Mệnh trung thiên ái
Chương 6 : Mệnh trung thiên ái
Chương 6
Ôn Ngưng biết mình chọc anh không vui nên không dám lên tầng hai, ngây người cả ngày trong phòng cho khách tầng một. Mãi cho đến 9 giờ tối hơn mới nơm nớp lo sợ trở lại phòng ngủ chính, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trong truyền thuyết.
Tâm trạng của Giang Thứ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ban đêm làm ba lần, lúc hành sự không có vẻ mặt ba phần trêu đùa bảy phần cười như trước, không chất chứa một chút cảm tình nào, trong sự hoang dã mang theo chút ngông cuồng, xuống tay không biết nặng nhẹ, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Vốn Ôn Ngưng đã không chịu nổi, bây giờ anh lại tức giận nên càng khó gắng gượng nổi, sau vài lần cô trở lại sofa nhỏ chen chúc mới có thể được giải thoát.
Ban đêm, Ôn Ngưng ôm chăn mỏng ngủ thiếp đi mất, sáng hôm sau mặt trời hơi ló dạng, người đàn ông trên giường còn chưa tỉnh, cô gái nhỏ ngoan ngoãn mặc quần áo rồi về tầng một.
Tháng 9 ở Hàn Thành vẫn mùa mặc đồ mát mẻ, Ôn Ngưng thay đổi hai chiếc áo thun qua lại, quần áo giặt đến nỗi đã trở nên to rộng hơn.
Má Từ làm bữa sáng trong phòng bếp, cô cũng đến giúp một tay, động tác hơi mạnh bạo một chút nên cổ áo dần chảy xuống vai trái, xương quai xanh trắng nõn lộ ra một vết hồng lớn.
Trên mặt má Từ hơi nhiễm ý cười, duỗi tay kéo áo lên giúp cô.
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn xuống thấy thế lỗ tai lập tức đỏ lên.
Da của cô mỏng, động tác đêm qua của Giang Thứ lại thô bạo, dường như vết hồng như vậy đã trải khắp toàn thân cô rồi.
Má Từ chiên một dĩa trứng lòng đào xong, tươi cười mừng rỡ: “Không có việc gì đâu, hai đứa còn trẻ, lúc thích không kiềm được thì đúng là xuống tay không biết nặng nhẹ, hai ngày nữa sẽ tan hết thôi.”
Lông mi của Ôn Ngưng khẽ run, nếu thật sự vì thích thì tốt quá rồi……
**
Không khí trong bữa sáng hơi xấu hổ, Giang Thứ không rên một tiếng, Ôn Ngưng càng lại càng không dám ngẩng đầu.
Mấy ngày liên tiếp, Giang Thứ đi sớm về khuya, giống y như sống trong công ty vậy, mỗi khi trở về cũng chỉ dành vài giờ để bắt nạt Ôn Ngưng, thời gian còn lại cũng không nói thêm bất cứ một câu vô nghĩa nào.
Đêm đó phát tiết xong, suốt cả đêm anh không ngủ, đến ban công hút nửa gói thuốc. Khi trở về, Ôn Ngưng đã ngủ say, anh đứng trước sofa nhỏ của cô một lát, không nhịn được mà duỗi tay xốc nhẹ lớp chăn mỏng trên người cô lên, bên cánh tay của cô gái nhỏ toàn là dấu vết thuộc về anh.
Anh nhíu mày nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, trong lòng biết chuyện ban ngày thật ra không phải lỗi của cô, chỉ là lúc ấy không kìm nén được lửa giận. Có điều từ trước đến nay anh không phải người biết cúi đầu, dù biết mình phát giận quá mức nhưng trong đời chưa từng xuất hiện hai chữ xin lỗi này.
Sau lại nghe nói buổi đấu giá từ thiện không lâu nữa còn có vài những cô gái nhỏ rất thích, đến lúc đó thì đưa Ôn Ngưng tới, cô thích thứ gì thì tốn chút tiền mua cho cô là được.
Không có cô gái nào có thể chống cự trước vật chất, vấn đề có dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề với Giang Thứ.
Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt lại tới cuối tuần.
Tiệc đấu giá từ thiện tổ chức vào lúc 6 giờ chiều Chủ Nhật.
Buổi tối lúc ăn cơm, hiếm lắm Giang Thứ mới trở về Ngự Kiền Loan trước giờ, người đàn ông chưa trở về bàn cơm suốt mấy ngày lại đột nhiên trở về, Ôn Ngưng không khống chế được mà nhìn thêm vài lần, vẻ mặt lấy lòng mà cẩn thận lấy cơm cho anh.
