Mị Hương

Chương 6 : Ướt át

***Nam đồng âm với Nạm nên mình để Nam cho dễ nghe nhé :3 Giọng nói của Diêu Mật hơi run run, tay nàng ôm chặt ấm trà không dám buông. Người trước mặt chính là tướng quân giết địch vô số, nàng sao lại chỉ vì bị hắt nước trà lên mặt, trong cơn tức giận liền hắt lại hắn? Nàng còn chưa trở thành bà nội của người ta mà lại lấy suy nghĩ của bề trên đi dạy dỗ hắn, hắn sao có thể bỏ qua cho nàng đây? Tạ Đằng đưa tay lau sạch nước trà trên mặt, nhặt lá trà còn sót lại trên mũi của hắn, kẹp chặt vào tay bắn ra, lá trà theo tiếng gió bay về phía trước. Diêu Mật vừa noi xong, hai cánh môi đang khép lại, lại cảm giác được một vật gì đó bay lọt vào miệng của nàng, nàng bị dọa đến giật mình, vội vàng phun ra nhìn xem, thì ra là mẩu lá trà, bỗng dưng trước mắt liền tối sầm lại, trời đất đảo lộn, nàng còn chưa kịp ré lên thì phát hiện mình bị Tạ Đằng bụm miệng, đẩy ngã xuống thư án, ấm trà trong tay cũng bị Tạ Đằng đoạt đi. Tạ Đằng rất bực mình, trong cùng một buổi tối, hắn lại bị một tiểu quỷ mê đảo đến hai lần, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn đâu mặt với mũi? Diêu Mật hoảng sợ giãy giụa, lại thấy Tạ Đằng chậm rãi cúi đầu xuống, kề sát môi của nàng, không khỏi sửng sốt, hắn đang muốn làm gì? Làm nhục trưởng bối chính là tội lớn đấy! Hai chân Tạ Đằng đè chặt lên hai chân của Diêu Mật khiến nàng không thể cựa quậy, tay trái khẽ đảo một cái, bắt lấy cằm của nàng buộc nàng phải hé miệng ra, tay phải kê miệng ấm vào miệng của nàng, rót trà vào miệng của nàng, nghe tiếng uống nước “ừng ực” vang lên, hắn thầm hừ một tiếng: Cho dù ngươi có giấu mê hương tận cổ họng, nhưng nửa bình trà đã rót hết, mê hương cũng bị hòa tan với nước trà, xem ngươi còn tác oai tác quái được bao lâu? Lại nói đến Tạ Thắng và Tạ Nam bỏ đi được nửa đường rồi mà không thấy Tạ Đằng đuổi tới, nhất thời dừng bước, nhìn nhau cười một tiếng. Tạ Nam nói: “Không chừng đại ca nhìn trúng nha đầu kia, đưa nàng về phòng rồi đi?” Tạ Thắng nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, cười nói: “Chúng ta trở lại rình coi một chút!” Tạ Nam lập tức đồng ý, hai người quay trở lại lối cũ, đã thấy bên cạnh giếng chỉ còn thau đồng và khăn rơi trên nền đất, Tạ Đằng và Diêu Mật lại không thấy đâu. Hai người ngầm hiểu trong lòng, cười hì hì chạy tới bên ngoài thư phòng của Tạ Đằng, có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, hình như còn vang lên tiếng nói chuyện, hai người không vội bước vào, đưa tay ra hiệu cho nhau, sau đó nấp bên ngoài song cửa sổ, dùng tay chọc thủng một lỗ nhỏ trên lớp giấy rồi trộm nhìn vào trong. Vừa nhìn đến liền há hốc mồm, không dám tin những gì mình đang chứng kiến. Dưới ánh nến mơ hồ dịu nhẹ, Tạ Đằng đè chặt eo của tiểu đầu bếp, đặt nửa người nàng lên thư án, tay trái bắt lấy cằm của nàng, tay phải cầm ấm trà, miệng ấm kề trước miệng của tiểu đầu bếp, dường như đang đút trà cho nàng uống. Hay là… uống rượu nhỉ? Nửa người tiểu đầu bếp ngã nằm trên thư án, tóc dài đen nhánh xõa ra như rẻ quạt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Tạ Đằng, cánh môi nhỏ nhắn thắm đỏ ngậm miệng ấm, nuốt từng ngụm từng ngụm, dường như đang khiêu khích, dường như đang mời gọi, vô cùng quyến rũ. Lại nhìn đến Tạ Đằng, mắt phượng hẹp dài khép hờ, đôi môi mím chặt, vẻ mặt cười như không cười, vạn phần tà mị, còn đâu dáng vẻ của một Tạ Đằng kiêu ngạo, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc nữa kia chứ! Không hổ danh là đại ca của bọn họ, trên tình trường đúng là cũng đầy bản lĩnh như trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, thật phi phàm. Cặp mắt của Tạ Thắng lóe sáng, muốn nhìn thêm chút nữa thì lại bị Tạ Nam đứng bên cạnh kéo kéo, nhất thời ý thức được tai mắt của Tạ Đằng vô cùng linh hoạt, bọn họ mà nhìn tiếp chỉ sợ sẽ bị phát hiện, vội vàng nín thở, lặng lẽ lui vài bước về phía sau. Khóe miệng Tạ Thắng nhếch nhẹ, cười khẽ, Tạ Nam đưa tay ra dấu, ý bảo hai người mau đến mách với ông nội. Chiến tranh kết thúc, cha mẹ của Tạ Đằng đều không còn, trong nhà chỉ còn lại một người là hắn, Tạ lão tướng quân Tạ Đoạt Thạch tất nhiên là luôn luôn thúc giục hắn mau chóng thành thân, sớm sinh quý tử, an ủi cha mẹ hắn trên trời có linh thiêng. Nhưng Tạ Đằng ý chí sắt đá, đối với nữ nhi của đám người nịnh bợ phủ tướng quân nhìn như không thấy, chưa từng có suy nghĩ hoặc nôn nóng thành thân. Tạ Đoạt Thạch rất sốt ruột, dặn dò riêng Tạ Thắng và Tạ Nam, bắt bọn họ phải chú ý động tĩnh của Tạ Đằng, nếu thấy hắn có ý với người con gái nào thì lập tức phải báo với ông, để ông giúp Tạ Đằng nạp vào phòng. Nếu bình thường Tạ Thắng và Tạ Nam đứng nhìn trộm ngoài cửa, chắc chắn sẽ không gạt được Tạ Đằng, nhưng đêm nay Tạ Đằng lại bị Diêu Mật mê hoặc những hai lần, thẹn quá hóa giận, nào còn để ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ. Tạ Đằng lắc lắc ấm trà, bên trong đã sạch nước, lúc này mói rút miệng bình ra, cười lạnh nói: “Tốt lắm, ngươi thổi ta lần nữa thử xem!” Hơn nửa ấm trà đã trút xuống, dù cổ họng ngươi có giấu bao nhiêu viên mê hương cũng không giữ được. Xem ngươi còn dám láo nữa không? Ở một nơi khác, Sử Tú Nhi ngủ thẳng đến nửa đêm cũng phải tỉnh dậy vì nóng nực, nàng sờ cổ, tất nhiên là đầy mồ hôi, lập tức quờ quạng hai bên tìm chiếc quạt, sờ mãi vẫn không thấy gì, nàng vừa mở mắt nhìn lại không thấy Diêu Mật đâu, vội vàng ngồi dậy, vừa quay đầu thì thấy Phạm Tinh cũng đã tỉnh, liền cười nói: “Không thấy Diêu Mật đâu cả!” Phạm Tinh liếc nhìn xung quanh, thau đồng ở góc phòng cũng biến mất, lập tức mỉm cười: “Chắc là đi ra giếng rửa mặt rồi! Chỗ ở của hạ nhân cũng thật là, cửa sổ thì nhỏ, gió lại không vào, ngủ một chút mà toàn thân đầy mồ hôi.” Sử Tú Nhi gật đầu, xuống giường mang giầy, nói: “Chúng ta cũng nên ra giếng tắm thôi, đêm nay quá oi bức!” Sau khi mặc xong quần áo, hai người cầm khăn đẩy cửa ra ngoài. Vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới giếng, lại thấy bên cạnh giếng đặt một cái thau đồng, một chiếc khăn ướt rơi trên nền đất, nhưng lại không thấy Diêu Mật. Sử Tú Nhi đầu tiên là