Mèo biến thái, tránh xa ta ra!
Chương 5
Lau mồ hôi trên trán,nhìn lại thành quả của mình,Tiểu Hy không khỏi gật đầu ưng ý.
-Chủ nhân,tôi không ngờ em lại có sở thích đáng yêu như thế.Đúng là rất kích thích đấy.
Chàng trai chớp mắt nhìn Tiểu Hy.Tiểu Hy trừng mắt.
-Anh đang nghĩ ý nghĩ đen tối gì trong đầu vậy.
Cười một cách đầy ma mị.Chàng trai nói.
-Chủ nhân của tôi,chẳng phải em bắt tôi quàng khăn tắm, trói tôi thế này là để làm mấy cáo trò cuồng nhiệt như mấy bộ phim người lớn đây chứ.Tôi rất thích,sở thích của em thật đúng là đáng khen mà.
Ban đầu Tiểu Hy chẳng hiểu tên đấy nói gì,xong độ khoảng một lúc sau khuân mặt bắt đầu ửng đỏ.
Biến thái,biến thái thật đúng là biến thái mà.Không thể tin được anh ta hình dung mấy trò XYZ đấy,mặc dù cô chưa từng xem qua nhưng cũng đã đọc qua mấy quyển tiểu thuyết có nhắc đến mấy cảnh nóng đấy.Tiểu Hy tuy có hơi xấu hổ về việc chảy máu mũi khi nãy,nhưng không đến nỗi bày mấy trò đồi bại như thế.
Sau khi cho chàng trai kia liên hoàn " chảo "vào đầu.Tiểu Hy hừ lạnh,tay cầm chảo,đi xung quanh chàng trai ấy,giọng đầy tra hỏi.
-Nói,rốt cục anh là ai,có phải biến thái không,hay là trộm.Nói thật với anh nhà tôi chẳng có gì mà trộm đâu.Nếu anh không khai rõ nhất định tôi sẽ cho anh một trận nhừ từ.Xong rồi tôi mới giao anh cho cảnh sát.
Để chứng minh cho lời nói của mình,Tiểu Hy liền dơ chảo lên đầy đe dọa.
Phì cười,chàng trai nói.
-Chủ nhân,em xem tôi giống tên trộm và biến thái thế sao...nhưng nếu em thích biến thái như vậy tôi sẽ nhất định trở thành biến thái vì em.
Khẽ rùng mình,sao anh ta có thể nói một cách mùi mẫn như vậy chứ,Tiểu Hy tặng luôn cho anh ta thêm một cái chảo vào đầu.Cô hắng giọng hỏi tiếp.
-Vậy sao anh vào nhà tôi.Với lại nãy giờ anh toàn gọi tôi là chủ nhân gì đó.Hay...anh bị tâm thần.
-Em là chủ nhân của tôi,sao tôi nỡ bất kính không gọi cơ chứ.Mà trông tôi giống kẻ tâm thân lắm sao,em đã thấy kẻ tâm thần đẹp như tôi chưa.
Sao chủ nhân của anh ta là cô,Tiểu Hy chẳng hiểu anh ta nói gì cả mà thế kỉ 21 sao giờ lại còn cái kiểu chủ nhân-nô lệ nhỉ. Nghĩ lại kể cũng lạ,Tiểu Hy từ lúc gặp anh ta tới giờ,nói cái gì anh ta cũng làm theo.Nào là bắt quấn chiếc khăn vào,sau đó kêu anh ta ngồi im để trói anh ta,quả nhiên anh ta ngồi im khônng nhúc nhích thật.Ngoan ngoãn y như một chú mèo con vậy.
Khoan đã,mèo ư,nói đến mèo giờ Tiểu Hy mới nhớ,Miêu Miêu của cô đâu rồi.
Vội chạy lại giường,hất tung chiếc chăn ra,nhưng Tiểu Hy vẫn chẳng thấy Miêu Miêu đâu cả,Tiểu Hy lo lắng gọi Miêu Miêu mặc kệ sự có mặt của tên lạ mặt.
-Chủ nhân đang đi tìm Miêu Miêu à.
Nghe nhắc đến Miêu Miêu,Tiểu Hy liền dừng lại hoạt động quay lại nhìn anh ta,giọng xen lẫn sự mất bình tĩnh.
-Sao anh lại biết Miêu Miêu.Chẳng lẽ nào..(Tiểu Hy vừa nói vừa cầm cái chảo lại gần)..anh bắy trộm Miêu Miêu của tôi.Nếu thế nhất định tôi sẽ cho anh chết chắc.
-Miêu Miêu quan trọng với chủ nhân vậy sao.
-Đúng! Rất quan trọng.Đấy là gia đình của tôi.
Mỉn cười hạnh phúc,chàng trai ấy nói.
-Chủ nhân,tôi không ngờ em lại coi trọng tôi như vậy,tôi thật không xứng đáng với tình cảm của em dành cho tôi.
---
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
17 chương
14 chương
35 chương
18 chương
42 chương