Giang Thứ cũng không từ chối, sau khi nhận lấy thì cũng bắt đầu ăn.
Ăn hơn ba chén, anh buông đũa, cầm giấy lau miệng: “Đêm mai đến bữa tiệc với tôi.”
Chạng vạng hôm sau, Nhậm Thiên Cao mang stylist vào Ngự Kiền Loan.
Ôn Ngưng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ thành thật để mặc người ta làm giúp mình.
Dù sao cũng là người đẹp, bình thường lúc không trang điểm cũng đã thu hút, bây giờ lại uốn tóc xõa lên vai, quai đeo cổ dọc theo đường cong hoàn mỹ, dáng người lả lướt hấp dẫn, eo nhỏ thon đến mức một tay là có thể ôm hết.
5 giờ rưỡi, Nhậm Thiên Cao đưa Ôn Ngưng tới dưới cao ốc Giang thị.
Giang Thứ đi từ trong công ty ra, lập tức ngồi ra ghế sau chiếc Maybach màu đen. Hôm nay anh triệu tập cấp cao công ty họp cả ngày, giờ phút này ít nhiều gì cũng hơi mệt mỏi. Khi ngồi vào trong xe, một tay vuốt ve chân mày đang nhíu lại, không chú ý người phụ nữ nhỏ bên người mình.
Chờ đến lúc buông tay nhìn bên cạnh thì lập tức nổi lên một ngọn lửa không tên, cùng với đó thì thân thể cũng khô nóng theo.
Người đàn ông ngước mắt liếc Nhậm Thiên Cao đang nhìn từ gương chiếu hậu.
“Nhậm Thiên Cao.”
“Vâng, Giang tổng.”
“Tôi rất thiếu tiền sao?”
Nhậm Thiên Cao: “?”
Cậu ta còn chưa kịp nghĩ lại liền thấy ngón tay Giang Thứ nhéo một góc lễ phục trên người Ôn Ngưng, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Nghèo đến mức chỉ mua được chút vải thế này à?”
Nói xong, bàn tay tự động sờ sờ xuống một chỗ hơi hở ra ở bên hông Ôn Ngưng, sắc mặt càng khó coi: “Sao chỗ này không có miếng vải nào hết vậy?”
Nhậm Thiên Cao thầm than oan quá, đai đeo trên vai của chiếc váy phu nhân đang mặc được làm riêng, một cái đã tới mười vạn rồi……
Ôn Ngưng bị anh sờ đến đỏ vành tai nhưng lại không có can đảm chạy trốn.
Giang Thứ: “Mặc như thế không lạnh à? Tôi nhìn thôi cũng lạnh giùm em rồi đấy.”
Làn váy ngắn như thế, không thể che hai chân thon dài trắng ngần kia một chút nào cả.
Ôn Ngưng nhỏ giọng nói thầm: “Bây giờ vẫn là mùa hè mà……”
Nhậm Thiên Cao xém chút đã không nhịn cười được, có một loại lạnh, gọi là chồng em cảm thấy em lạnh.
Giang Thứ cười lạnh một tiếng, không vui đảo mắt qua Nhậm Thiên Cao, trong ánh mắt dường như chất chứa vô số lưỡi dao.
**
Bữa tiệc này chỉ mời các nhân vật nổi tiếng tại Hàn Thành, địa điểm là ở tầng cao nhất của một khách sạn 5 sao dưới danh nghĩa của Giang thị.
Tại cửa hội trường, nhân viên phục vụ lễ phép đối chiếu thư mời. Lúc Giang Thứ tới thì lập tức bày vẻ mặt rất công thức, tươi cười: “Chào buổi tối Giang tổng, ngài đi từ bên này là được.”
Ôn Ngưng chưa từng đến những chỗ lớn như vậy, đi theo phía sau thì hơi câu nệ, chờ đến lúc sắp vào cửa thì bị ngăn lại một phen.
“Tiểu thư, xin đưa thư mời của cô ra.”
Vẻ mặt Ôn Ngưng bối rối nhìn về phía Giang Thứ nhưng vẻ mặt của người đàn ông này không chút để tâm, môi mỏng hơi cong lên, nhìn xuống từ trên cao, có vẻ cũng không có ý định ra tay cứu giúp, cô bối rối nắm chặt lòng bàn tay, không biết làm sao.
Giống như từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào của Giang phu nhân cả.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, cẩn thận đuổi theo Giang Thứ, duỗi tay khoác lên khuỷu tay của anh.
