Mộ Sắc Thần Quang

Chương 64 : Nhạc phụ . . .

Kì thi cuối kì lớp 11 trung học Forks đã đến, Alan – Prince biến mất đã lâu cùng gia tộc Cullen cũng mất tích lâu ngày nghe nói là đi ra ngoài lữ hành, ngay trước ngày thi liền chạy về trường học. Lúc Alan thật sự nhẫn nhịn không được —— lời răn dạy lải nhải cùng đống nước bọt bay tung tóe của nữ giáo sư béo tròn nào đó đang ở thời mãn kinh, trực tiếp thi triển vài trò ma pháp, màng tai đã bị quấy rầy đến hai giờ chiếm được nghỉ ngơi. Khó có thể đoán trước chính là, bất kể là Alan hay bọn nhỏ nhà Cullen đều lấy được điểm rất cao, điều này làm cho rất nhiều học sinh thi rớt và ngấp nghé làn ranh thi lại rất không cam lòng. Cũng có thể đoán trước, đám ma cà rồng gia tộc Cullen đều là chẳng biết xấu hổ ( theo lời Alan) học trung học mấy chục lần rồi, dù là quỷ khổng lồ cũng có thể tự nhớ mà chép vào. Về phần Alan. Nói thật cậu cũng không thích học lắm, muốn hầm xà vương thành thành thật thật ôn tập mấy bài tập ứng phó thi cử? Còn không bằng bảo cậu đi chế một bình thuốc. Tuy không muốn học bài, nhưng chưa biết chừng có thể dùng ma pháp ăn gian nha, lúc thi kế bên Alan là Alice và Edward, tùy tiện tung hai chú xem nhẹ qua in hết đáp án của hai vị ma cà rồng vào bài thi của mình, hơn nữa còn có thể chọn lọc ra. Cuối cùng, phù thủy mắt đen dưới sự hộ giá của hai vị ma cà rồng, thành tích cuối kỳ dĩ nhiên là tốt nhất trong ba người rồi. Đối với điều này, thành tích kế cuối Emmett rất rất bất mãn, lầu bầu mấy ngày liền. Trấn Forks, quán cà phê vũ hội cuối kỳ. “Alan, anh thi thật là tốt.” Bella có chút hâm mộ nhìn anh họ của mình, chiếc nhẫn đơn giản nhưng tạo hình xưa cổ trên tay làm cô rạng rỡ không ít. “Khụ khụ… có gì đâu.” Rốt cuộc cũng biết cái gì là mắc cỡ, cổ họng Alan hự hự, dù sao chuyện quay cóp nói sao cũng khá là mất mặt. “Này, thật không biết anh học bài thế nào nữa.” Bella than phiền: “Đi ra ngoài lữ hành suốt hai tháng, nửa học kỳ không đi học, anh… vẫn thi tốt như thế.” “Khụ khụ… Chỉ là lúc đi lữ hành có học một chút.” Nhìn thấy Emmett làm cái mặt quỷ về phía cậu, Alan lén lấy tay chỉa lên như một cây đũa phép run lên một cái, ma cà rồng lập tức sợ tới mức như ve sầu sợ kinh động [1] [1] Ve sầu sợ kinh động: khi ve sầu nghe thấy tiếng động thì sẽ tắt tiếng, không dám kêu nữa Rất tốt, xà vương vẫn tương đương thoả mãn mình có thể đủ sức uy hiếp một ít ma cà rồng dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của cậu. “Ha ha… Chỉ sợ là có người nào đó giúp anh học a.” Bella cười hì hì liếc Edward một cái, mặc dù ở đây học đã hết cả học kì, nhưng Bella vẫn có vẻ rất quái gở, không kết người bạn nào, nhưng cũng may giờ Alan đã về, mấy người nhà Cullen trước kia rất lãnh đạm với cô cũng đã khá thân mật, điều này khiến Bella hết sức vui vẻ. Đúng vậy, thân mật. Sau Alan – Prince, vòng luẩn quẩn độc lai độc vãng của nhà Cullen trong khuôn viên trường lại xuất hiện một hình bóng mới—— Isabela – Swan, em họ của Alan – Prince. Thể chất của Bella quả thật hơi khác biệt so với người thường, bởi vậy, sau khi cô đeo chiếc nhẫn tổ truyền của dòng họ Renee, thân thể lại bắt đầu tự động hấp thu ma lực chất chứa trong đó. Chiếc nhẫn vốn là