Mèo nhà cố chi thanh
Chương 2
Ánh trăng phủ xuống Cố trạch có vẻ uy nghiêm lại trang trọng, Miểu Di xung quanh đi dạo một phen, không phát hiện người nào, đại khái là đi ngủ hết đi.
Gió nhẹ từng cơn, bóng cây trùng điệp. Miểu Di chỉ vòng quanh tòa nhà một vòng, đây là biệt thự hai tầng, có hoa viên và bể bơi riêng, thế nhưng với cái sau nó không có hứng thú.
Miểu Di không vào nhà, dù sao hôm nay đã trễ thế này, mình lại không đói bụng, vậy trước hết tìm một chốn nhỏ nào đó trong vườn nghỉ ngơi đã.
...
Sáng sớm, Miểu Di bị đánh thức bởi tiếng động cơ. Nó mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, chậm rãi đứng lên, sau đó cong lưng vươn người một cách lười biếng.
Cảm thấy đói bụng, Miểu Di quyết định kiếm ăn. Nó sờ sờ da lông của mình, rất tốt nha, màu sắc vẫn trắng tốt, xúc cảm trước sau như một thật mềm mại, vẫn là một chàng mèo đẹp trai.
Miểu Di dùng dải cây xanh che lấp thân hình, tránh thoát nam giúp việc, nó không nghĩ mình có thể trông mong những người đàn ông cao to này cho nó ăn chút gì đó.
Mèo ta đi dạo, cuối cùng sau sân phát hiện nữ giúp việc trẻ tuổi.
Lúc này, cô ta đang nghiêm túc dùng chổi quét sạch lá rụng trên mặt đất. Xác nhận mục tiêu, Miểu Di dùng đầu lưỡi và móng vuốt cắt tỉa chải chuốt bộ lông một hồi, lặng lẽ tiến lên vài bước, đứng trước mặt cô, phát ra tiếng kêu nhuyễn manh nhất của mình.
"Meow~" Nữ giúp việc trẻ tuổi ngẩng đầu, phát hiện một con mèo ngồi trước mặt mình, cô xin thề, từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua một con mèo dễ thương như thế.
Miểu Di là giống mèo Ragdoll*, toàn thân được phủ bởi bộ lông trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời phát ra vầng sáng nhu hòa, mâu sắc là màu xanh thâm thúy, chỉ một cái liếc mắt phảng phất có thể hút hồn con người ta vào đó.
"Meow meow~" Miểu Di lại phát ra tiếng kêu manh manh, tận lực hấp dẫn sự chú ý của cô gái.
"Mèo con? Trời ạ, em thật đáng yêu!" Nữ giúp việc thả chổi xuống, không thể chờ đợi đi về phía Miểu Di, muốn ôm nó lên.
Cô gái trẻ buộc đôi tóc đuôi ngựa, khuôn mặt dễ thương và xinh xắn, hai mắt to, cả người tràn đầy sức sống, Miểu Di cũng vui vẻ được cô ôm lấy.
"Thật giống như một tiểu thiên sứ, bất quá sao em lại xuất hiện ở đây, phải biết rằng tiên sinh ghét nhất là động vật nhỏ." Nữ giúp việc nhẹ nhàng xoa cái bụng mềm Miểu Di phơi ra, lại vuốt nhẹ trên đỉnh đầu con mèo, Miểu Di hưởng thụ nhắm mắt lại.
Được cô xoa nhẹ một hồi, bụng nhỏ Miểu Di đã đói không thể tả, kêu lên, thiệt là cô gái này còn đang vuốt lông nó yêu thích không buông tay, Miểu Di chỉ có thể thả lỏng, xụi lơ mềm mại tựa vào người cô, vang lên tiếng gọi suy yếu.
"Meow..." Nữ giúp việc nghe được tiếng kêu, dừng động tác trên tay, nói: "Em làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?", cô nàng nhẹ nhàng đặt Miểu Di xuống đất, kiểm tra xem người nó có vết thương nào không.
"Ôi? Không bị thương, chẳng lẽ đói bụng rồi?"
"Meo meo!" Xin hiểu giúp đi! Miểu Di đã đói không chịu nổi rồi.
"Được... Chị kiếm gì cho em ăn, ngoan nha không nên chạy loạn!" Cô gái trẻ chạy chậm vào nhà.
Miểu Di đứng dậy khỏi mặt đất ngồi xuống, cái đuôi nhỏ lắc lắc. Nó nhìn theo bước chân cô gái tóc đuôi ngựa nhún nhảy, trong lòng khoái trá cực kỳ.
"Mèo con, đến đây nào!" Cô bưng một chiếc đĩa sứ trắng nhỏ đi ra.
Là cá! Miểu Di hai mắt tỏa sáng, không nhịn được kêu meo meo, hưng phấn bước nhanh về hướng cô.
"Đừng kêu đừng kêu, nơi này không thể nuôi động vật, bị người phát hiện sẽ đuổi em ra ngoài. Thật xin lỗi, còn muốn lấy đồ ăn ngon cho em, nhưng nhà bếp sáng sớm không có gì ăn, em ăn con cá nhỏ này nhé..." Cô lẩm bẩm một tràng, Miểu Di nghe không hiểu cũng không để ý đến cô, chi lo vùi đầu trong đĩa cá.
Con cá này thiệt thơm, vỏ ngoài thiệt giòn, thịt cá thiệt trắng mềm, tuy rằng để qua đêm phần da giòn có phần mềm, thế nhưng không ảnh hưởng đến thịt cá tươi ngon, so với cá hôm qua nó ăn tốt hơn bao nhiêu lần.