bị dọa cho giật mình, sau đó đi đến bên thành giếng nhìn xuống dưới, bên cạnh giếng là một chiếc gàu đang treo lủng lẳng, mặt giếng bằng phẳng yên lặng, cái gì cũng không thấy. Phạm Tinh thấy Sử Tú Nhi nhìn trong giếng, bị dọa đến mặt cắt không còn chút máu, la thất thanh: “Diêu tỷ tỷ, Diêu tỷ tỷ, Diêu Mật!” Sử Tú Nhi bị tiếng hét của Phạm Tinh làm giật mình, sau đó cũng sợ hãi hô vài tiếng, nhưng lại không nghe tiếng Diêu Mật đáp lại, hai người bị dọa luống cuống, vứt khăn trong tay xuống đất, ôm nhau hỏi: “Làm sau bây giờ?” Sử Tú Nhi bình ổn tinh thần: “Đây là phủ tướng quân, Diêu muội muội lại biết một chút công phu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chắc muội ấy ham chơi, không chừng đã chạy đi chỗ khác hóng mát rồi. Chúng ta hãy tìm bà tử gác đêm hỏi một câu.” Bà tử gác đêm còn chưa tỉnh ngủ, nghe được Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh nói không thấy Diêu Mật, mắt tam giác[1] chớp chớp, sau đó cười gian một tiếng nói: “Cô nương, ta nói riêng cho các ngươi biết thôi. Tháng trước, một tiểu thư đến phủ ở lại, nửa đêm nửa khuya a hoàn của nàng không thấy nàng đâu, cũng giống các ngươi la hét trong phủ như thế này, kết quả là bị bêu xấu. Các ngươi có biết vì sao không?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lấy làm lạ, hỏi: “Vì sao?” Bà tử nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó thần thần bí bí thấp giọng nói: “Đêm đó, tướng quân ở trong phòng đọc sách, La tiểu thư chạy đến mai phục bên ngoài cửa thư phòng, chỉ vì muốn được thấy tướng quân một lần. Lúc mọi người tìm thấy nàng, ai cũng xấu hổ đỏ bừng mặt. Ta mà là các ngươi à, ta sẽ không kêu loạn lên như thế đâu, mà chỉ lặng lẽ đến trước cửa thư phòng của tướng quân, lặng lẽ kéo nàng ấy trở về.” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh liếc nhau một cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được điều gì đó. Đúng vậy, sau khi các nàng vào phủ tướng quân, dù chưa nhìn thấy Tạ Đằng, nhưng trái tim thiếu nữ lại thôi thúc, lúc nào cũng giãy giụa tự nghĩ: Có nên câu dẫn Tạ Đằng trước tiên không nhỉ, nếu không được thì đến Tạ lão tương quân có sao đâu? Nhưng chắc gì các nàng lọt vào mắt của Tạ Đằng cơ chứ? Nhưng chắc gì Tạ Đằng sẽ chỉ có mình các nàng thôi? Dù có nghĩ kiểu gì đi nữa, các nàng cũng không ngờ được Diêu Mật đêm hôm khuya khoắc lại hành động một mình, câu dẫn Tạ Đằng trước các nàng một bước. Sau khi các nàng cám ơn bà tử gác đêm, còn nhét cho bà một hầu bao nhỏ, dặn bà phải giữ miệng, Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh sửa lại áo, chỉnh lại quần, xong xuôi liền đi đến trước cửa thư phòng Tạ Đằng. Nếu Diêu Mật thành công, tất nhiên sẽ không bỏ mặc các nàng. Nếu Diêu Mật không thành công, các nàng phải dẹp sạch ý niệm này, một lòng một dạ câu dần Tạ lão tướng quân là được rồi. Diêu Mật lúc này vừa thẹn lại vừa tức. Nàng chẳng qua là vì nóng mới thức dậy, bưng thau đồng đi ra giếng tính tắm rửa một chút, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Đầu tiên là bị dọa