"Ha ha, được, Ngũ đệ nói rất đúng, có lời nói này của Ngũ đệ, Tứ ca rất cám ơn!" Mạc Kỳ Hàn thư thái cười, vươn tay ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Lâm. Mạc Kỳ Lâm không khỏi kích động nói: "Tứ ca, chúng ta không nói chuyện Tứ tẩu nữa, đệ có một đống vấn đề muốn biết, ca nói cho đệ biết trước, ca từ trong quan tài ra ngoài là thế nào? Khi nào thì ra ngoài? Lại thế nào trở thành Mạc tướng quân?" Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ bả vai Mạc Kỳ Lâm, mắt thâm thúy trở nên sâu thẳm, "Ngũ đệ, ngồi xuống trước, sự việc này nói thì dài dòng – " Suốt cả một ngày, Mạc Kỳ Lâm ở trong trướng của Mạc Kỳ Hàn tới trời tối, cho đến khi ánh trăng dâng lên, Vô Cực tiến vào, xin chỉ thị: "Chủ tử, thời gian không còn sớm, nên dùng bữa tối!" "Được, dọn cơm đi!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu. "Vâng, chủ tử!" Vô Cực lui xuống. Mạc Kỳ Hàn than nhẹ một tiếng, "Ngũ đệ, vật phẩm trong quân đội không so được với Vương phủ, lại ở biên quan, nguyên liệu nấu ăn rất ít, đệ tạm chấp nhận nhé." "Tứ ca, ca cũng có thể nuốt trôi, đệ saosẽ ăn không vô?" Mạc Kỳ Lâm nhíu mi, nhìn Mạc Kỳ Hàn, đau lòng nói: "Tứ ca ở biên quan ăn khổ một năm, đệ đệ chi có mấy tháng thì có là cái gì?" "Không có việc gì, vì giang sơn Đại Minh ta xuất lực, các tướng sĩ ai không phải như vậy? Ta và đệ thân là hoàng tử, càng phải làm gương tốt, Ngũ đệ hôm nay làm hết sức tốt." Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười. Bữa tối đưa tới, huynh đệ hai người đối ẩm ba chén, ngoài trướng có ám vệ nghiêm mật phòng thủ, vì vậy, không ai biết Ngũ Vương gia cùng Mạc tướng quân làm gì suốt cả một ngày, hoặc là đã nói những gì. Cơm no rượu say, đề tài một lần nữa trở lại trên người Mạc Kỳ Minh. Mạc Kỳ Lâm nghiêm túc nói, "Tứ ca, đệ xem như biết vì sao phụ hoàng phái đệ đưa lương thảo, chiến thắng ngay trước mắt, Mạc Kỳ Minh sẽ không để cho ca thuận lợi hồi kinh, phụ hoàng là để cho đệ tới tiếp ứng ca, đúng không?" "Ừ, người kia lòng dạ độc ác, nếu không phải về sau hắn động tâm với Tứ tẩu của đệ, Tứ tẩu của đệ không biết bị hắn hạ độc thủ bao nhiêu lần!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu, trong mắt là hận ý không thể xóa nhòa. Trong mắt Mạc Kỳ Lâm tuôn sát ý, "Tứ ca, thù giết huynh, chúng ta cùng nhau báo! Vì đại ca chết thảm, vì Tứ tẩu, vì Hiên nhi, giết hắn cũng không đủ để tiết hận!" "Hắn là nhất định phải chết, ta bày tất cả âm mưu chính là vì đối phó với hắn, Ngũ đệ, chúng ta thương lượng đi." "Được." Một đêm qua đi, Ngũ Vương gia vẫn là Ngũ Vương gia, Mạc tướng quân vẫn là Mạc tướng quân, vẫn lãnh ngạo không coi ai ra gì, mà Ngũ Vương gia chỉ cười một tiếng cho qua, nói, hoàng thượng có chỉ, gặp Mạc tướng quân như gặp trẫm, miễn hết thảy lễ tiết! Một tháng sau. Công thành Phụng châu, quân Đại Minh san bằng quân Nam Chiếu, tại đây Nam Chiếu chết mười lăm vạn