Trong 1 căn biệt thự lớn được thiết kế theo kiểu hiện đại, một chàng trai với mái tóc màu hạt dẻ đang ngồi trên bàn làm việc với đống giấy tờ lộn xộn, những ngón tay thon dài đang quay quay bút rất điêu luyện, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi vì đã thức trắng nhiều đêm liền. Đã mấy ngày nay anh chẳng được nghỉ ngơi chút nào, chỉ có làm việc và làm việc.  Chợt có 1 bàn tay nhỏ nhắn của ai đó đặt lên vai anh.  - Đến giờ rồi!  Anh khẽ thở dài, đôi mắt màu cà phê nhắm nghiền lại. Anh lấy tay day day thái dương để xóa tan đi cơn nhức đầu đáng ghét luôn làm khổ mình. Nhưng người ấy không hề hiểu cho sự mệt mỏi của anh, vẫn cứ giục giã anh liên tục.  - Huyền Anh đang đợi!  Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ấy, từ từ đứng dậy, quay sang nhìn cô gái với đôi mắt đang bị sưng, mái tóc bù xù. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, mỉm cười.  - Chờ tôi 1 chút!  - Không chờ được!  Anh đến gần, ôm lấy cô, đôi mắt lộ rõ vẻ ưu phiền, mệt mỏi. Chuyện công việc nhiều đã đành, giờ đây cả cô gái đang ở cạnh mình còn bị ốm mà không chịu ăn uống gì. Cứ hở ra là lại đòi đến bệnh viện, khi ở bệnh viện thì phải dỗ mãi mới chịu về.  Anh biết là cô rất buồn, cô khóc rất nhiều. Chỉ có anh mới được đến gần cô, dỗ dành được cô, còn lại thì đừng hòng!  Cô đẩy anh ra, đôi mắt hiện rõ sự tức giận mặc dù nó bị sưng rất to.  - Giờ không phải lúc! Tôi cần đến bệnh viện!  - …  - Nếu anh không đưa được thì tôi sẽ tự đi!  Khi cô chưa kịp bước đi thì bàn tay của cô đã bị anh giữ lại. Anh xiết chặt lấy tay cô, trầm giọng 1 cách đáng sợ.  - Tôi đã nói em không được phép ra ngoài 1 mình!  Cô nhìn anh với ánh mắt vô cảm cho dù tay cô đang đỏ lên vì bị bàn tay to lớn của anh xiết chặt. Khóe miệng khẽ nhếch lên.  - Anh quan trọng tôi hơn cả tính mạng của Huyền Anh ư?  - Huyền Anh đã có Duy rồi! Em không cần phải đến nữa!  Cô trừng mắt nhìn anh.  - Tại sao tôi lại không phải đến? Huyền Anh là em tôi! Anh có quyền gì mà giam cầm tôi như thế? Vì sao anh lại làm thế với tôi?- Cô hét lên, đôi mắt rơm rớm nước mắt.  - Im lặng và ở nhà!- Anh gằn giọng.  Cô quay lại với lấy 1 cái kéo gần đó, kề lên cổ mình, mắt hằn lên những tia đỏ.  - Nếu anh không nói! Tôi sẽ chết trước mặt anh! Chắc anh muốn tôi chết đi phải không?  Anh hoảng hốt nhìn đầu nhọn của cái kéo đã dần dần đâm vào da thịt của cô, máu bắt đầu rơi xuống từng giọt, từng giọt.  - Bỏ cái đó xuống!  - Không! Anh hãy nói đi! Tại sao?  Anh im lặng nhìn cô, bây giờ anh chẳng biết phải nói như thế nào để cô chịu bỏ cái thứ sắc nhọn đáng sợ kia xuống. Anh nghiến răng, môi hơi mấp máy thành tiếng.  - Vì… anh yêu em!  Cô mở to mắt nhìn người con trai đứng trước mặt mình.  Cạch…  Cái kéo trên tay cô rơi xuống, trên đầu kéo còn bị dính ít máu. Anh ấy vừa nói gì cơ? Mình có nghe lầm không? Anh ấy… nói… yêu… mình ư? Có phải mình bị ảo giác không?  Cô đưa tay lên ôm lấy vết thương nhẹ trên cổ. Xót! Xót quá! Bây giờ cô mới cảm thấy đau, bây giờ cô mới cảm thấy xót. Anh đến gần cô, đặt 2 tay lên vai cô, đôi mắt màu cà phê hiện lên sự đau khổ khi nhìn người con gái mình yêu trong bộ dạng như thế này.  - Anh yêu em Vy à! Xin em đừng dại dột nữa!- Anh lắng giọng.  “Không! Chỉ là lời nói dối! Anh ta làm vậy chỉ để mình không được nghĩ quẩn thôi!”- Cô lắc đầu nguầy nguậy khi nghe những lời anh nói.  “Không tin!”  Cô đẩy anh ra, nhặt lấy chiếc kéo nằm lăn lóc dưới đất lên, giơ ra trước mặt anh.  - Tôi không tin! Anh nói dối! Tôi không tin!  Lần này thì sự tức giận đã xâm chiếm khắp người anh. Anh giật lấy cái kéo từ tay cô rồi vứt nó xuống đất. Anh cầm lấy tay cô kéo lên tầng.  Rầm…  Anh đạp mạnh cửa phòng mình để nó được mở ra, lôi cô vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại.  - Kevin! Thả tôi ra!- Cô vùng vằng.  Anh không nói gì, bây giờ anh chẳng thể kiềm chế được cơn tức giận đang sục sôi trong người nữa. Anh giữ chặt lấy cô, ánh mắt sắc lẹm xoáy sâu vào đôi mắt của người con gái đang đứng đối diện.  - Thả tôi ra!  Cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không được. Sức lực yếu ớt của cô không bao giờ có thể lại được với anh, nhất là bây giờ.  Không chần chừ thêm, anh ghì đầu cô sát vào mình, hôn cô 1 cách thô bạo. Cô nhắm chặt mắt lại, 2 tay không ngừng đẩy anh ra.  - Ư… ư…ư…ư…  Chợt Kevin mở mắt ra, xô cô ngã xuống giường.  - Thế đã đủ chứng tỏ chưa?  Vy bặm môi nhìn anh, tay cầm lấy cái gối ném vào người anh. Kevin chộp lấy cái gối, gằn giọng.  - Đừng để tôi tức lên! Tôi không biết kiềm chế đâu! Tôi có thể làm được hơn thế đấy!  - …  Anh bước đến mở cánh cửa, quay đầu lại ra lệnh cho cô.  - Đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi căn phòng này khi chưa được sự cho phép của tôi!  Rầm…  Vy chạy tới đập cửa, miệng không ngừng gào thét.  Khi đã kiệt sức, cô bất lực đến bên giường của anh, gục xuống khóc nức nở. Hương thơm của anh vẫn còn vương lại trên chiếc ga giường với 2 màu đơn điệu là trắng và đen. Một mùi hương rất đặc trưng và dễ chịu. Cô bật dậy, nhảy xuống giường. Cứ ngửi thấy mùi này lại nghĩ đến anh – cái tên đáng ghét dám cấm đoán cô. Cô quyết tâm cả đêm nay sẽ không ngủ để không phải nhìn thấy cái “tên” đó nữa!  “Mình sẽ thức! Mình sẽ thức!”  ***