Mộ Sắc Thần Quang

Chương 63 : Trở về . . .

Tối qua mệt nhọc cả đêm, phù thủy tung một thần chú trục xuất bắn ma cà rồng cả gan trêu chọc cậu khỏi lều, cũng vì quá mệt nhọc mà nặng nề ngủ say. Trong lúc mơ ngủ, hình như có một thân thể lạnh buốt ôm cậu vào ngực, cậu lẩm bẩm một tiếng rồi không để ý tới nữa. Trong lúc mông lung, cánh mũi chứa đầy một hương vị mằn mặn, bên tai là tiếng sóng vỗ vào bờ, cứ như thân thể đang nằm trong dòng chảy ấm áp. Mở mắt ra, trước mặt là bầu trời xanh trong vắt không chút hoen ố, phảng phất như đây là ngày sáng thế đầu tiên. Ánh mặt trời chói mắt làm mắt cậu hơi nheo lại, tiếp đó đập vào mi mắt chính là ánh sáng lấp lánh rực rỡ như khảm ngàn vạn hạt kim cương. Cậu và Edward đều mặc có chiếc quần cụt, khoác áo ngoài tối qua bị xé rách, ngâm trong làn nước sát bờ. Edward cầm một đống tạm coi là quần áo, đang thật cẩn thận lau sạch thân thể cậu, thấy cậu tỉnh, vui sướng nói: “Alan, em đã tỉnh.” Phù thủy như muốn vươn tay, nhưng cảm thấy cánh tay hết sức nặng nề, mặc dù không có đau đớn mãnh liệt, nhưng vẫn thấy nhức mỏi, giống như tưới chì làm sao cũng nâng không nổi. Ma pháp chung quy cũng không phải vạn năng, tuy chữa khỏi thương tổn mặt ngoài, nhưng thân thể mỏi mệt dù sao cũng không thể khỏi nhanh như vậy. Huống chi trị liệu ma pháp cũng có tác dụng phụ nhất định, hiện tại Alan cũng cảm thấy toàn thân như bị chân voi nghiền tới nhiền lui một trận vậy! “Thực xin lỗi, Alan.”  ma cà rồng làm ra bộ dạng hổ thẹn, sám hối, nhưng trong thanh âm nghe thế nào cũng thấy có sự đắc ý không che dấu được. “Hừ!” Alan rất muốn mắng hắn vài câu, hoặc hung hăng cuồng phun nọc độc, nhưng hiện tại thân thể đúng vào thời điểm suy yếu, cậu cũng không muốn bão nổi rồi tự tìm phiền phức. Ma cà rồng da thịt tựa như khảm đầy kim cương đắm chìm trong sóng biển phản xạ ánh mặt trời, làn sóng lăn tăn trên biển thêm vào ánh sáng lấp lánh chiếu ra từ ma cà rồng, thoáng như pho tượng đứng vững ngàn năm trong thần miếu Hy Lạp. Hiệu quả ma dược sớm đã tan biến, da thịt của Edward lại nguội lạnh như đá cẩm thạch, nhưng bị da thịt nguội lạnh này tiếp xúc, làm Alan cảm thấy rất thoải mái. Cậu hưởng thụ nhắm mắt lại, tựa vào ngực Edward, chìm nổi trong nước biển. Edward thoả mãn nhìn phù thủy không chút phòng bị, trong ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời—— Alan của hắn, rốt cục đã hoàn toàn thuộc về hắn. Thân thể ấm áp dựa vào lồng ngực, tai hắn có thể nghe thấy tiếng luân chuyển của dòng máu nóng hổi dưới làn da gần như trong suốt nọ, mũi hắn có thể ngửi thấy hương vị độc đáo thuộc về Alan —— trong tươi mát mang theo chút hương thảo dược vô danh, có lẽ người khác chịu không được, nhưng hắn lại cảm thấy là thơm tho không gì sánh kịp. Trái tim tĩnh mịch trăm năm, trong nháy mắt phảng phất như bắt đầu bang bang đập loạn —— thời khắc này hắn như nhớ lại ngày trước, khi hắn còn là một con người, tuy trí nhớ sớm đã mơ hồ, nhưng lại không có