Mộ Sắc Thần Quang
Chương 22 : Cuồng Bạo . . .
Trong cánh rừng âm u, một thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn trong nháy mắt xẹt qua mặt đất lầy lội đầy rễ cây, né tránh các nhánh cây vì chạy quá nhanh mà đánh tới trước mặt, tốc độ này tuyệt độ vượt qua giới hạn đạt tới của con người!
Alan chóng mặt nặng nề bị Edward dùng một loại… À, phương thức làm cậu hết sức khó chịu… Ôm vào ngực chạy về phía nhà-trước-đây-của Cullen, hiện tại là nhà của họ Prince.
Nếu không phải hiện giờ quá chóng mặt vô lực phản kháng, Alan thề nhất định sẽ dùng Crucio chiêu đãi Edward thật tốt. Dám dùng… phương thức vuốt ve công chúa này, còn đem cả người cậu ôm sát vào ngực hắn.
Chết tiệt! Người này coi mình là người con gái yếu đuối bị thương sao? Hay là một loạt biểu hiện vừa rồi của cậu còn chưa đủ để Edward hiểu rõ sức mạnh của cậu!
Edward lúc này cũng có điều khó nói, hắn vốn thấy Alan miệng phun máu tươi sắc mặt tái nhợt còn tưởng cậu có bệnh nan y gì phát tác, muốn đem cậu đến bệnh viện, nhưng Alan kiên trì đòi về, Edward không lay chuyển được chỉ có nghe theo lời cậu tạm thời làm con lừa sắt, một đường tăng tốc chạy nhanh, mục tiêu —— biệt thự họ Prince.
Chạy cấp tốc trong rừng sẽ bị nhánh cây trước mặt quẹt bị thương, bởi vậy Edward chỉ có thể chống chọi ánh mắt giết người của Alan, kiên trì ôm cậu vào ngực. Hơn nữa vì phòng ngừa nhánh cây quẹt, nên tận lực đem thân thể cậu ép vào ngực mình.
Thiếu niên mắt đen sắc mặt tái nhợt, đã không có lãnh khí quét bốn phía và biểu lộ hùng hổ hung hăng như ngày thường, yên tĩnh nằm trong ngực mình. Mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng gương mặt tái nhợt không những không làm Edward sợ hãi, ngược lại lại để hắn nhìn ra một chút đáng yêu không được tự nhiên.
Edward dịu dàng nhếch khóe miệng, vui sướng nhàn nhạt dâng trào trong tim, lại sinh ra suy nghĩ hi vọng vĩnh viễn cứ kéo dài như vậy.
Ai ngờ, chuyện kế tiếp lại làm hắn hận không thể lập tức chạy tới biệt thự Prince, chấm dứt đoạn lữ trình ngọt ngào mà mệt mỏi này.
Ma lực mãnh liệt bành trướng trong cơ thể Alan không ngừng tán loạn, hơn nữa dưới tác dụng phụ của ma dược, cả người đều lâm vào trạng thái nửa hôn mê như ngủ như không.
Vừa rồi cậu ói ra một ngụm máu, hiện tại tuy thoáng ổn định chút ít, nhưng khóe miệng vẫn có tia máu nhẹ nhàng chảy ra.
Edward không biết tại sao cậu lại phun máu, càng không dám tùy tiện tìm tòi xem thân thể cậu có chuyện gì xảy ra.
Máu tươi mang theo ma lực có mùi hương tuyệt diệu mà người thường khó có thể sánh bằng, một ngụm một tia, không ngừng xúi giục khứu giác vốn hơn xa người thường thuộc về ma cà rồng của Edward.
“Ôi Ôi Ôi…” mùi thơm kỳ dị làm mắt Edward hiện ra màu nâu đen nguy hiểm, hầu kết của hắn không ngừng run run, thở hào hển, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Máu phù thủy, mang theo quyền năng của ma lực, vô cùng hấp dẫn. Đối với một ma cà rồng mà nói, loại máu như vậy —— hiếm có, ngon tuyệt…
Edward nhìn Alan co rút trong ngực, khóe miệng trắng nhạt chảy ra tia máu, cặp mắt thâm thúy như vực sâu thăm thẳm đầy rẫy quỷ dị khác thường nào đó.
