Chúc Mạc đi rồi, Ân Quả đợi một phút đồng hồ mới bò ra từ dưới thùng gỗ. Cậu đương nhiên không ngu ngốc tới mức chạy trốn qua mái nhà, không phải không nghĩ tới mà là trốn không thoát. Cửa sổ trên mái nhà chỉ là để trang trí, bò lên mới biết bên trên đã bị bịt bằng ván gỗ, hồi bé cậu cùng Trần Lạc từng chơi trốn tìm nên biết rõ. Tuy rằng rất kì quái khi Chúc Mạc lại quen thuộc với căn nhà Trần gia tới vậy thế nhưng chưa chắc đã để ý, phỏng chừng hắn cũng không nắm rõ điều này. Vừa rồi trốn dưới thùng gỗ là một phen cậu đánh cược, Chúc Mạc vẫn đang ở ngoài, nên tận dụng thời cơ trốn khỏi Trần gia. Chúc Mạc không ngốc, chỉ là nghĩ tới việc Ân Quả có thể đào tẩu dưới mí mắt mình thì hơi khó thở. Chờ tới lúc anh ta bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra có gì đó không đúng. Trong thôn hiện tại đều là cùng một giuộc với Trần gia, không thể tin tưởng bất kì ai được. Hiện tại việc cần làm nhất chính là tới nhà trưởng thôn tìm mẹ Ân. Cái gì minh hôn, đều là gặp quỷ hết! Ai thích thì đi mà làm, dù sao cũng đừng đổ lên người cậu. Ân Quả không đi từ cửa lớn nhà họ Trần ra ngoài, cậu tính toán trèo qua cây lệch tán hậu viện. Bên dưới mặc váy làm cho Ân Quả leo cây vướng tay vướng chân, nhịn không được lột sạch hết ra. Bên dưới mặc váy nên thật vất vả Ân Quả mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Ân Quả mặt biến sắc. Kiến trúc Trần gia xây tường vây rất cao, ít nhất cũng phải 4m nên thật vất vả Ân Quả mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Ân Quả mặt biến sắc. Dưới chân tường là Chúc Mạc biếng nhác dựa vào, miệng ngậm điếu thuốc nhả khói. Màn sương mông lung làm khuôn mặt hắn trở nên hư hư ảo ảo, tạo ra cảm giác mơ hồ khó nói. Nhìn dáng vẻ Chúc Mạc giống như đã đợi ở đây được một lúc, dưới chân là hai đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy dở hồng hồng. Nghe thấy động tĩnh trên đỉnh đầu, Chúc Mạc ngẩng đầu cười như không cười nhìn cậu: “Anh còn tưởng em còn muốn chờ đợi mất thêm năm phút đồng hồ mới ra được tới đây.” Ân Quả mặt tái mét, chửi ầm lên: “Cút đi!” Cậu lúc này mới để ý, Chúc Mạc từ đầu tới đuôi luôn biết cậu đang ở chỗ nào, anh ta chỉ muốn xem cậu vô lực vẫy vùng trong bùn thôi, chờ tới lúc cậu bò được lên bờ thì lại một lần nữa đạp xuống không thương tiếc. Người đàn ông này vẫn luôn chơi đùa cậu! “Quả Quả, em chạy không thoát.” Chúc Mạc nhếch miệng ảm đạm cười, tựa như trào phúng nỗ lực giãy dụa của Ân Quả. “Hiện tại cả thôn đều là tai mắt Trần gia, coi như em có thể thoát khỏi Trần gia, nhưng em mơ tưởng mình có thể rời khỏi nơi này à?” Chúc Mạc tàn nhẫn nói cho cậu sự thật: “Em đừng quên, mẹ em còn ở trong tay bọn họ.” Ân Quả sắc mặt trắng bệch: “Mấy người định làm gì mẹ tôi?” Đúng vậy, Trần gia xem như nắm được nhược điểm của Ân Quả. Chỉ cần bắt được mẹ cậu thì họ không lo chuyện cậu sẽ chạy trốn. “Xuống dưới đi