Sau động đất sóng thần, thi thể được phát hiện ngày càng tăng, số lượng thi thể được hỏa táng không theo kịp số thi thể mới được phát hiện, nhà hỏa táng cũng sớm không chịu nổi lượng quá tải. Vì không muốn di thể của Thụy Thụy tiếp tục bị phân hủy, Hạ Nghị quyết định đến Tokyo. Mà trước khi quyết định điều này, Tống Dư Vấn vẫn đang tìm kiếm, mấy trăm chỗ tránh nạn to nhỏ của Fukushima, nơi nào cũng xuất hiện bóng hình của cô. “Dư Vấn, đừng tìm nữa, Thụy Thụy đã…” Dù anh kéo tay cô bao nhiêu, cầu xin cô thế nào, vẫn chẳng thể ngăn cản cô. Cô như thế khiến trái tim anh đau lắm, đau đến á khẩu. Người phụ nữ mờ mịt bối rối trước mặt thật sự là nữ vương kiên cường trong quá khứ ư? Anh phá hủy con gái, cũng là phá hủy Hạ phu nhân, đau lòng đến mức chẳng thể thừa nhận sự thật này. Nhưng ô tô sắp khởi động rồi, một phút cuối cùng lúc anh không biết làm gì, Tống Dư Vấn không chạy ngược chạy xuôi nữa, cô lên xe, ngồi bên cạnh di thể của con gái, trông coi chặt chẽ. Lần trông coi này, cô sẽ không rời đi. Dùng băng khô chống phân hủy, khiến cho nhiệt độ xe rất thấp, anh tìm chăn đắp cho cô, nhưng trên người cô vẫn lạnh băng, gần như chẳng khác nhiệt độ cơ thể của Thụy Thụy tẹo nào. Anh đưa tay muốn ôm cô, muốn truyền một phần hơi ấm của mình cho cô, nhưng… “Cút!” Cô lạnh băng nhìn anh, khi chữ này bật ra từ khóe răng, lại càng lạnh. Anh không khỏi rùng mình một cái. Tống Dư Vấn có tính lạnh nhạt trời sinh, lúc tức giận cô luôn dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn anh, giống như cười nhạo sự ngây thơ của anh. Nhưng cái lạnh trước kia lại hoàn toàn khác với ánh mắt dõi theo anh ngày hôm nay. Ánh mắt này, ngoài lạnh lùng còn có thù hận sâu đậm, ánh mắt này, như cả đời cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Bị ánh mắt lạnh băng bất động của cô nhìn chằm chằm, anh lạnh run. Con gái còn “nằm” bên cạnh họ, nhưng anh đã có một trực giác sợ hãi, về sau, anh và Hạ phu nhân sẽ không bao giờ có thể là người một nhà nữa. “Uống chút nước đi.” Anh đưa chai nước khoáng duy nhất đến bên môi cô. Do thiếu hụt vật tư tại khu thảm họa, thậm chí cả trẻ con cũng chỉ có thể dựa vào uống nước để lót dạ, mà họ căn bản không có thời gian đi xếp hàng mua thực phẩm, chỉ có thể dựa vào vài miếng bánh quy và chút nước do chính phủ Nhật Bản cung cấp để đỡ đói. Môi anh cũng khô đến rạn nứt, dạ dày thắt lại vì đói, nhưng anh vẫn không dám cũng không thể chạm vào những thực phẩm này, sau này, tất cả đồ tốt, anh đều sẽ dành cho cô. Họ đã cùng cố gắng nhiều năm, khổ sở gì cũng đã chịu qua, nhưng đều là cô ở bên chăm sóc anh, nuông chiều anh, lúc này đây, đổi lại sẽ là anh chăm sóc cô. Bởi vì, anh cảm thấy rất đau, lần đầu tiên anh đau lòng vì Hạ phu nhân, loại đau này, thế tới mãnh liệt, chẳng thể chống đỡ. Anh rất hi vọng cô có thể khóc lớn lên, cũng không làm cho trái tim anh đau đớn đến vậy. Nhưng cô chỉ hờ hững. “Cút!” Vẫn chỉ có chữ này bật ra, mặt cô không đổi quay đi, tiếp tục đờ đẫn nhìn con gái. Cô không chạm vào thực phẩm này, giống như đồ đã bị anh chạm vào thì sẽ dính kịch độc. Ngực anh chẳng thở nổi. Anh tìm một công ty an táng tốt nhất cho Thụy Thụy, trước khi đưa vào thiêu, sẽ trang điểm cho Thụy Thụy đưa vào hòm quan. Thụy Thụy của anh rất thích làm đẹp, cũng rất thích dáng vẻ học mẹ, mỗi lần Hạ phu nhân ra ngoài tự trang điểm cho mình, Thụy Thụy luôn đảo quanh