Mệnh trung thiên ái
Chương 45 : Mệnh trung thiên ái
Chương 45
Ôn Ngưng bị anh nhìn chằm chằm, nhịp tim đột nhiên lỡ một nhịp, cô luôn cảm thấy ánh mắt này của anh, còn câu nói vừa rồi có ý nghĩa khác nữa.
Cô rũ mắt dời đi nơi khác, ngón tay bất giác chuyển đến chiếc nhẫn chỗ khớp xương.
Giang Thứ cúi đầu nhìn, trong lòng luôn cảm thấy hụt hẫng.
Ánh mắt của nhãn hiệu trang sức này rất tốt, ngón tay Ôn Ngưng thon thả tinh tế, trang sức đeo lên tay cô trông cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng mà cô từng có thói quen không đeo trang sức, cô là đứa trẻ chịu khổ cực mà lớn lên, cho đến nay đều phải làm lụng rất nhiều để sống, đồ trang sức đối với cô mà nói vừa vướng víu lại đắt đỏ, trước kia là mua không nổi cũng không cần thiết. Sau này thỉnh thoảng Giang Thứ đi công tác sẽ để Nhậm Thiên Cao thuận tiện mua cho cô ít quà, khi đó Giang Thứ không dùng chút tâm tư nào, đồ đều để cấp dưới tùy ý chọn lựa, không ai để ý sở thích của Ôn Ngưng, chỉ biết chọn đúng đồ giá cao sẽ không phạm lỗi.
Nhớ lại, quà thế này từng mua rất nhiều, nhưng dường như không có lấy một lần là anh tự mình đưa tặng, thường là khi Nhậm Thiên Cao đưa anh về Ngự Kiền Loan, bớt chút thời gian chuyển cho Ôn Ngưng.
Những đồ kia, Giang Thứ chưa từng thấy cô đeo một lần nào.
Hỏi tới thì cô chỉ nói là không nỡ, sợ làm hỏng.
Khi đó trong lòng Giang Thứ không tinh tế, nghe cô nói như vậy, thuận miệng nói mấy câu: “Cũng không phải là đồ vật đáng giá gì, hỏng thì lại mua là được.”
Chỉ thấy cô thường xuyên đeo chiếc vòng ngọc đã vỡ được dính lại. Thứ đồ này đã vỡ thì không còn đáng giá nhưng mỗi ngày đều thấy cô đeo đến vui vẻ.
Khi Giang Mông Mông hỏi, chỉ nghe thấy cô cười tủm tỉm nói rằng, đó là món quà đầu tiên Giang Thứ tặng cho cô.
Giang Thứ sờ chiếc hộp nhung đã đặt mua từ lâu trong túi áo vest, đời này lần đầu tiên anh có cảm giác sợ sệt. Chắc hẳn cô rất thất vọng về anh, ngoại trừ việc anh thường xuyên bá đạo tìm cơ hội xuất hiện trước mặt cô, không biết lấy cái gì cầu xin cô quay về.
Trang viên ở đỉnh núi tốn kém cực lớn, nhìn khắp nơi có thể thấy được sự xa xỉ hoàn toàn không hợp với sơn thôn nhỏ, chỉ có một căn nhà cũ ở một góc sân, còn giữ lại cảnh tượng đã từng ở nơi này.
Ôn Ngưng thất thần, cảm xúc bất ổn, bước chân chậm chạp. Giang Thứ đã từng chưa hề dừng lại vì ai, khi hai người cùng ra ngoài hoặc tham dự một vài trường hợp công khai, Giang Thứ đều có thói quen chúng tinh phủng nguyệt*, luôn đi tuốt đằng trước, làm theo ý mình, chưa từng lo lắng cô gái nhỏ bên cạnh có thể theo kịp bước chân anh hay không, tối đó anh lạc mất cô ở hiện trường buổi đấu giá từ thiện, ngày giao thừa hôm đó lại bỏ mặc cô ở siêu thị, sau này, anh hoàn toàn đánh mất cô.
*Một nhóm sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Mà hôm nay, người đàn ông cao lớn chân dài bước lớn, lại cứ chậm rãi đi bên cạnh cô, dựa theo tiết tấu của cô, từ từ đi theo bên cạnh cô, cánh tay ngẫu nhiên hơi nâng lên, từ phía sau cô vòng qua, lại cẩn thận mà không dám chạm vào cô, lo lắng cô gái nhỏ không đồng ý, sắp khóc lên.
Sân trang viên lớn, Ôn Ngưng hạ bước chân, thời gian hai người đi có hơi lâu, Giang Thứ cực kỳ kiên nhẫn, thậm chí trong phút chốc hy vọng thời gian cứ dừng lại tại khoảnh khắc này, cô yên lặng đi trong thế giới của anh, mà anh có cơ hội ở bên cạnh cô.