đã.” Chúc Mạc nói. Ân Quả trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: “Không thể xuống.” Quá cao, Ân Quả nhìn ra trước mặt. Lúc đi lên không có cảm giác, nhìn xuống dưới liền muốn nôn nao như người say xe. “Em nhảy xuống đi, anh ở bên dưới đỡ em.” Chúc Mạc cười nói với Ân Quả. “Không cần.” Ân Quả lạnh lùng trả lời, Chúc Mạc chau mày híp đôi mắt hẹp dài lại. Ân Quả quay lại đường cũ, trèo lên thì dễ xuống thì khó, lăn lộn nửa ngày mới đem chân chạm được xuống mặt đất. Ân Quả khó thở, phẫn nỗ chĩa ngón giữa với người phía bên kia vách tường. Bả vai đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy, ngón giữa Ân Quả vẫn ở giữa không trung, cơ thể cứng đờ. Hô hấp lạnh lẽo phun bên tai, Ân Quả dựng hết tóc gáy. “Được rồi, nghịch ngợm thế là đủ rồi, giờ thì ngoan ngoãn ngủ một giấc nào.” Đây là câu nói cuối cùng Ân Quả nghe thấy trước khi hôn mê.Ân Quả mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên, không phải khúc nhạc vui mừng gì, ngược lại mang theo sự âm trầm, cẩn thận cùng khủng bố. Thứ âm nhạc này giống nhạc điếu ở đám ma trong thôn thường tấu, lòng Ân Quả nhảy lên từng đợt, sống lưng lạnh cóng. Cậu giãy dụa muốn tỉnh lại nhưng mí mắt như bị đá tảng kéo xuống, không thể giương lên nổi. Ân Quả trong lòng thanh tỉnh, chính là vô lực cho dù nỗ lực thế nào cũng không thể mở mắt. Cậu nghĩ mình vẫn đang nằm trong cỗ quan tài kia. Bên tai có tiếng nói chuyện, chỉ loáng toáng nghe thấy chữ “Được rồi”, “Hoàn thành” rồi “Rời đi”. Tiếng bước chân ngày càng xa, thật nhanh không khí náo nhiệt lại trở nên an tĩnh, thẳng đến khi một tia âm thanh cũng im bặt không nghe thấy. Không quá một giây, Ân Quả bỗng trở nên hoảng loạn. Không gian lớn như vậy mà chỉ có một mình cậu, chỉ có hơi thở cùng tiếng tim đập thình thịch của cậu. Cũng không biết qua bao lâu, Ân Quả vốn khẩn trương nhịn không được mệt mỏi lại chìm vào giấc ngủ, lúc này đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống. Không chỉ lạnh, mà còn ướt át. Có người khẽ vuốt má Ân Quả, cẩn thận từng tí như mang theo si mê, tưởng niệm từ lâu. Ân Quả khẩn trương, là ai?! Bên tai là tiếng than thở. Chỉ sợ hiện tại cậu nhìn không thấy, nhưng Ân Quả cũng có thể cảm nhận được dục niệm trần trụi, hơi thở nóng rực phả trên cổ. Hơi thở lạnh băng kia dần đi xuống xương quai xanh cậu, xuyên qua hỉ phục mỏng manh chui vào làn da bóng loáng trên ngực. Ân Quả không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, giãy dụa muốn tỉnh lại. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cậu cùng một đôi con ngươi sâu thăm thẳm như muốn cắt nuốt hết mọi sinh mệnh đối diện. Đây là… Ân Quả khiếp sợ trừng lớn mắt: “Anh là… Trần Lạc?” Trần Lạc đè lên người Ân Quả, đáy mắt ánh lên ý cười: “Đã lâu không gặp, Quả Quả.” Anh vươn ngón tay ướt át xoa xoa gò má Ân Quả, xúc cảm ấm áp mềm mại truyền qua đầu ngón tay tới toàn thân, Trần Lạc không khỏi híp đôi mắt đen lại. Thời điểm cậu gọi tên, thanh âm anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, âm cuối mỏng manh dán lên không khỏi làm người tê dại. Tuy rằng có thể nói chuyện nhưng cơ thể Ân Quả vẫn chịu sự giam cầm. Cậu vẫn nằm trong cỗ quan tài tinh xảo kia, không thể nhúc nhích. Trần Lạc dứt khoát hiện nguyên hình, người đàn ông này đẹp tới khó tin. Trên người anh mặc hỉ phục cùng cặp với Ân Quả, nhưng là hỉ phục dành cho chú rể. Tóc anh đen nhánh dài tới eo, nhu thuận giống tơ lụa dùng một cây trâm đỏ búi lên. Mặt mày góc cạnh, phía dưới mắt phải có nốt ruồi lệ đen nhánh, môi mỏng như thoa một lớp phấn giống nhau tinh tế đến mê người, cả khuôn mặt hợp lại toát lên vẻ tinh xảo. Nếu xem nhẹ chuyện anh ta là quỷ, dung mạo này đi lại bên ngoài có bao nhiêu thu hút. Quan tài rất lớn, nằm hai người vẫn dư không gian. Không biết người chế tác nghĩ gì, cỗ quan tài này giống như một chiếc giường nhỏ. Lúc nhận ra, Ân Quả trong lòng nhảy dựng lên. “Anh muốn gì?” Ân Quả thẳng tắp nằm dưới thân Trần Lạc giống như con cá chết, đáy mắt dấy lên sợ hãi. Không phải vì Trần Lạc là lệ quỷ mà là khi nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo, trong lòng Ân Quả không khỏi hoảng loạn thành một nùi. Nguyệt hắc phong cao, cô nam quả nam ở chung một chỗ, huống hồ còn là một nam quỷ đã mơ ước cậu từ lâu, kế tiếp phát sinh chuyện gì thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng ra… “Quả Quả sợ hãi à?” Người đàn ông thấp giọng dò hỏi, vỗ vỗ thân dưới, khóe môi ái muội cọ xát bên tai Ân Quả. Ân Quả khẩn trương nuốt nước miếng: “Trần Lạc, anh mau bình tĩnh một chút, tuy rằng lúc ấy là em hại chết anh, nếu anh muốn trả thù em cũng không có ý kiến đâu, nhưng không phải theo cách này. Anh phải hiểu, hai chúng ta đều là nam.” “Ha ha.” Trần Lạc cười nhẹ, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm vành tai phiếm hồng của cậu. Giống như bị một con rắn trơn trượt hôn, Ân Quả hít một hơi. “Quả Quả, chính em là người trêu chọc tới anh trước…” Trần Lạc luồn tay vào tóc Ân Quả, nâng đầu cậu lên. Đáy mắt anh ngưng tụ cuồng phong đen sì: “Cướp đi trái tim anh rồi còn muốn lo cho mình mình thôi à?” Nói xong, anh hung hăng hôn lên môi người bên dưới.Đầu lưỡi tham lam xâm nhập khoang miệng, bắt đầu xâm chiếm không buông tha góc nhỏ nhất. Khí tức bá đạo làm người hít thở không thông, đầu lưỡi hai người truy đuổi phát ra âm thanh dâm mỹ. Tay Trần Lạc không rảnh rỗi bắt đầu vuốt ve trên ngực Ân Quả, bàn tay lạnh lẽo như khối băng kích thích làm cậu run rẩy. Ân Quả ở dưới thân Trần Lạc giãy dụa nhưng không gian trong quan tài có hạn, cậu không thi triển được gì ngược lại còn bị Trần Lạc áp chế gắt gao. Trần Lạc hôn đủ, hơi hơi ngẩng đầu. Môi lưỡi tách ra để lại sợi chỉ bạc ám muội. Ân Quả mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Mau buông em