Mờ Ám

Chương 14 : Sự nghiêm túc của Ngụy Trang

“Tấn Tuyên? Sao anh lại ở đây?” Lâm Ngữ Âm sững sờ trợn mắt nhìn Vu Tiệp và Tấn Tuyên. “Cậu ta là?” Tấn Tuyên chỉ vào Lâm Hữu Nam, lòng thầm kêu khổ, thế giới này sao mà nhỏ bé thế, Lâm Hữu Nam lại chính là con trai của sếp anh, là em trai của Lâm Ngữ Âm? Vu Tiệp cũng ngẩn ngơ, cô chỉ gặp Lâm Chấn Đông, Lâm Hựu Nam và một người giúp việc ở nhà họ, sao chưa bao giờ thấy Lâm Ngữ Âm? Cô quay sang nhìn Tấn Tuyên, Lâm Ngữ Âm là con gái của sếp anh, vậy thì Lâm Chấn Đông chính là sếp rồi? “Nó là em trai em.” Lâm Ngữ Âm hừ khẽ một tiếng. Lâm Hữu Nam cũng hừ một tiếng rồi quay đi, “Đừng nhận người thân bừa bãi!” Lâm Chấn Đông thấy Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng cạnh nhau, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Tấn Tuyên, cậu quen cô Vu à?” “Lâm tổng, tôi và Vu Tiệp đã quen nhau từ bé.” Tấn Tuyên dần hồi phục lại sự trấn tĩnh. Xem ra Lâm gia cũng không được hòa khí cho lắm. “Con lại gây ra họa gì thế hả?” Lâm Chấn Đông gầm lên với con trai. “Không liên quan đến con.” Lâm Hữu Nam lúng túng cúi gằm đầu. Lâm Chấn Đông kéo cảnh sát sang một bên để dò hỏi. Lâm Ngữ Âm cũng kéo Tấn Tuyên sang một bên, liếc nhìn Vu Tiệp: “Cô ấy không sao chứ?” Tối qua thấy Tấn Tuyên bế cô ấy ra ngoài, mặt mày đều đỏ lựng cả, vừa nhìn đã biết là cắn thuốc rồi. Tấn Tuyên cau mày, khẽ hất tay ra: “Hỏi em trai cô đấy.” Nghĩ đến chuyện Lâm Hữu Nam là em trai Lâm Ngữ Âm, anh đã thấy giận dữ. “Lâm Hữu Nam?” Lâm Ngữ Âm kinh ngạc nhìn anh, tròng mắt lay động, “Không phải chứ.” Nhưng trong lòng đã hiểu, Vu Tiệp bị như thế hóa ra là do em trai cô gây nên. “Bảo em cô cẩn thận, đứng để tôi nhìn thấy ngoài đường.” Tấn Tuyên chốt lại một câu rồi kéo Vu Tiệp ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Tiếng kêu gọi của Lâm Ngữ Âm vang lên sau lưng, Vu Tiệp nhìn Tấn Tuyên đang bừng bừng tức giận, than thở trong lòng, đúng là phức tạp quá, không thể hiểu nổi! Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên xuất hiện ở ngưỡng cửa, lườm anh muốn rách cả mắt, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? “Đang làm gì thế?” Tấn Tuyên lách vào, chen bật cửa ra rồi tự động xông vào trong. “Ai cần anh lo?” Dạo này anh rảnh rỗi lắm sao? Sao ngày nào cũng chạy đến nhà cô, tuy mấy hôm trước đều nói là đến tìm Vu Lâm, ở lì cả tối rồi ngoan ngoãn quay về. Nhìn thấy anh, cô vẫn bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của mình trước mặt anh là lại thấy rất phiền muộn. Về sau cô cũng đến Cục cảnh sát lần nữa, nhưng chuyện của Lâm Hữu Nam hình như vẫn chưa giải quyết xong, công việc gia sư của cô thế là cũng bị gián đoạn. Tấn Tuyên ngày nào cũng tan sở xong là đến nhà cô ngay, Vu Lâm tuy không biết vì sao nhưng vui đến quên trời quên đất, lần nào cũng bám theo anh, còn Vu Tiệp vừa nhìn thấy anh là đã chuồn ngay về phòng mình. “Vu Lâm đi tắm rồi.” Tấn Tuyên ngồi xuống giường rồi nằm nghiêng, nhìn cô. Vu Tiệp cười lạnh trong bụng, giải thích kiểu gì thế nhỉ, vì chị ấy không có mặt nên mới tiện đường ghé ngang thăm hỏi mình ư? “Vẫn còn muốn làm gia sư?” Tấn Tuyên nhìn thấy trang web tin tức về việc làm gia sư mà cô đang mở trên máy tính. Vu