Trời ạ, gia đình Cullen bọn họ không giống với ma cà rồng khác, bọn họ không uống máu người, chỉ dựa vào máu động vật để lót dạ. Nhưng mà, trên thực tế mùi vị thật sự không bằng máu người.
Huống chi lại là máu phù thủy, loại máu mang theo quyền năng kỳ dị của thế giới.
Vài ngày trước, đúng là thời gian luân phiên đến lượt hắn săn bắn, hắn vững tin lúc ấy đã ăn rất no rồi. Dựa theo lệ cũ, cảm giác no bụng của hắn ít nhất có thể duy trì hai tuần, nhưng bây giờ…
Vẻ mặt say ngủ thoáng không yên, trong cánh rừng hắc lam, dưới ánh sáng của ánh trăng ngà vung rơi lác đác gợi lên nét mị hoặc như Mạn Châu Sa Hoa.
Edward dần dần ngừng bước chân đang lao nhanh, nửa quỳ trên mặt đất, ôm thiếu niên mắt đen. Trong mắt phát ra giãy dụa mâu thuẫn, cổ họng lại rung động gừ gừ.
Răng nanh trắng tinh chậm rãi dài ra khỏi môi, Edward giãy dụa mấy lần muốn thu hồi răng nanh đi, nhưng vẫn không khống chế được dồn về cổ Alan.
Da thịt thiếu niên mắt đen có cảm giác như ôn ngọc, chỉ cần hắn nhẹ nhàng chạm vào, sẽ đâm rách da thịt mỏng manh kia, cắt vào mạch máu có chút rung động, sau đó sẽ có chất lỏng vô cùng mỹ diệu chảy vào cổ họng…
Răng nanh trắng ngần đã chạm vào cổ thiếu niên mắt đen, chỉ cần hắn…
” Ed…war…d…” Mơ mơ màng màng, Alan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Oanh ——!” Phảng phất như bị sét đánh trúng, mê loạn trong mắt Edward nháy mắt biến mất, ánh mắt hồi phục thanh minh.
“Đông đông đông ——” Edward liền lùi lại mấy bước, chết tiệt, vừa rồi hắn… vừa rồi Hắn thiếu chút nữa liền cắn nát cổ họng Alan hút máu rồi!
Tại sao lại… Tại sao có thể như vậy?
Edward không thể tin, hắn biết rõ trên người Alan có một hương vị dễ ngửi hơn xa người thường, nhưng nhiều lắm chỉ làm hắn mê say, tuyệt không làm hắn mất đi lý trí.
Bằng không, Carlisle lúc trước cũng sẽ không đồng ý để Alan và bọn họ sinh hoạt chung một mái nhà.
Gia tộc ma cà rồng nhà Cullen có năng lực tự chế kinh người, Alan bình yên vô sự mấy ngày nay đều là chứng cứ, hắn có thể chống lại hương vị làm say mê lòng người của Alan.
Đúng vậy, chỉ là dễ ngửi, nhưng còn chưa đến mức làm hắn mất đi lý trí, nhưng cái này… Vì sao chứ?
Sắc mặt Edward thay đổi liên tục, ngơ ngác ôm Alan không biết làm sao.
“Ngô…” Alan thoáng nhíu mi, vẻ thống khổ hiện ra trên mặt, có thể vừa rồi Edward đột nhiên dừng lại, sau đó còn rút lui vài bước làm cậu cảm thấy không khỏe.
Thấy sắc mặt Alan đỏ hồng, trực giác mách bảo cho Edward biết điều này càng nguy hiểm hơn so với sắc mặt tái nhợt!
Chết tiệt! Alan hiện tại đã vậy rồi, hắn lại có tâm tư ngẩn người ở đây.
Phải chạy nhanh về, có lẽ Carlisle kiến thức rộng rãi sẽ có biện pháp.