Lần đầu tiên thân mật như thế trước mặt người ngoài, Ôn Ngưng có cảm giác luôn có người nhìn chằm chằm cô từ bốn phương tám hướng, trái tim càng đập dữ dội hơn nữa, đôi tay cũng nắm chặt cánh tay của Giang Thứ. Không lâu sau, người đàn ông bên cạnh đột nhiên cười: “Tay thả lỏng một chút, tôi không chạy đâu mà lo.”
Gương mặt Ôn Ngưng đỏ hồng: “Vâng.”
Có hai người phụ nữ đi tới từ đối diện, nhìn độ tuổi thì có vẻ là mẹ con.
“Chào Giang tổng, trùng hợp quá.” Người phụ nữ lớn tuổi hơn mở lời với Giang Thứ, gương mặt tươi cười không mất đi vẻ ưu nhã.
Tính tình Giang Thứ kiêu ngạo, tùy tiện gật đầu.
Trần phu nhân cũng đã quen, tiếp tục khen tặng: “Giang tổng tuổi trẻ đầy tương lai, đã nổi tiếng khắp giới của chúng ta rồi, hôm nay có thể gặp gỡ Giang tổng ở đây cũng là duyên phận của chúng ta.”
Cô ta nói xong liền vội kéo cô gái nhỏ tuổi hơn ở bên cạnh qua: “Đây là thiên kim của gia đình em gái tôi, tên là Lữ Thi, Tiểu Thi, mau chào hỏi Giang tổng đi.”
Lữ Thi cười nũng nịu: “Chào Giang tổng.”
Vẻ mặt Giang Thứ không để tâm, chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng lại khiến Lữ Thi và các thiên kim tiểu thư xung quanh mặt đỏ tai hồng.
**
Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu rất nhanh, Ôn Ngưng ngồi xuống cùng Giang Thứ. Người đàn ông này lại không thấy hứng thú, vắt chéo chân, lười biếng ngồi dựa lên ghế dành cho khách quý, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn phản ứng của cô.
Cũng không biết rốt cuộc cô thích cái gì, con nhóc này nhìn cái gì cũng giống như đang xem cuộc vui. Thỉnh thoảng anh cũng giơ bảng lên, dù sao cũng là làm từ thiện, không thiếu chút tiền ấy, không chọn ra món cô thích thì mua hết là được, không cần phải phí tâm.
Liên tiếp ra giá cao mua về mấy món để trưng bày, không ít nhân vật nổi tiếng muốn giữ mặt mũi mà nóng lòng giơ bảng tranh chấp, có điều khi nhìn thấy đối tượng cạnh tranh là Giang Thứ thì ngượng ngùng thu tay lại. Ai cũng rất rõ, nếu Giang Thứ muốn thì tất cả mọi người ngồi ở đây có đào sạch của cải cũng không thắng được anh.
Món đấu giá cuối cùng là món quan trọng nhất trong buổi đấu giá từ thiện hôm nay, không ít người đến vì tiếng tăm của nó, vì chiếc vòng tay này đã xuất hiện từ thời kỷ băng hà, giá khởi đầu là 130 vạn, khách quý giơ bảng không ngừng.
“200 vạn lần thứ nhất.”
“300 vạn.”
“300 vạn lần thứ nhất, 300 vạn lần thứ hai.”
“400 vạn.”
……
Ôn Ngưng cả kinh trợn to mắt, âm thầm cảm thán, có bán mình đi thì cũng không bằng cái hộp chứa nó.
Người đàn ông bên cạnh không chút để ý mà nghiêng đầu, thấy vẻ mặt này của cô liền cho rằng cô rất thích, vì thế lười nhác giơ bảng trong tay lên, mặt không đổi sắc phun ra một con số: “500 vạn.”
Ôn Ngưng không nhịn được mà hít một hơi, cô đã gả cho người đàn ông như thế nào vậy.
Không phải chỉ mình cô kinh ngạc, Lữ Thi ở cách đó không xa cũng đỏ mặt nhìn về phía Giang Thứ.
Cô ta vừa liếc mắt liền nhìn trúng chiếc vòng Phiêu Hoa này, mới vừa nãy kêu giá vài lần nhưng thấy giá cả đã vượt qua dự định ban đầu nên chỉ đành tiếc nuối từ bỏ, không ngờ vừa mới từ bỏ Giang Thứ mà đã mở miệng.