Tiệp đóng cửa lại, trừng mắt với anh, “To tiếng thế để làm gì?” “Ngoan ngoãn ở nhà đi, nếu thấy chán thì anh đến chơi với em.” Ngón tay anh khẽ nhấp chuột, tắt trang web đó đi. “Anh làm bảo mẫu từ lúc nào vậy?” Vu Tiệp khẽ cười, bước đến giữ lấy con chuột trong tay anh, rảnh rỗi đến thế mà không đi chơi với bạn gái, mà lại đến quản lý cô. Tay Tấn Tuyên kéo mạnh làm cô mất thăng bằng, ngã ngồi xuống cạnh anh. “Vẫn chưa sợ?” Vu Tiệp cau mày ngước nhìn Tấn Tuyên, nhưng lại thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh, trong ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, nên cô cảm thấy rất hoảng loạn và nhìn tránh sang nơi khác, ngồi xích ra cách anh một cánh tay: “Tôi có nói là muốn đi đâu.” “Tại sao lại muốn đi dạy thêm? Nếu muốn làm thêm, anh sẽ liên hệ giúp.” Tấn Tuyên chậm rãi nhích lại gần, gần sát bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt ngang. Vu Tiệp cố giữ trấn tĩnh, cơ thể khẽ nghiêng về phía sau: “Không cần.” Đừng ngồi gần như thế được không? Kỳ quặc quá, mũi cô hôm nay có phải hơi nhạy cảm quá không, mỗi lần anh tiến sát lại là cô ngửi thấy ngay mùi vị nam tính rất mạnh mẽ. “Tiểu Tiệp, anh không muốn em lại gặp chuyện.” Tay Tấn Tuyên đưa ra, giữ lấy vai cô, kéo mạnh về phía mình, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, “Tôi không sao”, cô muốn nói thế, nhưng đến cửa miệng rồi lại không thốt ra được, đôi mắt anh tràn ngập sự quan tâm lo lắng, khóe môi khẽ mím lại, gương mặt nghiêm túc đến nỗi không có chút nét cười cợt nào, cô chưa bao giờ thấy một Tấn Tuyên nghiêm túc đến thế. Gương mặt anh dần dần phóng đại, mùi vị nam tính mạnh mẽ ấy mỗi lúc một gần, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. “Anh thấy rất may vì đêm ấy chính anh đã ở bên em.” Giọng anh bỗng chốc trở nên trầm khàn và quyến rũ, ngấm từng chút vào ý thức của cô. Trong đầu luôn có tiếng nói đang cảnh cáo cô, chắc chắn đó lại là một trò đùa của anh, nhưng cô không thể cầm lòng được mà nhìn vào mắt anh, ngập chìm vào đôi mắt sâu thẳm và chân thành ấy của anh, cơ thể cũng quên đi sự phản kháng. Đôi mắt đen ấy bỗng lóe sáng: “Dung mạo không thể hại người, nhưng cơ thể thì đúng là hại chết người thật.” Vừa nói xong, anh nhanh chóng hôn chụt lên môi cô một cái. Đầu Vu Tiệp nổ “ùng” một tiếng, cuối cùng đã bị trò đùa của anh thức tỉnh, theo phản xạ đưa tay lên định đấm vào đầu anh, nhưng Tấn Tuyên đã cười lớn rồi lăn người sang một góc giường, gương mặt thấp thoáng nụ cười ranh mãnh. “Đồ háo sắc!” Vu Tiệp thẹn quá hóa giận định chồm đến đánh anh một trận, Tấn Tuyên lăn nhào từ giường xuống đất, chạy ngay ra cửa, còn quay lại nháy mắt tinh nghịch với cô, cố ý hạ giọng nói: “Thấy lỗ nặng hả? Vậy anh cởi hết để em nhìn là được!” “Đi chết đi!” Tấn Tuyên đã biến mất. Vu Tiệp tức tối vùi mặt vào gối đầu, hai tay nện mạnh lên giường, đồ lang sói háo sắc thì vẫn là háo sắc, chết cũng không đổi! Càng giận hơn khi cô không thể không nghĩ đến cảnh đêm ấy đã trần trụi ở cùng anh trong một căn phòng, cơn giận dữ ấy đã khiến toàn thân cô nóng hừng hực! Sao cô lại ngốc nghếch đến thế, còn ngỡ anh nghiêm túc thật sự, nhưng anh vốn không biết hai chữ “nghiêm túc” viết thế nào nữa!