Chỉ là về sau thay đổi lại suy nghĩ, giữa bọn họ tuyệt đối không thể chỉ dừng lại tại đây, cho dù không phải vì chính bản thân anh, cũng là vì Ôn Ngưng. Hai mươi năm trước cuộc sống của cô quá khổ cực rồi, năm tháng tương lai, anh muốn cho cô rất nhiều rất nhiều, cô xứng đáng có được điều tốt đẹp nhất.
Hai người đi đến bên cạnh nhà gỗ nhỏ, bước chân Ôn Ngưng dừng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn lướt qua bên cạnh, lại lo lắng Giang Thứ chú ý đến, vội vàng thu hồi tầm mắt. Nhưng mà Giang Thứ một lòng một dạ đều đặt trên người cô, nhất cử nhất động của cô làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt anh.
Người đàn ông nắm chặt hộp nhung trong lòng bàn tay, tiến lên mấy bước cố ý kéo Ôn Ngưng bước chân nhanh rời khỏi căn nhà gỗ.
Ôn Ngưng hơi nhíu mày, nhưng cả ngày kinh sợ kèm căng thẳng quá mệt mỏi, sự ra đi của ông nội khiến cô đau lòng không thôi, giờ phút này thật sự không có sức lực nào lôi kéo với anh.
Động tác Giang Thứ rất nhẹ, không có sự thô bạo và hung hăng đã từng, khi lấy ra từ trong túi hộp nhung, còn lén hít sâu một hơi: “Ngưng Ngưng, cái này tặng cho em… Chiếc nhẫn này là do chính anh thiết kế, đốt ngón tay của em nhỏ, đeo hình dáng này rất đẹp, ban đầu là ước lượng kích thước bằng cảm giác, khi làm mới phát hiện, trước kia rất ít khi nắm tay em… Anh biết mình không tốt đẹp gì, trước kia thường là em đuổi anh chạy…”
“Buổi tối ngày ấy anh tới dãy nhà nhỏ thăm em, sau đó thấy em ngủ rất sâu, anh lén ước lượng ngón tay em, cũng may… kích thước vừa đẹp.” Trên mặt Giang Thứ hiện lên vẻ không tự tin, “Em nhìn xem có thích không?”
Lông mày xinh đẹp của Ôn Ngưng nhíu lại, mím môi, lắc đầu, không duỗi tay ra nhận: “Tôi không thể lấy, anh giữ lại sau này cho người khác đi.”
Cô còn nợ anh mấy chục vạn, đồ của anh cô thật sự không cầm nổi.
Sự từ chối của Ôn Ngưng nằm trong dự đoán của anh, nhưng câu nói phía sau kia, anh nghe xong quả thực có chút khó chịu, giọng nói của người đàn ông mang theo chút luống cuống nịnh nọt: “Ngưng Ngưng, không có người khác, quá khứ và sau này đều không có người khác.”
Giang Thứ khó khăn mà cong khóe miệng cười nhẹ: “Cũng không sợ em chê cười, anh sống 28 năm rồi, còn chưa từng có người phụ nữ nào, ngoại lệ duy nhất chính là em.”
Ôn Ngưng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ Giang Thứ là tên lừa đảo, căn phòng ở tầng ba cô đi nhầm vào kia cất giấu bí mật của anh. Giang Mông Mông nói, căn phòng đó anh trai cô ấy chưa từng để bất kỳ ai tiến vào, nó rất quan trọng với anh ấy, nơi đó có quá khứ của anh.
“Anh đừng nói như vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta từ khi bắt đầu đã là sai lầm, người có thân phận như anh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người anh muốn, ý nghĩa của nhẫn rất đặc biệt, khi chúng ta kết hôn vừa hay không có, cũng may là không có, vẫn là không nên dễ dàng tặng người khác.” Trong giọng nói của Ôn Ngưng mang theo chút mệt mỏi.
Giang Thứ nghe xong có chút đau lòng, cũng không đành lòng ép buộc cô nữa, chỉ nói: “Người anh muốn vẫn luôn chỉ có em…”
Từ đầu đến cuối chỉ có cô.
Anh duỗi tay muốn nắm tay cô, Ôn Ngưng lùi về phía sau một bước: “Hôn nhân của chúng ta đã xuất hiện vấn đề, tôi đã từng nỗ lực muốn cứu chữa nó thật tốt, nhưng có vài đồ vật hỏng chính là hỏng, không có cách nào sửa được, mà anh chỉ là không quen thôi.”