Trên mặt Trần phu nhân đầy ánh sáng hồng thấp giọng nói bên tai cô ta: “Tiểu Thi, dì thấy phỏng chừng Giang tổng đã có ý với con rồi, thấy con thích nên mới mua tặng con.”
Lữ Thi cắn cắn môi, ra vẻ rụt rè: “Dì nhỏ, dì đừng nói như vậy, bọn con vừa mới gặp mặt một lần.” Tuy nói như vậy nhưng lại vui vẻ ra mặt.
Trần phu nhân không giấu nổi nụ cười: “Tiểu Thi của chúng ta có vẻ ngoài xuất chúng lại có tài, được không biết bao công tử ở Hàn Thành mơ ước, Giang tổng vừa gặp đã thích con thì cũng không gì là lạ cả.”
Đấu giá đến phút chín mươi, mức giá ngày càng cao, phần lớn người đều lắc đầu xin thua, chỉ còn một người đàn ông ở ghế sau tranh cao thấp với anh.
“700 vạn.”
Giang Thứ: “800 vạn.”
Lữ Thi thẹn thùng, trái tim đập thình thịch.
Ôn Ngưng mới vừa nuốt nước bọt thì bị con số đó làm sặc hai cái, Giang Thứ nghiêng người đưa tay vỗ nhẹ lưng cô theo bản năng.
Khi hoàn hồn thì chiếc vòng đó đã bị người đàn ông phía sau dùng 900 vạn mua mất.
Giang Thứ nhướng mày nhìn ra sau, nhìn thấy gương mặt quỷ quen thuộc kia thì lười nhác nhếch khóe môi.
Hoạt động đấu giá từ thiện kết thúc không lâu sau đó, mọi người lục đục trở lại sảnh lớn làm, người ở đây rất nhiều, Giang Thứ thấy hơi chán, cởi áo khoác giao cho Ôn Ngưng. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhận lấy rồi ôm ở trước ngực, quanh hơi thở toàn là hương thơm đặc trưng của người đàn ông này, cô hơi cúi đầu, gương mặt không khỏi nóng lên.
Không lâu sau, người đàn ông mới dùng giá cao mua được chiếc vòng vui vẻ vẫy vẫy tay với Giang Thứ: “Anh Thứ!”
Giang Thứ ngước mắt, lười nhác đi đến chỗ anh ta.
Ôn Ngưng còn chưa phản ứng lại, bị cách một khoảng xa.
Lữ Thi ra khỏi phòng đấu giá cùng Trần phu nhân, đi vòng vòng đại sảnh tìm Giang Thứ.
Hai người dắt tay đi đến gần Ôn Ngưng, bước chân hơi dừng, đột nhiên ngừng ở trước mặt Ôn Ngưng.
Lữ Thi: “Cô là thư ký của Giang tổng sao?”
Tin đồn Giang Thứ vắng mặt trong hôn lễ đã được truyền khắp giới, tất cả mọi người đều nhận định vị trí Giang thiếu phu nhân còn chỗ trống. Không ai ngờ được Giang Thứ lại dẫn vị phu nhân bị ghét bỏ từ giây phút đầu trong truyền thuyết theo.
Ôn Ngưng nhút nhát ngửa đầu đối diện với ánh mắt của cô ta, đôi tay ôm chặt âu phục trong lòng ngực theo bản năng, cuối cùng chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không dám giải thích nhiều.
Vẻ mặt Lữ Thi khinh thường, một phen đoạt lấy áo khoác trong ngực Ôn Ngưng, nhíu mày quở trách: “Chậc, tôi đến lấy lại cho Giang tổng, âu phục bị cô vò nát hết rồi, sao mà thư ký bên người Giang tổng lại không thể làm tốt chút việc cỏn con thế này nhỉ.”
Cô nói xong liền kéo Trần phu nhân bước nhanh đến chỗ Giang Thứ.
Ôn Ngưng bình tĩnh đứng ở tại chỗ, không biết có nên tiến lên hay không.
“Anh Thứ? Thích cái vòng tay này sao?”
Lữ Thi vừa mới đến đằng sau Giang Thứ thì nghe thấy người đàn ông mua được chiếc vòng hỏi.
Giang Thứ lười nhác liếc anh ta một cái: “Thằng nhóc cậu tranh với tôi làm gì?”
Hạ Trình cười nói: “Muốn tặng chị dâu sao? Em mới vừa về nước, dù sao cũng phải lễ độ một chút, coi như tặng quà gặp mặt cho chị dâu!”
Lữ Thi còn tưởng câu “chị dâu” này là nói về mình, mặt đỏ cười duyên, duỗi tay đưa âu phục cho Giang Thứ: “Giang tổng, âu phục của anh đây.”
