Mặt sông dần dần bình tĩnh, hiện lên cầu phao thật dài, lính Đại Minh an tĩnh qua sông, hai mươi vạn đại quân, chiến đến hôm nay, vẫn còn mười lăm vạn, an toàn vượt qua kênh đào.
Lâm Mộng Thanh dẫn theo binh lính bất ngờ tập kích đại doanh Nam Chiếu, nơi này có mười vạn viện quân cuối cùng của Hoàng đế Nam Chiếu phái tới.
Đèn đuốc sáng trưng, đao quang kiếm ảnh, chém giết mấy ngày liền, mùi máu tươi nồng nặc.
Binh lính Đại Minh không có người nào ra tiếng, mỗi người ngậm trong miệng một viên thuốc, bảo đảm sẽ không hít vào thuốc bột bay trong không khí, kịch liệt chém giết!
Binh lính Nam Chiếu bắt đầu cảm giác thấy choáng váng, tứ chi vô lực, nhìn chém giết tới nơi nhưng không có khí lực đánh trả. Vì thế, trên chiến trường, qua một canh giờ, hiện ra thắng lợi nghiêng về một bên.
Tàn binh Nam Chiếu bắt đầu lui lại, mười vạn người biến thành năm vạn, dưới tác dụng của mê dược chỉ có thể trở thành tù binh Đại Minh.
Hách Liên Thiết cùng thủ hạ cũng chết trận sa trường, toàn quân Nam Chiếu bị diệt!
Mạc Kỳ Hàn chưa chợp mắt ba ngày ba đêm, đứng ở chỗ cao, nhìn chiến trường phía dưới, đao quang kiếm ảnh, chém giết nghiêng về một bên.
Gió cuốn chiến kỳ, trong lòng nhảy lên một tia cuồng nhiệt.
Một năm hai tháng, Đại Minh đánh quân Nam Chiếu tan rã, làm nguyên soái Nam Chiếu chết trận, mà đại quân Đại Minh dưới sự hướng dẫn của lãnh diện tướng quân Mạc Quân Lâm, đoạt lại chín tòa thành trì bị Nam Chiếu công hãm, bức Nam Chiếu về biên giới, đánh chiếm luôn ba huyện biên giới của Nam Chiếu.
Đại thần Nam Chiếu đàm phán nghị hòa cùng Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Hàn lấy tư thái cao ngạo bắt Nam Chiếu ký điều ước vĩnh viễn không xâm phạm biên giới, đem đại quân Đại Minh toàn bộ rút về, trả lại cho Nam Chiếu ba huyện, Nam Chiếu bồi thường Đại Minh hai ngàn vạn lượng bạc trắng, ngày sau hàng năm tiến cống, cúi đầu xưng thần!
Chiến Thần tướng quân mặt lạnh Mạc Quân Lâm, trải qua một trận chiến này, cả bốn nước Bắc Chu, Nam Chiếu, Đại Minh, Thiên Tố, không ai không biết, không người không nghe!
Quần áo bạc, làm quân địch nghe tin đã sợ mất mật!
Một thanh hàn kiếm, tung hoành chiến trường không địch thủ!
Một thân ngông nghênh, bễ nghễ ngàn dặm thiên hạ!
Thế nhân đều nói, theo Mạc tướng quân, được thiên hạ!
Hết thảy công việc xử lý hoàn tất, đại quân khải hoàn hồi triều.
Trong quân trướng, Mạc Kỳ Hàn dưới sự bảo vệ của ám vệ, ngủ một giấc một ngày một đêm, tam quân đợi lệnh tại chỗ, trì hoãn thời hạn về kinh một ngày.
Mạc Kỳ Lâm, Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân ba người canh giữ ở đầu giường không rời một tấc, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới canh giữ ở ngoài trướng, sợ có cái gì nguy hiểm, bởi vì, bọn họ đều có dự cảm, thám tử cùng sát thủ của Mạc Kỳ Minh sắp hành động!
