Mệnh trung thiên ái
Chương 44 : Mệnh trung thiên ái
Chương 44
Giọng nói Giang Thứ dịu dàng, sắc mặt cũng thay đổi vẻ hung thần ban nãy, cầm tay Ôn Ngưng, giống như đang đối xử với báu vật gì đó.
Ôn Ngọc San thấy choáng váng, trước đó một giây còn trừng mắt về hướng cô, người đàn ông thiếu chút nữa vung nắm đấm đến dạy dỗ cô làm người, chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Ôn Ngưng đã thu lại sự tức giận.
Giờ phút này người đàn ông cao lớn khiêm tốn ở sau lưng Ôn Ngưng, trong lời nói vừa tràn ngập sự đau lòng, vừa lộ ra sự áp bách nồng đậm, cho dù hai người đều không nhìn về phía cô nữa, Ôn Ngọc San cũng cảm thấy rùng mình bức người, không có lá gan tùy ý phát tiết sự không vui của mình lên người Ôn Ngưng như trước nữa.
Nửa năm trước khi Giang Thứ đến thôn Ngọc Tuyền đón Ôn Ngưng, là vào sáng sớm. Anh từ nước ngoài trở về có hơi chênh lệch múi giờ, đến Hàn Thành là đang nửa đêm, Nhậm Thiên Cao lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ, lúc đến của nhà Ôn Ngưng cả thôn còn chưa thức dậy, yên tĩnh bao trùm.
Cô gái nhỏ đã dậy sớm làm việc, sau khi nhìn thấy anh, chỉ tùy tiện thu dọn hai bộ quần áo thay giặt, đến phòng ông nội dặn dò săn sóc một lượt, lại ngoan ngoãn đi theo anh rời đi.
Người thím đi vệ sinh ban đêm đến sân, mắt buồn ngủ mông lung vừa vặn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Ôn Ngưng lên xe Giang Thứ, chiếc xe kia có kiểu dáng đặc biệt, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, chút buồn ngủ còn sót lại chạy đây hết, muốn đuổi theo nhưng đã không kịp, bà ta lập tức trở lại phòng ông cụ, chỉ thấy trong tay ông cầm sổ điện thoại, trên mặt ghi hai dãy số.
Lúc ấy ông nội Ôn luôn có Ôn Ngưng chăm sóc, trạng thái coi như không tồi, trên mặt nở nụ cười: “Ngưng Ngưng phải đi hưởng phúc rồi, đứa trẻ ngoan.”
Người thím lập tức che giấu vẻ mặt, cầm lấy sổ điện thoại không nói, còn chua xót sắp xếp cho con gái của mình: “Con nhóc Ôn Ngưng kia không biết xấu hổ, chạy theo cái người đàn ông cao lớn ngũ quan thô kệch, người đàn ông kia vừa lùn vừa béo, nhìn qua còn lớn tuổi hơn bố, thứ học hành không tốt, đoán chừng muốn vội vàng theo người ta làm vợ bé, người trong thành phố lợi hại như vậy, sau này cũng không có quả ngọt mà ăn.”
“Cái xe đón con bé con cũng thấy rồi, còn không bằng chiếc xe secondhand mới của chú Vương sát vách mua năm trước đâu, xem chừng cũng chả có gia sản gì...”
Lúc mới bắt đầu, Ôn Ngọc San còn có chút ghen ghét, từ nhỏ đến lớn Ôn Ngưng là con nhóc bị cô bắt nạt đến không dám nổi nóng, lại có thể đi trước cô ta một bước, ra khỏi cái thôn xóm nhỏ khép kín lạc hậu này, đi đến Hàn Thành nơi cô ta mong muốn.
Nhưng về sau nghe mẹ nói như vậy, còn thật sự tin tưởng, trong lòng liền không ngừng an ủi bản thân, cái loại đàn ông vừa xấu lại già còn không có tiền gì, đi theo sau này cũng sẽ không hạnh phúc, còn không bằng yên ổn sống ở trong thôn, mẹ còn nói rằng để cô ta gả cho một nhà có điều kiện sống tốt một chút ở thôn bên cạnh.
Nhưng mà hiện giờ, cô ta gặp được Giang Thứ.
Người đàn ông trẻ tuổi nóng tính này dáng vẻ thật sự bất phàm, đôi mắt thâm thúy, đường nét quai hàm thanh thoát, cho dù xoa tay cho Ôn Ngưng cũng ăn nói khép nép dỗ dành, nhưng khí chất toàn thân toát lên sự kiêu ngạo khó gần như trước, cao gần 1m9 vai rộng eo hẹp, âu phục tinh xảo bên dưới mơ hồ có thể nhìn rõ đường cong cánh tay mạnh mẽ, Ôn Ngưng được anh ta ôm trong ngực, bộ dáng nghiễm nhiên như một chú chim nhỏ nép vào người khác.
