo học thiếu niên địa phương rồi hát cho tôi nghe. “Du hoa khai hoa kết tuệ tuệ, liên tâm cách thủy tưởng muội muội. Tưởng nhĩ tưởng đắc trứ liễu hoảng, canh địa giang thượng hà lao sàng. Yêm tử tại hà lý tiếu tử tại hà xử, thùy tri đạo ngã tâm lý tưởng muội muội. Xương hoa tuyền tử trường lưu thủy, đả truân khạp thụy mộng kiến nhĩ. Nhĩ tại gia lý ngã tại ngoại, các dạng dạng tâm bệnh đô khiếu cha nhị nhân hại. Mãn thiên tinh tinh một nguyệt lượng, hại hạ tâm bệnh đô nhất dạng. Muội muội nhĩ dạ lý tế tưởng tưởng, yến tử lâu đông nhân lưu bích.”(5) Tôi nghe kỹ tiếng ca ấy, câu cuối cùng đúng là “Yến tử lâu đông nhân lưu bích”. Tôi thầm vui mừng, người của tiểu ngũ nghĩa nhất định đang ở gần đây, tôi đứng ở một sườn núi ẩn trong rừng cây, cao giọng cùng hát, có điều tôi hát hơi bị lạc điệu: “Kim trản trản khai hoa kim đóa đóa, liên tâm cách thủy tưởng ca ca. Ngọc giao giao khai hoa nhất khất trảo trảo mao, tưởng ca ca tưởng đắc nhĩ đóa nạo. Tẩu trứ tư mộ tọa trứ tưởng, nhân đa nhân thiểu một hữu nhất trận nhi vong. Táo hỏa bất khoái thiêm thượng thán, tưởng ca ca tưởng đích kiền liêu loạn. Viễn chiếu cao sơn thanh lam vụ, giá kỷ thiên tài bả ngã nan trụ. Đan viên ngưu xa cường thượng pha, đề tâm điếu đảm khổ tử ngã. Ca ca nhĩ dạ lý tế tưởng tưởng, mộc cẩn hoa tây nguyệt cẩm tú.” Quả nhiên tiếng hát ấy ngừng lại một lúc sau đó lại vang lên. Tôi hát đi hát lại, tiếng ca kia thì mỗi lúc một gần, trong lúc tôi vô cùng phấn chấn thì bỗng có tiếng đánh nhau truyền tới từ hang động. Tôi âm thầm giậm chân một cái, oán hận quay trở về, lúc về tới cửa động chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bó màu xanh lá, khuôn mặt âm nhu đang so chiêu cùng Nguyên Phi Bạch, tay múa đoản kiếm, nhảy qua nhảy lại, vạt áo tung bay tươi đẹp như con chim nhỏ hôm qua tôi thấy, chẳng phải ai khác ngoài Ngọc Lang Quân. Tôi kêu khổ không ngừng, tại sao lúc sắp được cứu lại nhảy ra tên tiểu tử này vậy? Ngọc Lang Quân cười khanh khách, “Ông trời đúng là không phụ người có lòng, ta tìm mất mấy ngày, cuối cùng để ta tìm được ngươi, bảo bối, ngươi biết không, Ngọc Nhi ta một ngày không gặp như cách ba thu, bây giờ cứ như một đời rồi mới gặp lại người vậy, nhớ ngươi đến tim cũng đau rồi.” Hắn thở dài một hơi: “Ta tuyệt không trách ngươi vì đã giết lão già Hoa Hồ Điệp kia, lão bức ngươi như vậy là sai rồi, thực ra, thực ra… ta cũng hận hắn chiếm đoạt ta.” Hắn oán hận nói xong, trầm mặc một lúc rồi bỗng cười: “Bảo bối ngoan, ta không bức ngươi như lão Hoa Hồ Điệp, ngươi thích ở trên hay dưới đều được, chỉ cần người đừng rời xa Ngọc nhi là được.” Ai da! Thì ra hắn là tiểu thụ, hơn nữa còn rất yêu Nguyên Phi Bạch. Tôi có thể nhìn ra thâm tình cùng si mê trong mắt hắn khi nhìn Nguyên Phi Bạch, có điều đi giam cầm Nguyên Phi Bạch như thế thì có khác gì cưỡng đoạt đâu. Tôi nên làm thế nào đây? Phải kéo dài thời gian mới được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Có rồi, tôi giấu kỹ Thù tình rồi thản nhiên đi vào, vừa thấy Ngọc Lang Quân thì giả bộ kinh ngạc, sau đó liền chỉ mặt Nguyên Phi Bạch, mắng: “Nguyên Phi Bạch, ngài là đồ vô lương tâm, ta vừa mới ra ngoài một lúc, ngài đã có người khác rồi. Ngài đã quên lúc muốn thân thể của nô tỳ đã từng nói, ‘nàng sống là người của ta, chết cũng là ma của ta, đời này kiếp này sẽ không xa rời’, thế mà bây giờ lại có mới nơi cũ, bội tình bạc nghĩa như vậy! Ông trời ơi! Sao số con lại khổ thế này!” Tôi say sưa tự biên tự diễn một vở kịch khổ vì tình, hai chân quỳ xuống đất, một tay ôm tim, một tay vô lực chỉ lên trời, vẻ mặt bi thương, trong lòng thì nghĩ, cứu binh, cứu binh mau tới đi, một bên lại khổ tâm nghiên cứu lời kịch tiếp theo. Mà ở phía bên kia, Nguyên Phi Bạch bỗng nhiên nhíu mày, “hứ” một tiếng rồi thốt ra một câu: “Ta bội tình bạc nghĩa? Vậy nàng và Nguyên Phi Giác ở vườn anh đào phía sau núi tình tình tứ tứ thì tính là gì?” Tôi cười ngất! Tôi đang nức nở thì bị sặc một cái, ho khù khụ, tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn Nguyên Phi Bạch, mà anh ta lại bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm. Ngài tự nhiên thốt một câu nửa thật nửa giả như thế là muốn diễn cùng tôi hay là muốn kéo tôi xuống đài đây? Tôi há hốc mồm, nên nói gì tiếp đây? Còn nữa, tại sao anh ta lại biết chuyện của tôi và Nguyên Phi Giác? Tôi cảm thấy mình có hơi lắp bắp đáp: “Kia, chuyện kia…” “Chuyện kia cái gì? Còn nữa, đêm qua nàng nằm trong lòng ta, chết đi sống lại kêu tên Trường An, Trường An đó là ai?” Anh ta cười lạnh, liếc tôi một cái, hoàn toàn giống bộ dáng phẫn nộ của một ông chồng đi bắt gian tại giường. Mà Ngọc Lang Quân vẫn một mực nhìn tôi và Nguyên Phi Bạch lời qua tiếng lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi một câu: “Đúng vậy! Trường An là ai?” Thế là, vốn là vở kịch trách móc tên đàn ông phụ tình lại biến thành thẩm vấn Phan Kim Liên(6). Ui! Tên này nhất định là đang lấy việc công trả thù riêng. Ngọc Lang Quân kích động chỉ tay vào mặt tôi: “Ác phụ xấu xí kia, ngươi có biết, hai vị công tử Đạp Tuyết, Phi Ngọc là những nhân vật tôn quý biết nhường nào, vậy mà ngươi lại dám đùa bỡn hai vị như vậy, đã thế còn dám tìm hoa hỏi liễu, có mới nới cũ?” Hắn nghiêm khắc nói thế, hoàn toàn quên mất việc mình làm lúc trước, tựa như không giết được tôi là không phải với nhân dân vậy. Hắn nâng tay, hung hăng bổ về phía tôi, Nguyên Phi Bạch lại khẽ cong ngón tay, Ngọc Lang Quân đau đớn thu tay lại. Tôi chăm chú nhìn một lát, thì ra ám khí kia là đầu khớp xương của mấy con cá nhỏ, chẳng trách lần trước khi ăn xong cá, tôi luôn nhả ra một đống lớn xương còn Nguyên Phi Bạch chỉ có một chút. Lúc ấy tôi còn buồn bực nghĩ rằng, người đẹp sao mà chẳng giống người thường chút nào? Ngay cả ăn cá cũng giống mèo Ba Tư, ăn cá không nhả xương. Thì ra là anh ta len lén giữ lại, có điều không biết anh ta muốn đề phòng tôi hay là phòng kẻ địch đây? Trong lòng có chút bi thương, tôi trốn về bên cạnh Nguyên Phi Bạch. Nguyên Phi Bạch liên tục bắn xương cá ra, Ngọc Lang Quân lùi tới cửa động, dùng một khúc gỗ lớn ngăn xương cá, xoay người lại, quăng tôi ra ngoài rồi ra tay nhanh như điện, điểm lên năm chỗ đại huyệt trên người Nguyên Phi Bạch. Hắn tỏ vẻ đau lòng, nói: “Ta che chở cho ngươi như vậy, mà ngươi lại hại ta, ngươi, ngươi, sao ngươi lại vô tình như thế?” Nguyên Phi Bạch không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Xin thứ cho Nguyên mỗ không phải loại người ấy, thật sự không thể báo