Cố Tửu hấp thụ tinh thạch và đã tiến đến hậu kỳ của cấp 7 nhưng cô có linh cảm không ổn. Quả nhiên, vừa ra khỏi lều đã bị đàn tang thi làm giật mình. Cố Tửu đứng đó, tang thi xung quanh tự giác né xa, nhường cô một lối đi. Thời điểm nguy cấp, Cố Tửu đành gào lên ra lệnh đống băng hoạt động của tang thi rồi thi sát toàn bộ. Đừng nói cô không biết thương xót đồng loại, dù sao cô cũng là một tang thi có trí khôn, sao đánh đồng với bọn vô não này được! Chậc... vừa đúng lúc tinh thạch trong không gian dùng hết Cô moi từng viên tinh thạch ném vào không gian, mặc cho máu đen vấy hết lên đồ. Mùi hôi thối sộc lên mũi làm Cố Tửu khó chịu cau mày. Biết sẽ có chuyện thế này, cô nên đem theo Xích, tinh thần dị năng có thể moi tinh thạch trong não tang thi một cách dễ dàng. Cố Tửu không có ý định để lại tinh thạch cho những người kia nên một viên cấp 1 cũng bị cô gom hết. Làm xong mọi việc, lúc này cô mới đến kiểm tra nhóm Hàm Duy. "Hm... bị thương không nặng, chỉ cạn tinh thần lực à.." Cô còn tính đào hố chôn, xem như đủ nhân từ, ai ngờ còn sống... xem ra phải vướng tại chỗ hôi thối này rồi. Cố Tửu nhìn xác chết chất thành đống một cách ghét bỏ. Cô nhìn qua đám Kiều Kiều bên kia, mắt híp lại nguy hiểm. Nếu sau vụ này, cô ta không rút kinh nghiệm thì lần sau.... thật tò mò tim con người có vị gì...? Cố Tửu mắt xoẹt qua tia đỏ khát máu rồi như không có chuyện gì, cô kéo đống người còn sống ném về gọn một phía, bản thân lấy đồ cùng nước từ không gian làm sạch bản thân. Cô mà không thay đồ ra thì chắc sẽ chết vì nín thở mất! Lúc này, nơi ở của Dích Mặc Ông ta đang quỳ trên đất, vẻ mặt hết sức nịnh nót người đang ung dung ngồi trên sô pha uống trà kia. "Hôm nay ngài đến là có điều gì muốn căn dặn tôi tớ đây làm ạ?" Ôn Dích Mặc nói, khác hoàn toàn hình ảnh trang nghiêm cùng gian xảo của lão. Người bí ẩn kia khẽ cười, nhấp ngụm trà rồi chậm rãi nói "Trong 1 tháng tới, tìm cách bắt sống đứa trẻ của Cố Tửu và giết sạch đám người theo cô ta đi." Ôn Dích Mặc nghe xong, mồ hôi thoáng chảy dài. Lão không rõ cô gái Cố Tửu kia đã chọc gì đến ôn thần này nhưng giết toàn bộ thì có hơi lãng phí, dù sao người bên cạnh Cố Tửu đều có dị năng. "Khoan... tại sao không giết cô ta..." Xoẹt!!!!! Một con dao cắt hết mọi lời muốn nói tiếp theo của Ôn Dích Mặc. "Ông muốn chết?" Người kia tay kề cổ một người, trên môi vẫn là nụ cười mỉm. "K...không ạ, tôi, tôi sẽ sắp xếp làm theo lời ngài ạ!!!" Dích Mặc vội dập đầu xuống đất run rẩy, chỉ 1mm nữa, con dao đó đã rạch đứt cổ lão ta rồi. Người bí ẩn gật đầu hài lòng, rút lại con dao đã ghim sâu vào tường, người đó khẽ búng tay, một bóng đen vụt vào, quỳ xuống nhận mệnh. "Ông yên tâm đi, kẻ tên Lục kia, cứ để tên này giải quyết" Người nọ nói xong liền biến mất như không hề tồn tại. Lúc này Ôn Dích Mặc mới dám thở phào. Người này quá mức đáng sợ rồi, e là gặp thêm vài lần nữa chắc lão sẽ die trước khi vào mồm tang thi mất. Lão nhìn đến kẻ được để lại, hắn ta một thân đen xì, hai tay là móng sắc nhọn, ánh mắt