Edward bình phục tâm tình mãnh liệt sôi sục, cố gắng ra lệnh bản thân tận lực bỏ qua hương máu của Alan, tăng tốc chạy vội về nhà, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với vừa rồi.
“Carlisle…! Carlisle…!” lúc sắp tới biệt thự, Edward gào to lên.
Tình huống càng ngày càng không lạc quan, nhiệt độ toàn thân Alan lúc này đã đạt đến độ kinh người, trên người cậu bắt đầu nổi lên những đường vằn đỏ rực, đây là do máu chảy quá nhanh làm mạch máu nổi lên.
“Edward, sao thế… A trời ơi! Đây là chuyện gì!” Nghe được tiếng la của Edward, gia đình Cullen đều vọt ra, sau đó họ nhìn thấy Alan rõ ràng đã xảy ra chuyện nằm trong ngực Edward.
Cậu bé vốn tuấn tú lúc này không ngừng chảy mồ hôi, run rẩy liên hồi trong ngực Edward.
Sắc mặt vốn thiên hướng trắng nõn của cậu lúc này đỏ hồng một mảnh, trên da thịt nhánh nhánh mạch máu nứt ra, giống như có cả một mạng lưới trải rộng toàn thân cậu.
Hơn nữa… Nhà ma cà rồng mẫn cảm còn cảm thấy, một sức mạnh cực kì khủng bố không ngừng tuần hoàn trong cơ thể cậu, đang liên tục tìm kiếm một con đường để bạo phát.
“Carlisle, Alan cậu ấy…”
“Rống…!”
Edward còn chưa kịp giải thích hết, thân thể Alan lần nữa phát sinh biến hóa, vốn chóng mặt nặng nề lại trở nên sinh long hoạt hổ(mạnh như rồng như hổ), chỉ là bộ dạng tinh thần lại trở nên vô cùng bí hiểm!
Ma lực bạo động trong cơ thể trực tiếp làm thần trí Alan hỗn loạn, điều quan trọng nhất bây giờ đối với cậu chính là đem ma lực khổng lồ trong cơ thể phát tiết ra ngoài, đó là một phương pháp bình phục ma lực, nhưng tính tàn phá quá lớn hơn nữa dễ mất khống chế, cho nên Alan một mực không dám dùng.
Nhưng bây giờ đã bị ma lực bạo động làm thần trí rối loạn, đã không quản được nhiều như vậy!
Phát tiết, cậu muốn đem ma lực ứ đọng đang dâng trào toàn thân phát ra, nếu như tiếp tục cứ ứ lại, cậu nhất định sẽ bị ma lực kia làm nổ cả thân thể!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Alan lộ ra vẻ hung hãn, khí thế nhàn nhạt toàn thân đột nhiên trở nên khủng bố và hung ác.
Khí thế hung ác này làm các thành viên gia tộc Cullen vây quanh cảm giác thập phần khó chịu, uy thế Alan phát tán ra hôm nay, đã vượt xa cảnh giới sức mạnh mà phù thủy có thể đạt tới. Có thể nói, sức mạnh Alan biểu hiện ra giờ phút này, đã vượt qua khả năng của bản thân, thậm chí còn hơn cả Voldemort, Dumbledore, Grindelwald bọn người năm đó!
Đương nhiên, không phải nói Alan đủ khả năng thi triển quyền năng vượt qua bọn họ, mà là ma lực tích lũy quá lâu trong nháy mắt phóng ra, nhanh chóng đạt tơi tình trạng khủng bố!
Nhà Cullen bị sức mạnh đột nhiên xuất hiện này làm kinh sợ vô cùng, sức mạnh thật lớn nháy mắt tràn ngập chung quanh họ, đánh thức bản năng của ma cà rồng khi đối mặt nguy hiểm, bọn họ đều không hẹn mà cùng nhe răng nanh phát ra tiếng gầm gừ như mãnh thú trong rừng.
Nhìn cả người Alan tản ra sức mạnh cuồn cuộn, bọn họ cảm thấy bị uy hiếp khôn cùng gần như muốn lấy bản năng phát động công kích.
Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra nơi đột nhiên phát ra sức mạnh khủng khiếp kia là ai.