Ôn Ngọc San lại nghĩ đến lúc anh ta vừa tới, từng hồi tiếng vang trong không trung, người đàn ông này từ trên trời mà xuống, là đáp máy bay tư nhân xuống. Kiểu hình tượng này Ôn Ngọc San nằm trong mộng cũng chưa từng mơ thấy, nhưng ngày hôm nay, lại có thể xảy ra trên người đàn ông của Ôn Ngưng, tài sản của người này quả thật không thể đong đếm được.
Bất kể là diện mạo vóc người khí chất hay là gia thế sau lưng, đều không phải là cái mà cô ta có thể tưởng tượng được, cách nhau quá xa với lời mẹ cô ta nói lúc trước, Ôn Ngọc San chỉ cảm thấy lòng đố kỵ xông lên đầu, Ôn Ngưng chẳng qua chỉ là cái đứa không bố không mẹ được ông nội nhặt về nhà mới có thể sống, dựa vào cái gì bây giờ có thể gặp được người như vậy, vượt qua cả cuộc sống cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Rất lâu Ôn Ngưng mới nguôi giận, miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, đời này cô chưa từng có cảm xúc bất ổn như vậy, trước nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn, chuyện ông nội ra đi là một đả kích trí mạng với cô.
Cuộc sống của cô đã từng tràn ngập lời chửi mắng và bắt nạt, chỉ có ông nội yêu thương cô. Mặc dù ông nội bệnh nằm ở trên giường không thể đứng dậy nhưng luôn mỉm cười kể chuyện xưa cho cô, khen ngợi dỗ dành cô, nói cho cô biết Ngưng Ngưng không phải đứa trẻ không ai muốn, ông nội rất yêu thương cô, sau này cũng sẽ có người yêu thương cô hơn cả ông.
Nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho ông nội trở thành hy vọng trong cuộc đời của cô gái nhỏ.
Sau này gặp được Giang Thứ, trong lòng cô nhiều thêm một nỗi nhớ mong, chờ đợi có thể gặp được anh Giang Thứ một lần nữa, có một gia đình toàn vẹn với anh.
Má Từ đã từng tâm sự riêng với cô, từ nhỏ tính tình Giang Thứ đã hoang dã, sau này nếu như Ôn Ngưng có em bé, nhất định sẽ là đứa nghịch ngợm phá phách nhất, thừa dịp tuổi còn trẻ tranh thủ thời gian, má Từ còn có thể giúp đỡ chăm mấy năm, tốt nhất là sinh một trai một gái, con trai giống Giang Thứ, sau này trưởng thành rồi có thể bảo vệ mẹ và em gái, con gái tốt nhất là giống Ôn Ngưng, ngoan ngoãn dịu dàng lại nghe lời, đừng nhìn Giang Thứ tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nếu như có con gái rồi, anh nhất định sẽ là ông bố dịu dàng nhất trên thế giới.
Gia cảnh nhà họ Giang giàu có, hai cô cậu sẽ có cuộc sống tốt nhất, chờ bọn chúng lớn thêm một chút, ríu rít xoay quanh người lớn, cả nhà ở trong Ngự Kiền Loan ấm áp hạnh phúc không tả được.
Nhưng mà sau này, cô và Giang Thứ ly hôn, toàn cảnh gia đình đã biến thành bọt nước, hy vọng của cô chỉ còn lại chuyện chăm sóc tốt cho ông nội, vốn cô định chờ quay xong Thanh Lăng truyện, khi trở lại Hàn Thành sống sẽ đón ông nội đến thành phố để chăm sóc, nhưng ông nội không đợi được đến khi cô trở về đã trút hơi thở cuối cùng ra đi.
Hiện giờ cô không có cái gì hết, lẻ loi một mình, cảm giác toàn bộ thế giới đều không có chút quan hệ nào với cô.
Người cô yêu thương nhất đã đi rồi, không ai có thể yêu thương cô nữa.
Lúc này cô thật sự không có nhà.
Ôn Ngưng nắm chặt băng từ trước lúc lâm chung ông nội đưa cho cô trong tay, đến cuối cùng vẫn không kìm nén được, bật khóc thành tiếng, tiếng khóc kia cực giống tiếng mèo con, Giang Thứ nghe xong trong tim anh âm ỉ đau.
