Mị Hương

Chương 71 : Oán hận

“Lão tướng quân, cho ta mượn vài vị phó tướng trong phủ dùng chút được không?” La lão gia đi tới nịnh nọt, ôi, vì hôn sự của con trai,chuyện mặt mũi thể diện đành để qua một bên thôi! “Mượn làm gì?” Tạ Đoạt Thạch vừa nhìn La lão gia liền hiểu ra, cười nói: “Ông muốn cho người giả làm thích khách, để con trai nhà ông và Đức Hưng quận chúa nhảy xuống hồ sen chứ gì? Ta nói cái này không thành công đâu.” “Người khác được thì con trai ta sao lại không được chứ?” La lão gia biết phép thử này hơi hoang đường, nhưng nghĩ đến ngay cả đám Tiểu Đao hôn sự cũng có tin tức, La Hãn vẫn còn độc thân, ông rất sốt ruột. Tạ Đoạt Thạch lặng lẽ nói: “Thích khách thật và thích khách giả sao có thể so vớ nhau được? Với lại ông đừng quên, ông muốn giúp con trai ông bắt, là một vị quận chúa, chứ không phải con gái nhà dân thường. Ầm ĩ lên mà không có kết quả, chẳng khác gì kết thù với Tuyên vương phủ.” La lão gia nghĩ cũng phải, không khỏi uể oải thở dài: “Vậy phải làm thế nào?” “Ta có một cách khá được, có muốn nghe không?” Lão ngoan đồng Tạ Đoạt Thạch tính toán trong lòng, vẫy La lão gia đến gần, rỉ vào tai: “Con gái ấy mà, sợ nhất là sâu chuột. Lúc này trời còn sáng, cứ bắt một con chuột dọa người, rồi bắt mấy con sâu là dễ dàng…” La lão gia nghe xong, hai mắt sáng lên. Trước tiên phải dẫn Đức Hưng quận chúa và con trai ra riêng một chỗ, sau đó sai người quăng sâu vào trong cổ Đức Hưng quận chúa, cô nương nhà người ta cả kinh hoảng sợ, tất nhiên là muốn lấy sâu ra. Con trai nhà mình nếu trong lòng hữu ý, không cần nói sẽ đến giúp bắt sâu, mà không phải tị hiềm bỏ đi. Cô nương nhà người ta nếu có tâm, sẽ không chịu cảm giác sâu ngọ nguậy ghê tởm trong người mà để con trai nhà mình giúp đỡ. Cái này nhất lai nhị khứ (biểu thị làm trước một động tác nào đó, phần sau thường nói về kết quả của động tác đó), liền… “Kế hay, lão tướng quân không hổ là đọc nhiều binh thư, trong bụng có sách.” La lão gia khoa trương khen ngợi, lại nói: “Nếu thành công, bộ cờ Lương Ngọc nhà ta sẽ là của lão tướng quân.” “Lạ gì chứ?” Tạ Đoạt Thạch đáp: “Ta sắp có chắt bồng rồi, rãnh đâu mà chơi cờ.” “Không rãnh chơi cờ, vậy thì để dành sau này cho chắt ông chơi!” La lão gia không quen thuộc Diêu phủ, mọi chuyện còn phải nhờ Tạ Đoạt Thạch sắp xếp, mới dẫn được Đức Hưng quận chúa và con trai mình ở riêng một chỗ, bởi vậy cười nói thêm: “Không chỉ bộ cờ, ngay cả chuỗi phật châu Lão Linh Cốt, cũng là của lão tướng quân.” “Vậy ta đây phải miễn cưỡng nhận mới được.” Lúc này Tạ Đoạt Thạch mới nở nụ cười. Đang nói chuyện, bên ngòai có người tới báo: “Hai tiểu thư Tô phủ và tiểu thư Lý phủ tới.” Chính là ba người Linh Chi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng. Bởi vì Linh Chi và Tô Ngọc Thanh kết nghĩa tỷ muội, Tô phủ đón Tô Ngọc Thanh hồi phủ chờ gả, cũng tiện đường đón luôn Linh Chi, lại nói Linh Chi không có họ, nên sẽ theo họ Tô, sau