chút bóng tối nào vẫn quanh, chỉ đắm chìm trong ánh mặt trời vô tận. Tai khẽ động một chút, thính lực kinh người của ma cà rồng khiến hắn lập tức phát hiện có đồng loại tiếp cận. Theo cánh tay ma cà rồng xiết chặt, phù thủy cũng cảnh giác triệu hồi đũa phép trên bờ cát. Nhưng mà, chờ nhìn rõ người tới và biểu lộ trên mặt hắn xong, mặt phù thủy mắt đen đã triệt để trở nên đỏ rực! Người đến là Alec, giờ phút này hắn đang chịu đựng một cái đầu bị cạo sạch đến tận gốc, thậm chí còn mắc cười hơn so với cái đầu lõm kia bị sectumsempra cắt rụng nhìn như chó gặm trước kia. Nhưng hiện tại hắn cũng không lo nữa, phù thủy đã có thể chế một bình thuốc sinh sôi, tự nhiên cũng có thể chế bình thứ hai, hắn sẽ năn nỉ phù thủy làm tiếp một bình, sau đó phải giữ gìn thật tốt. Chỉ là, nhìn Edward sắc mặt bất thiện cùng phù thủy mặt đỏ rực thần thái hung ác trước mắt, Alec có chút không được tự nhiên sờ mũi. Tuy sớm đã biết Edward cùng Alan có mờ ám. Nhưng không ngờ bọn họ… Được rồi, ma cà rồng hiển nhiên cũng có tinh thần tám chuyện rất cao, tối qua chuyện Edward kêu thảm bay lên trời rồi lại kêu thảm rơi xuống đất đã nhờ khả năng tám chuyện của hai ma cà rồng tuần tra mà truyền lưu càng ngày càng nghiêm trọng. Các ma cà rồng trong khoảng thời gian một đêm cộng thêm một buổi sáng đã diễn dãi ra không biết bao nhiêu phiên bản, đều coi như trò cười để tiêu khiển mà xì xào bàn tán. Ngô… Xem ra không bị sao hết hả. Alec tuy che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn dùng khóe mắt đánh giá Alan đang được Edward trong tư thế bảo vệ ôm vào trong ngực một cái. Mặc dù bị thân thể Edward ngăn cản, hơn nữa phần lớn cơ thể đều ẩn trong nước biển không thể nhìn rõ, nhưng bả vai cùng cổ để lộ ra kia tối thiểu vẫn trắng nõn trong suốt, cũng không bầm tím như trong tưởng tượng, mà phù thủy trừ thoạt nhìn có chút mỏi mệt ra cũng không thấy bị gì. Cao… Thật là cao! Tiểu nhân trong đáy lòng Alec giơ ngón tay cái lên với Edward, sinh sống một tháng cùng Alan, cũng có chút trao đổi, biết rõ phù thủy trừ có được sức mạnh khổng lổ ra, kỳ thật tố chất thân thể cũng y như người thường, thậm chí còn yếu hơn một ít. Không ngờ vào thời khắc mãnh liệt ấy ấy, Edward còn có thể gắng giữ tỉnh táo không làm người yêu bị thương, khó trách trưởng lão Aro một lòng muốn ép hắn vào gia tộc. Đương nhiên, có chút ghen ghét, Alec vừa bội phục đồng thời vẫn chua xót hãm hại hắn một phen, chẳng lẽ là vì Edward lên không được… Cho nên, Alan mới không có chuyện gì? “Trưởng lão muốn gặp hai người.” Alec chưa từng miên man suy nghĩ nhiều như thế, rất nhanh nhớ lại mục đích của chuyến này, hắn hơi cúi đầu nói. Bây giờ hả! Alan có chút không muốn, cậu bây giờ thầm nghĩ muốn đánh một giấc ngon lành. Hơn nữa. Thiếu niên vừa trải qua lần đầu trao đổi, khụ khụ… cậu không muốn đi gặp ai hết. “Tốt, chúng ta phải đi.” ma cà rồng có được năng lực đọc tâm hơi kích động lại hơi xấu hổ, hắn nhẹ giọng nói: “Là