Hai tay cô gái nhỏ che mặt, không ngăn được nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay xuống, Giang Thứ cau mày, bá đạo nắm lấy gáy cô ôm về phía ngực mình.
Vòng ôm của người đàn ông rộng rãi ấm áp, rất dễ dàng cho người ta một cảm giác an toàn vững chắc. Tiếng khóc như mèo con tựa như càng thêm càn rỡ một chút, đôi tay bất giác đánh lên lồng ngực anh, giống như đang phát tiết, không kiêng nể gì mà phát tiết.
Giang Thứ đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đôi tay ôm chặt người vào trong ngực, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô từng chút một, cử chỉ dịu dàng như sợ làm kinh hoảng bảo bối trong lòng.
Ôn Ngưng hiếm khi cất tiếng khóc lớn như vậy, đời này cô đều lấy lòng người khác, sắm vai nhân vật nữ ngoan ngoãn, đã quen giấu đi vui buồn mừng giận của mình, bởi vì cho dù khó khăn, cũng không có ai để ý, sẽ chỉ khiến người ta chán ghét, nhưng hôm nay cũng không biết nguyên nhân là gì, khi được Giang Thứ ôm chặt, khắp người đều là mùi hương quen thuộc nhàn nhạt, nước mắt cô gái giống như vỡ đê vậy, tựa như nhắm trúng chỗ đau của Giang Thứ.
Sau khi cô khóc xong, đặt tay lên eo anh khẽ đẩy người ra, cô gái nhỏ còn chưa hết tức giận, nhìn qua rất đáng thương: “Sao anh tới đây?”
Lòng bàn tay Giang Thứ vẫn nắm lấy tay cô không buông: “Nhớ em, đến phim trường của em tìm người nhưng không tìm được, lật tung toàn bộ trong ngoài phim trường một lượt, vẫn không nhìn thấy em.”
Anh kéo khóe môi, mang theo chút tự giễu: “Lâm Khu nói em xin nghỉ, có điều cũng không biết vì sao em xin nghỉ, anh đi đến nơi ở của em thì em không ở đó, đến công ty em, em vẫn không ở đó, Ngưng Ngưng, trong lòng anh rất hoảng sợ, giống như khi đó chúng ta vừa mới ly hôn vậy, đột nhiên không tìm thấy em, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên làm gì.”
Cả đời Giang Thứ mạnh mẽ kiên quyết, trời sinh là người bề trên, kẻ chỉ huy, trong cuộc đời ít có mấy lần luống cuống, nhưng đều có quan hệ với Ôn Ngưng.
“Sau đó nghĩ lại, chắc là em về nhà, cho nên anh theo tới đây.”
Anh thật sự muốn gặp cô, ngay cả việc chờ bốn tiếng đường xe cũng không đồng ý, lập tức bảo Nhậm Thiên Cao sắp xếp máy bay trực thăng tư nhân, thanh thế to lớn, chỉ vì có thể nhanh chóng gặp được cô.
Cũng may anh tới kịp, nếu không thì anh căn bản không cách nào tưởng tượng được, người phụ nữ điên kia đánh một gậy lên người Ôn Ngưng, cô sẽ đau thành thế nào.
Nghĩ vậy, trong mắt người đàn ông hiện lên tia tức giận bất thiện.
Ôn Ngưng ngước mắt nhìn anh, giọng nói mang theo chút nức nở: “Anh hung dữ thế…”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng này, Giang Thứ lập tức che giấu sự không vui, giọng nói dịu dàng đi vài phần: “Không phải hung dữ với em.”
Ôn Ngưng biết, cô gật gật đầu, thở dài, nhìn qua cực kỳ mệt mỏi: “Anh quay về đi, ông nội tôi đã qua đời, tôi phải ở lại đây lo xong hậu sự cho ông.”
Giang Thứ không hề nghĩ ngợi nói: “Anh ở cùng em.”
Ôn Ngưng mím môi, cười đến có chút khó coi: “Không cần, anh bận rộn như vậy, công ty cần anh, không cần ở đây làm chậm trễ thời gian.”
Suy cho cùng anh có thể từng ăn một bữa cơm hoàn chỉnh cũng không có cách nào ăn vui vẻ cùng cô. Trong bữa ăn luôn phải nhận vài cuộc điện thoại, còn động một chút là có chuyện phải rời đi.
“Công ty có Nhậm Thiên Cao, dưới trướng Giang thị có mấy vạn người, nếu như không có anh, không làm được chuyện gì cả, vậy nuôi bọn họ còn có tác dụng gì.” Nhưng em cần anh.