này lấy Tô phủ làm nhà mẹ đẻ. Linh Chi tất nhiên là cảm kích vô cùng. Tạ Đoạt Thạch vốn nhờ Mạnh Uyển Cầm đón Linh Chi hồi phủ chờ gả, thấy Linh Chi muốn đến Tô phủ, đương nhiên là không cản nàng. Trong chốc lát, đám Linh Chi tiến vào, chúc thọ Tạ Đoạt Thạch: “Kính chúc lão tướng quân, chúc lão tướng quân thọ tỉ Nam Sơn, phúc như Đông Hải.” Tạ Đoạt Thạch cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, đứng lên cả đi! Các ngươi tới muộn, không kịp bữa tiệc, phải kêu người bày cho các ngươi một bàn tiệc khác!” Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bị Tạ Đoạt Thạch gõ đầu, đứng lên thưa: “Chúng ta đâu tới vì một bàn tiệc. Chúng ta tới vì muốn tự tay dâng lên lão tướng quân hạ lễ do chính chúng ta thêu.” “Tốt, các ngươi có lòng.” Tạ Đoạt Thạch trước đây sợ ba nha đầu này phá rối việc mừng của đám Tạ Đằng và Diêu Mật, bây giờ ba nha đầu này đã sắp xếp hôn sự, cũng yên tâm. Cố phu nhân thấy tỷ muội Linh Chi trễ vậy mà còn tới thì hừ hừ trong olòng, nhưng cũng sai bà tử dọn một bàn tiệc, mời các nàng dùng cơm. Nói sao thì, Trần Vĩ, Trần Minh và Tiểu Đao là kiện tướng đắc lực của phủ tướng quân, sau này Diêu Mật khó tránh được phải tiếp xúc với tỷ muội Linh Chi, đành phải lung lạc thôi. Tiểu Đao từ lúc Linh Chi tiến vào, trong lòng hơi rối loạn không yên, cứ liên tục nhìn lén. Bọn họ định hôn, Tô phủ liền đón Linh Chi về phủ ở, sau đó lại theo Tô Ngọc Thanh làm của hồi môn, không gặp được dù chỉ một lần. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy, tâm tất nhiên là ngứa ngáy, đang suy nghĩ làm sao để có cơ hội nói chuyện cùng Linh Chi. Thấy Tiểu Đao nhìn trộm Linh Chi, La lão gia trêu: “Tiểu Đao, cậu mà trừng thêm nữa, coi chừng rớt luôn con ngươi xuống đất đấy.” Vừa nói vừa cười ha hả: “Là của cậu, sẽ là của cậu, có bay cũng không thoát.” Mạnh Uyển Cầm thấy tỷ muội Linh Chi tới thì vô cùng ngạc nhiên, theo lý mà nói, đám này đang đợi gả, trước còn bị thua trên tay tỷ muội Diêu Mật, chắc sẽ không đến chúc thọ, nhưng lúc này lại tới, bụng dạ thật sự rộng rãi như vậy sao? Lại nói về mọi người đang đi trong vườn, ra ít mồ hôi, một số không kiên nhẫn nóng nảy, ồn ào đòi nghỉ chân một lát. Diêu Mật vội dẫn mọi người đến lương đình, sai a hoàn ngắt hoa tươi cho mọi người cài tóc mai, rồi cười cười mời ngồi. Sớm đã có quản gia nương sai người bưng trà quả tới, bày biện trong lương đình, trước là châm trà cho mấy phu nhân tiểu thư, sau đó cầm quạt quạt cho các nàng, hầu hạ thỏa đáng. Có hai vị phu nhân nhận ra quản gia nương này là người của Tuyên vương phủ, không khỏi cảm thấy kì lạ, cười hỏi: “Ta nếu không nhìn lầm, đây chẳng phải là ma ma của Tuyên vương phủ sao?” Diêu Mật cười đáp: “Đúng vậy, Tuyên vương phi là bỏ người mình ưng ý, để Trương ma ma sang đây phục dịch ta.” Đoan quận vương vốn muốn góp vui nhận Diêu Mật làm nghĩa muội, lai bị Diêu Mật uyển cự. Tuyên vương phi nghe vậy thì nói với Đoan quận