Mịch ái truy hoan
Chương 14 : Chương 6.2
Thẳng đến, ba người cùng nhau đi ở đầu đường Paris trời đông giá rét, ở ngô đồng trụi lủi nước Pháp bước chậm, phía sau có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, cách hành văn khẩn cấp hô:“Đợi chút! Xin đợi một chút!”
Bọn họ kinh ngạc quay đầu.
Chỉ thấy bồi bàn vừa mới ngay cả áo khoác đều không kịp mặc, mạo hiểm gió lạnh, trên tay cầm quẹt thẻ đan vừa rồi, thở hổn hển truy ở phía sau bọn họ.
Lã Tân Mạn tiến lên hỏi. Cùng bồi bàn lầm nhầm nói một chuỗi dài, sau đó, mặt cô đỏ.
Chỉ thấy cô cúi đầu sửa chữa quẹt thẻ đan, lại cùng bồi bàn đuổi theo ra đến xin lỗi lại nói cảm ơn, hôn hai má lão tiên sinh một chút, thế này mới kết thúc.
“Sao lại thế này?” Hoàng Giai Cần đang hỏi.
“Không có gì, ký séc có chút vấn đề, đã không có việc gì.” Lã Tân Mạn thật có lỗi nói.
Hết thảy bình tĩnh hào phóng tất cả đều hỏng mất, cô nhìn như tự nhiên lại ở khi ký séc không yên lòng, ký sai lầm kim ngạch rồi; Sai một số lẻ, một trăm đồng Euro ký thành một ngàn đồng Euro. Cũng may là bồi bàn mắt sắc, lập tức đuổi theo ra đến sửa chữa, bằng không –
Như thế nào có thể nói ra miệng? Thừa nhận cô sau khi Chúc Bỉnh Quân đột nhiên hiện thân, tâm thần không yên? Thừa nhận chính mình lại trở lại nhiều năm trước, bị một ánh mắt, một cái mỉm cười cấp điện đến?
Không phải sự tình này. Cô không phải chính mình năm đó.
“Buổi chiều có rảnh không?” Chúc Bỉnh Quân cúi đầu nhìn cô, ôn hòa hỏi:“Có thể theo giúp nhóm anh đi một chút hay không? Không nghĩ tới phong thuỷ thay phiên chuyển dời, cư nhiên là em muốn dẫn bọn anh du Paris.”
Hai người đều muốn nổi lên nội dung nói giỡn khi hẹn hò trước kia. Lúc ấy, anh đáp ứng muốn dẫn người chưa bao giờ rời khỏi nhà như cô đến các nơi trên thế giới đi chơi –
Cô lại là trong nháy mắt tránh thần. Bất quá, rất nhanh khôi phục bình thường, cô thật có lỗi cười nói:“Nếu có thể, em thật sự thực nguyện ý, bất quá buổi chiều em còn phải làm việc, phải trước khi mặt trời xuống núi chụp xong. Thật không có ý tứ, lần sau có cơ hội, em nhất định làm hướng dẫn viên du lịch, được không?”
Chúc Bỉnh Quân cũng không có nhiều lời, đôi mắt loe lóe,“Một lời đã định.”
Sau khi đưa bọn họ đến trạm xe điện ngầm, tiêu sái vẫy tay, nói lời từ biệt.
Cô biểu hiện rất khá, thực ổn. Lã Tân Mạn một mình quay đầu, đi ở trên đá phiến gập ghềnh, một mặt ở trong lòng khen ngợi khẳng định chính mình.
Coi như anh ta là một lão bằng hữu đi, dù sao –
“Khi em một mình đi đường đều nhanh như vậy sao?” Tiếng nói làm tim cô đập nhanh hơn lại đột nhiên vang lên, lần này, hung hăng dọa cô nhảy dựng!
“Anh, anh……”
“Lão bằng hữu” của cô căn bản không có lên xe, sau khi cùng Hoàng Giai Cần chia ra, liền lập tức quay đầu đi theo cô. Dọc theo đường đi nhìn cô dương khuôn mặt nhỏ nhắn, bước chân kiên nghị thẳng tắp về phía trước, hoàn toàn không có chú ý tới anh phía sau.
