Mị Ảnh

Chương 57

Sau khi Nghệ Phong tự phát hiện bản thân có thể dò xét linh hồn của Linh nhất giai, hắn có vẻ không còn sợ hãi. Nghệ Phong không kiêng nể ma thú và linh cấp thấp bên ngoài đuổi bắt. Về phần tiến vào bên trong, Nghệ Phong thật sự không dám đi. Đẳng cấp của ma thú và linh bên trong hiển nhiên không chỉ dừng ở nhất giai, bọn chúng căn bản không phải tồn tại Nghệ Phong có thể đối phó, hắn rất biết lượng sức mình. Nghệ Phong ma luyện trong rừng rậm Lam Linh thêm một tuần, lúc nào đói thì nướng thịt ma thú ăn. Thực lực không ngừng tiến lên, rất nhanh đã đạt đến cửu giai đỉnh phong. Kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nghệ Phong, theo như tính toán ban đầu của hắn, cho dù dựa vào trợ giúp của hồn lực sư giai bát cấp, cũng cần khoảng một tháng mới có thể miễn cưỡng đạt được trình độ như vậy. Kết quả như vậy làm Nghệ Phong không khỏi cảm thán sự thần kỳ của Lăng Thần Quyết. Đương nhiên, chuyện bản thân hắn là đệ tử của Sư cấp cũng không thể thiếu được. Bằng không, công pháp tùy ý làm sao ưu tú như vậy, cho dù Nghệ Phong nỗ lực thế nào, làm sao trong một tuần có thể đề thăng tới bình cảnh này. Nghệ Phong hít sâu một hơi, vừa mới giết một con Linh đặc biệt giảo hoạt khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực. Cảm giác được toàn thân đau đớn, hắn liền ngồi xuống, hắn muốn thừa dịp cơ hội này, xem xem có cơ hội đột phá bình cảnh đến Sĩ Cấp hay không. Ấn kết rườm rà được kết lại trong tay Nghệ Phong, tâm thần hơi dung nhập vào trong cơ thể, linh khí ở trạng thái khí lẳng lặng lưu lại trong kinh mạch của Nghệ Phong. Tâm niệm Nghệ Phong vừa chuyển, linh khí không màu trong cơ thể Nghệ Phong lại chậm rãi lưu chuyển ra. Không thể không nói, Nghệ Phong đã chiếm một đại tiện nghi. Người chưa đạt tới Sư Cấp căn bản không thể nhìn vào bên trong cơ thể. Nhưng hồn lực của hắn lại đạt được Sư Cấp bát giai. Điều này cũng dẫn đến, Nghệ Phong có thể khống chế đấu khí chính xác hơn, đột phá cũng dễ hơn rất nhiều. Dù sao, càng hiểu biết về tình huống trong cơ thể, Nghệ Phong có thể biết bản thân nên làm cái gì hơn. Hồn lực khống chế vận chuyển từng vòng trong kinh mạch, ở chính giữa kinh mạch trọng tố, cũng chính là vị trí bụng dưới hơi hướng lên trên, phảng phất giống như có khí hải cực đại, vô số linh khí lưu chuyển đến đây, luôn được hấp thu sạch sẽ, sau đó chậm rãi xoay tròn bên trong. Sau một chiêu Lăng Thần Quyết của Nghệ Phong, vô số linh khí từ bên ngoài cơ thể được hấp thu vào bên trong, sau khi vận chuyển một vòng trong kinh mạch, lại chậm rãi rót vào trong khí hải, linh khí không màu gia nhập vào trong, cũng không tạo ra biến hóa quá lớn, bên trong khí hải vẫn là những dòng xoáy nho nhỏ chậm rãi xoay tròn. Nghệ Phong biết, số lượng linh khí này căn bản không tạo nên biến hóa gì. Động tác trên tay hắn biến ảo càng nhanh, từng đạo linh khí từ khắp người Nghệ Phong dung nhập vào trong cơ thể. Sau khi dựa theo lộ tuyến hành công của Lăng Thần Quyết vận chuyển một vòng, bị não hải thần bí hấp thu một phần, sau đó một luồng rót vào khí hải. Nghệ Phong hơi há miệng ra rồi khép lại, phối hợp với hô hấp này, xung quanh hình thành một đạo phong ba nho nhỏ, mang theo lá rụng trên mặt đất, không ngừng xoay tròn trong hư không. Nghệ Phong phân ra một đạo tâm thần dung nhập vào trong khí hải, dựa vào hồn lực không ngừng đề thăng tốc độ xoay tròn của dòng xoáy. Tốc độ vòng xoáy từ trong ra ngoài, từ từ nhanh hơn. Cùng với linh khí gia nhập ngày càng nhiều, tốc độ dòng xoáy cũng càng lúc càng nhanh, linh khí bên ngoài cũng vì sự dây dưa của linh khí mà không ngừng tới gần dòng xoáy trung tâm. Biến hóa này, mặc dù linh khí bên ngoài cơ thể không ngừng rót vào, thế nhưng dòng xoáy lại càng ngày càng nhỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh. - Ầm.. Một tiếng nổ rất nhỏ trầm muộn vang lên, thân thể Nghệ Phong