Ăn xong Miểu Di liếm liếm miệng, còn chưa đã thèm, sau này mình nhất định phải tìm chủ nhân tốt, ngày ngày nấu cá cho mình ăn!
Lúc này, từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Có người đến, mèo con chạy mau!" Nghe tiếng bước chân, nữ giúp việc khẽ đẩy Miểu Di, vội vàng dấu đĩa nhỏ ra sau.
Miểu Di không kịp cảm ơn, chỉ thoáng liếc mắt cảm kích nhìn cô, vỗi vã trốn vào bụi cỏ, chạy đi.
...
Thường xuyên qua lại, Miểu Di cùng cô gái liền quen thuộc. Mèo ta càng nhìn càng thấy cô hợp mắt, còn nữ giúp việc càng xem nó càng cảm thấy đáng yêu, liền cam tâm tình nguyện lén lút nuôi nó. Sau khi ăn no, Miểu Di sẽ nằm trong lồng ngực cô làm nũng, bán manh, để cô thuận lông, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua khá thoải mái.
Một bên khác trong công ty.
"Chi Thanh, tan làm rồi chớ vội đi, theo anh em qua đêm vui đùa chút chứ, cậu xem cậu cấm dục tuy tốt, thế nhưng cũng có lúc phải cởi mà." Vương Hải Đông hai tay chống mặt, tựa bàn làm việc Cố Chi Thanh, tận tình khuyên nhủ.
Vương Hải Đông là bạn đại học cùng trường Cố Chi Thanh, sau tốt nghiệp hai người đồng thời lập công ty này, đừng nhìn Vương Hải Đông bộ dáng cà lơ phất phơ*, làm việc chính sự sẽ ra dáng đường hoàng, có nhiều ý tưởng hay, hai người đem công ty mở rộng càng lớn, tiền lời kiếm được không ít. Bọn họ tuy rằng có tính cách khác biệt, thế nhưng cảm tình lại rất tốt.
*kiểu bất cần đời
Cố Chi Thanh: ... Lại nữa rồi, Cố Chi Thanh không để ý hắn, một mình thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
"Đừng mà, cậu mà tiếp tục cấm dục, tôi đều phải hoài nghi cậu ... có căn bệnh tiềm ẩn nào đó không." Vương Hải Đông mấy chữ cuối dừng lại chút, âm thanh càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu.
Lời này vẫn bị Cố Chi Thanh nghe được, anh trừng Vương Hải Đông, "Muốn chơi thì tự mình chơi, tôi không có hứng thú."
"Ai! Không hứng thú? Hứng thú này có thể bồi dưỡng... Ây, cậu đừng đi mà oa!"
Cố Chi Thanh thu dọn đồ xong, vòng qua Vương Hải Đông, không tính nghe hắn nói mê sảng.
...
Đêm đã khuya, Cố Chi Thanh tắt đèn phòng, chuẩn bị ngủ. Anh chợt nhớ tiếng mèo kêu quấy nhiễu giấc ngủ của mình mấy ngày nay.
Kỳ thực Cố Chi Thanh không phải chán ghét động vật từ nhỏ. Phải bắt đầu từ năm sáu tuổi, lúc đó anh vẫn còn là một cậu bé đáng yêu, có một lần về nhà bà ngoại, bà có một con mèo. Con mèo này vừa đen vừa gầy, bộ lông trên lưng có một phần bị trụi lông, da dẻ nhăn nhúm. Hơn nữa ánh mắt nhìn người sống vô cùng hung tàn, khiến người ta không rét mà run, lúc cất tiếng kêu khàn khàn lại như tiếng móng tay cào lên bảng đen, chói tai khó nghe.
Cố Chi Thanh không chỉ một lần hoài nghi thưởng thức của bà, rõ ràng bà là người hiền lành, hòa ái, làm sao nuôi con mèo quái dị vậy được.
Cố Chi Thanh cùng nó chân chính kết thù là lúc con mèo xấu này cư hiên cắn hỏng con khủng long vải anh yêu thích nhất. Con rối này từ khi anh sinh đã có, không có nó hầu như Cố Chi Thanh không thể ngủ được. Nhìn nó bị cắn xé rách nát nằm trên mặt đất, bông và vải cuộn lại thành đống nằm một chỗ với hài cốt con rối, nắm đấm nho nhỏ của Cố Chi Thanh nắm chặt bên chân, chảy những giọt nước mắt giận dữ. Kể từ đó anh không thích nhìn những con vật này, nhìn thấy chúng đều đi đường vòng.
Điều này không thể trách Cố Chi Thanh, anh còn chưa thấy manh vật dễ thương thực sự.
Mấy ngày liên tục Cố Chi Thanh bị tiếng mèo kêu tỉnh, kỳ lạ sau khi bị đánh thức anh cũng không tức giận, bởi tiếng mèo kêu này rất mềm mại, dịu dàng lay tỉnh anh. Con mèo ấy lớn lên nhất định vô cùng đáng yêu, chắc hẳn tốt hơn mèo nhà bà ngoại gấp trăm ngàn lần.
CốChi Thanh trái lại muốn gặp gỡ con mèo này, nghĩ đi nghĩ lại, anh liền ngủ thiếpđi, trong mộng tựa hồ có thể nghe được thanh tuyến meo meo mềm nhũn kia.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
48 chương
61 chương
89 chương
28 chương
10 chương
16 chương
20 chương
56 chương
87 chương