Ân Quả tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong không gian chật chội, tay chân bị dây đỏ trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính không thể phát ra thanh âm. Hoàn cảnh xung quanh có chút tối tăm, nhưng phía trên xà nhà có tia sáng lọt vào đủ để cho cậu quan sát. Ân Quả cúi đầu liền thấy mình bị thay một thân hỉ phục đỏ thẫm như máu, còn là đồ của tân nương. Phắc! Ân Quả đáy lòng mắng một tiếng. Xem cái tư thế này, chính là muốn dâng cậu lên thành quỷ tân nương cho Trần Lạc. Ân Quả ý đồ muốn cởi dây trói thoát ra ngoài nhưng khuỷu tay dùng lực quá lớn đụng phải ván gỗ bên cạnh, tức khắc truyền tới cảm giác đau nhói. Đây là… Ân Quả đảo mắt đánh giá không gian nơi này, phát hiện mình đang nằm trong một cỗ quan tài chế tác thủ công tinh xảo. Quan tài không bị niêm phong, cậu ngồi dậy. Cửa phòng đối diện mở ra, một người tiến vào mang theo cái khay. “Cậu tỉnh rồi.” Người nọ đi tới, trên tay chính là bữa tối của Ân Quả. Ân Quả cảm thấy người này rất quen mắt. Người đàn ông tóc đen, diện mạo thiên hướng âm nhu, đôi mắt đen nhánh mang thần sắc phức tạp, bên dưới mắt phải có vết sẹo nhàn nhạt khó thấy. Hắn xé băng keo trên mặt Ân Quả xuống: “Ăn cơm đi.” Ân Quả vội hỏi: “Mẹ tôi đâu?” “Bà ấy không sao.” Người nọ nhàn nhạt trả lời. Ân Quả trong lòng nhẹ nhàng thở phào, nhìn có chút chần chừ: “Anh là… Chúc Mạc?” Chúc Mạc nặng nề nhìn cậu, không nói gì. Ân Quả trong lòng khẳng định, vết thương dưới mắt Chúc Mạc là do cậu chơi đùa gây ra. “Vì sao anh lại ở đây?” Thanh âm Ân Quả có chút nghẹn ngào, sau khi cậu được mẹ đưa lên thành thị sinh sống liền cắt đứt liên hệ với bạn bè trong thôn. Chúc Mạc biết chuyện giữa cậu và Ân Quả, rốt cuộc anh ta sắm vai trò gì ở nơi này? Chúc Mạc nói: “Trái cây, đáng ra cậu không nên quay về.” Ân Quả trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Mẹ tôi giờ đang ở đâu?” “Bà ấy vẫn rất an toàn, đang ở nhà trưởng thôn.” Chúc Mạc rũ mắt: “Cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi.” Ân Quả kinh ngạc, một ngày một đêm?! Vậy hôm nay không phải tết Trung nguyên à? “Các người muốn làm cái gì?” Chúc Mạc biểu tình khó lường: “Trái cây, tôi cũng không muốn làm vậy đâu.” “Không muốn làm như vậy?” Ân Quả quái khí cười: “Vậy giờ anh đang làm cái gì?” “Anh biết Trần gia làm gì với tôi nhỉ? Vì sao lại thông đồng với bọn họ…” “Cái thứ kia… Nó giết chết cha tôi.” Chúc Mạc đánh gãy lời cậu, ngữ khí đầy thống hận cùng bi thương, đột nhiên kích động lên: “Cha của tôi vô tội như vậy, liền bị nó hại chết!” Ân Quả khóe miệng mím một chút, sắc mặt khó coi: “Cho nên? Anh cho rằng đem tôi đến trước mặt Trần Lạc có thể giải quyết vấn đề à?” Chúc Mạc cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, em đúng là ngày càng ấu trĩ.”Một làn gió lạnh thổi vào, Chúc Mạc thân thể co lại, đột nhiên gục xuống. Hắn liếc nhìn Ân Quả, đáy mắt ngưng tụ một đám sương đen quỷ dị. Cảm giác này ngày càng mơ hồ. “Ăn cơm à?” Hắn hỏi. Ân Quả im lặng, không biết đang nghĩ gì. “Không ăn cơm, anh sợ tối hôm nay em sẽ không chịu nổi.” “Ý anh là sao?” Ân Quả sắc mặt tối sầm. “Suỵt.” Chúc Mạc dựng ngón tay trỏ ý bảo cậu yên lặng. Khí thế đột nhiên thay đổi, áp bách thân thể Ân Quả