Giang Thứ nhíu mày, vừa lúc nãy tiện tay ném âu phục cho Ôn Ngưng thì cũng không thấy bất thường chỗ nào, giờ phút này thấy Lữ Thi chạm vào thì liền ngại dơ, trầm mặt nói với Hạ Trình: “Ném đi cho tôi.”
Hạ Trình cười đáp lại: “Quý cô đây là……?”
Giang Thứ ngước mắt, trong ánh mắt rõ ràng viết “Cậu hỏi ông đây, ông đây hỏi quỷ à?” to đùng.
Trần phu nhân vội cười đáp lại “Giang thiếu, Tiểu Thi của chúng ta mới về từ nước ngoài không lâu, trùng ngay thời gian ngài về nước, ngài nói xem có trùng hợp không? Đều do duyên phận hết.”
“Bây giờ bọn nhỏ đều trưởng thành, Tiểu Thi cũng đã tới tuổi bàn chuyện cưới xin rồi.”
Lời này đã lộ ý rõ ra ngoài, đều là những người lăn lộn rất lâu trong trong giới thượng lưu, sao Giang Thứ lại không hiểu được. Nhưng cho dù vậy thì anh ghét nhất là người tự mình đa tình.
Ôn Ngưng chậm chạp không đến đây, anh quay đầu lại nhìn thì thấy một mình cô đứng lẻ loi ở xa, rồi dời mắt tới người phụ nữ ăn mặc hoa hòe lộng lẫy này thì trong lòng rất không vui.
Trần phu nhân thấy Giang Thứ không phản ứng, lập tức nhìn về phía Hạ Trình: “Hạ thiếu, tôi thay Tiểu Thi cảm ơn ngài vì chiếc vòng tay này.”
Hạ Trình: “?”
Không đợi Hạ Trình lên tiếng, Giang Thứ luôn lạnh mặt đã mở miệng: “Xin lỗi, phu nhân của tôi vô cùng thích chiếc vòng này, lát nữa phải đưa cho cô ấy, nếu không thì sẽ có người dỗi tôi đấy.”
Hạ Trình cợt nhả: “Chậc, anh Thứ, tình huống gì đây, chị dâu của em có mị lực như thế à? Mấy ngày không gặp mà bị vợ quản nghiêm rồi cơ đấy.”
Vẻ mặt Lữ Thi mong đợi cả tối mặt lúc đỏ lúc trắng: “Giang thiếu, bên ngoài đều nói ngài không thích vị phu nhân lấy về từ nơi ất ơ nào đó kia, cô ta ——”
Giang Thứ đột nhiên nổi lên ngọn lửa không tên, không muốn nghe nữa mà bực mình cắt lời cô ta, trong lời nói mang theo vẻ lạnh lùng cảnh cáo, không có sự cợt nhả vô sỉ lúc ở bên Ôn Ngưng: “Phu nhân của tôi là người cô có thể bàn luận à?”
Anh lạnh lùng trào phúng nói: “Phu nhân nhà tôi cùng lắm chỉ là một cô gái nhỏ hai mươi tuổi, người phụ nữ nếp nhăn chất đầy mặt như cô có tư cách gì so sánh với cô ấy?”
“Có tiền cũng đừng mong xứng với chiếc vòng này, cô tỉnh táo mua gương soi đi.” Giang Thứ giọng mỉa mai.
Người đàn ông khinh thường cho cô ta ánh mắt khác, xoay người cẩn thận nhìn Ôn Ngưng, giảm bớt cơn giận rồi đi sang chỗ cô.
Lữ Thi bị nhục nhã đến nỗi đỏ mặt, không thể ở lại thêm được nữa, thêm cả việc đối phương lại là Giang Thứ nên không có can đảm la lối khóc lóc ngay mặt, cứ xấu hổ như vậy mà đứng im tại chỗ nhưng vẫn không khống chế được mà nhìn về hướng Giang Thứ rời đi ——
Thì thấy người đàn ông này bước vài bước đến trước mặt Ôn Ngưng, bàn tay to ôm lấy phần da bên hông bị lộ ra ngoài của Ôn Ngưng, hoàn toàn khác với người mỉa mai cô ta với vẻ mặt kia, thậm chí còn không coi ai ra gì mà duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nụ cười khẽ mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra: “Đi lạc sao? Vậy mà cũng không biết ở gần tôi một chút à?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
63 chương
10 chương
91 chương
7 chương
61 chương
11 chương