người, quân lính tan rã, chỉ còn lại mười lăm vạn tàn binh bại lui, lui đến biên giới hai nước. Biên giới này lấy một cái kênh đào làm giới tuyến, quân Nam Chiếu lui về phía sau mười dặm xây dựng cơ sở tạm thời, lấy lùi làm tiến. Nửa đêm, giờ tý, khi thủy triều dâng lên, bọn lính Nam Chiếu lặng yên không một tiếng động lên thuyền, mười lăm vạn đại quân, thừa dịp ban đêm qua sông, chuẩn bị đánh lén quân đội Đại Minh. Bên trong trại lính Đại Minh, ánh lửa mỏng manh, bên trong đại trướng không có một bóng người. Mạc Kỳ Hàn đứng xa xa nhìn mặt sông màu đen, bên tai nghe gió sông thổi, tóc bay cuộn trong không trung. Mạc Kỳ Lâm mặc chiến bào đỏ ửng, lẳng lặng đứng ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, tầm mắt theo phương hướng của hắn nhìn về phía mặt sông phương xa, phía trên có vẻ như có bóng đen di động, bóng đêm quá dày, phân biệt không rõ. Lôi Việt cùng Lâm Mộng Thanh cũng ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, "Mạc tướng quân, không cần chúng ta dụ địch, Hách Liên Thiết liền tự động qua sông!" "Đúng vậy, lần này liền làm cho mười lăm vạn binh lính của hắn có đi không có về!" Mạc Kỳ Hàn lộ ra một cụ cười lạnh. Bốn người ngưng thần nhìn mặt sông, Mạc Kỳ Hàn tính toán thời gian không sai biệt lắm, trong lòng có một tia kích động, trầm giọng nói: "Nguyên soái, có thể đốt đèn!" "Được." Lôi Việt gật đầu, Lâm Mộng Thanh xoay người ẩn vào trong bóng đêm. Mấy chỗ đèn đuốc sáng lên, một bóng, hai bóng… Đèn đuốc bay lên thiên không đầy trời, hòa tan bóng đêm, nhuộm sáng phía chân trời. "Đó là cái gì?" Đứng đầu chiến thuyền, một vị tướng lãnh nhìn đèn đuốc bay lên trời, trong lòng hoảng hốt, đối với sự kiện không biết, ở thời gian đặc thù, tổng có thể tạo thành khủng hoảng. "Tướng quân…" Phó tướng ở bên cạnh nghi hoặc ra tiếng, nhìn đèn đuốc bay lên trời càng lúc càng nhiều, nhìn về phía quân doanh Đại Minh, trong lòng có dự cảm không tốt. Gương mặt tướng quân nghiêm trọng, nhưng mười lăm vạn người đã ở trên thuyền, sao lại e ngại mấy ngọn đèn lửa? Trầm giọng nói: "Tăng tốc chèo thuyền, tiến công." Mặc kệ làm trò xiếc gì, còn có thể chống cự thép đao vô địch của ta hay sao? "Đó là cái gì?" Trong lúc đang suy tư, một binh sĩ thất thanh kêu lên. Thanh âm đột ngột, làm cho người ta đồng loạt nhìn theo, vừa thấy, chúng binh sĩ đồng loạt lui về sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, tiếng động ầm vang, một cái đầu rồng to long lanh phát sáng mang theo thân hình khổng lồ của nó bơi đến, rít gào mở ra cái miệng khổng lồ. "A… Đó là…" Tiếng hét nháy mắt bao phủ. Con thuyền bị cự vong ném đi, đập nát, kịch liệt gầm rú, cắn nuốt, hủy diệt… Con thuyền vỡ thành mảnh nhỏ, mấy vạn sinh mệnh trong phút chốc bị nuốt hết, trôi đi. Các ngọn đèn gió mang theo thuốc bột nổ bể ra, thuốc bột bay ra, phiêu tán ở trong không khí, theo hướng gió thổi về phía doanh trại Nam Chiếu.