Rốt cục ngủ thẳng đến tỉnh, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở to mắt, nhìn đến ba người trong trướng, mím môi cười, "Sư phụ, Ngũ đệ, Mộng Thanh, khiến các người vất vả rồi!"
"Hàn tiểu tử, khách khí làm gì? Nếu để cho con tổn thương một chút, làm sao sư phụ làm tròn sứ mệnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu giao phios? Ách, cũng không mặt mũi gặp nha đầu Mạn Mạn của con!" Thiên Cơ lão nhân nhíu mày nói.
"Tứ ca, ngủ lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, đệ gọi người lấy cơm đến!" Mạc Kỳ Lâm mỉm cười, xoay người đi ra trướng.
Lâm Mộng Thanh thấy thế, nhỏ giọng chế nhạo: "Sư huynh, vừa nhắc tới sư tẩu, Ngũ Vương gia sẽ không tự tại tiêu sái, ha ha, bị tình làm tổn thương a!"
"Bớt tranh cãi." Mạc Kỳ Hàn trừng mắt Lâm Mộng Thanh, ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía ngoài trướng, than khẽ, "Làm khó Ngũ đệ! Việc này dù xảy ra với ai, cũng sẽ không dễ chịu."
"Ha ha, vẫn là Nhã Phi của đệ ngoan ngoãn, không có trêu chọc tình địch cho đệ." Lâm Mộng Thanh đắc ý hả hê nghĩ đến Nhã Phi, cũng thở dài, "Haiz! Rời kinh đến bây giờ, suốt cả một năm lẻ ba tháng rưỡi, bốn trăm bảy mươi ngày a! Đợi đại quân trở lại kinh thành, đi đường lại hao phí hai tháng, đây quả thực, haiz – "
"Hừ, không có tiền đồ, đi lần này, con đã muốn làm phò mã, vừa làm phò mã liền bỏ lại lão già ta, haiz -" Thiên Cơ lão nhân thở dài.
Lúc này Mạc Kỳ Hàn cười ra tiếng, "Sư phụ, lần này trở về, ngài phải cùng Hoa Mai bà bà song túc song tê, ngài còn muốn Mộng Thanh làm cái gì? Thế nào, ngài không nhớ bà bà sao?"
"Hừ, ai nhớ bà ta? Sư phụ cũng không phải ăn no không có việc gì làm, làm sao có thời giờ nhớ bà lão kia!" Thiên Cơ lão nhân cường ngạnh nói.
"Thôi đi, sư phụ ngài giả vờ hoài! Con cùng sư huynh còn chưa hiểu rõ ngài sao? Ha ha!" Lâm Mộng Thanh cười gập cả lưng.
Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, tức giận nói: "Tiểu tử đáng chết, dám trêu sư phụ!"
"Ha ha ha, sư phụ, hành quân đánh giặc lâu như vậy, mời tướng không bằng kích tướng, ngài hiểu ra chưa?" Mạc Kỳ Hàn trêu tức một câu, sau đó hướng ra ngoài hô: "Người đâu!"
Vô Cực tiến vào, chắp tay, "Chủ tử, Vô Ngân Vô Giới đã dùng ngân chân nghiệm bữa cơm, lập tức dâng lên."
"Thay quần áo!" Mạc Kỳ Hàn nói xong, xuống giường.
"Vâng!"
Vô Cực lập tức tới, hầu hạ Mạc Kỳ Hàn thay cẩm bào màu lam, lại cầm nhuyễn kiếm treo bên hông Mạc Kỳ Hàn, nói: "Chủ tử, về sau lúc nào cũng đeo kiếm đi, để phòng ngừa!"
"Đi đi." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, chưa từ chối, nếu như hắn nói một câu từ chối, thủ hạ lại lo lắng không ngủ yên giấc một đêm, cùng nhau vào sinh ra tử mấy năm nay, nhất là hơn một năm này kề vai chiến đấu trên chiến trường, quan hệ của bọn họ, đã không chỉ đơn thuần là chủ tử cùng nô tài, càng như là huynh đệ đồng sinh cộng tử!
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
96 chương
69 chương
46 chương
48 chương
22 chương