đáp tình cảm sâu nặng của Ngọc Lang Quân.” Ngọc Lang Quân lộ vẻ tan nát cõi lòng nhìn anh ta, rồi nghiến răng nghiến lợi chỉ về tôi:”Chẳng lẽ là vì đứa con gái tầm thường, thấp kém này?” Lúc ấy đầu tôi bị đụng phải, chỉ thấy vô cùng choáng váng. Tôi đang cố gắng xoa xoa đầu, vừa nghe thấy thế thì không khỏi kêu khổ, sao lại nhắc tới tôi nữa rồi? Tôi nhìn về phía Nguyên Phi Bạch, chỉ thấy anh ta thoáng liếc Ngọc Lang Quân, ý như giễu cợt, sau đó đôi mắt đẹp ấy nhìn về phía tôi, anh ta mỉm cười đáp: “Không sai, kiếp này của Nguyên mỗ, không phải nàng thì không lấy. Não tôi như thoáng đông lại, dù biết rõ anh ta đang cố tình chọc tức Ngọc Lang Quân nhằm dời sự chú ý lên người tôi thế nhưng trong lòng lại nảy một cảm giác lạ lùng, không cách nào khống chế được mà cứ si ngốc nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, ngay cả việc Ngọc Lang Quân đã buông Nguyên Phi Bạch ra và đang hầm hầm tiến lại đây, tôi cũng chẳng hề hay biết. Cho tới khi Nguyên Phi Bạch kêu liền mấy tiếng: “Mộc Cẩn, chạy mau.” tôi mới hồi phục tinh thần. Đáng tiếc, Ngọc Lang Quân kia đã sáp tới trước mặt, gương mặt vốn tinh tế như con gái lại có chút vặn vẹo, mắt chăm chăm nhìn tôi. Ôi! Thật đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà. Cái mạng nhỏ của tôi cứ như vậy mà bị ngài hại chết rồi. Ngọc Lang Quân hung hăng tát tôi một cái rồi vung chân đá vào bụng. Tôi ói ra máu tươi, đau đớn co người lại, lúc lén nhìn Nguyên Phi Bạch chợt thấy trong mắt anh ta hiện lên một tia không đành lòng. Cú đá thứ hai đập trúng tim, tôi nhổ ra một ngụm bọt máu, vừa ôm chặt lấy chân Ngọc Lang Quân vừa rút Thù tình ra đâm mạnh vào bắp chân hắn. Hắn đau đớn thét lên. Thế nhưng tôi lại không còn sức để nhổ Thù tình ra nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rút Thù tình đâm tới. Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, bên tai bỗng truyền tới tiếng hét của Nguyên Phi Bạch cùng tiếng binh khí chạm nhau. Trong nháy mắt, tôi bỗng nhớ tới rừng hoa anh đào đỏ thắm, Nguyên Phi Giác đứng đó, trong tay cầm bản Thanh ngọc án của tôi, chậm rãi học thuộc. Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa. Người thiếu niên tóc đỏ ấy bỗng ngẩng đầu, nở một nụ cười thật rạng rỡ, tha thiết gọi: “Mộc Cẩn.” Nhưng mặt hắn đột nhiên hoá thành khuôn mặt của Nguyên Phi Bạch. Tôi cố gắng mở mắt ra, Nguyên Phi Bạch run rẩy đặt tay lên mặt tôi, lau đi vết máu bên khoé miệng. Gương mặt tựa ngọc ấy ở ngay trước mắt tôi, trong ánh mắt chứa đầy lo lắng. Xa xa có hai bóng người đang kịch chiến mà tôi lại từ từ chìm vào bóng tối thăm thẳm. -*-*-*-*-*-*-*-*- (1) Trích Thanh Minh – Đỗ Mục Phiên âm: Thanh minh thì tiết vũ phân phân Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. (2) Vương bát đản: ý mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa và ‘đản’ nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”. (3) Quân tử không không chịu thiệt trước mắt: nguyên văn “hảo hán bất cật nhãn tiền khuy”, tức là người thông minh phải biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi bị thiệt thòi. (4) Phiên âm là “Trần thế thượng diệt bất liễu nhân tưởng nhân” là một khúc dân ca Thiểm Tây. (5) Bài hát này khó quá, mình xin edit sau vậy >~