Alan, chủ nhà đại nhân của bọn họ, Alan – Prince!
Sức mạnh toàn thân Alan tăng vọt, hét lớn một tiếng, ma lực dâng trào trực tiếp chuyển đổi thành sức mạnh cơ thể, bỗng gầm rú lên vọt tới Edward. Edward kêu lên đau đớn, bay ngược ra ngoài xa xa, đâm vào một cây tuyết tùng khổng lồ, cây tuyết tùng ầm ầm ngã xuống. Nhưng Edward vẫn không ngừng lại, tiếp tục bay ra xa, lại đánh ngã một thân cây, lúc này mới dừng lại.
Mạnh quá!
Các ma cà rồng gia tộc Cullen cùng lúc kinh hãi! Lại có người có thể đánh Edward bay ra, liên tiếp đụng gẫy hai cây tuyết tùng mới dừng lại.
Vừa rồi một ít sức mạnh va chạm khiến ma lực toàn thân không cách nào tiết ra của Alan tìm được lối thoát, thân thể khó chịu lại sảng khoái rất nhiều, trong mê loạn Alan như tìm được một phương pháp làm chính mình không phải chịu đựng đau đớn nữa, trong cổ gào lên gừ gừ tiếp tục đánh tới các ma cà rồng.
Không biết vừa rồi ma lực tìm được lối thoát mang tới cảm giác thống khoái, hoặc là do phát tiết ma lực trên thân thể. Alan được khí thế hung ác của ma cà rồng gia tộc Cullen dẫn dắt, sức mạnh trong cơ thể càng thêm Cuồng Bạo.
Carlisle cảm thấy sức mạnh trên người Alan không đúng, dưới tình thế cấp bách gọi Emmett và Jasper bắt lấy Alan, ông cảm thấy nên làm Alan bình tĩnh lại rồi nói sau.
Emmett đang muốn tới gần Alan bắt lấy cậu, đột nhiên thấy hai mắt cậu sáng ngời, đồng tử rõ ràng biến thành màu đỏ sẫm nguy hiểm. Toàn thân đột nhiên phun ra khí tức đáng sợ, khí tức này vô cùng hùng mạnh, làm ma cà rồng nổi tiếng dùng sức mạnh như hắn cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Emmett trong lòng thầm sợ hãi, nhưng lúc tiến thối lưỡng nan, liền cảm giác mắt hoa cả lên, Alan đã như tia chớp xuất hiện trước người mình. Lập tức cả người cư nhiên bị cậu nâng lên, rồi hung hăng ném xuống mặt đất, làm mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Không đợi Emmett phản ứng, mắt Alan đã lộ ra hung quang, nắm đấm trong tay như mưa rơi xuống người hắn.
“Thình thịch thình thịch…”
Nện vào da thịt cứng rắn như đá cẩm thạch của ma cà rồng, phát ra tiếng vang nặng trĩu, thân thể Emmett tuy cứng như nham thạch, nhưng hắn cũng biết đau mà!
Dùng năng lực phòng ngự của ma cà rồng, cư nhiên không cách nào chống đỡ, mặc dù không có vết thương, nhưng Emmett vẫn hét thảm thiết không ngừng.
Ngay lúc này Jasper, Carlisle, Edward đều tiến đến muốn kéo Alan từ người Emmett ra, nhưng lại không thể rung chuyển Alan đang lâm vào trạng thái Cuồng Bạo.
Kỳ thật họ không nhìn thấy, làn da trên bàn tay không ngừng đấm xuống của Alan, mô cơ và mạch máu bị nghiền nát do không ngừng bị chấn động khổng lồ lại lần nữa được ma lực đọng lại quá lâu trong cơ thể chữa trị!
Mấy người Carlisle lôi kéo, đối với Alan mà nói, đúng là mục tiêu phát tiết tự đưa tới cửa, quần áo trên thân trong quá trình lôi kéo bị xé nát, ma lực trải rộng bảo vệ toàn thân, sức mạnh khổng lồ của ma cà rồng làm đỏ bừng cả da thịt cậu, nhưng nhiều lắm chỉ có thể lưu lại một chút vết bầm trong chốc lát.