đạo cụ luyện kim của phù thủy, có thể cất giữ ma lực, bởi vì thể chất đặc thù, Bella sau mấy năm đeo nhẫn lại chậm rãi hấp thu ma lực trong nhẫn, ẩn vào người, đạt đến mức độ dư thừa năng lượng đáng sợ. Tuy không cách nào vận dụng những ma lực này, nhưng ma lực dư thừa tích lũy trong người, giống như một màng bảo hộ, khiến cho phần lớn thiên phú Hắc Ám của ma cà rồng, sức mạnh ma pháp phù thủy …. Đều không có tác dụng với cô! Đồng thời, máu tươi chứa ma lực tràn đầy, đối với những sinh vật dùng máu làm thức ăn mà nói, ngon đến lạ thường. Vì giải quyết vấn đề ma lực của Bella, Alan xáo tung phòng trữ hàng của Phù thủy bản địa từ dưới đất lên trời, rốt cuộc tìm được phương pháp. Khắc lên chiếc nhẫn một ma pháp trận hấp thu ma lực lần nữa, trước lúc Alan bị Caius nhà Volturi mang đi đã giao nhẫn cho Higuma, muốn nó tìm cách đem nhẫn cho đến cho Bella đeo, triệt để giải quyết vấn đề ma lực tích lũy trong cơ thể cô. Quả nhiên trong thời gian một tháng, phần lớn ma lực tích lũy trong cơ thể Bella bị chiếc nhẫn hấp thu sạch sẽ, hiện tại Bella đã mất đi hương vị làm ma cà rồng điên cuồng, giống y như một cô bé bình thường. Do đó, vì cô là em họ của Alan, Alice và Emmett nhà Cullen mới bắt đầu nhiệt tình với cô, cũng coi như đã trở thành bạn, dù sao tính cách trầm tĩnh của Bella rất hợp với các ma cà rồng. Đáng nhắc tới chính là, Bella bởi vì là người ca hát ‘Hư hư thực thực’ của Edward, cô tuy đã biến mất ma lực, nhưng máu vẫn hấp dẫn hơn bình thường đối với Edward, vì ‘tránh hiềm nghi’ trước mặt phù thủy lòng dạ hẹp hòi nào đó, Edward vẫn có chút bài xích Bella, có thể không tiếp xúc thì khỏi tiếp xúc luôn, lỡ đâu khiến vị phù thủy kia hiểu lầm thì sao! “Tốt lắm, Alan, chúng ta phải đi, Charlie đang đợi chúng ta.” Hôm nay là cuối tuần, Charlie mời Alan đến nhà ông ở, nên không thể cùng các ma cà rồng trở lại biệt thự. Vươn tay kéo bầu bạn qua, Edward không hề cố kỵ Bella đang ở trước mặt ôm chặt lấy Alan hôn lên. Sau đêm đó, ma cà rồng ăn rồi biết vị như một thiếu niên bình thường mới nếm thử tình – dục, mỗi ngày quấn quít lấy phù thủy đòi làm. Vì bảo vệ thân thể của mình, phù thủy cải tiến tỉ lệ thuốc làm mềm và thoát lực, hiệu quả ma dược kinh người, không còn xuất hiện tình trạng phù thủy như vừa bị làm nhục như lần trước. Điều này thật tuyệt, khi ma cà rồng đang ảo tưởng có thể mỗi ngày cùng người yêu OOXX, phù thủy chém đinh chặt sắt nói cho hắn biết một tuần chỉ cung cấp bốn phần thuốc, ma cà rồng nhõng nhẽo ăn vạ uy hiếp cũng không thể thay đổi quyết định của cậu, từ đó mới cứu vớt thắt lưng đau nhức của phù thủy. Mỗi tuần chỉ có thể cùng bầu bạn XXOO bốn lần, trong đó lần thứ nhất là ở buổi tối cuối tuần, Ma cà rồng sâu sắc cảm thấy mình ‘Thiệt thòi ‘, hung hăng hôn phù thủy, đầu lưỡi linh hoạt quét sạch khoang miệng phù thủy. “A, thiệt là.” Khác với mấy thành viên gia tộc Cullen đang cười tủm tỉm, Bella có chút ngượng ngùng quay đầu, cô luôn bị người ta nói giống một nữ tu sĩ cổ lỗ, cảnh tượng bạo dạn như thế khiến cô cảm thấy ngài ngại. Khẽ cắn môi ma cà rồng một cái, ý bảo hắn buông ra, khi hắn lưu luyến không muốn rời cậu mời nhàn nhạt nói: “Không được.” Mặc dù không có thiên