Cạch…  Anh đứng trước cửa, ánh sáng của dãy hành lang phản chiếu hình bóng cao lớn của 1 người con trai in rõ mồn một trong căn phòng rộng rãi nhưng tối om. Anh khẽ nhíu mày khi nhìn lên trên giường mình, không hề có ai nằm ở đó.  Bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh chạy vào bên trong, bật đèn lên, sự sợ hãi khi để mất cô không ngừng xâm chiếm tâm trí anh.  Ở dưới đất, cạnh tủ đựng quần áo là 1 cô gái đang ngồi thu lu lại, đầu gục xuống 2 cánh tay để ngủ. Nhìn cái dáng cam chịu của cô làm anh không khỏi buồn cười. Anh vuốt ngực tự trấn an mình.  “Phải rồi! Mình đã khóa cửa rất kĩ! Cô ấy không thể đi đâu được!”  Anh đến gần cô, bế xốc rồi đặt lên giường mình. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, ngồi bên cạnh để được ngắm rõ hơn. Mặc dù ngày nào anh cũng đều được nhìn trộm cô như thế này nhưng nhìn mãi mà không biết chán. Anh có thể ngắm cô suốt cả ngày. Chợt anh nhìn thấy vết thương vẫn còn đang dính ít máu khô ở trên cổ của cô. Anh thở dài đứng dậy, đi đến lấy băng gạc và miếng dán.  “Em mà chết thì mai sau anh sống thế nào hả?”  Anh dán miếng băng vào vết thương ấy, khẽ lắc đầu vì cô dại dột quá! Đâu đến mức phải dọa tự tử để anh phải sợ hãi như thế? Anh chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mất cô thôi! Dường như ai đó không hiểu được điều đó, cứ dọa chết trước mặt anh.  Anh nằm xuống bên cạnh cô, tay vén tóc mái qua bên tai để cô đỡ cảm thấy khó chịu khi cứ bị tóc vướng vào mặt. Dù đang trong bộ dạng nhếch nhác nhưng cô vẫn không khỏi cuốn hút kể cả lúc ngủ. Đôi môi cánh đào đỏ hồng tự nhiên hơi cong xuống, đôi mắt sưng vù nhắm lại lộ rõ hàng mi đen dài, làn da trắng hồng khó bắt nắng vẫn có thể thấy rõ mồn một kể cả đang ở trong bóng tối.  Kevin bật dậy, anh vuốt ngực, thở hổn hển.  “Chết tiệt! Mình không thể!”  Anh bất giác quay sang nhìn cô, vuốt nhẹ mái tóc ngắn bù xù đáng yêu. Trong lòng tự nhủ không được phép làm như thế.  “Em làm anh phát điên! Anh sẽ không thể kiềm chế được khi nhìn thấy em mất!”  Anh cầm tạm 1 cái gối rồi nhảy xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.  “Nếu còn nhìn thấy cô ấy lần nữa! Mình sẽ không tự chủ được bản thân!”  Anh xuống phòng khách, đặt cái gối lên và nằm tạm bợ ở đó. Anh quyết tâm không dám nhìn cô lúc ngủ nữa, nếu không thì anh sẽ làm 1 việc mà trời đất không thể dung tha. Từ bé đến giờ anh chưa bao giờ phải khổ sở thế này. Đối với 1 công tử nhà giàu, cầm trong tay quyền lực cao lớn gần như là nhất mà lại phải cam chịu ngủ ở cái ghế của phòng khách như thế này ư? Người ta cười cho chết!  ***  Sáng chủ nhật, cái nắng gay gắt của mùa hè làm rạng sáng cả căn phòng, chiếu vào người con gái đang ngủ ngon lành trên chiếc giường còn vương vấn mùi hương quen thuộc. Cô gái khẽ nhíu mày, giơ tay lên che đi thứ ánh sáng chết tiệt dám làm hỏng giấc ngủ của mình. Cô mơ màng nhớ đến sự quyết tâm của mình đêm hôm qua: “Phải thức! Phải thức! Không được phép ngủ trên giường của cái tên đáng ghét dám cấm đoán mình!” Nhưng mùi hương của tấm ga giường làm cô không thể không nhớ đến 1 người.  “Mùi này… quen quá!”  “Chẳng phải là… mùi của…”  Cô mở to mắt, bật dậy thì thấy chính bản thân mình đang ngồi trên chiếc giường của anh. Cô hoảng hốt nhảy vọt xuống giường, lùi ra đằng sau thì chạm phải tấm gương to đùng. Cô bất giác chạm vào vết thương đã được ai đó băng bó cho mình khi nhìn vào trong gương.  “Ai đã băng cho mình nhỉ?”  Cô cứ tự hỏi bản thân mình mặc dù đáp án ở ngay trước mặt, chỉ có 1 đáp án duy nhất. Nhưng ngay lập tức mọi thứ được gạt ra khỏi suy nghĩ của cô.  “Ai làm cũng được, mình không khiến họ nên không cần phải cảm ơn. Chắc chắn tên Kevin đáng ghét đó không thể đụng chạm vào mình rồi. Mình đã quyết tâm không đến gần hắn, không ngủ, thức cả đêm để không phải dính dáng đến hắn mà!”  Cô gật đầu vì cảm thấy mình nói đúng, cô vươn vai 1 cái rồi đến bên cửa sổ để nhìn ra ngoài. Cả 1 khoảng vườn hoa rộng lớn của căn biệt thự hiện ra trước mắt cô, hơn nữa ánh nắng của buổi sáng càng làm tôn lên vẻ đẹp của nó.  - Ôi! Đẹp quá!  Cô không thể kiềm chế được mình khi nhìn thấy cảnh đẹp như thế này. Ít ra “tên đáng ghét” mà cô nói vẫn còn tốt bụng chán, vẫn cho cô có cái để ngắm, để thưởng thức. Chứ nếu cứ cầm tù cô trong 1 căn phòng rộng lớn với 4 bức tường to khủng bố thì cô sẽ chết vì cô đơn mất.  Meo…  Vy giật mình khi nhìn thấy 1 vật thể màu trắng đang đi đi lại lại dưới gầm giường của anh. Cô sợ hãi nắm chặt lấy rèm cửa, nín thở theo dõi. Vật đó nhảy ra, chạy đến bên cô.  - Á á á á á á…- Cô sợ hãi hét ầm lên.  Meo meo…  Cô cảm thấy có cái gì đó rất êm ái, mềm mượt đang dụi dụi vào lòng mình. Cô nhìn xuống, hóa ra là 1 con mèo lông xù trắng với đôi mắt màu nâu vàng.  - Woa! Đáng yêu quá!  Cô bế con mèo lên để có thể nhìn nó được rõ hơn. Trên cổ nó có đeo 1 cái vòng ghi chữ Mimi to đùng.  - Mày tên là Mimi hả?  Meo… Con mèo cứ dụi dụi vào người Vy, cô sung sướng ôm chặt lấy nó.  “Tên Kevin này tốt thật đấy! Con mèo đẹp quá! Ôi chị yêu em lắm ý Mimi ạ!”- Vy cười tít mắt.  Mimi dường như hiểu được suy nghĩ của chủ nên nằm ngoan ngoãn trong lòng cô, thỉnh thoảng ngẩng cái đầu ngộ nghĩnh lên để nhìn cô với đôi mắt to tròn long lanh khiến cô không thể không bị cuốn vào.  “Trời ơi! Em đáng yêu thế này! Chị chịu sao nổi?”- Cô thở dài nhìn con Mimi.