Carlisle, Alice đoán được anh xuất hiện ở thành Volturi, bọn họ sợ anh gặp nguy hiểm, cho nên mới tới.” Hắn vừa nói như vậy, Alan càng không muốn gặp người, cậu hiện tại đối mặt với các thành viên gia tộc Cullen, tự nhiên có một… cảm giác quỷ dị như sau tân hôn phải đối mặt với bố chồng, mẹ chồng, em chồng anh chồng vậy. “Còn có Higuma…” Edward có chút chột dạ: “Tối qua, anh vốn muốn nó dẫn đi sự chú ý của ma cà rồng Volturi , nhưng mà, nó bây giờ bị bắt rồi.” Cái còn mèo ngu xuẩn kia! Còn có con dơi đần độn này nữa! Alan liếc mắt, cậu biết hai kẻ này nhất định sẽ thất bại mà, có chút chuyện như thế mà làm cũng không xong! Alec lễ phép tránh sang một bên, hắn còn tri kỷ để lại hai bộ quần áo cùng áo choàng. —————————————— “A, Alan thân mến của ta, buổi sáng tốt lành.” Aro giang hai cánh tay hoan nghênh phù thủy mắt đen: “Còn có Edward, người bạn cũ của ta, nghe nói tối qua cậu cũng tới làm khách. A, là vì Alan a, ha ha… Mấy cậu trẻ luôn không thể chịu nổi sự ly biệt mà.” Trong đại điện Volturi, đại điện các ma cà rồng dùng làm nhà hàng, có hai tốp ma cà rồng đứng vững. Chính giữa bọn họ có một cái lồng cỡ trung, bên trong giam giữ một con báo khổng lồ từ đầu đến đuôi dài chừng hai thước! “Chủ nhân!” Higuma bi thúc tru lên, nó đường đường là sinh vật ma pháp sống hơn ngàn năm, cho dù chống lại ma cà rồng tồn kho sáu trăm năm Carlisle cũng có thể bứt ra, nhưng tối hôm qua bị một đám ma cà rồng bao vây, trong đó các loại thiên phú Hắc Ám uy lực cường đại chưa kịp nhìn hết, kết quả nhất thời bất cẩn, thất thủ bị bắt! Ánh mắt giá lạnh của phù thủy mắt đen quét tới, con báo lập tức câm miệng, tinh thông tinh thần ma pháp nên nó rất mẫn cảm với dao động tâm tình, hiện tại thấy rõ nội tâm của phù thủy cực kỳ khó chịu, giờ kẻ đáng thương nào lạng qua lạng lại trước họng súng sẽ trở thành nơi để chủ nhân phát tiết lửa giận! “Carlisle, con xin lỗi.” Edward có chút hổ thẹn nói với Carlisle, gia trưởng ma cà rồng giống như người cha này xưa nay luôn dạy bảo hắn, bao dung hắn, dù lần này đối mặt với Volturi một mực nhắm vào gia tộc Cullen, nhưng ông vẫn không chùn bước đến đây. Còn có người mẹ ma cà rồng, các anh chị em, người nhà của hắn đều dứt khoát bất chấp nguy hiểm mà đến, điều này làm Edward lần này tùy hứng một mình chạy tới rất hổ thẹn. “Không có gì, Edward.” gia tộc gia tộc Cullen từ ái cười, nói: “Con là đứa con cha thương yêu, cha đương nhiên không thể mặc kệ chuyện của con. À, con làm sao vậy?” Dùng một ít ma dược khôi phục xong, tuy vẫn còn mỏi mệt, nhưng tốt xấu gì vẫn khôi phục thần vận, nhưng Edward, hắn giờ phút này không hiểu sao lại chống lấy eo lưng, đi đường cũng có chút run run đáng ngờ. Mọi ánh mắt đều lướt đến Edward, sắc mặt tái nhợt của ma cà rồng dường như hiện lên một tia hồng hồng không thể tra rõ. Mà vị phù thủy kia, sắc mặt lại tái nhợt đi, thậm chí có thể dùng hai chữ dữ tợn để hình dung! “Không có… Không có gì.” Edward có chút bối rối