ra!” “Hư…” Trần Lạc vươn ngón tay thon dài xoa đôi môi sưng lên vì nụ hôn đầy kích thích của Ân Quả, ở bên tai cậu thì thầm: “Ân Quả, ngoan nào.” Đôi mắt anh là một màu đen đặc sệt giống như giếng sâu không đáy, ngưng tụ dục niệm khủng bố. Ân Quả xiêm y hỗn loạn, áo bên trên vì giãy dụa mà lộ ra một mảng da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo. Trần Lạc ánh mắt nóng bỏng, hầu kết lên xuống vài cái, rốt cuộc cũng không nhịn nổi. Anh cúi đầu, si mê hạ nụ hôn mềm nhẹ. Anh mút xuống để lại trên cơ thể người dưới thân vệt đỏ ái muội. Ân Quả mắng: “Trần Lạc, anh cmn mau buông em ra… Ưm!” Cậu còn chưa mắng xong, trên vai bỗng nhói đau. Ân Quả kêu một tiếng, liếc mắt liền thấy Trần Lạc ác độc cắn một phát trên vai cậu. Máu tươi tuôn ra tựa đóa bỉ ngạn khai nở trên vai, mê hoặc lòng người. Khóe môi Trần Lạc vẫn dính máu tươi của cậu, vươn đầu lưỡi liếm đi. Ánh mắt anh trở nên âm trầm, đáy mắt dâng lên vệt đỏ đáng sợ. Ân Quả cảm thấy sự lạnh lẽo ác ý, Trần Lạc hiện tại như con rắn độc phun phì phì, ngủ đông trong bóng đêm mơ ước con mồi từ lâu, thời cơ nay đã tới một miếng nuốt sạch. Tay chân bị Trần Lạc khóa chặt, Ân Quả giãy dụa không được liền âm thầm cắn răng, đánh chủ ý lên trán anh. Thật… cứng! Ân Quả cụng lên đầu Trần Lạc, người phía trên không đau mà chính cậu lại bị đau. Trần Lạc thấp giọng cười, mang theo sủng nịnh cùng nguy hiểm nhẹ nhẹ. Anh thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ của Ân Quả, đôi tay ái muội xuyên qua lớp quần áo vuốt ve da thịt. Âm thanh anh nghẹn ngào kì cục: “Quả Quả, em thật là… Quá không ngoan.” Ân Quả cảm thấy một cỗ lạnh lẽo sởn tóc gáy, lại đột nhiên cảm thấy thân dưới mình bị sự lạnh lẽo này bao quanh, cả người cứng đờ nhịn không nổi kêu một tiếng. “Anh cút ngay!” Mặt cậu nổi một đám nhàn nhạt ửng hồng, mắng lên. Trần Lạc dứt khoát duy trì tư thế này, đôi tay bắt đầu gia tốc. Ân Quả bị từng đợt khoái cảm quét qua, cảm thấy hổ thẹn vì cùng một người đàn ông… Không, là cùng một nam quỷ “chơi” tới nổi lên phản ứng! Vì che dấu sự xấu hổ, cậu chỉ có thể mắng to để phát tiết cảm xúc trong lòng. Hô ấp cậu dồn dập, mặt ửng đỏ, khóe mắt cũng hồng hồng, như đóa mân côi bung nở mê người trong sương sớm. “Quả Quả…” Trần Lạc đáy mắt đầy si mê, bên tai cậu thấp giọng nỉ non. Ân Quả ánh mắt có chút mê ly, không biết vì sao đầu óc như bị say xe, toàn thân vô lực có cảm giác như sắp muốn ngủ. Cậu cảm thấy không ổn, trong lòng khẳng định đây là Trần Lạc giở trò. “Thả lỏng đi, Quả Quả…” Trong đại đường, trên án là bát nhang hương khói tứ tán, mông lung như có sự sống quanh quẩn bên hai người quấn lấy nhau trên cỗ quan tài, tạo cảm giác mịt mù cùng ám muội vô cùng. Ân Quả vẻ mặt thống khổ, người bên trên mang tới cho cậu khoái cảm vô hạn, một bên là loại tâm linh bất khả kháng cự. Có thanh âm mê hoặc cậu thỏa hiệp! Đáy lòng tiến hành giao