Mà giờ phút này, anh lại lần nữa đứng trước mặt cô, vẫn như cũ là phải ngửa đầu mới nhìn đến ánh mắt anh. Quần áo to màu đen hàng len dạ được anh khoác vào, vô cùng phiêu dật tiêu sái. Khuôn mặt anh tuấn của anh thay đổi cũng không nhiều, liền ngay cả ánh mắt khi nhìn cô, cơ hồ đều cùng trước kia giống nhau……
Giống nhau trở lại từ trước, bọn họ ở hộp đêm Đài Bắc gặp nhau, bốn phía có ngọn đèn quỷ dị, có cả trai lẫn gái, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ……
“Em đã trưởng thành.” Anh đơn giản nói. Nâng tay lên, nhẹ nhàng giúp cô đem sợi tóc tung bay thuận đến sau tai. Động tác như vậy tự nhiên, giống như anh đã nghĩ đã làm trăm ngàn lần.
Cô nháy mắt mấy cái, cố gắng đem thần trí quay trở về,“Anh đã quên cái gì sao? Hay không biết như thế nào đón xe điện ngầm về khách sạn? Có cần em giúp hay không ?”
Bàn tay to của anh nhẹ nhàng chạm vào hai má lành lạnh của cô. Lòng bàn tay rất ấm áp, nơi bị đụng chạm đều đi theo nóng lên.
“Cần.” Anh đơn giản nói,“Em có thể giúp anh xác định một sự kiện.”
“Chuyện gì?”
“Giúp anh xác nhận, món điểm tâm ngọt của Paris có phải chính gốc nhất, ăn ngon nhất hay không.”
Anh dừng ở cô, sau đó, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô.
Cô không thể tin được hết thảy này.
Chiều hôm đó Chúc Bỉnh Quân cùng cô ở đường lớn Hương Tạ bước chậm. Im lặng nhìn cô lấy cảnh chụp ảnh, cùng người qua đường nói chuyện phiếm, đùa tiểu hài tử đáng yêu. Vận dụng tươi cười ngọt ngào của cô cùng ngữ điệu hơi làm nũng, thành công làm cho từng người qua đường nhập kính đều có thể thả lỏng, ở trước màn ảnh biểu hiện ra thật tình sung sướng.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, đèn đã lên rực rỡ, Chúc Bỉnh Quân đề nghị cùng nhau ăn cơm. Giữa trưa để cô mời khách — cho dù chính là món điểm tâm ngọt cùng cà phê — cũng nên để anh mời lại.
“Chẳng lẽ em nghĩ vẫn thiếu, để anh tìm cơ hội khác mời lại em?” Anh ngữ mang trêu chọc,“Lần sau gặp mặt, nói không chừng là năm năm sau, ở một địa cầu khác.”
“Nhưng là, anh không cần trở về tham gia tiệc tối bế mạc sao?” Lã Tân Mạn còn tại giãy dụa. Cô cũng muốn cùng anh đi ăn cơm, muốn hỏi một chút anh vài năm nay được không, tựa như lão bằng hữu giống nhau –
Nhưng là, đáy lòng có cái giọng nho nhỏ đang nói, giống như, giống như không chỉ như vậy……
Anh lắc đầu,“Anh đã không ở dạy học bệnh viện, không có áp lực, tiệc bế mạc tối đi hay không kỳ thật ảnh hưởng không lớn.”
“Nếu như vậy, anh cần gì phải tham gia cuôc họp hằng năm này ?”
Chúc Bỉnh Quân không có trả lời. Cả một ngày nay, lời nói của anh đều rất ít.
Cuối cùng, thật sự không thể nhẫn tâm cự tuyệt, bọn họ cùng nhau ăn cơm chiều. Bởi vì Chúc Bỉnh Quân muốn mời khách, cho nên cô chọn một gian nho nhỏ, ở khu dân cư trong ngõ nhỏ, có một quán ăn, rượu hồng, ấm áp trên cái bàn nhỏ có khan bàn đỏ sậm.
Lã Tân Mạn là khách quen, đi vào, ông chủ tóc xám trắng, có cái bụng tròn tròn liền nhiệt tình tiếp đón. Nhìn đến Chúc Bỉnh Quân bên cạnh cô, lập tức nháy mắt ra hiệu, lộ ra “Tôi hiểu biết” biểu tình buồn cười, làm Lã Tân Mạn không biết nên khóc hay cười.
“Không phải như chú tưởng.” Cô nói với ông chủ.
“Phải, phải.” Ông chủ vẫn như cũ cười đến siêu vui vẻ, hiển nhiên không có nghe đi vào.
Ăn xong đồ ăn, Lã Tân Mạn còn cố ý không cần chút rượu, khi đồ ăn cùng đôn thịt bò nóng hầm hập cùng nhau đưa lên đến, là một bình rượu hồng.