giải thích, mà đám người Emmett thì cho rằng gia tộc Volturi đã làm gì với Edward, cùng lúc trợn mắt nhìn ba ma cà rồng ngồi trên cao. “Ô hay, Edward, cậu làm sao? Bộ dáng của cậu thật kỳ quái a, giống như bị trật eo vậy?” Aro mặt đầy nét cười vô tội trợn mắt nhìn, trong đồng tử màu máu nhanh chóng xẹt qua một tia cười xấu xa, hắn đeo lên thần sắc vô cùng quái dị, đánh giá Edward từ trên xuống dưới, miệng khẽ lẩm bẩm: “Kỳ quái, kỳ quái, dùng thể chất của ma cà rồng, eo có bị trật, cũng trong chớp mắt có thể khôi phục thôi, sao lại bị thương lợi hại như vậy? Alec, con biết đây là chuyện gì không? Bị ánh mắt mịt mờ của trưởng lão nhà mình bắn qua, Alec tuy không dám đắc tội phù thủy, nhưng mệnh lệnh của trưởng lão là phải nghe! Ai, thói quen thích trêu cợt người ta của trưởng lão nhà hắn đến tột cùng khi nào mới có thể sửa đây a. Alec giả bộ không biết gì hết híp mắt nói: “Trưởng lão, hôm qua Edward vừa đến liền gặp Alan, sau đó bọn họ đều ở cùng một chỗ, ta nghĩ cậu ấy sẽ hiểu rõ hơn đó.” “Hắc hắc hắc hắc.” Cứ như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, nhận được ánh mắt ám chỉ của Aro bắn qua, Alec trực tiếp bắn phá Edward: “Ai, lại nói tiếp, sức mạnh của phù thủy quả nhiên cường đại. Đêm qua trong lều, có thể là lúc đi ngủ, Edward cùng Alan xảy ra mâu thuẫn gì, Edward bị Alan dùng ma pháp đánh bay, đuổi ra khỏi lều… Cái này, có thể là ma lực của phù thủy quá cường đại, dây dưa trong cơ thể, muốn khôi phục, cái kia, ha ha… có thể sẽ khó khăn!” Ở đây không có sinh vật nào không phải loài sinh tồn lâu năm, ánh mắt tự nhiên vô cùng sắc sảo. Nhìn sắc mặt hơi ửng đỏ của Edward cùng biểu lộ tái nhợt vừa thẹn vừa giận của Alan, còn có bầu không khí như có như không giữa họ, trong nháy mắt liền đoán được bảy tám phần. Sắc mặt Marcus hơi đổi, hiện lên ánh sáng khó lường, tiếp đó như quyết định gì đó, nhẹ nhàng thở ra. Caius nhìn thoáng qua Marcus, nhìn thấy nét mặt của hắn rồi như cũng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Alan lại tăng thêm một phần thân mật. Alice cùng Rosalie như có vẻ rất kinh ngạc, ánh mắt mịt mờ không ngừng lướt qua cái nơi nào đó của Alan, đều dùng ánh mắt đầy hàm xúc truyền lại tin tức. “Trời ạ.” Emmett cùng Jasper cùng kinh hô một tiếng, hai ma cà rồng dùng tư thế vô cùng kính ngưỡng cao thấp đánh giá Edward một hồi, Emmett còn quá trớn chắp tay làm một động tác ‘Bội phục’ với Edward. Hiểu rõ tính tình của Alan, đối với Edward có thể làm cái ấy ấy… Đây tuyệt đối là biểu đạt lòng khâm phục. “Trời ạ, chủ nhân! Ngài vào lúc bị giam lỏng còn dan díu với Edward hả!” Higuma dưới cơn kinh ngạc tuôn ra lời nói tục, cặp mắt mèo đen bóng ẩn hiện nét vàng, chòm râu ngắn ngủn hơi run rẩy, cứ như không thể tin nỗi. “Mi – có- ý- kiến – gì!” Gặn từng chữ từng chữ mang theo ma áp không thể bỏ qua, cẩn thận nghe còn thấy có tiếng nghiến răng kẽo kẹt! Trời! Cậu ta chịu nhận kìa! Các ma cà rồng nhịn không được nói khẽ, các ma cà