Mộ Sắc Thần Quang

Chương 23 : Phù thủy . . .

Lúc Alan mở mắt phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường dễ chịu, cậu lắc lắc cái đầu hơi đau nhức. Chỉ cảm thấy tứ chi gần như chẳng còn chút sức lực. Kỳ quái chính là, da thịt toàn thân cậu hoàn hảo không chút vết thương, trong trí nhớ hình như có đánh một trận với người ta, nhưng bây giờ cả một vết sẹo cũng không có, cứ như chưa bao giờ động tay, hơn nữa trên người còn đổi một bộ quần áo lạ lẫm. Alan hồi tưởng lại những kí ức có chút mơ hồ, tình cảnh lung tung, lại nhìn nhìn phong cách thiết bị và trang trí trong gian phòng rộng rãi trong lòng liền giật mình, nơi này là biệt thự trong rừng, nhưng không phải gian phòng của cậu. Sau đó lại sựt tỉnh, chỉ bằng ma pháp cấm chế trùng trùng điệp điệp trong ngoài gian phòng cậu, gia đình ma cà rồng cũng không dám tùy tiện đặt chân vào gian phòng của cậu. Ngoại trừ Edward lần trước vì hành vi nhìn lén vô sỉ mà trả một cái giá xứng đáng, cái tên Emmett hay tò mò cùng tinh lực vô hạn tràn đầy sau khi biết được kiểu tóc Edward bảo lưu suốt ba ngày là làm sao xuất hiện cũng không dám xúc động đi tìm chết trong gian phòng đầy rẫy cấm chế. Kết quả… sau khi quần áo toàn thân hắn bị làm nổ nát, Emmett và gia đình ma cà rồng Nhà Cullen không còn dám tới gần gian phòng cậu một bước. Kỳ thật, Alan hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm giác gia đình Cullen biết rõ cậu không phải người thường, chỉ là họ có vẻ đang tuân thủ quy luật nào đó, không vạch trần, cũng không hiếu kỳ, cứ như cái gì cũng không biết vậy. Alan tuy cùng gia đình Cullen sinh hoạt dưới một mái nhà, nhưng thời gian giao tiếp cũng không nhiều, một là vì cả nhà kỳ thật đều có tính cách hết sức lặng lẽ quái gở; hai là vì không có thời gian, ngoại trừ mỗi ngày đều cùng đến trường, thời gian còn lại Alan đều rút trong phòng mình nghiên cứu ma dược, nhiều lắm cũng chỉ chuẩn bị hai bữa sáng chiều tiện thể giúp nhà Cullen làm một phần luôn, những lúc khác thật sự không tiếp xúc với bọn họ. Trên thực tế, đối với biểu hiện ‘Thức thời’ không quá mức hiếu kỳ của nhà Cullen, Alan vẫn rất hài lòng. Chỉ là trải qua chuyện tối hôm qua, mặc dù Alan cũng không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn còn chút ấn tượng. Cậu xác thực là ma lực bạo động, hơn nữa nhớ mang máng là vận dụng phương thức tương đối ‘Kịch liệt’ nào đó mới giải quyết được ma lực tồn trữ quá lâu không thoát ra được trong cơ thể. Tuy không biết đến tột cùng ma lực không được giải quyết tích lũy trong người mạnh bao nhiêu, nhưng dùng ma lực thức tỉnh kiếp này gần như không thua kém Voldemort kiếp trước, hơn nữa tích lũy một thời gian rất dài. Một khi bộc phát, uy lực tất sẽ hết sức kinh người! Cậu lo lắng như vậy có làm thân thể mình mang thương tổn gì đó, lập tức xem xét tình huống của thân thể, xem một hồi, cũng làm cậu sửng sốt. Tuy thân thể có vẻ vô cùng suy yếu, tinh thần cũng có chút mệt mỏi, nhưng ma lực trong cơ thể lại vững vàng không ít, ma lực tích lũy không thoát được trong người đã bị phát tiết không còn, thân thể vào trạng thái thoái mái nhất từ trước đến nay. Vận chuyển ma lực một lần thử, cảm giác dễ chịu trước nay chưa từng có, làm Alan rốt cục xác định ý nghĩ của mình, đồng thời cũng có chút khó tin: chẳng lẽ từ nay về sau lúc ma lực cậu bạo động cứ như lần này, cứ tìm một đám  ma cà rồng hung hăng đánh nhau một trận à? Đúng vậy, tuy trí nhớ có chút lộn xộn, nhưng Alan vẫn nhớ rõ hình như cậu cùng một người đánh một trận rất hăng, lúc đánh nhau ma lực tìm được đường phát tiết đem lại cảm giác nhẹ nhàng tràn đây vui vẻ, làm cậu hết sức thoải mái. Cũng không biết đám  ma cà rồng kia có đồng ý không? Hừ… Chỉ là chút nhờ vả thôi, họ ở nhà của ta đã lâu như vậy, lúc ta bị ma lực bạo động tạm thời làm bao cát bồi luyện chút thôi, hẳn là không có vấn đề gì a. Miên man suy nghĩ một hồi, cảm giác mỏi mệt lại lần nữa dâng lên, Alan chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên mông lung xuất hiện vài đoạn ngắn có vẻ còn sót lại. Cô gái tóc vàng xinh đẹp mà hung hãn… Điên cuồng mà chiến đấu kịch liệt… Đôi mắt màu vàng nhạt hết sức quen thuộc… Lúc sức mạnh của mình suy kiệt, thời khắc không cách nào chống cự… Một bóng dáng quen thuộc cứu lấy cậu… Khuôn mặt anh tuấn rực rỡ… Phảng phất như bóng đêm thâm trầm mà quyến rũ nhất… Da thịt bóng loáng như đá cẩm thạch… Xúc cảm lạnh lẽo lại sảng khoái… Trong đôi mắt màu vàng là một tia tình cảm cậu xem không hiểu… “Merlin a!” Alan buồn rầu dúi đầu vào cái gối nhung dày, dùng chăn quấn lấy mình. Bóng tối trước mắt và trong thế giới nhỏ bé yên tĩnh như thế, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản trái tim lộn xộn một cách khó hiểu, cùng khinh niệm trong đầu quét mãi không đi của Alan đang rút trong chăn. “Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến. Tiếp theo là một giọng nam dịu dàng như lụa: “Alan, cậu đã tỉnh chưa? Xin hỏi chúng tôi có thể vào không?” Chúng tôi? Xem bộ dáng là tam đường hội thẩm (công đường xử án), muốn tới thám thính thân phận của cậu sao? Alan nhanh chóng thò đầu ra khỏi chăn, không hề quấn quýt chút quẫn bách trong nội tâm kia nữa, hiện tại thân thể cậu còn có chút suy yếu, muốn đối phó cả nhà Nhà ma cà rồng là không thể, cứ gặp chiêu phá chiêu đi. “Vào đi.” Cửa bị đẩy ra, lọt vào tầm mắt đầu tiên chính là gia trưởng gia tộc Cullen, Carlisle và vợ ông Esme; tiếp theo là Edward mặt không biểu tình, hắn vừa nhìn thấy Alan sắc mặt tái nhợt trong mắt liền hiện lên một tia lo lắng, làm Alan bất giác quay đầu đi; tiếp theo là Alice kéo tay Jasper vào, cô có chút khác với những người vẻ mặt nghiêm túc kia, ngược lại hơi tò mò đánh giá Alan, còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cậu. Nhưng mà có chút kỳ quái chính là, Emmett luôn sôi động nhất gia tộc Cullen lại co đầu rụt cổ đi ở sau cùng, mà Rosalie thì dùng một tư thái của người bảo vệ ngăn trước mặt hắn, ánh mắt nhìn về phía Alan rất không hiền lành. Chứng kiến ánh mắt Alan chuyển tới, Emmett lại hí kịch hóa run lên một chút, có vẻ rất sợ hãi. Cùng lúc đó, tư thái bảo vệ của Rosalie càng thêm rõ ràng. Hắn sao phải sợ chứ? Alan bất giác nhíu mày, không hiểu nguyên nhân chút nào.(=.