Mệnh trung thiên ái
Chương 5 : Mệnh trung thiên ái
Chương 5
Khi Ôn Ngưng phản ứng lại thì Giang Thứ đã đi xa.
Cô đi đến mép giường nhặt tấm thẻ kia lên, tò mò nhìn một lượt rồi kẹp vào nhật ký.
Sau đó dọn dẹp hai ba bộ quần áo rồi ngoan ngoãn nghe lời mà dọn lên tầng hai.
Biệt thự Ngự Kiền Loan rất lớn, lúc trước Ôn Ngưng chỉ sinh hoạt ở tầng một, đây là lần đầu tiên lên tầng trên.
Bố cục của tầng hai rất khác với tầng một, phòng ngủ và phòng khách xen kẽ nhau, thậm chí còn cách một khoảng lớn, phòng ngủ được thiết kế vì sự riêng tư nên vị trí khá khó tìm, Ôn Ngưng vòng một vòng rất lớn rồi mới đánh bậy đánh bạ đi đến trước cửa.
Cửa phòng khép hờ, cô đứng ở ngoài cửa mà không dám đi vào, chỉ đưa tay gõ nhẹ hai cái.
Không lâu sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, tay người đàn ông nắm then cửa, phía dưới che khăn tắm màu trắng, thân trên trần trụi, tóc hơi ướt, thỉnh thoảng còn có bọt nước nhiễu xuống từ mái tóc màu đen, chảy qua lồng ngực có tập luyện, lướt qua phần eo, cuối cùng là chảy vào nơi không nhìn thấy được, có vẻ như anh vừa tắm xong.
Mặt Ôn Ngưng đỏ lừ.
Cô mang hành lý lớn nhỏ, vì hốt hoảng nên đôi tay nắm chặt hai quai đeo, đầu cúi đến mức không nhìn thấy mặt, cả người co quắp đứng ở trước cửa, giống như một con nhóc nhà nào bị ném ra ngoài, không nhà để về mà cầu xin thu nhận.
Giang Thứ cong môi trong vô thức, bộ dáng có chút lưu manh: “Vào đi."
Ôn Ngưng ngoan ngoãn theo vào phòng, vẫn không dám ngẩng đầu như cũ.
Giang Thứ cố ý giở trò lưu manh: “Sao có thể xấu hổ như vậy chứ, tối hôm qua ngoại trừ lúc em khóc sướt mướt kêu ngừng lại thì có lúc nào không mở mắt chứ?”
Cô hoàn toàn không dám nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt đỏ đến nóng hầm hập, đặt hành lý xuống rồi chạy trốn xuống lầu.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, vẻ mặt khác hoàn toàn người lạnh lùng hờ hững ở công ty sáng nay.
Đi vào phòng quần áo, ánh mắt vừa quét đến tủ âm tường chứa âu phục, ba bộ quần áo nữ lẻ loi treo ở trong.
Quần áo của Ôn Ngưng.
Sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ rẻ tiền, nhìn là biết đã mặc không ít năm, bị những bộ quần áo cao quý của anh chèn ép đến vô cùng đáng thương.
Giang Thứ rút lại ánh mắt, tùy ý mặc một chiếc áo thun đen lên người, khi mặc âu phục thì nghiêm trang nhưng quần áo rộng rãi ở nhà lại thể hiện sự lười biếng, không những vậy còn có chút lưu manh.
Buổi tối má Từ làm một bàn đồ ăn phong phú, Giang Thứ đến chậm một bước, Ôn Ngưng ngồi ngay ngắn tại chỗ chờ anh giống một học sinh tiểu học, hơi cứng người, tính ra đây là lần đầu hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm riêng với nhau.
Giang Thứ ăn cơm không được nho nhã lắm, tuy rằng gia thế khiến người ta sợ hãi nhưng có nhiều thói quen không thể diễn như nhóm phú nhị đại được, anh phản nghịch kiêu ngạo, không theo khuôn phép, có vài lúc cũng rất bình dân, lúc ăn thì cũng không bắt bẻ, không chú ý đến những thứ gọi là lễ nghi.
Thỉnh thoảng Ôn Ngưng ngẩng đầu ngắm trộm anh, cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của anh vẫn giống như trước, vẫn khiến người ta thấy thoải mái.
Giang Thứ cắt một miếng sườn dê nhỏ, khi ngước mắt lên thì vừa kịp lúc thấy con nhóc đối diện đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, người đàn ông cười nhẹ một tiếng, không cảm thấy không tự nhiên mà còn rất có hứng: “Ăn cơm hay là ngắm tôi? Trên người tôi có đồ ăn à?”
Ôn Ngưng hoàn hồn, lập tức vùi đầu vào ăn.