vương: “Tính ra, ta và mẫu thân của Tạ Đằng là đường tỷ muội, mẫu thân Tạ Đằng qua đời, phủ tướng quân không có lấy một nữ quyến đắc lực, ngay cả chuyện cầu hôn cũng làm ẩu, không giống bình thường. Diêu Mật kia nếu đã cùng Tạ Đằng phu thê chi thực, tất nhiên là biểu tẩu của con, còn nhận nghĩa muội làm gì? Thay vào đó đưa một quản gia nương cho nàng dùng, sau này vào phủ tướng quân giúp nàng một tay, trông coi phủ tướng quân, cũng coi như một tâm của ta.” Đoan quận vương nghe Tuyên vương phi nói vậy, hiển nhiên lệnh người tặng quản gia nương sang Diêu phủ, vô cùng ghi nhớ lời của Tuyên vương phi. Diêu Mật đang rầu rĩ bên người không có quản gia nương đắc lực, nghe vậy đương nhiên là nhận lấy, đích thân đi tạ ơn Tuyên vương phi. Tuyên vương phi ốm yếu, xưa nay ít ra phủ, thấy Diêu Mật đến thì thịnh tình đối đãi, tránh không được chỉ dạy một phen. Diêu Mật tất nhiên thụ giáo. Mọi người nghe nói Tuyên vương phi tặng cánh tay đắc lực của mình, Trương ma ma cho Diêu Mật, nhất thời đều cảm giác không giống nhau. Xem ra, cho dù Diêu Mật không chính thức gả vào phủ tướng quân, ai dám không ủng hộ thân phận phu nhân tướng quân của nàng? Cố Mỹ Tuyết thấy Diêu Mật được nhiều người vây xung quanh, trong lòng cảm thấy bực bội, yên lặng đi ra phía sau lương đình, tự mình ngắm hoa, thấy bốn phái không có người, bỗng nổi hứng chơi đùa ngắt một cành hoa ngắt chọt chọt những con kiến bò trên mặt đất. Đang chọt thì nghe bụi hoa bên kia truyền tới tiếng người: “Bây giờ nàng ta đắc ý, lát nữa xem nàng ta có còn cười được nữa hay không?” “Nếu không phải nàng ta, ta đâu tới nỗi phải gả cho Trần Vĩ? Phải để nàng ta cũng mất mặt một lần mới được.” “Lần trước nàng ta sai bà tử chơi chúng ta, hại ta bị rách miệng, giờ miệng không sao, nhưng mối thù này ta chưa từng quên.” Cố Mỹ Tuyết nghe xong, biết là giọng của Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng thì lấy làm lạ, ba người này không phải ở nhà đợi gả à? Sao lại chạy tới đây? Chỉ nghe Linh Chi nói tiếp: “Nếu không phải nàng ta ghi rõ trong thiếp phải mang theo nữ quyến, tướng quân sao lại dẫn chúng ta theo? Nếu chúng ta không tới, vừa không bị thích khách ám sát, vừa không nhảy vào ao sen, để người ta hưởng lợi, không thể không gả cho chứ?” “Nếu không phải nàng ta sai bà tử hạ thuốc xổ hại chúng ta bị tiêu chảy, rồi hại chúng ta bị thương, chúng ta mắc gì phải hoảng sợ chạy đi tìm tướng quân, khiến bị rơi xuống nước?” Tô Ngọc Thanh nghiến răng kèn kẹt: “Thế nhưng nàng ta bây giờ nở mày nở mặt, còn chúng ta thì sao? Phải trác tro lên mặt chờ xuất giá.” Lý Phượng hung hăng nói: “Dựa vào cái gì chứ? Phạm Tinh kia có điểm gì trội hơn ta? Không phải chỉ dựa vào hiến thân mà hưởng phúc hay sao?” Linh Chi càng khó nén ý hận, hít một hơi bảo: “Các muội còn tốt hơn ta nhiều, gả cho người có danh tiếng. Không bằng lòng cái gì? Ta đây là nô tỳ không có dòng họ không nói, lại phải gả cho tên sai vặt