=, đánh người ta bỏ xừ rồi mà còn… lo nhớ anh Ed hông mừ) Tuy lờ mờ có chút nhớ tối hôm qua hình như cuồng tính đại phát, dưới tình huống ma lực chảy suốt toàn thân đánh nhau một trận lớn với gia đình ma cà rồng, nhưng tình huống cụ thể vẫn không biết. Alan vẫn cho rằng các ma cà rồng cường đại nhanh chóng bắt lấy cậu, hoàn toàn không biết mình đại phát thần uy hung hăng đánh Emmett cho một trận, làm hắn sinh ra bóng ma tâm lý, mới sợ hãi như thế. Bảy ma cà rồng bao bọc giường Alan nằm, không biết nên nói cái gì, chỉ trao đổi ánh mắt muốn nói lại thôi cho nhau, thế này cứ như đang quan sát sinh vật thú vị nào đó. Alan rất không vui, hừ lạnh một tiếng, hàn khí bốn phía. “Khụ khụ…” Carlisle phá vỡ im lặng, có chút xấu hổ cười cười, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, dù sao nguyên một đám vòng quanh giường người khác ngắm nghía, xác thực hơi vô lễ. “Alan, ừ…” Carlisle châm chước, cẩn thận hỏi: “Cái kia, thân thể cậu khá hơn chút nào không?” Nghe ngữ khí ông rất chân thành, sắc mặt Alan dễ nhìn một ít, gật đầu nói: “Cảm ơn, tôi đã khá.” “Vậy là tốt rồi, chà, Alan, tôi nghe Edward nói… cậu…” Carlisle không biết nên mở miệng như thế nào. “Em ấy nói, cậu biết thân phận của chúng tôi!” Rosalie khẩu khí rất hăng nói. “Hừ…” Alan hừ lạnh một tiếng xê dịch trên giường, phát hiện cái giường này lại là thứ mới, cả gối đầu đệm chăn cũng là vừa mua, mang theo một hương vị đặc biệt của vật chưa từng dùng qua. “Cậu…” Rosalie có chút tức giận, đang muốn phát tác, lại bị ánh mắt Carlisle ngăn lại, hung hăng giận chó đánh mèo phát trên người Emmett đang đứng một bên. Cầm lấy tay hắn nhéo một cái, đau đến Emmett nhe răng nhếch miệng mà không dám lên tiếng. “Đúng vậy, bất quá chỉ là ma cà rồng thôi, thì thế nào.” Alan biểu lộ như chả-có-gì-để-nói. “Trời ạ! Cậu thật sự biết rõ!” Rosalie kích động lên: “Làm sao có thể, thế này là sao! A, trời ạ, tôi đã sớm biết rõ, cậu ta là một phiền toái lớn! Cậu ta căn bản là không nên lưu lại!” Rosalie hoàn toàn không e dè ‘phiền toái lớn’ cô nói hiện đang nằm trên giường cách cô có mấy mét, Alan rất bất mãn, cười lạnh mở miệng nói: “Thật đáng tiếc, thưa quý cô, hình như cô đã quên hiện giờ ai mới là chủ nhân biệt thự này…” “Cậu…” “Được rồi Rosalie” Carlisle hơi bất mãn nhìn cô một cái. Rosalie hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi tiếp tục chà đạp Emmett đáng thương. “Alan, xin tha thứ, Rosalie cũng không có ác ý, kỳ thật cậu cũng không… Sợ hãi chúng tôi không phải sao. Hơn nữa, kỳ thật dùng sức mạnh vốn có của cậu…, tôi là nói, kỳ thật nhà chúng tôi cũng không phải người thường, không phải sao?” Carlisle mỉm cười nói. Nhìn bộ dạng thật thận trọng của Carlisle, Alan âm thầm nhíu mày, Carlisle có vẻ… Nói như thế nào đây. Chẳng lẽ, tối hôm qua sau khi cậu lâm vào hôn mê có chuyện gì xảy ra sao? Cậu chỉ nhớ hình như đánh một trận với ai đó, sức mạnh của cậu hẳn còn chưa đủ để làm các ma cà rồng… Cẩn thận như vậy a. “Đúng vậy, điều này cũng không có gì.” Alan gật gật đầu, cả người sói cậu cũng không sợ, huống chi là ma cà rồng cho tới nay đều biểu hiện khá tốt  đối với cậu. Cậu nhìn thoáng qua Edward một mực yên tĩnh ngồi một bên nhìn cậu, thậm chí có chút khác thường, ánh mắt Edward nhìn cậu, có chút làm cậu không hiểu… “Như vậy rốt cục cậu là