Giang Thứ không muốn buông tha mà tiếp tục chọc cô, thấp giọng: “Muốn ăn cái khác thì tối nay cho em.”
Cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng, ho sặc sụa cả buổi.
Trong bữa ăn, Giang Thứ nghe điện thoại, toàn bộ quá trình đều giao tiếp bằng tiếng Anh.
Đối phương là một người thích làm công ích, sắp tiến vào nội địa nên muốn tổ chức một hoạt động từ thiện, mời toàn nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân ở Hàn Thành, hy vọng Giang Thứ cũng có thể nể mặt mà dẫn theo phu nhân đến.
Vẻ mặt Giang Thứ lạnh nhạt đồng ý, ngước mắt nhìn vào mắt Ôn Ngưng, thấy con nhóc này lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, không biết sao lại thấy một chút sung sướng: “Nghe hiểu được không?”
Ôn Ngưng hơi ngượng ngùng lắc đầu.
Giang Thứ ăn xong, không giải thích cũng không đi, cứ lười nhác ngồi trên ghế như thế, đôi chân dài thoải mái thong dong, đột nhiên anh nhớ lại tình hình trong phòng cất quần áo thì thuận miệng hỏi: “Em mặc hai bộ đồ đó bao nhiêu năm rồi?”
Cô trả lời rất thành thật: “Chị gái học xong lớp 8 thì đưa lại cho em.”
Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ được mặc đồ mới, do đó mới mặc nhiều năm như thế.
Giang Thứ nhướng mày, không ngờ còn nhặt đồ người khác mặc lại.
“Có rảnh thì mua thêm chút quần áo, sau này có vài trường hợp em phải tham dự cùng tôi.”
Anh khẽ cười một tiếng, lại nói: “Người khác nhìn vào còn tưởng tôi không nuôi em nổi đấy.”
Ôn Ngưng nhấp môi vội gật đầu, biểu cảm trên mặt hơi xấu hổ, cô khiến anh mất mặt……
**
Ăn cơm xong, Giang Thứ không chờ Ôn Ngưng mà một mình về phòng làm việc.
Bên ngoài anh cà lơ phất phơ, không kiêng nể gì nhưng từ trước đến nay chưa từng cẩu thả trong chuyện công việc, không có chuyện tự nhiên thành công, năng lực là thiên phú của anh, sự chăm chỉ đã được khắc sâu vào xương máu.
Mấy năm nay cơ thể của ông cụ Giang không bằng trước, trên tay bố của Giang Thứ cũng không nắm quá nhiều quyền lực, dưới nền móng Giang thị chứa không ít những thứ rách nát, ngày đầu tiên Giang Thứ về tiếp nhận công ty thì bắt đầu mạnh mẽ nhổ cỏ tận gốc.
Việc này không có chút khó khăn gì với anh cả, có điều cần phải tốn một chút thời gian.
Ôn Ngưng thấy Giang Thứ ăn xong rời đi thì đầu óc cũng không đặt lên bàn cơm nữa, ánh mắt cứ đuổi theo hướng anh đi, không thèm động đũa.
Má Từ bên cạnh vừa buồn cười vừa đau lòng: “Phu nhân ăn nhiều một chút đi, gầy quá, cháu gái nhà tôi mới lên cấp hai mà cánh tay đã to hơn cô rồi đấy.”
Ôn Ngưng cong mắt cười cười, nghe lời ăn thêm một chút cơm.
Má Từ vui mừng: “Ai da, vậy là tốt rồi, chăm sóc cơ thể cho tốt , sau này sinh một đứa con mũm mĩm cho tiên sinh, nhân lúc má Từ còn trẻ thì có thể giúp hai người đưa nó đi học đấy.”
“Má Từ……” Cô hơi đỏ mặt, khóe môi lại không giấu được ý cười, bọn họ vừa mới kết hôn, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Cô và tiên sinh đều đẹp, đứa con này dù giống ai thì chắc chắn cũng là trai xinh gái đẹp.”
Cô bị nói thì hơi ngượng, vùi đầu ăn thêm mấy muỗng cơm nữa nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ vu vơ về chuyện đó.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Ngưng ngồi ở nhà ăn chứ không dám lên lầu, má Từ biết cô sợ, vội nói: “Nếu phu nhân rảnh thì có thể ở cạnh tiên sinh, hai người ít khi ở bên nhau nên cần phải bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn một chút.”
Ôn Ngưng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, Giang Thứ lại không phải người đàn ông dễ gần nên cô luôn không đủ can đảm để chủ động.
“Hẳn là bây giờ tiên sinh đang làm việc trong phòng làm việc, cô mang chút trái cây lên ăn với ngài ấy, nhắc ngài ấy chú ý nghỉ ngơi.”
