Mơ tưởng anh ấy cũng vô dụng

Chương 19 : không bỏ qua

Ba nam sinh dẫn đường dừng bước, cậu cũng theo đó dừng bước, dáng vẻ lúc này của cậu vô cùng bình tĩnh, trên gương mặt cũng không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, việc này khiến cho Diêu Tịnh Tuyết thật sự cảm thấy không vui. Cứ nghĩ rằng cậu sẽ hoảng sợ giống như một con rùa rút đầu, cái dáng vẻ khiêu khích khi ấy của cậu ở trong lều đối với cô thật sự khiến cho cô vừa nghĩ đến liền tức giận muốn dạy dỗ cậu một trận ngay lúc này. "Có chuyện gì?" Cậu hỏi. Diêu Tịnh Tuyết đứng ở giữa ba nam sinh kia khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng về phía cậu: "Tô Đồ Lang Quân, cậu hẳn không ngờ tới sẽ có ngày này đi, tôi muốn xem không có Hoàng Thế Vinh ở chỗ này thì ai bênh vực cậu" Đúng là cậu không ngờ tới chuyện Diêu Tịnh Tuyết lại nhờ một đám nam sinh tới ra oai với cậu, chiêu trò này cũng thật sự ngu ngốc rồi. Không có tiếng đáp lại của cậu, khiến cho Diêu Tịnh Tuyết nghĩ rằng bản thân bị cậu coi khinh, cô lớn tiếng quát: "Tô Đồ Lang Quân, tôi xem cậu giũ được bộ dạng đó bao lâu. Các cậu, mau giúp tớ dạy cho cậu ta một bài học đi" Ba nam sinh đều rất to cao, dáng người cũng sẽ tương đương với Hoàng Thế Vinh, hơn nữa trong tay nam sinh cầm đầu kia còn cầm theo một cây gậy sắt sáng bóng. Tình thế trước mắt cậu có thể nhận định được, bản thân mình đánh không lại bọn họ, chạy cũng chưa chắc đã thoát được, sau đó bản thân chỉ cố hết sức che chắn những nơi trọng yếu không để cho bọn họ đánh tới. Lúc còn nhỏ cậu cũng sẽ thường bị những đứa trẻ lớn hơn trong cô nhi viện bắt nạt như vậy, khi vào biệt thự của Khâm Định cũng sẽ phải gặp qua những trận đòn doi. Lúc đầu cậu còn muốn phản kháng, nhưng càng phản kháng lại khiến cho bọn họ càng dùng sức hơn, đến cuối cùng cậu học đươc cách hạn chế đau đớn nhất chính là cố gắng che chắn những địa phương trọng yếu trên người để bọn họ không đánh đến. Tuy rằng lúc còn nhỏ cũng đã từng được Tô Thành dạy qua một chút chiêu thức phòng về, nhưng bản thân cậu không có năng khiếu trên phương diện đánh đấm này, cũng đúng thôi nếu như thật sự thứ gì cũng tài giỏi vậy thì không còn gì vui nữa rồi. Hoàng Thế Vinh ở bên ngoài đợi nếu như không thấy cậu sẽ nhất định đi tìm cho bằng được, nãy giờ điện thoại ở bên túi quần cậu cũng đang rung lên, không cần phải nhìn cũng biết được là do hắn nóng ruột gọi tới. Đám người này ngày hôm nay đánh cậu, ngày hôm sau cậu vẫn có cách cho bọn họ nhận lại gấp đôi. Nhưng mà cũng phải thật sự cảm ơn Diêu Tịnh Tuyết kia, từ lúc trở về sau buổi dã ngoại đó Hoàng Thế Vinh và cô ấy vẫn còn qua lại những chỉ giữ mối quan hệ bạn bè, mà cậu lại không muốn Hoàng Thế Vinh ở bên cạnh người có ý đồ với hắn, còn đang tìm cách nên phải làm sao thì cô ấy đã giúp cậu một tay rồi. "Ha ha..." Một tiếng cười đáng sợ đột nhiên phát ra ở phía dưới, ba nam sinh kia đang dùng sức đánh cậu cũng phải giật mình dừng lại động tác không rõ xảy ra chuyện gì. Tuy rằng bây giờ dáng vẻ của cậu rất thế thảm, quần áo đều dính đất, trên mặt cũng không được sạch sẽ, nhưng từ trong nụ cười kia lại khiến cho ba nam sinh đồng loạt cảm thấy sợ hãi. "Nói cho các cậu biết, Tiểu Vinh nếu như không tìm thấy tôi sẽ đi tìm. Lúc các cậu đến trước cửa lớp chặn đường tôi đã có rất nhiều người thấy. Tiểu Vinh ra tay mạnh bạo như thế nào các cậu hẳn là cũng biết rồi, tháng trước cậu ấy mới đánh một đàn anh khóa trên tụ máu não, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện để bác sĩ quan sát cẩn thận vì sợ sẽ để lại di chứng sau này. Nếu các cậu còn không đi mau, đến lúc đó cậu ấy tới thì không còn cơ hội đâu" Đúng là tiếng tăm trong trường của Hoàng Thế Vinh không phải tốt đẹp gì, hắn chính là ác bá của trường, ai đấy cũng đều ngại dây đến. Lúc nhận lời giúp Diêu Tịnh Tuyết dạy dỗ Tô Đồ Lang Quân, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện sẽ rời đi trước khi Hoàng Thế Vinh tới, chỉ cần Hoàng Thế Vinh không thấy bọn họ chính tay đánh người thì sẽ không làm gì được bọn họ. Ba nam sinh trao đổi ánh mắt nhìn nhau, cuối cùng liền tự động hiểu ý nên rời đi. Nam sinh cầm đầu xoay người đi về phía Diêu Tịnh Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, dạy dỗ cậu ta như vậy đã đủ cho cậu ta phải ghi nhớ rồi, chúng ta mau đi thôi" Diêu Tịnh Tuyết quay sang nam sinh kia đáp lời: "Cậu đi trước đi, tớ có một số chuyện muốn nói với cậu ta" Ba nam sinh gật đầu rời đi trước, cậu từ trên mặt đất cố gắng đứng dậy, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, đặc biệt là ánh mắt kia thật sự rất đáng sợ, nếu như ánh mắt có thể giết người vậy thì ánh mắt của cậu lúc này chính là muốn vây khốn người ta trong cái vòng sợ hãi bất an đó. Diêu Tịnh Tuyết hơi giật mình nhưng vẫn bước về phía cậu nói thế này: "Nói cho cậu biết, nếu như cậu còn quấy rầy hai người chúng tôi vậy thì kết quả sẽ không đơn giản như thế này đâu" Cậu khẽ mỉm cười giống như coi nhẹ tất cả: "Vậy sao?" Diêu Tịnh Tuyết tức giận: "Tô Đồ Lang Quân, cậu rốt cuộc muốn cái gì hả?" Cậu thu lại nụ cười trên môi, cô gái này luôn lớn tiếng ra lệnh cho người khác, điều này khiến cho cậu không thích một chút nào: "Diêu Tịnh Tuyết, có một số chuyện không cần ai phải nói thì cậu cũng nên phải tự mình biết. Tiểu Vinh không thích cậu, cậu không nhận ra sao?" Diêu Tịnh Tuyết hừ lạnh: "Cậu ấy không thích tôi chẳng lẽ thích cậu chắc" Cậu nhếch môi: "Coi như cậu có mắt" Diêu Tịnh Tuyết giống như nhận ra chuyện gì đó liền trợn lớn hai mắt: "Cậu... thì ra cậu là loại người đó, thật đáng ghê tởm" Cái gì gọi là ghê tởm, cô gái này không biết Hoàng Thế Vinh có hai người ba hay sao, thật sự là thiển cận. Cậu nhỏ giọng, trong giọng nói mang theo tia lạnh lẽo cực độ: "Ừ" Diêu Tịnh Tuyết thấy cậu đột nhiên lùi lại phía sau một bước, giây tiếp theo cô còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì thấy người đối diện đột nhiên ngã xuống dưới, bãi đất trống phía sau khu nhà kho cũ của trường học có một con dốc ngắn, không rõ là vì sao cậu lại năn xuống con dốc đó. Phía sau lại có một giọng nam lớn tiếng hét lên khiến cho cô cũng phải giật mình: "Quân Quân" Dốc không cao, cũng rất ngắn, chẳng may ngã xuống cũng không có vấn đề gì, nhưng mà vừa mới rồi cậu mới bị ba nam sinh kia đánh cho nên lúc ngã xuống liền có điểm chật vật. Diêu Tịnh Tuyết quả thật là không thể ngờ được cậu sẽ làm ra loại chuyện như thế này, thế cho nên cả một quả trình chỉ còn biết ngẩn người thất thần chưa thể phản ứng được. Mãi cho đến khi lấy lại phản ứng rồi thì hai chân của cô đã run run chạy tới chỗ của Hoàng Thế Vinh: "Thế Vinh..." Hoàng Thế Vinh đỡ cậu dậy, dáng vẻ của hắn hiện tại rất dọa người, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt mơ hồ ẩn hiện vài đường tơ máu, nơi biểu hiện rõ ràng nhất cho sự tức giận của hắn hiện tại chính là cần cổ đã bắt đầu xuất hiện những đường gân rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thế Vinh tức giận đến như vậy, từ đó