phú nhìn thấu nhân tâm như của bầu bạn ma cà rồng, nhưng thông qua hiểu biết trong những ngày ở chung, cậu vẫn đoán được hắn trong lòng nghĩ gì. Xét thấy tiền án leo tường nửa đêm của ma cà rồng nào đó, Alan không chút nghi ngờ hắn đêm nay có khả năng bò vào cửa sổ nhà Charlie! Lưu luyến không muốn nhìn phù thủy mặt xanh lè cùng Bella lái xe rời đi, Edward cười khổ vuốt vuốt eo của mình. Vừa rồi Alan thấy hắn hôn hoài không bỏ, trong cơn tức giận liền né qua tầm mắt Bella, nhắc đũa phép lên cho hắn một cái ‘Chú kim đâm’. Loại chú ngữ này là phiên bản đơn giản hóa của Crucio, mặc dù không có uy lực khủng bố như Crucio, nhưng lại có hiệu quả với ma cà rồng, làm ma cà rồng mình đồng da sắt cảm thấy đau đớn. “Nhìn cái coi nà, con khỉ con mới lớn, cả cái gì gọi là tiết chế cũng không biết.” Emmett quái mô quái dạng cười nhạo. “Câm miệng a, Emmett!” Edward tức giận trừng hắn, liếc Rosalie một cái, tròng mắt vừa chuyển, nói: “Em nhớ có người nào đó lúc trước còn giống con khỉ con hơn cả em nữa nè.” “Hừ, anh không có…” Emmett kiên quyết phủ nhận. “Rầm…” Rosalie hung hăng đập đầu hắn một cái, bão tố trong mắt hừng hực lửa giận: “Không có! Nói như vậy lúc trước anh… Khẩn thiết đều là giả dối lừa gạt tôi, anh rõ ràng nói với tôi anh là lần đầu tiên.” “Cái kia… Anh làm sao có thể lừa em chứ, honey của anh.” Emmett có xúc động muốn chảy mồ hôi lạnh. “Anh có phải trước khi cùng tôi, đã…” mắt Rosalie đã nguy hiểm nheo lại. “Không! Honey…” Emmett khóc không ra nước mắt, sốt ruột bắt đầu giải thích. Cho nên, vĩnh viễn đừng coi thường ghen ghét và hẹp hòi của một phụ nữ. Nhà Swan. “Cái gì! Robert ngày mai sẽ đến!” nghe được tin này, Alan thiếu chút nữa đánh rơi cái thìa chưa múc canh. “Sao thế! Tại sao không sớm nói cho con biết.” Trời ạ, Robert tới, vậy quan hệ giữa cậu và Edward. “Ha ha… Đây là Robert nói.” Charlie mỉm cười nói: “Cậu ta nói muốn cho con một kinh hỉ.” Có kinh chứ không có hỉ! Alan xanh mặt! “Ha ha, Robert còn nói, muốn đến xem bạn gái của con.” Charlie cởi mở cười nói. “Bạn – gái!” Alan nhổ ra mấy từ đơn này, mặt không biểu tình chuyển hướng về phía Bella. Em không có nói cái gì hết à nha! Bella dùng ánh mắt ám hiệu. Dám truyền bậy quan hệ của Alan, không sợ bị ảnh độc chết hả! Cô vẫn vô cùng quý trọng tánh mạng của mình. “Charlie.” Alan suy yếu cười nói: “Robert… Cha sao… sao lại biết con có ‘Bạn gái’.” Là ai! Là kẻ nào dám to gan truyền tin tùm lum hử! “Ha ha, đương nhiên là bác nói cho cậu ta biết đó.” Charlie ném cho cậu một ánh mắt con-đừng-hòng-che-dấu-à-nha, dùng giọng điệu của một người từng trải nói: “Là nhà Cullen a, a, Carlisle là người tốt. Tuy bác cũng không thân với người nhà của ông ấy lắm, nhưng con của ổng nhất định đều rất có giáo dưỡng, chắc hẳn Robert nhất định sẽ yêu mến. Ngô, để bác đoán coi, là Rosalie? Hay là Alice?” “Charlie, bác đừng nói lung tung.” Alan thiếu chút nữa bão nổi ngay hiện trường, người bác này đến tột cùng đã nói bậy nói bạ thứ gì a. Còn Rosalie và Alice, bác làm cái gì mà đưa ra kết luận thế này hử. “Không cần mắc cỡ, Alan.” Charlie phối hợp trêu chọc: “Con phải tin tưởng ánh mắt của một trưởng bối, bác đã sớm nhìn ra mỗi tiếng nói mỗi cử động của con đều chứng minh con đã lâm vào bể tình. Nói thật, lúc trước con kiên trì ở chung với nhà Cullen, chẳng lẽ là vì muốn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng?” Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng!!! Alan thiếu chút nữa không thở được sặc chết tươi. Charlie, bác cũng bạo dữ lắm đó! “Cho nên… Bác nói với Robert, con có bạn gái!” Alan lành lạnh nói, nếu đối phương không phải Charlie, không phải bác của cậu, cậu nhất định sẽ ném ra một cái Avada Kedavra! “Đúng vậy a, Robert rất rất là vui nha.” Charlie nháy mắt nói. Alan hoàn toàn ngây dại, khóe miệng cậu co giật, như muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. Thế nhưng cảnh trưởng Charlie đang hưng phấn lại phát hiện, con gái của ông, Bella gần như muốn chôn cả gương mặt vào bàn ăn, lúc này hai vai cô đang không ngừng run rẩy, phát ra tiếng cười quỷ dị “Phốc phốc —— phốc phốc phốc ——”. “Bella?” cảnh trưởng Charlie nghi hoặc cau mày, sau đó lại nhìn nhìn Alan đang đứng ở trạng thái chết máy. Bella dùng khăn tay lau sạch nước mắt chảy ra từ khóe mắt, khống chế độ run của bả vai, đáng tiếc gương mặt thanh tú của cô vẫn đỏ rực, có thể thấy được cô vừa cười kịch liệt đến chừng nào. Có thể chứng kiến Alan luôn luôn mạnh mẽ gặp phải chuyện xúi quẩy, Bella khống chế không nổi chính mình cười ra tiếng. “Không, không có việc gì. Chỉ là cảm thấy, Alan có ‘Bạn gái’, chắc hẳn Robert sẽ rất rất rất rất nà vui sướng. Con  nhất thời vui quá nên… Phốc, ha ha ha ha.” Bella biết rõ chuyện giữa Alan và Edward, cô hiện tại thật sự khống chế không nổi cười to. Xà vương dù đã phục hồi tinh thần đang căm tức trừng cô  —— cô cũng khống chế không được, cực lực nhẫn nại lại phát ra tiếng cười phốc phốc. “Hoắc!” một tiếng đứng lên, Alan xanh mặt đi ra ngoài. “Hey, Alan, con sao vậy.” Charlie từ phía sau réo gọi. “… Không có gì.” Alan hung hăng trừng Charlie, trừng đến ông cũng không hiểu cái gì: “Con trở về thu dọn một chút, ‘Nghênh đón’ Robert!” “Đứa nhỏ này…” trên mặt Charlie tràn đầy nụ cười cưng chiều, lắc đầu thở dài. Phi nước đại nhanh chóng lái xe chạy về biệt thự, Alan vừa vào cửa liền không thể chờ đợi quơ đũa phép, lục tung bốn phía. “Chào, Alan, làm sao vậy? Tớ có thể giúp cậu gì không?” Alice nhẹ nhàng từ trên lầu nhảy xuống, động tác xinh đẹp khóe léo như đang nhảy múa. “Cái này… Cái này, còn có cái này, đều lấy xuống.” Alan chỉ vào một đống trang trí trên tường, tất cả đều là đầu mấy con vật gia tộc Cullen giết lúc săn bắn đem về chế tác thành tiêu bản, trên cổ đều sáng loáng lộ ra hai dấu răng, hiển nhiên không thể để người thường nhìn thấy. “Hey, Alan, cái này đều là bộ sưu tầm của tớ mà.” Emmett xem xét của mình đồ cất giữ bị phù thủy thô bạo tháo xuống, lập tức léo nhéo muốn bảo vệ kho tàng của mình. “Alan, rốt cuộc làm sao vậy.” Edward từ phía sau ôm lấy người yêu của mình. “O o…” Hung hăng hít sâu hai ngụm, Alan sắc mặt tái nhợt nhìn các ma cà rồng nhà Cullen vây tới, cắn răng nói: “Robert tới rồi… Cha ta, ổng muốn tới! Ổng muốn tới đó!” “Tới, tới thì tới có gì đâu!” Emmett bất mãn nói, rồi lập tức biến sắc nói: “Cha cậu… Không phải phù thủy hả.” “Anh cho rằng phù thủy là bông cải xanh