chiến. Trần Lạc cảm thấy thời gian chín muồi không sai biệt lắm, một tay xoa vạt áo, cái này phải cởi xuống. Chợt đôi mắt hẹp dài của anh nhíu lại. “Phanh” một tiếng, cửa lớn Trần gia bị người đạp mở toang. (Khổ thân anh tôi, thịt Trái cây thơm ơi là thơm đến miệng rồi đíu được ăn =)))Không thấy thanh âm phía trước, sau đó là giọng nói cao vút của mập mạp: “Trái cây, ông nội béo đến tiếp viện cho chú mày tới rồi!” Ân Quả lần đầu tiên thấy thanh âm mập mạp thân thương tới vậy, hơi thanh tỉnh giãy dụa trong ngực Trần Lạc. Trần Lạc ánh mắt xẹt qua tia hung ác: “Không biết tự lượng sức mình.” Anh nói, ngón tay lạnh lẽo mơn trớn gò má Ân Quả, ở trên môi lưu lại nụ hôn phớt nhè nhẹ: “Quả Quả, đợi anh quay lại, anh thu thập xong mấy con chuột liền lập tức quay lại với em.” Không, tốt nhất là anh đừng quay lại… Ân Quả hận không thể mơ ước Trần Lạc cả đời này đừng quay lại, tốt nhất anh ấy nên quay về nơi mình cần về! Trên người đột nhiên nhẹ bẫng, Trần Lạc đưa Ân Quả nằm vào quan tài, anh phất tay một cái quan tài khép kín, bên trong một mảnh tối thui. Ân Quả thầm mắng một tiếng, vươn đôi tay vô lực đẩy đẩy, quan tài không chút xê dịch. Bên tai có thanh âm đánh nhau truyền tới, càng lúc càng xa, giống như đã tới ngoài cửa. Thanh âm ngày càng xa, chung quanh lại im bặt một mảnh. Ước chừng qua ba phút, Ân Quả đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Cậu lập tức khẩn trương, đoán rằng Trần Lạc đã quay lại. Quan tài run rẩy, nắp bị người đẩy ra. Một đôi tay lớn đem cậu nâng dậy. “Này! Trái cây… Trái cây!” Mập mạp có chút nôn nóng vỗ mặt Ân Quả. Ân Quả kêu một tiếng, thông báo mình còn sống. Mập mạp lấy bình sứ nhỏ từ trong ba lô, gỡ xuống nút gỗ đưa lên mũi Ân Quả. Một mùi tanh hôi xộc vào lỗ mũi, Ân Quả nháy mắt đầu óc thanh tỉnh. Cậu xanh mặt, đẩy mập mạp sang một bên chống lên cạnh quan tài nôn khan. “Hiện tại khá hơn nhiều rồi nhỉ.” Mập mạp cười hì hì. Ân Quả bị mùi hương ghê tởm đến cực điểm kia hun đến muốn phun sạch ra, khó chịu ho mấy cái: “Cái gì thế?” Mập mạp thấy Ân Quả không sao, dùng nút gỗ bịt bình sứ nhét lại vào ba lô: “Là Mộc Dương đưa cho, không biết là cái gì.” “Thối vl.” Ân Quả mặt mày ghét bỏ. Mập mạp mắt trợn trắng: “Thôi đi, thời điểm này có thể cứu lấy chú em là ban ơn lắm rồi.” Ân Quả không thấy gầy gò liền hỏi: “Thằng gầy đâu?” Mập mạp mặt mũi sáng lên: “Thằng gầy đi cứu cô Ân rồi.” “Mẹ!” Ân Quả thần sắc cả kinh, vội vàng bò ra từ quan tài: “Không được, chúng ta phải đi tìm nó.” Trong thôn hiện tại đều là cùng một giuộc với Trần gia, tuy rằng thằng gầy nhanh trí nhưng không thể đảm bảo nó không gặp chuyện gì. Cổ áo Ân Quả bị xé một lỗ lớn, hiện lỏng lẻo trên người, lộ ra nửa bờ vai. Mập mạp đánh giá trang phục quỷ dị của Ân Quả, không có ý tốt cười cợt: “Trái cây à, thứ trang phục này hợp với chú em đấy, mang vẻ đẹp khác người.” Ân Quả trừng mắt liếc một cái.