bỗng nhiên chấn động, dòng xoáy trong cơ thể cũng chỉ lớn bằng một hạt táo, rút nhỏ hơn dòng xoáy lớn bằng nắm tay vừa rồi mấy lần. Tốc độ trong ngoài của dòng xoáy lớn bằng hạt táo, cũng đạt đến độ đồng đều, khi linh khí một lần nữa rót vào bên trong, cũng không thể dung nhập vào trong dòng xoáy. Nghệ Phong biết, lần này bản thân đã đạt đến cực hạn. Nhìn dòng xoáy kia không ngừng rút nhỏ xuống mấy lần, khóe miệng Nghệ Phong lại phảng phất mỉm cười. Mặc dù lượng biến nhỏ, thế nhưng chất lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhìn dòng xoáy rất thưa thớt, nhưng hiện tại mật độ linh khí lại mạnh hơn vài lần. dòng xoáy không màu của cũng hơi hiện ra màu trắng. Nghệ Phong chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt hiện lên một đạo tinh quang, hắn lật bàn tay trắng bệch, ngữ khí không tin thì thào lẩm bẩm: - Tới Sĩ Cấp rồi sao? Cảm giác thần thanh khí sảng khiến Nghệ Phong không thể không tin. Hắn đã đạt tới Sĩ Cấp, kết quả như vậy khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Vốn hắn chỉ muốn nếm thử xem có thể đột phá bình cảnh hay không, cũng không ôm hi vọng quá lớn, không ngờ lại không có bất cứ vướng mắc nào, nhẹ nhàng đạt được đột phá. - Lẽ nào, ta thật sự là thiên tài hay sao? Nghệ Phong quan sát bản thân, hắn gật đầu rất chắc chắn, trên thế giới này, không có ai thiên tài hơn mình. Đột phá đến Sĩ Cấp, Nghệ Phong cũng không muốn tiếp tục ở lại Dãy núi Lam Linh. Dù sao tròn một tháng không thấy bóng người, bản thân cũng nên đến Thánh địa mạo hiểm một lần, bằng không bọn người đại trưởng lão sẽ lại tìm hắn khắp nơi. Sự cường hãn của công pháp Mị Ảnh lúc này cũng biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, lộ trình vốn cần mấy canh giờ, Nghệ Phong lại chỉ dùng không đến một canh giờ đã quay về Thánh địa. Không thể không nói, công pháp Thiên cấp cực kỳ phi phàm, Nghệ Phong mới tu luyện chưa đến một tháng đã có được tốc độ như vậy. Nếu như tu luyện đến mức tận cùng thì còn khủng khiếp đến mức nào. Nghệ Phong thật sự không dám tiếp tục tưởng tượng. Nghệ Phong quyết định, phải giành nhiều thời gian hơn để tu luyện công pháp Mị Ảnh, cảm giác một bước nghìn dặm, thật sự quá sảng khoái. - Lão nhân, xem mặt mũi công pháp Thiên cấp mà ngươi cho ta, sau này ta phải đối xử với ngươi tốt hơn một chút. Sau này có cơ hội, ta sẽ tìm Như Hoa đến cùng ngươi… Hắc hắc... Trong lòng Nghệ Phong cười hắc hắc, hắn nghĩ đến một số hình ảnh nào đó, nụ cười trên mặt càng khiến người ta sợ hãi. - Nghệ Phong sư huynh... Một thanh âm tức giận bỗng nhiên vang lên bên tai Nghệ Phong, cắt đứt tư tưởng tà ác của hắn, Nghệ Phong đang cúi đầu bước đi, lúc này mới ngẩng đầu lên. Trước mắt hắn là một nữ tử, đại khái mười tám xuân xanh. Trên thân hình cao gầy khỏe đẹp mặc một chiếc váy dây đeo, để lộ ra những đường cong trắng muốt tuyệt đẹp, chiếc váy dài chưa tới đầu gối, đôi chân nhỏ trắng trẻo đung đưa trong không khí, trên khuôn mặt được tô đầy son phấn, mùi nước hoa cực kỳ nồng đậm xộc thẳng vào mũi Nghệ Phong. Nghệ Phong nhíu mày, nhìn nàng bình thản hỏi: - Có việc gì? Trong đôi mắt nữ tử lấp lánh nước mắt, ngữ khí đầy nũng nịu: - Nghệ Phong sư huynh, sư huynh có thể giúp ta không? Toàn bộ cơ thể lắc lư, vô cùng quyến rũ, phảng phất giống như không cẩn thận sẽ ngã vào trong lòng ngươi. Mị lực toát ra từ người nàng, khiến người khác không kìm được, toát ra tà hỏa. Nghệ Phong biết nữ tử này, ở Thánh địa này nàng ta cũng là nhân vật phong vân, thích lẳng lơ ve vãn, mị thuật trên người phối hợp với tư thái quyến rũ thì càng vô địch. Nhưng rất đáng tiếc, mặc dù nữ nhân này vô cùng hấp dẫn, nhưng lại là nữ nhân Nghệ Phong rất chán ghét. Bởi vì nàng ta thân mật với tất cả nam tử trong Thánh địa, người nào cũng thông đồng, làm Nghệ Phong cảm giác ghê rợn. Đặc biệt là loại mị thái giả vờ nhõng nhẽo của nàng ta, hắn cực kỳ ghét.