gì vậy…” Alice hiếu kỳ chen miệng nói, hoàn toàn không để ý ánh mắt ngăn lại của bọn Carlisle. Đối với cô gái hoạt bác của gia tộc Cullen này, Alan rất có hảo cảm. Tuy hoạt bát sáng sủa, nhưng không như đám sư tử Gryffindor thô lỗ không biết đúng mực, ngược lại mọi cử động làm cho người ta cảm thấy rất chân thành, rất thoải mái. “Tôi… Kỳ thật theo góc độ nào đó mà nói cũng giống các người.” Alan suy tư một hồi, chậm rãi mở miệng. Phù thủy, người sói,  ma cà rồng được xưng là ba sinh vật tiêu biểu của bóng tối, trong mắt người thường, họ cũng không thuộc về phạm trù con người. Nhất là phù thủy và người sói, là hai loại thường bị đánh đồng. “Tôi là một con người đặc thù, có được sức mạnh siêu nhiên, trong truyền thuyết, mọi người thường gọi chúng tôi là…” Alan nhìn các ma cà rồng tập trung tinh thần cao độ, biểu tình nghiêm trang chờ nghe thần dụ, không nhịn được bật cười, nói: “Phù thủy!” “Phù thủy?!” không tin nổi trăm miệng một lời. Emmett – Cullen mở to hai mắt nhìn, cũng bất chấp nổi sợ e dè đối với cậu, nhô đầu ra từ sau lưng Rosalie, ngạc nhiên nhìn cậu: “Phù thủy… Chính là mấy phù thủy trong chuyện đồng thoại nuôi quạ đen và mèo đen làm thú cưng, dùng con cóc và sên hay mấy thứ buồn nôn khác chế ma dược, cưỡi chổi bay lượn dưới ánh trăng, quơ đũa phép sử dụng các loại vu thuật?” “Hiện tại trừ không có đũa phép và chổi bay, trên căn bản chính là vậy.” Alan chán ghét nhíu mày, chổi bay, dụng cụ ma pháp cậu chán ghét nhất. “A, trời ạ! Tôi không phải nghe lầm chứ, trên thế giới này lại thật sự có phù thủy.” Emmett hào hứng bừng bừng không ngừng dùng ánh mắt bắn phá Alan, nhìn bộ dạng hoa chân múa tay vui sướng của hắn tựa hồ còn muốn đi lên sờ sờ vỗ vỗ thử. Alan nhìn Emmett có ý muốn muốn nhào lên, Alan lập tức xê dịch, đồng thời mở miệng cười lạnh nói: “Cậu đương nhiên không có nghe lầm, nếu cậu không tin, tôi có thể chứng minh…” “Chứng minh như thế nào?” Emmett không phát giác ngữ điệu Alan hơi kỳ dị, hưng phấn hỏi: “Chẳng lẽ là biểu diễn vu thuật trong truyền thuyết hả.” “Đương nhiên có thể.” Alan đột nhiên cười nói: “Hơn nữa, dùng vu thuật đem người nào đó biến thành con sên có vẻ là lựa chọn không tồi, cậu nghĩa sao hả!” “Không…” sắc mặt Emmett lập tức biến đổi, rú lên quái dị rúc vào sau lưng Rosalie. “Ôi, thấy gớm quá!” Rosalie vội vàng đẩy Emmett từ bên người ra, vẻ mặt ghét bỏ, cứ như hắn thật sự biến thành một con sên gớm ghiếc mập mạp, ẩm ướt. Cứ như vậy, không khí trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều, trên mặt các thành viên gia tộc Cullen đều hiện lên vui vẻ. “Hey, Alan, cậu có thể phơi bày một ít ma pháp cho chúng ta xem được hông? À, chắc là có chút đường đột, nhưng tôi thật sự rất muốn xem, bởi vì chúng tôi… Sinh tồn bao lâu nay, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua một phù thủy thật sự.” Alice có chút khẩn trương thỉnh cầu, cứ như sợ Alan sẽ cự tuyệt. Alan quả thật rất muốn cự tuyệt, phùy thủy cũng không phải là ảo thuật gia, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua bộ dạng như cũng có chút hăng hái của Edward, không biết thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu nói: “Có thể.”