chấn động: “Nghe lời, ăn bữa tối đi.” “Anh…” Ân Quả đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lạnh. Tóm lại vẫn nên ăn cơm, muốn chạy trốn thì phải có sức lực. “Trước tiên giúp tôi cởi bỏ dây thừng đã.” Ân Quả đem tay nâng lên trước mặt hắn. Đôi mắt hẹp dài của Chúc Mặc híp lại: “Anh giúp em ăn.” Ân Quả trừng mắt liếc hắn rồi mắng: “Anh cút đi, ông đây muốn tự ăn!” Chúc Mạc rốt cuộc không cưỡng bách cậu, cởi bỏ dây trói màu đỏ trên tay nhưng không cởi dây trên đùi, như sợ cậu bỏ trốn. Ân Quả vặn vẹo suy nghĩ vài thủ đoạn, trong lòng suy xét làm thế nào để lung lạc Chúc Mạc. Chúc Mạc như biết cậu định đánh chủ ý gì, không thúc giục mà chỉ an tĩnh nhìn cậu, đáy mắt phiếm lên sự quỷ quyệt. “Tôi muốn đi vệ sinh.” Ân Quả sắc mặt chần chờ, liếc nhìn Chúc Mạc. Chúc Mạc không từ chối, anh ta rời đi, tới phía sau bình phong lấy ra một cái bình gốm, nhìn Ân Quả vẻ mặt khó đỡ nói: “Đi đi.” Ân Quả xanh cả mặt. Cậu một là không làm gì, hai là sẽ làm tới cùng, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi nặng.” Chúc Mạc ném cho cậu ánh mắt, đại ý đúng là đồ khó chiều. “Anh cởi bỏ dây thừng, nhưng nhớ kỹ, đừng đánh chủ ý nào khác.” Chúc Mạc cười như không cười nhìn cậu. Ân Quả có lệ nhìn hắn gật đầu. Trên người Ân Quả mặc trang phục thời Dân quốc, đuôi ống tay áo và chân váy thêu tơ vàng, một thân đỏ tươi bên dưới chân giày thêu cũng là màu đỏ. Tuy nói đây là hỉ phục tân nương nhưng mặc trên người Ân Quả lại lộ ra dáng người gầy nhưng săn chắc, khoe đường cong hoàn mỹ vùng eo. Kỳ thực diện mạo Ân Quả có chút thanh tú, dùng thành ngữ miêu tả thì là nam sinh nữ tướng. Khi còn nhỏ lớn lên giống bé gái mà bị không ít người trong thôn cười nhạo, nhưng Ân Quả là người có thù tất báo nên những đứa trẻ từng cười nhạo cậu đều bị giáo huấn qua một lần. Mẹ Ân Quả không thiếu lần vì cậu đi đánh nhau mà đau lòng. Nhưng cậu nhớ rõ, lúc ấy Chúc Mạc là người bạn tốt nhất, một khi nghe thấy lời trêu chọc đều đứng ra nói phản bác cho cậu. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy lại gặp nhau dưới hoàn cảnh này… “Trong hậu viện có toilet, anh đưa em đi.” Ân Quả lúc này mới có cơ hội đánh giá tổng thể nơi này. Phòng ốc cổ kính, gia cụ gỗ đỏ đầy đủ, phía trước là cỗ quan tài cậu hôn mê nằm trong dùng gỗ đàn hương chế tác cẩn thận, toát ra mùi hương nhạt nhạt. Quan tài bày biện ở sảnh giữa nhìn giống từ đường, phía trên án bày một cái lư hương, bên trên là vài nén hương đã đốt cháy. Ân Quả với nơi này vừa quen thuộc vừa xa lại, nơi này là… Nhà cũ của họ Trần. Ân Quả vào toilet ngó một vòng, cửa sổ đã bị niêm phong đóng kín. Gian toilet này có một cửa sổ trên mái nhưng khoảng cách hơi cao, rất khó leo lên trừ khi có gì kê bên dưới. Trong góc đặt một cái thùng gỗ, nửa người cao lớn, Ân Quả biết Chúc Mạc đang theo dõi nhất cử nhất động bên ngoài. Thùng gỗ hơi nặng, nhưng không phải Ân Quả không đẩy ra được. Chúc Mạc sắc mặt âm trầm, đợi nửa ngày trong toilet không có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy không đúng. Chờ tới lúc hắn tông cửa đi vào liền thấy trên mặt đất có một thùng gỗ lộn ngược, cửa sổ trên mái nhà bị người mở ra. Chúc Mạc đáy mắt hiện lên một tia hung ác, nghiêng đầu cười cười.