“Ông chủ chiêu đãi.” Ông chủ bụng phệ tự mình mang đồ ăn, siêu thân thiện.
Đang ăn cơm, hai người lại đều dị thường trầm mặc, nhưng trong không khí ấm áp ẩm ướt, có loại kỳ dị ái muội luôn luôn tại nổi lên, cảm giác giống như say, chậm rãi chìm vào dạ dày, sau đó chậm rãi tuần hoàn đến toàn thân –
Anh vì sao không nói lời nào? Vì sao vẫn nhìn cô, chẳng lẽ không nghe ai nói đôi mắt anh sẽ làm người ta thực khẩn trương sao?
Thưc ăn bình thường rõ ràng thực yêu thích, nhưng lần này lại thực không biết vị, cô ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không dám kêu, qua loa chấm dứt — cô đã muốn buộc chặt đến cực hạn, thầm nghĩ chạy nhanh đào tẩu!
Vừa ra cửa quán ăn –
“A.” Cô nhịn không được nhẹ giọng kinh hô.
Cư nhiên tuyết rơi. Dưới ngọn đèn hạ, những phiến bông tuyết như sợi bông tung bay. Thì ra cả một ngày âm trầm, đến buổi chiều càng ngày càng lạnh, đều là bởi vì ở nổi lên trận tuyết này.
Ở tha hương đã nhiều năm, cũng qua không ít địa phương có tuyết rơi, nhưng khi thấy được tuyết rơi, Lã Tân Mạn vẫn là nhịn không được tán thưởng.
Cho dù rất lạnh, cho dù sẽ lầy lội khó đi, nhưng cảnh tuyết luôn luôn có một loại lãng mạn khôn kể. Cô nhịn không được tay sờ đến bên cạnh người, theo bản năng tháo bao máy chụp ảnh, muốn lấy máy chụp ảnh ra chụp –
Tay cô lại bị cầm ấm áp.
“Ông chủ nói, em ở gần đây, bình thường cơm nước xong đều đi một mình, bảo anh hôm nay nhất định phải cùng em đi trở về.” Nhìn ánh mắt hoang mang của cô, Chúc Bỉnh Quân nở nụ cười,“Ông chủ biết nói tiếng Anh, anh nghe hiểu được.”
Cô vẫn là hoài nghi ông chủ sẽ nói cái này với Chúc Bỉnh Quân. Nói đi còn nói lại, ông chủ nhiệt tình sẽ nói những lời này với bạn nam lần đầu tiên đi cùng cô…… giống như cũng không phải làm người ta ngoài ý muốn như vậy.
Cô cũng không có hẹp hòi đem tay bỏ ra, chính là tùy ý anh nắm. Hai người chậm rãi ở trong tuyết mịn bước chậm, hướng mấy cái ngõ nhỏ ở ngoài nhà trọ đi tới.
Phải nói gì? Mọi người cách biệt lâu ngày gặp lại đều tán gẫu cái gì? Cô không dám nhắc tới anh trai cô, cũng không dám nhắc tới năm đó chính mình điên cuồng, như vậy, còn có cái gì có thể tán gẫu?
Vắt óc hết sức, mơ hồ nghe được anh cúi đầu đang nói:“…… Có thể chứ?”
“Anh nói cái gì?” Lã Tân Mạn như ở trong mộng mới tỉnh, tính phản xạ hỏi lại.
“Anh đang nói, em đã muốn thật sự lớn lên, thành thục. Mà anh, buổi tối ngày mai lên máy bay rời đi.” Dưới đèn đường, bông tuyết phiêu tán, anh dừng ở ánh mắt của cô,“Cho nên anh muốn hỏi, buổi tối cho anh ở lại, có thể chứ?”
Anh là đang nói, sau ngày mai, bọn họ sẽ không gặp lại.
Anh đang nói, năm đó vào không được thế giới người lớn, giờ phút này, cô đã đi vào.
Lúc này đây đổi thành là anh, ôn nhu thỉnh cầu, muốn thân thiết hơn.
Tâm, bình bịch bình bịch càng dùng sức đập, nhanh hơn.
Không muốn nói đến chuyện đã qua, cũng không có tương lai, nếu liền giờ khắc này, muốn cô hỏi lòng chính mình một chút –
“n.” Lòng là trả lời như thế này.
Cho nên cô kéo tay anh, hướng nhà trọ nhỏ đi đến. Tay cầm rất chặt, mãi cho đến hai người đến chỗ ở của cô, đến lầu, mở cửa đi vào, mới buông tay.