ngất, tiếp theo là bị đánh cho bất tỉnh, sau đó lại bị bắt đến thư phòng hắt trà dư, tưới trà nguội. Lại nhìn đến Tạ Đằng này, kẹp lấy hông của nàng, đè lên chân của nàng, còn bày ra bộ dáng đến đây đi, có can đảm thì thử thổi ta lần nữa xem, khí nàng nín trong ngực nãy giờ dồn lên, vọt đến cổ họng, nàng ngẩng nửa đầu, chợt phồng má, mở miệng, “hô” một tiếng thổi lên mặt của Tạ Đằng, thổi một lần, thổi hai lần, rồi thổi đến lần thứ ba… Ngươi không phải là muốn ta thổi sao? Ta sẽ thổi thật mạnh, ngươi còn chưa choáng ta còn chưa thổi xong. Tạ Đằng chính là đang nhìn Diêu Mật cười nhạt, thấy nàng phồng miệng lên định thổi, hắn không chịu thua nghênh đón, cúi đầu xuống nói: “Thổi đi, coi ngươi còn thổi ra cái dạng gì?” Hắn còn chưa dứt lời thì một hương thơm lạ lùng đập vào mặt, toàn thân lập tức tê rần, chân tay mềm nhũn, không khỏi kinh hãi: Đây là thế nào? Chẳng lẽ nữ đầu bếp này thật sự có thể thổi ra mê hương? Tạ Đằng chưa kịp suy nghĩ đã lập tức giữ chặt cổ tay của Diêu Mật, đồng thời đảo người một cái, tựa trên thư án thở dốc. Hắn vừa xoay như vậy liền nằm ngay trên chỗ Diêu Mật nằm vừa nãy, mà hắn đã nửa người nằm trên thư án, còn Diêu Mật thì đè lên trên người của hắn. Trời ạ, cứu mạnggg! Diêu Mật liều mình giãy giụa, muốn thoát khỏi tay của Tạ Đằng, chẳng qua tay chân của Tạ Đằng tuy tê dại nhưng vẫn còn chút sức lực, ôm Diêu Mật mãi không buông, trong mắt còn lóe lên tia hung dữ. Hai người trên thư án đẩy đẩy kéo kéo, nghe được hơi thở lẫn nhau, sắc mặt của Diêu Mật như hoa đào, hô hấp thì dồn dập, hơi thở vừa gấp lại vừa nóng phả vào mặt của Tạ Đằng, đôi mắt của Tạ Đằng dần dần trở nên mê mang, hai chân mở ra, kẹp nửa người Diêu Mật, tay phải kéo chặt Diêu Mật, làm thế nào cũng không buông. Mắt thấy Tạ Nam chạy như bay về bẩm báo với Tạ Đoạt Thạch, Tạ Thắng cẩn thận quay trở lại nhìn trộm, chỉ thấy nửa người Tạ Đằng đè chặt tiểu đầu bếp, để ấm trà ra khỏi miệng của tiểu đầu bếp, mập mờ nói vài câu gì đó. Tiểu đầu bếp cũng thật lớn mật, lại có thể ngẩng đầu lên sát vào mặt Tạ Đằng, hôn hắn. Ướt át chết mất! Tim của thiếu niên Tạ Thắng nhảy loạn xạ “thịch, thịch, thịch”, khẽ dụi dụi đôi mắt, đợi đến khi dụi mắt xong hắn lại xem tiếp, tình huống đã phát sinh biến hóa, trở nên càng lúc càng ướt át. Lúc này, tiểu đầu bếp đã đè lên hông Tạ Đằng, ép hắn trên thư án, Tạ Đằng bóp chặt tay của tiểu đầu bếp, di chuyển đến thắt lưng của nàng, tiểu đầu bếp vừa nghênh vừa cự[2], né tránh, lại không phải né tránh, hai người trên thư án uốn tới ẹo lui… Tạ Thắng nhìn cảnh này thì mặt đỏ, tim đập dồn dập, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, đưa tay lau một cái, lại cảm thấy hơi dinh dính, nương theo ánh trăng liếc nhìn thì thấy ngón tay của mình toàn là máu. Đánh giặc đổ máu, không nghĩ tới nhìn trộm ngoài cửa sổ cũng đổ máu. Tạ Thắng vẫy vẫy ngón tay, dùng quần áo lau vết máu, đang muốn nhìn trộm tiếp lại nghe thấy bên kia có âm thanh, dường như có người đang đến, hắn không chút nghĩ ngợi, chỉ vụt một cái đã nấp vào chỗ tối.