của hắn vô hồn làm lão không ngừng rùng mình. Tên này vậy mà là... tang thi cấp cao! Hàm Duy nheo mắt tỉnh lại, anh nhanh chóng bật dậy, phòng bị xung quanh. Đây là... lều của mình? Anh nghi ngờ nhìn quanh, bên cạnh anh là Thảo Thanh, Dạ Thần, Thiên Hy cùng đám người khác, có cả đám bên Kiều Kiều. Hàm Duy đưa tay xoa đầu còn đau nhức. Lúc đó mơ hồ trước khi ngất đi, anh nghe giọng nói của Cố Tửu thì phải... "Anh tỉnh rồi? Chưa bị ngu đó chứ?" Vừa nghĩ tới đã thấy người, Cố Tửu đứng trước cửa lều nhìn anh. Cô vẫn lạnh nhạt như thế. Hàm Duy muốn đứng lên nhưng dường như cơ thể anh không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tửu. Chưa bao giờ thấy ngại như bây giờ. Mặt Hàm Duy có chút ửng đỏ bất thường. "Anh cạn tinh thần lực, ăn đi" Cố Tửu mặc kệ chẳng quan tâm anh trạng thái thế nào, thẳng tay ném một trái táo vào. Hàm Duy nhanh tay chụp lấy, anh mừng vì tay mình còn chút sức, nếu không, quả táo vào mặt thì chết anh. "C...ảm ơn cô.." Giọng anh có chút khàn cùng khô khốc nên khó nói hết cả câu. "Không có gì, anh là đội trưởng, có sức còn chăm cho đám kia" Cô vô tâm nói rồi quay đi, chẳng kịp để Hàm Duy ú ớ thêm điều gì. Anh bất lực, cắn miếng lớn ăn. Cố Tửu nhảy lên một góc cây ngồi, cô nhớ Tiểu Bảo nhà cô quá, không biết lúc này nó đã ăn chưa... à còn đám khỉ kia nữa. Xem ra phải mau chóng xong nhiệm vụ rồi về thôi! Cô cách xa lều những người kia, từ không gian lấy ra chiếc moto phân khối lớn. Cố Tửu leo lên xe, không quên đội nón bảo hiểm vào, một cú vặn xe liền vụt mất. Theo mình nhớ, nhiệm vụ ở khu F...." Cố Tửu xe không ngừng lách trên đường, bâng huơ suy nghĩ, không để ý mà tông trúng một thứ gì đó. Cố Tửu thắng xe gấp, bánh lết xoẹt cả tia lửa trên mặt đường. Cái quần gì vậy? Cô cau có xuống xe, đi lại chỗ thứ vừa bị rớt xuống. Đó là con người? À mà chắc không rồi, thứ vừa bị tông đang từ từ nhấc người lên. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Cố Tửu. "Gì vậy... dạo này tang thi cũng thích tự vẫn à?" Cố Tửu thấy đó là tang thi nên quay lưng đi, chưa được 2 bước, cô đã quay lưng lại nhìn thứ đang đi theo mình. "Đứng im đó!" Cô cáu gắt, sau đó đi lại chiếc xe. Cộp.... cộp.... Xoạt.... xoạt..... Lần này Cố Tửu bực thật rồi, đưa tay tóm cổ tên kia. "Ngươi muốn gì? Ta không nhận thêm người đâu" Tên tang thi kia không hề chống cự, môi nhấp nhấp nói nhỏ. "T...ửu... Tửu..." Cô nghe rõ rồi nhìn kỹ mặt nó, hm... ai đây? Sao biết tên cô? Hay là gọi nhầm? Haizzzz... rắc rối, dạo này quanh cô toàn tang thi == Cố Tửu buông hắn ra, tiến về xe, mặc kệ hắn theo sau. Cô không để ý, miệng hắn lại nói thêm một câu. "Xin lỗi...." Cô lại tiếp tục phóng xe trên đường, phút chốc đã thấy khu F. Khu F trước kia là nơi chứa vũ khí của quân đội nhưng sau đại dịch, nơi này bị bỏ hoang và nghe nói, khu F còn có một tầng hầm chứa vũ khí hạng nặng. Đó là lý do Dích Mặc cử nhiều dị năng giả như vậy. Khu F là nơi tụ tập đông tang thi dù không ai rõ lý do vì sao, chúng lại đến đó đông như thế. Cố Tửu đậu xe lại, cất