Đuôi lông mày của cô gái nhỏ chất chứa một chút vui sướng, hưng phấn gọt trái cây.
**
Trong phòng làm việc, Giang Thứ nhíu mày, điếu thuốc trong tay còn đang cháy, tro tàn rơi đầy đất.
Vài phút phía trước, Giang Kiến Xuyên gọi một cuộc điện thoại, mới vừa mở lên đã xổ một tràng quở trách.
Mắng anh không biết giúp anh em mình, tay dài vươn ra ngoài, cánh cứng rồi muốn bay đi, cuồng vọng tự đại.
Vẻ mặt Giang Thứ hờ hững, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạo, muốn nói tay dài đưa ra ngoài thì ai có thể hơn bố ruột của anh chứ, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng nghiêng về phía Trần Lý, giống như trên người Trần Lý mới chảy chung dòng máu với ông vậy.
Điếu thuốc cháy đến cuối cùng, nóng phỏng ngón tay anh nhưng Giang Thứ cũng không thèm giật mí mắt mà bóp nát tàn thuốc.
Anh lên tầng ba, vào căn phòng luôn luôn khóa chặt.
Nội thất trong phòng được bố trí ấm áp mơ mộng, vừa nhìn liền biết được chăm chút hết lòng.
Giang Thứ mệt mỏi đi đến mép giường, cầm lấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, thất thần nhìn tấm ảnh chụp, lúc này vẻ mặt mới có thêm một chút dịu dàng.
Ảnh chụp có vẻ hơi cũ kỹ, chàng trai bên trong đang nhếch môi cười, hơi lưu manh, cõng một cô gái nhỏ tính cách nhí nhảnh, lúc cô gái nhỏ cười rộ lên thì mắt cong cong, có điều quai hàm đang căng phồng có chút sưng, hơi phiếm màu xanh.
Giang Thứ giật giật môi, tươi cười dịu dàng, anh nhớ rõ lúc ấy con nhóc này vừa rớt mất hai cái răng, lúc nói chuyện còn bị gió lùa, cười tủm tỉm che miệng anh để anh không cười nhạo.
Năm ấy khi anh còn nhỏ, ngày anh rời đi thì cô gái nhỏ không đến gặp anh, lúc anh bị mẹ đưa ra nước ngoài thì không có năng lực mang cô đi cùng, sau đó tìm ở trong nước rất nhiều năm vẫn luôn không có tin tức.
Không biết mấy năm nay, nhóc con kia lẻ loi một mình sẽ chịu khổ bao nhiêu, thậm chí có thể đã…… Nghĩ vậy, bàn tay của Giang Thứ bất giác nắm chặt, phiền lòng đặt khung ảnh lại chỗ cũ, cầm bao thuốc ra ngoài sân thượng hít thở.
Ôn Ngưng bưng dĩa trái cây vừa gọt xong đi vòng vòng tầng hai, cô vẫn chưa tìm được phòng làm việc.
Khi đến đầu cầu thang, hình như nghe thấy trên tầng ba có tiếng động nên vui sướng đi lên lầu.
Căn phòng cuối tầng ba không đóng cửa, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Trên lớp rèm lụa trắng tinh là một chuỗi ngọc thủy tinh, trên bàn trang điểm khắc ngà voi đặt không thiếu một sản phẩm mới nào, bên phải là phòng cất quần áo, ba mặt tường là tủ kính pha lê chứa đầy các loại túi giày và trang sức xa xỉ, những chiếc váy trắng hồng được xếp từ nhỏ đến lớn thể hiện rõ ràng thẩm mỹ của trai thẳng, để ý một chút thì sẽ biết kích cỡ và phong cách được xếp từ bảy tám tuổi cho đến mười tám hai mươi, giống như lớn lên cùng một thiếu nữ vậy.
Tuy Ôn Ngưng chưa dùng những món đồ quá tốt nhưng cô biết nó chắc chắn có giá trị rất xa xỉ, cho nên bước chân đứng lại tại chỗ, không dám bước thêm bước nào lên trước nữa.
Phong cách của căn phòng này khác hoàn toàn bất kỳ nơi nào khác trong biệt thự, cô biết mình đã đi nhầm chỗ, lo lắng không lý do, trong thoáng chốc cũng quên mất mục đích mình đi lên.
Giang Thứ hút hết nửa gói thước nhưng tâm trạng vẫn không tốt, vừa xoay người vào cửa lại thấy Ôn Ngưng đứng ở trong phòng.
Gương mặt của người đàn ông bắt đầu giận dữ, không có một chút ý cười lưu manh khi trêu đùa cô như trước, thay vào đó là sự lạnh lùng và hung ác thường gặp.