đến giờ hắn vẫn luôn là người vui vẻ, cơ hồ không hề biết tức giận thái quá như thế. Diêu Tịnh Tuyết cũng bị dáng vẻ này của hắn làm cho hoảng loạn, trong giây phút đó chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ mà nghe tiếng quát lớn cảnh cáo kia của hắn: "Diêu Tịnh Tuyết nghe cho kỹ, nếu như Quân Quân ngày hôm nay xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua đâu". ... Hoàng Thế Vinh cõng cậu ở trên lưng, từ lúc đi từ nhà kho ra đến cổng trường Hoàng Thế Vinh không nói bất cứ một lời nào cả, cậu cảm nhận được sự tức giận từ hắn, cũng biết được hắn vì cái gì mà tức giận, im lặng một hồi cậu mới lên tiếng nói thế này: "Là tớ tự mình ngã" Hoàng Thế Vinh muốn đón một chiếc taxi, nhưng vì hiện tại là giờ cao điểm cho nên rất khó tìm được một chiếc taxi, bóng dáng nam sinh cao lớn cõng trên lưng một nam sinh khác cứ như vậy trong nắng chiều đã được mười phút rồi. Cảnh tượng này thật sự khiến cho người đi đường cũng cảm thấy hiếu kỳ mà quay lại phía sau nhìn. Hoàng Thế Vinh không nói gì cả, cậu cũng không có ý định xuống khỏi lưng hắn. Cậu biết hắn không mệt đâu, thể lực của hắn rất tốt, chuyện này cậu nắm rất rõ trong lòng bàn tay: "Đi xe đạp về cũng được mà" Hoàng Thế Vinh lúc này mới chịu lên tiếng, giọng nói của hắn trầm khàn khác biệt, bình thường người này nói chuyện luôn cảm thấy được giọng điệu của hắn vui vẻ rõ ràng, nhưng bây giờ lại có thể cảm nhận ra một chút vui vẻ căn bản cũng không hề tồn tại, thay vào đó là sự kìm chế tức giận: "Cậu có ngồi xe được không?" Cậu đáp: "Ngồi được, nhưng mà bộ dạng này của tớ thì chưa về nhà ngay được" Ba của Hoàng Thế Vinh đi công tác, nhân tiện mang theo ba nhỏ của hắn, hiện tại nhà của hắn ngoài dì giúp việc ra thì không có ai cả, thế cho nên hắn liền nói: "Tớ đưa cậu về nhà của tớ, nhưng mà bây giờ có cần đến bệnh viện xem thử hay không?" Cậu trả lời: "Một chút vết thương này không cần đến bệnh viện đâu" Hoàng Thế Vinh hơi quay đầu lại phía sau nghiêm túc hỏi: "Thật không?" Dưới ánh nắng chiều, sườn nhan hoàn mỹ càng muốn khắc họa rõ nét từng đường nét trên gương mặt hắn. Hoàng Thế Vinh càng lớn thì lại càng đẹp, rõ ràng khi còn nhỏ là một đứa bé mập mạp, gương mặt tròn xoe, thế mà hiện tại mọi ngũ quan trên gương mặt đều đã góc cạnh rõ rệt giống như nam người mẫu trên bìa tạp chỉ đã được chỉnh sửa tỉ mỉ vậy: "Thật!". Từ nhỏ đến lớn Hoàng Thế Vinh có rất nhiều bạn nhưng thân thiết nhất lại chỉ có một mình cậu mà thôi. Hoàng Thế Vinh khi chơi với những bạn học kia sẽ là một con người khác, khi ở bên cạnh cậu lại là một con người khác, nhiều người vẫn luôn nói không hiểu tại sao một người như hắn lại có thể chơi thân được với cậu. Hoàng Thế Vinh khi ở bên cạnh bạn bè của hắn mọi lời lẽ bậy bạ đều có thể tuôn ra, nhưng khi hắn ở bên cậu lại luôn là một nam sinh ngoan ngoãn hiền lành. Hoàng Thế Vinh khi chơi trò chơi gì đó, bản tính hiếu thắng bộc lộ rất rõ ràng, đôi lúc còn khiến cho bạn học bị thương vì hắn ra tay có chút mạnh bạo, nhưng Hoàng Thế Vinh khi ở bên cạnh cậu, hiếu thắng hai từ này viết như thế nào hắn cũng không nhớ, một đầu ngón tay cũng không nỡ làm đau cậu. Có một số chuyện không phải ai cũng nắm được, giữa bạn bè và người mình yêu sẽ luôn tồn tại những thứ khác biệt giống như hai người các cậu vậy. Hoàng Thế Vinh bao bọc cậu nhiều đến như thế nào đến chính bản thân hắn sau này phát hiện ra mới giật mình ngây ngốc, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để nói sau đi.