Dần dần, cũng không biết đánh Emmett bị cậu một mực đặt trên mặt đất bao nhiêu, sức mạnh Cuồng Bạo trên người Alan bắt đầu suy yếu, nhưng cảm giác chóng mặt nặng nề kia lại càng ngày càng nặng.
” Rosalie, đừng!” Bên tai tựa hồ truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Tiếp theo chợt nghe phía trước vang lên tiếng gầm gừ như thú rống, tiếng rít gào tản ra địch ý nồng đậm, làm đầu óc chóng mặt của Alan có một tia thanh minh.
Cậu miễn cưỡng trợn mắt xem xét, hình như là một cô gái tóc vàng cực kỳ xinh đẹp, dung mạo có vẻ rất quen thuộc. Ngoài môi cô nhô ra răng nanh đáng sợ, đánh tới phía cậu.
Alan kềm nén không được sức mạnh mãnh liệt điên cuồng trong cơ thể, đầu óc đã có chút tỉnh táo cũng không thèm xem đối phương là ai, quát lên một tiếng điên cuồng, nhào tới.
Đối phương không chút yếu thế. Cùng cậu đánh nhau, hai sức mạnh cường đại đụng vào nhau, đều văng về phía sau.
Lúc này Alan vì vừa phát tiết, ma lực vốn muốn làm nổ thân thể cậu biến mất rất nhiều, bởi vậy sức mạnh cũng không khủng khiếp như lúc đầu.
Trong cổ cô gái tóc vàng phát ra tiếng gầm rú như dã thú, nhanh chóng bổ nhào qua. Hai tay chống lên, đem cả người Alan nhấc lên giữa không trung. Sau đó mãnh lực ném đi, thân thể Alan bay một đoạn, hung hăng đâm vào vách tường biệt thự, bức tường cao kia lập tức ầm ầm đổ ngã, chôn Alan ở bên trong.
Hai mắt cô gái tóc vàng thả ra ánh sáng tàn bạo, không chịu đơn giản dừng tay, đi đến bức tường chồng chất gạch vỡ kia. Đột nhiên, gạch đá bị một xung lực thật lớn chấn đến mát bấy, thân ảnh Alan nhảy ra, như tia chớp bắn về phía cô, vừa vặn đâm vào.
Cô gái tóc vàng bị bả vai cậu va chạm, trọng tâm không ổn, lui về phía sau bảy tám bước, mục quang càng thêm hung ác. Trên ngón tay bỗng dưng hiện ra móng tay sắc bén, như lưỡi dao nhọn, quẹt vào thân ảnh vọt tới của Alan, ma lực Cuồng Bạo trong cơ thể Alan lúc này bắt đầu biến mất, bị cào vài vết máu.
Sau đó chính là một trận chiến khó có thể hình dung, Alan cũng không biết đến tột cùng mình và cô gái tóc vàng kia đánh nhau bao lâu, chỉ cảm thấy ma lực dâng trào muốn vỡ nứt cả cơ thể rốt cục thoát ra hoàn toàn, hết sức sảng khoái.
Thời gian trôi qua, sức mạnh đáng sợ tích lũy trong cơ thể rốt cục suy kiệt, Alan đã cảm thấy sự mỏi mệt khó có thể kháng cự hiện ra trong ý thức.
Ý thức nhanh chóng mơ hồ, bóng dáng cô gái tóc vàng trong tầm mắt cũng càng ngày càng mỏng manh.
Ngay sau đó, cậu như nhìn thấy một thân ảnh anh tuấn quen thuộc, hung hăng đẩy cô gái tóc vàng kia ra.
Được một vòng tay lạnh lẽo mà an toàn ôm chặt, mắt đen mê ly đối diện màu vàng kim quen thuộc trong trí nhớ.
“Edward…” cậu dùng tận sức lực cuối cùng, chỉ kịp lẩm bẩm tên người nọ, liền hôn mê bất tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
78 chương
281 chương
10 chương
111 chương