bên đường à? Kiếm đại ai cũng vậy hả.” Alan trừng. “Xem ra chúng ta quả thật phải thu dọn.” Carlisle nghiêm túc nhẹ gật đầu, trong nhà quả thật có rất nhiều thứ cần thu dọn, không thể bị người thường bắt gặp. “Hô…” Alan gật đầu nhẹ, tâm sự nặng nề ngồi trên ghế sa lon. “Làm sao vậy? Alan.” Edward nghĩ cậu lo lắng Robert sẽ phát hiện bí mật gia tộc Cullen, liền an ủi: “Em không phải nói Robert thích đi lữ hành, ở lại một nơi không lâu ư, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi.” “Alan, con có thể chế ma dược làm da của mọi người tạm thời ấm lên không? Còn ma dược dược làm thay đổi màu da một chút nữa.” Carlisle nghĩ cẩn thận hơn, trước kia gia tộc Cullen không hợp bầy, coi như có chút quái dị cũng không có gì, nhưng nếu sinh hoạt chung khoảng cách gần một ít thời gian sẽ có thể bị hoài nghi. “Có thể.” Alan như muốn nói lại thôi, gật đầu. Các ma cà rồng lập tức hành động, trong phòng quay cuồng một trận. “A, còn có cái này.” Mắt Alice bừng sáng, sôi nổi chạy vào bếp —— chỗ đó có một cái tủ lạnh to đùng màu bạc bóng loáng với hai cánh cửa đang mỡ toang, từng túi từng túi máu tươi trong ngăn đá được lấy ra. “A không! Thức ăn dự trữ của anh…” Emmett vừa ném một ít vật vào tầng hầm đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp kêu thảm thiết, những thứ này, đều là món điểm tâm bình thường hắn dùng để ăn vặt cho đỡ thèm a! “Hèn chi dạo này những thực vật dự trữ này sao cứ giảm bớt, thì ra là anh ăn trộm!” thân ảnh Rosalie vèo chợt hiện ra, hung hăng gõ đầu hắn cái bốp. “Nhịn một chút a, Emmett.” Esme an ủi nói, chuyền tay Alice nhận lấy túi máu ném vào thùng rác. “Em đang phiền não gì vậy.” Edward nhìn bạn lữ của mình, Alan ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt luôn biến ảo. “Cha lần này tới kiểm tra bạn gái của tôi…” Alan nói hết chuyện của Charlie ra: “Đều là Charlie để lòi, tôi làm sao nói với Robert đây.” “Nói thẳng đi.” Edward có chút mất hứng, nhạc phụ đại nhân tới, nghe ý Alan, chẳng lẽ muốn giấu giấu diếm diếm sao? Dù sao việc này sớm muộn gì cũng phải biết, ai ở trung học Forks cũng biết, Alan cũng không phải người quá chú trọng cái nhìn của kẻ khác. “Tin tôi đi.” Alan nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu Robert biết chuyện của chúng ta, nhất định sẽ một súng bắn nát sọ anh!” Tuy điều này không có khả năng thành công, nhưng lại chứng tỏ quý ngài Robert – Prince rất ghét đồng tính luyến ái. “Nói như vậy, quan hệ của chúng ta không thể thẳng thắn với cha à.” Edward có chút uất ức, nhạc phụ đại nhân của hắn, chẳng lẽ thật là một lão lỗi thời? “Vì an toàn tánh mạng của anh, phải như vậy.” Alan trừng hắn một cái. “Alice…” phù thủy mắt đen cảm thấy nói không nên lời. “Cái gì? Alan.” thiếu nữ ma cà rồng xinh đẹp như tinh linh từ trên kệ Piano nhẹ nhàng linh hoạt nhảy tới, tóc ngắn tung bay, xẹt qua đường cung nghịch ngợm. “Tôi…” Alan khó có thể mở miệng, nhìn sang Edward và Jasper, lại bắt đầu chà chà lòng bàn tay bối rối, một cảnh tượng rất chi là hiếm thấy. “Nói đi, Alan.” Alice cởi mở nói: “Bất kể chuyện gì, tớ nhất định giúp cậu mà.” “Alice…” phù thủy mắt đen ấp a ấp úng nói: “Xin cậu, làm..làm … Bạn gái của tôi a.” “Oạch!”