cũng không có dòng họ. Tuy rằng lão tướng quân cho Tiểu Đao họ Tạ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nô tài phủ tướng quân mà thôi. Tuy đã cởi được cái thân nô tài, nhưng nô tài với nhau, đâu có thể thoáng cái là bỏ được?” “Bây giờ trong cung đã hạ chỉ, không phải là không còn ép buộc thành thân sao? Nếu chúng ta không phải rơi xuống nước, còn có cơ hội chọn lựa từ từ, đâu đến mức chật vật thế này?” “Một thù trả một thù, cho các nàng ta cảm nhận.” Cố Mỹ Tuyết càng nghe càng kinh hãi, ba người này hận tỷ muội Diêu Mật như vậy, mượn cớ chúc thọ tiến vào Diêu phủ, trốn trong vườn, không biết là muốn quấy ra cái chuyện gì đây? Đợi ba người Linh Chi nói xong, ra khỏi bụi hoa, Cố Mỹ Tuyết mới xoa chân chậm rãi đứng lên, khóe miệng nổi lên ý cười, làm ầm ĩ cũng tốt. Tạ Đoạt Thạch chuẩn bị tiệc thọ thần này, nhân thủ Diêu phủ không đủ, nên mang vài bà tử a hoàn từ phủ tướng quân sang dùng. Chưa kể Linh Chi vốn là a hoàn phủ tướng quân, cả Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng làm a hoàn ở phủ tướng quân nửa năm, vô cùng quen thuộc với đám a hoàn bà tử. Các nàng dạo trong vườn một lúc rồi trở ra phía trước, xuống trù phòng giúp một tay, ai cũng không thấy kì quái, chỉ cười nói: “Ây da, các ngươi giờ là người được cưng chiều, sao dám để các ngươi giúp đỡ?” Linh Chi giúp một bà tử rót trà, giành bưng ra nói: “Ma ma lại chê cười chúng ta.” Nói xong đi mất hút. Mạnh Uyển Cầm nghe Cố Mỹ Tuyết kể thì thất kinh, một lát sau nói mở miệng: “Các ả chẳng qua là muốn chơi Diêu Mật một vố, dù bị phát hiện, lão tướng quân cũng sẽ không làm gì các ả. Vả lại các ả là công thần quốc gia, bây giờ ngồi đợi gả, còn là gả cho phó tướng, chúng ta quan sát rồi tính tiếp.” Vừa nói vừa dặn Cố Mỹ Tuyết: “Các ả nếu nói một thù trả một thù, e rằng cũng là bỏ bã đậu vào trà, để tỷ muội Diêu Mật uống một chén. Con cẩn thẩn chút, đừng có uống trà trong tay các ả.” Cố Mỹ Tuyết khó hiểu hỏi: “Các ả không sợ đắc tội đám Diêu Mật, sau này không yên ổn sao?” Mạnh Uyển Cầm lắc đầu: “Các ả trước đây bị rơi vào tay người Đại Kim quốc, gian nan lắm mới trốn về được. Lần này bị bà tử đùa cợt, thiếu chút nữa bị thích khách giết, lại bị qua quýt định người, cũng là mệnh không tốt. Bây giờ trong lòng sinh oán, oán không ra khỏi miệng chỉ sợ không cách nào sống yên ổn. Nào mà nhớ được sau này?” Linh Chi bưng trà vào vườn, thấy một a đầu quen quen đi qua thì kéo lại bảo: “Đây là trà mới pha, nhờ ngươi bưng qua cho các vị phu nhân uống!” Nha đầu cười đáp: “Vừa mới bưng qua, bây giờ lại bưng nữa?” Linh Chi thản nhiên bảo: “Đây là trà giải nhiệt. Trù phòng đặc biệt chuẩn bị riêng cho ba vị phu nhân.” Hôm nay trời nóng, thật là muốn uống trà giải nhiệt. A đầu cười nhận khay trà bưng đi. “Mặc kể là các ngươi uống, hay là các ngươi cho các phu nhân khác uống, tóm lại, đều có trò hay để xem!” Linh Chi tự nhẩm một câu, nghểnh đầu xoay người tiến lại gần.