Sau đó, anh phủng trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu hôn, lại lần nữa in lại môi cô lạnh lẽo run run.
Anh hôn thong thả mà thân sĩ, như là ở nhấm nháp môi mềm mại của cô. Cô như là hiện lên trong trí nhớ hương bánh ngọt dâu tây ngọt ngào, đồ nướng nồng đậm, rượu hồng ôn thuần……
Hôn môi chấm dứt, anh nhìn cô, mắt bễ đều là ý cười, nhẹ giọng nói:“Em so với cái gì cũng đều ngọt.”
Cô biết đây là lời ngon tiếng ngọt, nhưng là, vẫn là nhịn không được giống tiểu nữ sinh đỏ mặt. Thời gian như là mở ra cho bọn họ một cái vui đùa, trong vài năm đều đã trôi qua này, cô lại nhớ tới năm đó, biến thành cái ngốc muội kia bị mê thất điên bát đảo, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh –
Phòng của nàng rất lạnh, máy sưởi trục trặc, độ ấm vẫn đi không hơn; Nhưng là, cô bị một cái ấm áp dày rộng ôm vây quanh, một chút cũng không lạnh.
Không có bật đèn, hai người đắm chìm trong bóng đêm cùng nhau cuộn mình ở trên sô pha, theo cửa sổ sát đất vọng đi ra ngoài, xa xa có thể thấy được chút đèn nổi lên, tháp sắt ở ban đêm cũng lóng lánh.
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, chính là trong ôm ấp lẫn nhau, gắn bó làm bạn.
Dáng người anh so với năm đó dày cường tráng, mà cô, cũng so với khi hai mươi mốt tuổi nở nang chút. Thắt lưng vẫn là tinh tế, làm cho đường cong lại yểu điệu linh lung, làm cho anh nhịn không được ôm sát cô, bàn tay to theo dưới áo lông tiến vào, xoa thắt lưng non mịn của cô –
“A…… Đừng như vậy.” Cô vẻ mặt đỏ bừng hết sức, lắc lắc thân mình tránh bàn tay anh.
“Sợ nhột như vậy?” Chúc Bỉnh Quân đương nhiên không chịu buông tha cô, tay linh hoạt tiếp tục công kích đùa, làm cho cô vừa muốn cười vừa muốn tránh, ở trong lòng anh không ngừng vặn vẹo giãy dụa……
Cuối cùng, áo lông của cô bị cởi, thân mình bị áp chế ở trên sô pha. Anh thân thể cứng rắn cơ bắp đều căng thẳng, nóng lên, gắt gao ngăn chận thân thể mềm mại bất an vặn vẹo.
Ánh mắt anh nhìn cô thay đổi, đôi mắt thật sâu, bao hàm nói không nên lời…… Không biết cái gì. Cô nghe thấy tim đập chính mình thật lớn thanh, bình bịch bình bịch.
Nam nữ thành thục khỏe mạnh, còn có thể thế nào? Cô cũng không phải cô gái ngây thơ không biết, tự nhiên biết tiếp theo hẳn là sẽ phát sinh chuyện gì. Huống chi, anh “tình huống” phi thường rõ ràng……
Nhưng là, có một việc, cô nhất định phải hỏi –
“Anh, anh có mang, chính là, kia, cái kia, bảo hộ không?”
Câu hỏi của cô hiển nhiên chấn anh, mắt phượng dài nhỏ chớp chớp, sau một lúc rất lâu mới nói:“Không có. Em bên này có sao?”
Lã Tân Mạn dùng sức lắc đầu.
Anh thở một hơi thật dài, cúi đầu hôn môi cô toàn bộ khuôn mặt hồng.
“Anh vốn không có dự tính…… sẽ đi đến bước này.” Nhưng anh thật sự nhịn không được, thật sự luyến tiếc chỉ một câu nói ngủ ngon rồi như vậy chia lìa. Hôn cô, anh cúi đầu đáp ứng:“Anh sẽ không làm đến cuối cùng, đừng sợ.”
“Được, nhưng là……”
“Hư.”
Anh là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Đêm hôm đó, bọn họ bên người chia sẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Mà cô, nghiêng ngả lảo đảo, ở dưới dịu dàng dẫn dắt của anh, đi vào thế giới tình dục.
Người lớn yêu đương, cùng năm đó cô trải qua, hoàn toàn không giống.
Truyện khác cùng thể loại
211 chương
10 chương
23 chương
19 chương
296 chương