rồng không rõ sức mạnh của phù thủy nhịn không được cũng xì xào bàn tán. Phù thủy không hổ là phù thủy, thể chất người thường, sau khi XXOO  với ma cà rồng, không co quắp nằm trên giường dưỡng thương, lại ‘Tinh thần phấn chấn’ tung tăng đứng ở chỗ này, điều này thật là… “Không có… Không có…” con mèo nào đó hình như biết mình nói sai, run lẩy bẩy dưới ánh mắt giá lạnh của phù thủy. “Hừ, vậy thì tốt, sau này ta sẽ chuẩn bị một ít nước cà chua a, ta hơi thèm ăn mùi vị đó.” Alan cười đểu nói. Nghe xong lời nói tràn ngập uy hiếp cùng ác ý này, Higuma run càng thêm lợi hại. “Khụ khụ…” Như không muốn Alan quá mức xấu hổ, Carlisle ho khan vài tiếng, tiến lên nói với Aro: “Thật có lỗi, Aro, người bạn cũ của tôi. Con của tôi, đã mang đến phiền toái cho anh.” “Không có gì, Marcus đã cho cậu nhỏ này một chút giáo huấn.” Aro mặc dù là cười tủm tỉm, nhưng Carlisle vẫn phát giác nổi căm phẫn của hắn ta. Dù sao Volturi xây dựng ngàn năm, dám can đảm tự tiện xông vào, điều này bất kể thế nào cũng là hung hăng quạt cái tát vào mặt Volturi. “À…” Carlisle có chút xấu hổ, đang nghĩ nên nói thế nào, Alan sắc mặt một mực không tốt liền mở miệng nói trước. “Tôi tới từ giả.” “Từ giả?” Aro nhìn thoáng qua Marcus, thấy hắn khẽ gật đầu, có chút nghi ngờ lại có chút vui vẻ, dù sao Alan không có xung đột lợi ích đến Volturi, nếu không phải Marcus kiên trì, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội một phù thủy không biết lai lịch thế nào. Tuy hắn và gia tộc Cullen thân cận, Aro cũng hiểu người bạn già Carlisle của hắn cũng không phải một Ma cà rồng có dã tâm, nếu không cũng sẽ không mặc kệ lực lượng vốn đã uy hiếp Volturi nhiều năm như vậy không ra tay làm suy yếu thực lực gia tộc Cullen. Hiện tại Marcus đồng ý không giữ phù thủy lại, Aro cũng rất cao hứng, dù sao gia tộc Volturi có thể an cư lạc nghiệp cách tổng bộ Giáo Đình Italy gần như thế, họ cùng Giáo Đình vẫn có quan hệ rất chặt. Tuy phù thủy và Giáo Đình đối địch đã là chuyện mấy ngàn năm trước, nhưng giữa hai bên vẫn có chút sâu xa, hắn không muốn lưu lại một phù thủy để trêu chọc thần kinh của Giáo Đình. “Vì cảm tạ các người ‘Chiếu cố’ …” Nói tới chỗ này, Alan dừng một chút, lại quét qua Edward cùng Higuma bị nhốt trong lồng một cái, cậu móc ra vài chai thủy tinh chứa thuốc mỡ không màu trong suốt từ không gian ra, đặt trên mặt đất: “Đồng thời vì biểu đạt sự xin lỗi… mà bạn đời và thú cưng của tôi mang phiền phức đến cho các người, những thứ này mời các người nhận lấy.” Phù thủy mắt đen ngắt sạch thuốc, không thể không biết mình quét sạch vườn hoa Volturi cũng là tăng thêm phiền toái, thậm chí là phiền toái lớn! “Đây là…” hương hoa nhàn nhạt tràn ngập cánh mũi linh mẫn của các ma cà rồng. “Đây là sản phẩm phụ tình cờ xuất hiện lúc nghiên cứu ma dược, bôi thuốc mỡ này lên có thể che lấp làn da tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời của ma cà rồng trong ba tiếng.” Không đếm xỉa tiếng thán phục