Lồng ngực Giang Thứ dâng lên cảm giác buồn bực, bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, khẽ vuốt ve chỗ cổ tay mảnh khảnh, giọng điệu có chút vội vàng: “Ngưng Ngưng, em còn nhớ rõ chiếc vòng ngọc kia không? Khi đó cho dù đã vỡ tan tành, em vẫn tìm lại từng mảnh về, tỉ mỉ dán lên, sau khi quấn dây lụa rồi còn đeo rất lâu, vẫn luôn nói với anh rất đẹp …”
Lời anh còn chưa nói xong, Ôn Ngưng đã đột nhiên mở miệng, giọng nói xong khi khóc xong nghe có chút đáng thương: “Nhưng khi đó anh cũng đã nói, đã vỡ thì chính là vỡ, không đáng giá.”
Vết nứt vẫn còn, sẽ có một ngày có thể bị vỡ lại lần nữa, cô sợ cảm giác này, không bằng ngay từ đầu đã không có được, nếu không sẽ chỉ khiến cô thêm đau lòng.
Cô gái nhỏ lấy tay anh ra khỏi cổ tay mình, xoay người đi vào trong, khi đi qua cửa phòng khách, nhóm người hầu ra nghênh đón.
Các cô ấy chưa từng thấy Ôn Ngưng, trong lòng có hơi chần chừ: “Vị này là…?” Giang Thứ chưa bao giờ dẫn bất kỳ người phụ nữ nào đến nơi này, cho dù không biết thân phận, nhưng thái độ vẫn luôn cung kính.
Giang Thứ từ phía sau theo tới bên cạnh cô, duỗi tay kéo cô về phía mình một lần nữa, quay đầu giới thiệu với người hầu: “Phu nhân.”
“Kính chào phu nhân!” Một loạt người vội vàng nghiêm chỉnh khom lưng.
Ôn Ngưng ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vội xua xua tay với nhóm người hầu: “Tôi không phải…”
Nhưng lúc này Giang Thứ không chờ cô nói xong, đã bá đạo ôm người đi vào trong phòng khách, gần như cũng không muốn cho cô cơ hội giải thích rõ ràng quan hệ của hai người.
Trong phòng ăn sớm đã chuẩn bị xong bữa tối, một bàn đồ ăn được chế biến theo khẩu vị của Ôn Ngưng, đại khái là phòng bếp đã được Giang Thứ dặn dò trước nên tất cả các món ăn đều là món cô thích.
Nhưng mà Ôn Ngưng trước nay ăn không nhiều, tối nay quá mức đau lòng, ăn lại càng ít.
Mấy lần Giang Thứ gắp thức ăn cho cô, tuy cô không từ chối nhưng không hứng thú lắm.
“Ngoan, ăn cơm thật ngon đi, ăn nó rồi ông nội em mới có thể yên tâm ra đi.”
Giang Thứ cực kỳ có kiên nhẫn dỗ dành cô.
Chiêu này đối với Ôn Ngưng thật sự khá có tác dụng, nhưng bởi vì lại nghĩ đến ông nội, trong mắt cô gái nhỏ ngấn lệ, đáng thương vùi đầu và cơm.
Nhất thời Giang Thứ hối hận vì đã nói câu vừa rồi, cơm trong bát mình chưa động được hai miếng, suốt thời gian ăn cơm đều nhìn chằm chằm vào cô.
Giờ phút này cô ra sức ăn, quai hàm phình ra, Giang Thứ đột nhiên hoảng loạn, cô nhóc ngày trước ngồi bên cạnh giường gỗ, lúc ăn phần cơm trắng dư lại giống y đúc dáng vẻ lúc này.
Anh không nhịn được lại gắp thêm cho cô một đũa thức ăn, lúc này cô lại ăn thật, Giang Thứ vui mừng cong môi, bầu không khí ấm áp, anh đang muốn nhân cơ hội nói gì đó, di động trên bàn phản chủ vang lên không đúng lúc.
Động tác ăn cơm của cô gái nhỏ dừng lại, cầm chặt đôi đũa, rõ ràng im lặng không lên tiếng chờ phản ứng của anh.
Hình ảnh như vậy đã từng xuất hiện giữa hai người họ vô số lần, không phải thời gian cả bữa cơm Giang Thứ đều bàn công việc, mà là trực tiếp cầm áo vest rời đi, gần như cảnh tượng như vậy đều đã thành thói quen.
Nhưng mà hiện giờ, mặt Giang Thứ không đổi sắc mà duỗi tay ngắt cuộc gọi, đến màn hình cũng lười nhìn một cái.
Sau một lúc lâu, tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa, Ôn Ngưng thở dài, giọng nói dịu dàng: “Anh nghe đi.”
Giang Thứ làm vẻ không sao cả trực tiếp tắt máy: “Không nghe, cùng em ăn cơm thật ngon.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
63 chương
10 chương
91 chương
7 chương
61 chương
11 chương