Anh bước vài bước đến trước mặt Ôn Ngưng, một phen túm chặt cánh tay cô.
Ôn Ngưng hoảng sợ, dĩa trái cây cầm không chắc nên rơi hết xuống đất, nước trái cây cũng làm ướt một phần tấm thảm sạch sẽ.
Giang Thứ cụp mắt nhìn, vẻ mặt càng khiến người ta sợ hãi, nghiêm giọng vừa thấp vừa lạnh: “Ai cho phép cô đi vào?”
“Em chỉ muốn đưa ——”
Đầu lưỡi của Giang Thứ chọt chọt má, vô cùng mất kiên nhẫn, có vẻ cũng không muốn nghe cô giải thích, anh lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nói ra những lời châm chọc không có chút tình cảm nào: “Có phải cho cô sắc mặt tốt mấy ngày mà mẹ nó cô xem mình như bà chủ ở đây rồi hay không, cho rằng cô đi tới chỗ nào cũng được sao?”
“Có ý đồ gì?” Giang Thứ lạnh mặt chất vấn.
Ôn Ngưng sợ tới mức run tay: “Em không có……”
“Tôi cảnh cáo cô, ông đây không phải người dễ tính đâu.”
Anh nói xong, lạnh mặt buông cô ra.
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái nhỏ bị bóp đỏ một vòng, nước trái cây văng đầy người nhưng lại không lo lắng cho mình, vội ngồi xổm xuống xử lý trái cây rơi vung vãi, vừa chật vật vừa đáng thương.
Giang Thứ không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, xoay người lấy một phần văn kiện từ trong ngăn kéo ra, trong ánh mắt không hề có chút tình cảm nào.
Ném tờ giấy xuống trước mặt Ôn Ngưng, phía trên chứa chằng chịt điều lệ, sau đó nghe Giang Thứ nói: “Vốn cho rằng cô rất biết nghe lời.” Anh cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo khinh miệt: “Ký vào hợp đồng này đi, tôi không rảnh rỗi lãng phí thời gian vào chuyện này, trước khi ông nội hết bệnh thì tôi sẽ cung phụng cô ăn ngon uống tốt, thực hiện tốt nghĩa vụ của cô đi, sau khi ông nội khỏi bệnh thì mau ôm tiền cút đi.”
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm Ôn Ngưng mới rời khỏi thôn trang nhỏ đáng sợ kia, lần đầu tiên đi vào nấm mồ hôn nhân, lần đầu tiên trở thành phu nhân của người khác, cũng là lần đầu tiên nhận được “Giấy thỏa thuận ly hôn”.
Cô cẩn thận nhìn vào mắt Giang Thứ nhưng anh cũng không thèm cho cô một nửa con mắt, cô chỉ biết mình chọc Giang Thứ tức giận rồi, vô cùng tức giận, vội cất hợp đồng lại, mặc kệ điều lệ bên trong ảnh hưởng tốt hay xấu với mình, anh kêu cô ký thì cô nghe lời ký tên, có lẽ cơn tức của anh sẽ tan đi một ít.
Cô gái nhỏ nhặt chiếc bút máy lăn xuống ở góc tủ, lật vài cái đến trang cuối cùng mới tìm được chỗ ký tên, tay nhỏ hơi run rẩy viết tên mình lên.
Giang Thứ cụp mắt liếc cô nhóc đang nằm bò ký tên trên mặt đất, thấy cô không nghĩ ngợi đã ký vào hợp đồng thì cảm giác giải thoát đã chờ mong rất lâu cũng không xuất hiện, ngược lại càng khiến anh thêm phiền muộn.
Sau khi Ôn Ngưng ký xong thì bò dậy khỏi thảm, đôi tay giơ hợp đồng đến trước mặt Giang Thứ, trên mặt đầy vẻ cẩn thận lấy lòng.
“Ký…… ký xong rồi…… Anh đừng tức giận……”
Giang Thứ lạnh lùng nhận lấy, liếc chỗ trái cây trên mặt đất: “Cút theo đồ của cô đi.”
Lúc Ôn Ngưng rời đi, phòng ngủ chỉ vương lại một chút hương trái cây.
Giang Thứ nhéo chặt hợp đồng trên tay, tờ giấy trắng vốn thẳng thớm bị nhăn một mảng lớn, anh tùy tiện đảo cái tên Ôn Ngưng vừa ký, cảm giác không vui kia càng thêm mãnh liệt, ngón tay không biết vô tình hay cố ý mà vuốt ve trên nét mực chưa khô. Anh đột nhiên nhíu mày dừng lại, nét chữ này hình như hơi quen mắt, dường như hơi giống với anh……
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương
130 chương
76 chương
56 chương
38 chương
100 chương