của các ma cà rồng, Alan bổ sung nói: “Nhưng nếu đụng phải nước, cũng chỉ có thể duy trì một giờ.” “Phù thủy thật là một chủng tộc thần kỳ.” Aro thán phục nói, trong như có chút hối hận, hắn biểu đạt lòng biết ơn trước, sau đó có chút hàm ý nhìn Carlisle: “Có thể có được một vị phù thủy làm bạn thậm chí là người nhà trong tương lai, Carlisle, thật khiến người ta hâm mộ a.” “Alan là bạn của gia tộc chúng tôi, cũng là bạn đời của Edward.” Carlisle cười tươi không giảm, nhàn nhạt nói ra: “Cậu ấy rất thích bình yên, cũng rất thích lẳng lặng nghiên cứu ma dược, tôi nghĩ tính cách lạnh nhạt này rất tương tự với gia tộc chúng tôi, nên chúng tôi mới có thể thân cận như vậy.” “Tốt Alan.” Aro chiếm được hứa hẹn mình muốn, hắn vẻ mặt mỉm cười nói: “Lần nữa ta vì chuyện khó chịu giữa chúng ta mà xin lỗi, hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn, cũng hi vọng cậu có thể thường đến Volturi làm khách.” Ma dược của phù thủy mắt đen đối với ma cà rồng vừa phát hiện giá trị của cậu là rất có ích, Aro đã hối hận không sớm giao lưu thân thiết với Alan hiện tại bắt đầu sửa chửa, đương nhiên xem ra từ nay về sau cũng phải cẩn thận gia tộc Cullen hơn nữa, cho dù Carlisle không có dã tâm, nhưng có một phù thủy tinh thông ma dược như vậy kế bên, cũng vẫn là một uy hiếp tiềm tàng không thể bỏ qua. Nếu Marcus có thể… Hắn sao lại bại bởi thằng quỷ nhỏ nhà Cullen chứ, Aro đã có chút oán niệm. A, người nhà của hắn, anh em của hắn, Marcus, nếu như có thể nhiệt tình chút với phù thủy ngay từ đầu, mà không phải bộ dạng mặt than cứng còng làm người ta ngại. Có lẽ, sẽ có thể giữ phù thủy lại. “Tôi biết.” Alan không có bài xích gì đối với lời mời của Aro, đương nhiên, cũng không phải cậu sinh ra hảo càm gì với bọn ma cà rồng này, mà là do vườn hoa ma dược bị cậu ngắt không còn đến một phần năm nọ… ———————————— Lúc rời đi, Alan cảm thấy sau lưng có một ánh mắt luôn dõi theo bước chân của cậu, quay đầu nhìn lại, là Marcus. Ánh mắt của hắn vẫn phức tạp như vậy, quen thuộc, nghi ngờ, xa cách, giãy dụa, mê mang… Phảng phất muốn nhớ tới chuyện gì đó, lại phảng phất bởi vì nguyên nhân nào đó mà đánh mất một góc nhỏ hồi ức. Bả vai xiết chặt, là Edward, hắn đang không chút yếu thế nghênh hướng con ngươi huyết sắc của Marcus, chiếm giữ cùng ý thức bảo vệ trong đó cực kỳ mãnh liệt. Ánh mắt Marcus buồn bã, lại không có dấu hiệu tức giận, chỉ là gương mặt lại trở nên bình thản như nước. Mặc dù cho tới giờ cũng không cho là mình có huyết thống tiên đoán, cũng không có năng lực như Alice, nhưng chẳng biết tại sao, Alan cảm thấy, giữa cậu và ma cà rồng làm cậu vô cùng chán ghét và hơi sợ này, còn có một gút mắc chưa thể gỡ nổi. Alan nhíu nhíu mày, tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cậu vẫn đè nghi vấn trong lòng xuống cùng các ma cà rồng gia tộc Cullen rời đi. Đương nhiên, Alan cũng không biết, không lâu sau tại Forks, sẽ có một cuộc khảo nghiệm khổng lồ đang đợi cậu!