vào không gian. Cô bắt đầu chậm rãi tiến vào khu F. Tang thi đông đúc như giòi bọ, không khí như bốc ra mùi rác hôi thối đến nhức mũi. Đủ loại cấp bậc cùng hình dạng, có tang thi nổ, cũng có hút máu, không thì là triệu tập tang thi, cấp cao nhất cô thấy hiện tại là 4-5. Chúng tách đường cho cô vào, không con nào dám bước lên thị uy với cô, tang thi đã ở ngưỡng cấp 8. Chưa kể, sau lưng cô là một tang thi cấp 7 sơ kỳ, mình nó thôi cũng khiến đám kia lui bước rồi. Cố Tửu thuận lợi tiến vào kho vũ khí. Ở đây đã bị quét sạch súng máy, chỉ còn sót lại vài băng đạn. Cô tiếp tục tiến vào sâu hơn. "Cảm Nhiệt!" Trên người Cố Tửu tản ra từng vòng tròn lớn như rada, dò toàn bộ mọi thứ trong phạm vi 5km. Chắc chắn xung quanh đây không có hơi thở người sống, hai tay Cố Tửu dần lớn ra và móng trở nên dài, sắc nhọn. Mắt cô từ xanh tĩnh lặng cũng trở nên đỏ cuồng bạo, gân xanh nổi lên nối đến đuôi mắt cô trong ghê gợn, chưa kịp để mọi thứ lắng xuống, cô đã phóng đến, liên hoàn đấm thủng những bức tường. GẦM!!!! Gầm!!!! Bức tường vững trải bị Cố Tửu bóp như đậu hũ, ngã rạp xuống đất, mang theo bụi bay tán loạn trong không khí. Cô điên cuồng phá một lúc, như đã thấy được thứ mình cần, lúc này Cố Tửu mới ngừng lại. Cô trở lại dáng vẻ con người xanh xao, trừ bên ngoài cô đầy bụi bẩn thì không cách nào có thể liên kết cô với con quái vật khi nãy. "Chậc... thật biết giấu!" Cố Tửu đưa tay cầm một viên đá màu đỏ lớn như trứng ngỗng lên. Nếu cô không nhầm, thứ này là virus đã tạo nên đại dịch. Xem ra có kẻ đã đem khu F trở thành phòng thí nghiệm dưới mặt đất rồi nghiên cứu thứ này. Khi nãy vừa vào cô đã cảm nhận được nó thu hút bản thân cô đến gần, viên đá này cũng là lý do bọn tang thi tụ tập tại đây. Dù sao trong viên đá cũng là năng lượng thuần nhất của virus. Ngắm nghía nó một lúc, Cố Tửu quăng nó vào không gian rồi sau đó, có toàn bộ bao nhiêu khẩu súng đều bị cô gom trọn. Tý nữa đám kia đến thì cứ xem như bị ai cưỡm tay trên đi. Cố Tửu thầm nghĩ. Lúc này tên tang thi luôn theo sau cô đột nhiên lao về phía trước, từ dưới đất túm lên một ống nghiệm lớn và thứ nằm trong đó là... con người. Cố Tửu phóng nhanh lại, nhìn rõ người đàn ông kia. Đúng vậy, người trong ống nghiệm là nam nhân, dựa theo tuổi tác thì có lẽ hắn đã hơn 25. Trong lúc cô còn xem xét thì tên tang thi đã vô tình ấn nút mở, khiến nước dịch trong ống chảy hết ra và ống nghiệm cũng mở nắp. Cố Tửu có chút thích thú nhìn người trước mắt. Cô có thể đem hắn về làm thí nghiệm không? Khụ.... khụ.... Cái người tưởng chừng đã chết đột nhiên ho sục sụa lên. Cố Tửu từ không gian lấy ra con dao, kề sát cổ hắn. Chỉ cần có chút ý định nguy hiểm, không nghi ngờ gì, sẽ chết dưới tay cô. "C...cô là ai? ( tiếng anh )" Người kia có chút giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, điều này đã ghi được 1 điểm trong mắt Cố Tửu. Tuy nhiên, người nam nhân này dường như.... là người ngoại quốc?! "What??" Ở một chỗ khác... Cố Tửu, cô ấy đi đâu rồi!!!! Cả nhóm Hàm Duy hoang mang.