bên cạnh không đi, thỉnh thoảng còn mặt dày nhoài người lại: “Mẹ, mẹ cũng trang điểm cho Thụy Thụy một lần đi!” Trẻ con mới năm tuổi rất thích hư vinh, hi vọng mình có thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều người khác, có thể được rất nhiều người khen là xinh đẹp. “Trẻ con thì trang điểm cái gì!” Vì thói quen cuộc sống, Hạ phu nhân luôn trang điểm không chê vào đâu được, nhưng không muốn để Thụy Thụy tiếp xúc với chất hóa học quá mức. Vì thế, kéo một tý, lôi một tẹo, ngay cả anh cũng thầm muốn bật cười. Chỉ là, mỗi lần có khiêu vũ hay thi biện luận, Hạ phu nhân cũng đều thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé của Thụy Thụy. Thụy Thụy dưới “mày mực” của Hạ phu nhân, đứng trên sân khấu, tia sáng bắn ra bốn phía, mười phần tin tưởng, xinh đẹp như một tiểu công chúa, nhận được tiếng vỗ tay và tiếng khen xinh đẹp, có thể khiến Thụy Thụy đắc ý dào dạt đến mấy ngày. Bây giờ, trang điểm này thật sự quá xấu. Quá hồng, quá trắng, hóa trang đến mức còn xấu hơn cả mông khỉ. Nếu Thụy Thụy của anh mà biết, nhất định sẽ giận dữ đứng lên cãi lộn mà xem. Hơi nóng lại xông vào mắt anh, anh lau đi sương mù phía trước. Mà Hạ phu nhân, không biết đang suy nghĩ gì, vẫn chỉ ngẩn người mà thôi. Dân tộc Nhật Bản này dù cho bị thảm họa xâm hại lớn đến đâu, con số tử vong đã lên đến hàng vạn, nhưng toàn bộ quá trình hỏa táng vẫn không hề tắc nghẽn, không chút chậm trễ. Nhân viên mặc âu phục đen, khi đặt thân thể của Thụy Thụy vào hòm quan, anh nặng nề vươn tay. Tống Dư Vấn vốn đứng bất động phía sau anh, lại đẩy mạnh anh ra, chắn trước mặt. Cô đẩy rất mạnh, dùng hết toàn sức, mang theo chán ghét không tài nảo hình dung, hại anh lảo đảo suýt ngã. Anh đứng vững lại, nhìn Hạ phu nhân nhận tro cốt, ôm chặt “Thụy Thụy” vào trong ngực. Ngồi ở trên xe, rẽ vào một đường núi, ánh mắt cô lạnh đi, vẫn ôm chặt “Thụy Thụy”, cho dù đến khách sạn, cũng không cần bất kỳ ai giúp, không cho bất kỳ ai chạm vào chiếc bình trong tay cô, đặc biệt là anh. Bởi vì động đất làm cho nhiều người trôi dạt khắp nơi, rất nhiều khách sạn ở Tokyo đều chật ních, không đặt được phòng. Nhưng anh thừa nhận, đây chỉ là một trong các nguyên nhân, cố ý chỉ đặt một phòng, là vì anh lo lắng cho cô, anh muốn ở gần Hạ phu nhân. Tống Dư Vấn vẫn chỉ im lặng bắn lửa. Không ăn không uống, ngồi ở trên giường, vẫn đang ôm “Thụy Thụy”. Hạ Nghị run sợ phát hiện ra, từ khi Thụy Thụy gặp chuyện không may đến giờ, Tống Dư Vấn hình như chưa từng chảy một giọt nước mắt. Đó làm cho anh cực kỳ sợ hãi. “Muốn ăn táo không? Đã lâu rồi em chưa ăn gì cả.” Anh chua chát phá tan im lặng. Gian phòng khách sạn này là cao cấp, cho nên không thiếu đồ ăn, còn có khả năng chuẩn bị hai trái táo cho phòng thân mật, dưới bất kỳ tình huống nào. Theo lời anh nói, ánh mắt cô chuyển qua, yên lặng nhìn hai trái táo trong khay hoa quả trên bàn trà và con dao gọt hoa quả sắc nhọn kia. “Em muốn ăn à?” Anh vui lên đôi chút, vội vàng cấm lấy một trái táo trên bàn, vội vàng rửa rồi đưa đến bên môi cô. Nhưng cô không cắn xuống, vẫn chỉ là vẻ mặt đờ đẫn. “Hay em muốn cắt miếng? Anh đi cắt nhé!” Anh vội vàng nói. Cô từ chối nói chuyện với anh, ôm “Thụy Thụy” cùng nằm xuống. Bị từ chối đến hoàn toàn, anh chỉ có thể tức giận. “Vé máy bay về nước đã định là chiều ngày kia rồi.” Anh mặt dày, kéo chăn giúp cô. Sau khi tin tia bức xạ hạt nhân