Lông mi Ôn Ngưng khẽ run, trên đó còn đọng lại giọt nước mắt ẩm ướt như hạt trân châu. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của chuyên viên trang điểm lúc trước ở phim trường, người đàn ông có rảnh hay không, phải xem người ta có yêu cô hay không.
Trước khi hai người ly hôn, Giang Thứ bận đến tối tăm mặt mũi. Sau khi ly hôn, ngược lại anh rảnh rỗi đến khùng, cả ngày đến lắc lư trước mặt cô.
Nhưng mà hiện giờ cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ quá nhiều.
“Nhưng anh ở lại cũng không có chỗ ở.” Không chỉ anh không có chỗ ở, ngay cả bản thân Ôn Ngưng cũng không xác định được cái gia đình này còn có thể để cô vào cửa nữa không.
Giang Thứ duỗi tay vén vài sợi tóc con của cô ra sau tai: “Tối đến ở bên anh.”
Anh ngước mắt lạnh lùng quét mắt về hướng Ôn Ngọc San: “Bọn họ đối xử với em như vậy, bất kể thế nào anh cũng không thể yên tâm để em ở nơi này suốt một đêm.”
Ôn Ngưng có hơi nghi hoặc: “Chỗ anh?”
Giang Thứ “Ừm” một tiếng: “Nửa năm trước xây xong một trang viên ở đỉnh núi sau nhà em, anh luôn sắp xếp người quét dọn quản lý, được mấy tháng rồi, lát nữa dẫn em đi xem.”
Tay nhỏ của Ôn Ngưng bị anh nắm trong lòng bàn tay, làm thế nào cũng không rút ra được, chỉ đành kìm nén bỏ đi, nhưng lại tò mò hỏi: “Sao anh lại xây một trang viên ở bên kia…” Rõ ràng khi cô đi, chỗ kia vẫn là một sườn núi nhỏ.
Giang Thứ nhướng mày: “Nửa năm trước lần đầu tiên dẫn em về nhà cũ nhà họ Giang, hôm sau không phải bị người phụ nữ nhà Trần Lý kia ức hiếp sao? Sau đó anh thay em đòi lại trên người chồng cô ta, giữa đường cướp của anh ta một hạng mục lớn.”
Lúc ấy anh đang ở văn phòng không để ý thuận miệng nói một câu, đang xây một trang viên ở quê nhà phu nhân, 4 tỷ đổi lại sự vui vẻ của cô.
Giang Thứ cũng không phải là thuận miệng nói chơi, anh thật sự phái Nhậm Thiên Cao đi làm.
Ban đầu còn nghĩ khi rảnh dẫn cô về quê thăm ông nội có thể ở lại thêm mấy ngày.
Chỉ là sau này ly hôn rồi, chuyện này cũng luôn không nhắc tới với cô.
Cũng may tối nay phát huy được tác dụng.
Mày Ôn Ngưng hơi nhăn lại, bỗng nhiên nhớ tới căn nhà cũ nát chỗ kia phía sau đỉnh núi, nhịp tim chợt tăng nhanh: “Lúc anh phái người đến xây trang viên, có phải sẽ san bằng rồi xây dựng lại phía sau núi không?”
Giang Thứ suy tư chốc lát, nhàn nhạt "ừ" một tiếng: “Đặc biệt mời người thiết kế lại từ đầu một lần nữa, quang cảnh sân được phủ xanh, toàn bộ đều cần cải tạo lại.”
Nhưng mà bước chân của người đàn ông chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía cô, anh mắt hơi tối đi: “Có điều vẫn giữ nguyên một căn nhà gỗ nhỏ, vẫn không phá hủy.”
Tác giá có lời muốn nói: Sau này Giang tổng sau khi cảm thụ sâu sắc tỉnh lại nói: Tôi không nên xây cả cái trang viên làm gì! Nhiều phòng như vậy để làm quái gì cơ chứ?? Chỉ nên xây một nhà đơn, kiểu chỉ có một phòng ngủ! Như vậy Ngưng Ngưng không thể chọn, chỉ có thể ngủ một phòng cùng tôi!
Ngưng Ngưng: Vậy anh đi ra ngoài ngủ.
Độc giả: Động não máu chó: Ngưng Ngưng nhặt được thật ra là đứa con riêng chẳng biết từ lúc nào của bố Giang (Bảo vệ mạng cún).
Cẩu Thứ: Mẹ nó! Nhậm Thiên Cao, cầm súng ra đây.
Ngưng Ngưng: Anh trai ơi ~ Cho em chút tiền tiêu vặt.
Mông Mông: Mau cho chị ấy đi!!!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
63 chương
10 chương
91 chương
7 chương
61 chương
11 chương