lan rộng truyền ra, phần lớn người Trung Quốc đều vội vàng đặt vé máy bay, đóng gói hành lý chuẩn bị về nước, vé máy bay rất hiếm, anh phải dùng nhiều mối quan hệ mới có được tấm vé về nước sớm nhất. Anh muốn nhanh đưa cô ra khỏi đây. Dư Vấn không có phản ứng gì với lời anh nói, cô nằm trên giường, vẫn chỉ lặng lẽ nhìn theo bàn trà. “Ba mẹ em đã biết… chuyện của Thụy Thụy, họ không có visa Nhật Bản chỉ có thể ở Thượng Hải chờ em, cùng em về Ôn Châu, xử lý hậu sự cho Thụy Thụy…” Anh lên tiếng nói. Chuyện của Thụy Thụy đã truyền về nước, ba mẹ vợ coi anh như kẻ thù mà đối đãi, chỉ sợ về nước rồi, có ba mẹ vợ ở đó, anh muốn gặp mặt cô cũng khó như lên trời. Ôm “Thụy Thụy”, cô xoay người, không muốn nghe thêm một chữ. Anh bị coi là không khí, không dám ở lại thêm, chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy, giúp cô tắt đèn, đi ra khỏi phòng ngủ, nằm xuống sô pha ở phòng khách. Anh dùng mu bàn tay ôm trán. Đã không còn Thụy Thụy, trái tim hoang vu, nước mắt thê lương theo khóe mắt rơi từng hạt xuống. Đau lòng sắp chết. Không, không bằng chết đi! Đêm, rất sâu rất sâu. Đêm, thật yên thật tĩnh. Giống như ngay cả tiếng kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Trên giường lớn ở phòng ngủ, một bóng người ngồi dậy. Trong bóng đêm, cô ngồi một hồi lâu, sau đó, cô đặt hộp ngọc thạch xuống, xốc chăn lên, chân trần dẫm lên mặt đất. Cô đi về phía trước từng bước một, đi đến nơi bàn trà đặt hoa quả, cô dừng bước. Tay cô, thong thả nghiêng người qua, nhưng cô không lấy táo mà với lấy chuôi dao kia. Cô dùng bước chân rất nhẹ, thong thả đẩy cửa phòng ra, bước vào phòng khách. Phòng khách, không có ánh đèn, trong bóng đêm, có thể nghe được tiếng thở đều đặn trên sô pha.Cô tới gần sô pha từng bước một, lưỡi dao sắc bén tản ra hơi lạnh trong không khí. Cô lạnh lùng đứng cạnh sopha, nhìn theo đèn đường mơ hồ, lưỡi dao từ từ hạ xuống vị trí ngực trái của anh. Dao nhọn chạm vào vải dệt, đâm vào ngực anh, ánh sáng lạnh chiếu lên gương mặt đầy thù hận của cô. Lông mi của anh run lên, thật ra anh cũng không ngủ. Chỉ là, anh bây giờ, ngay cả thở cũng không dám, chỉ cần cô hơi dùng sức một chút là có thể đâm lưỡi dao kia vào ngực anh, anh có thể sẽ đi đời nhà ma. Biết rõ rất nguy hiểm, nhưng anh không biết làm gì cả. Lòng rất đau, sống hay chết nào có khác gì nhau, cũng chỉ đau như thế thôi, nếu là như vậy, chi bằng, để cô trả thù đi, cho cô một cơ hội trút giận thoải mái! Cảm giác bị đâm kia sâu vài phần, nhưng cảm giác đau đớn chân chính lại chậm chạp không truyền đến, lưỡi dao kia lại từ từ bất ngờ rời khỏi ngực anh. Bước chân càng ngày càng xa. Toàn thân anh là mồ hôi lạnh, vừa rồi, cô đã muốn đâm vào trái tim anh, hiến tế cho Thụy Thụy. Anh đông cứng ngồi dậy, im lặng ngồi thật lâu. Anh biết, cô hận anh, hận đến không thể giết chết anh, nhưng mà, anh chẳng thể tưởng tượng ra, cuối cùng vì sao cô lại từ bỏ? Anh không cho là, bây giờ Hạ phu nhân còn có thể bình tĩnh suy nghĩ giết người là phạm pháp. Lòng cả kinh, một ý niệm trong đầu xen vào óc, anh cấp tốc nhảy dựng lên, vội vàng bật sáng tất cả đèn, nhằm phía phòng ngủ của cô. Cô vẫn ôm “Thụy Thụy” im lặng nằm trên giường, giống như tất cả hành vi vừa rồi chưa từng xảy ra, cũng chẳng hề tồn tại. Nhưng mà, trên chăn trắng tinh lại uốn lượn dòng máu chảy. Con dao dính máu, trên thảm vàng nhạt kinh hãi đập vào mắt.