Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 76 : Tiêu diệt vu yêu tuần thứ ba: “tuân theo sư trưởng giáo hối”

Khi ta cùng Stone đi tới gần cửa Thần Điện, ta mơ hồ phát hiện không ổn, không khỏi càng đi càng chậm, chẳng qua Stone lại đi còn chậm hơn ta, hiển nhiên cậu ta cũng phát giác tình thế không ổn. Cửa chính Thần Điện Ánh Sáng vẫn luôn người qua người lại, đến cầu nguyện, đến báo án, đến nhìn Thánh kỵ sĩ đẹp trai hoặc là tế ti xinh đẹp, tóm lại đủ loại người đều có, chính là sẽ không có chuyện không có người! Nhưng cửa Thần Điện bây giờ so với cửa vương cung còn an tĩnh hơn, nếu như không phải kiến trúc vật hai bên đều bình yên vô sự, ta có thể sẽ tưởng rằng nơi này đã bị một trong người ứng cử Ma Vương tiêu diệt. Stone thốt ra: “Lão sư cậu…” Ta sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Anh em Stone, tại sao xuất ra lời thô tục?” (Bởi vì cách nói của Stone giống như chửi ‘tiên sư mày’ vậy, Sun hiểu lầm) Stone không nói gì một chút, bất đắc dĩ nói: “Ý tôi là “lão sư của cậu”, Tiền Sun knight trưởng Neo, ông ấy đứng ngay ở cửa Thần Điện.” Lão sư? Ta vội vàng đem cảm tri kéo ra xa, quả nhiên nhìn thấy lão sư, ông ấy đứng ở trung gian của cửa chính Thần Điện Ánh Sáng, bên hông mang theo kiếm tay khoanh ngực, cả người thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, dọa sợ Thánh kỵ sĩ thủ vệ hai bên mắt trợn lớn thân thể cứng ngắc, giống hệt hai pho tượng điêu khắc, không chút nhúc nhích. Bình thường lúc lão sư xuất hiện thần thái này, chính là lúc chuẩn bị chỉnh đốn người… Ta gần đây không làm chuyện gì chứ? Stone nuốt nước miếng nói: “Sun, tôi đột nhiên nhớ đến có chuyện quan trọng…” “Cho dù cậu có chuyện quan trọng chết người cũng không được đi!” Ta hung tợn hồi đáp xong, Stone lộ ra biểu tình cười khổ. Mặc dù rất muốn đi chậm một chút, chẳng qua lão sư hình như đã nhìn thấy ta rồi, nếu ta dám cà rề cà rề mà đi tới trước mặt ông ấy, có thể ông ấy sẽ trực tiếp một kiếm bổ tới cũng không chừng. Ta và Stone gần như là chạy bộ mà đi đến trước mặt lão sư, nhưng lão sư vẫn không kiên nhẫn nói: “Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta đã tìm ngươi cả nửa ngày! Nếu không phải Lesus nói cho ta biết ngươi đi vương cung, ta đã muốn kêu Aidrizzt dứt khoát phá nổ tường lôi ngươi ra.” Sớm biết vậy sẽ về trễ một chút, để cho Aidrizzt trở thành hắc ám tinh linh đầu tiên trong lịch sử bùng nổ Thần Điện Ánh Sáng, cũng có thể để cho Giáo Hoàng vì phải chi thêm phí tu sửa tường mà hơi chút ghét hắn một tí, để khỏi suốt ngày tìm người ta nghiên cứu hắc ám ma pháp. Chẳng qua, lão sư từ sau khi về hưu hình như ngay cả ưu nhã cũng về hưu theo luôn rồi, ông ấy bây giờ hoàn toàn không giống Sun knight ưu nhã, nói là Chiến Thần Chi tử hiếu chiến còn có độ tin cậy hơn. “Lão sư, không biết ngài tìm học sinh là vì chuyện gì?” Ta có gắng đem lời nói điều chỉnh ở giữa ưu nhã và không ưu nhã. Ưu nhã là bởi vì bên cạnh còn có Thánh kỵ sĩ thủ vệ, ta phải bảo trì hình tượng Sun knight ưu nhã; không ưu nhã là bởi vì lão sư bây giờ thoạt nhìn không muốn nghe nói nhảm, nếu như không muốn bị đánh bẹp trên mặt đất một cách rất không ưu nhã, tốt nhất vẫn không nên đem lời nói quá ưu nhã. “Hắc ám chi địa lần trước chúng ta tịnh hóa bắt đầu xuất hiện lượng lớn sinh vật undead, ta muốn đi giải quyết một chút.” Lão sư đơn giản nói rõ xong, dùng giọng hạ lệnh nói: “Grisia, cho ta mượn mười tế ti và mười Thánh kỵ sĩ thiện trường thần thuật.” Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Lão sư, ngài đã về hưu rồi, loại chuyện này để con phái người qua thì…” Lão sư không kiên nhẫn mà phất tay muốn ta im miệng, nói: “Cái đó cùng về hưu hay không về hưu không liên can! Phong ấn chỗ đó là do ta phá, bây giờ xảy ra chuyện, ta làm sao có thể mặc kệ? Tóm lại đem người cho ta mượn, ta với Aidrizzt qua đem chuyện giải quyết một chút.” Ta trầm mặc một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.” Lúc này, Aidrizzt cùng Giáo Hoàng đi ra cửa chính, phía sau còn đi theo mười tế ti và mười Thánh kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ hơn phân nửa là tiểu đội viên trực thuộc phái người tốt ấm áp, nghĩ đến lão sư hẳn là muốn dùng bọn họ để bù đắp thần thuật không đủ. Không biết có phải bởi vì ta không cười, Giáo Hoàng vừa nhìn thấy ta liền mang theo biểu tình cảnh giới nói: “Ta thế nhưng đã kêu Neo báo cho ngươi, không tự tiện đáp ứng hắn có thể mang đi Thánh kỵ sĩ.” Lão sư cần dùng Thánh kỵ sĩ, chẳng lẽ ta còn có thể nói không được sao? Ta vội vàng quay đầu giải thích với lão sư: “Lão sư cần dùng Thánh kỵ sĩ đương nhiên không thành vấn đề, lúc trước con chỉ là lo Giáo Hoàng sẽ đem Thánh kỵ sĩ phái đi làm chuyện nguy hiểm, cho nên đều bảo ông ta phải báo cáo với con…” Nhưng ta vừa nói hết, lão sư lập tức một đấm đánh xuống, còn chửi ầm lên: “Ngươi rốt cuộc đem Thánh kỵ sĩ đều trở thành thứ yếu đuối gì để bảo vệ hả? Bọn họ là Thánh kỵ sĩ, không phái bọn họ đi làm chuyện nguy hiểm thì để cho ai làm?” “Giáo Hoàng bệ hạ có lúc thực sự không quá hiểu phải trân trọng Thánh kỵ sĩ.”Lúc trước lão thậm chí còn muốn một lần cho vĩnh viễn mà đem Hell mai táng! Giáo Hoàng mấp máy môi, nhưng vừa lại trực tiếp ngậm miệng, cái gì cũng không nói. Đổi lại là lão sư nhíu mày, nói với ta: “Chờ ta trở lại rồi thoải mái thảo luận với ngươi một chút về cái tính nết này của ngươi!” Nói xong, ông ấy chuyển hướng Aidrizzt hỏi: “Bên kia có truyền đến tình huống mới không?” Aidrizzt lắc đầu nói: “Không có, chỗ đó khoảng cách xa xôi, tin tức không truyền nhanh như thế. Chẳng qua cái này cũng đại biểu chúng ta tốt nhất qua nhanh một chút. Lúc tin tức truyền tới chỗ chúng ta, sợ rằng chuyện đã xảy ra một khoảng thời gian rồi.” Lão sư nhíu mày, “uh” một tiếng, sau đó nói với ta: “Grisia, ta và Aidrizzt đi sẽ trở về.” Đi sẽ trở về…Một đi một về này ít nhất phải một tháng đi? Cái này còn chưa tính thời gian lão sư giải quyết sinh vật undead. Ta có nên trước đem chuyện của Ma Vương nói rõ cho lão sư không? Nếu như biết chuyện của Ma Vương, lão sư có lẽ sẽ không rời khỏi chăng? “Grisia?” Ta vội vàng cười nói: “Lão sư xin đi thong thả.” Để cho lão sư rời khỏi Diệp Nha thành cũng tốt! Ông ấy cũng đã về hưu rồi, thực sự không nên để cho ông ấy tiếp tục lo lắng quá nhiều chuyện, nhất là vì ta, lão sư đã mất đi tay phải, ông ấy làm đã đủ nhiều rồi. Lão sư gật đầu, chỉ nói câu “Ta đi đây”, sau đó liền từ bên cạnh ta đi qua. Đây chính là Neo Sun, làm việc dứt khoát lưu loát, vĩnh viễn không dài dòng ướt át. Ta xoay người qua, nhìn bối cảnh lão sư đi khỏi, không nhịn được thốt lên: “Lão sư!” Lão sư quay người lại, khó hiểu hỏi: “Cái gì?” Đừng đi, con không biết nên làm thế nào. Ta kéo ra tươi cười nói: “Nếu như giải quyết không được, ngài cũng đừng cậy mạnh, nhớ phải trở về cầu cứu.” Lão sư lập tức dùng sức ký đầu ta một cái, gầm lên: “Đừng tưởng rằng ta chỉ còn lại một tay trái là đánh không được ngươi! Bây giờ ta đang vội, bây giờ thì thôi, chờ ta trở lại sẽ cực lực đánh ngươi một trận sau!” Nói xong, lão sư đi xuống bậc thang Thần Điện, lúc này đã có những người khác dắt ngựa đến, bọn họ một nhóm hơn hai mươi người chỉ là đem hành lý buộc lên ngựa đã tiêu tốn không ít thời gian. Sắc mặt lão sư thoạt nhìn vô cùng không kiên nhẫn, nếu không phải Aidrizzt ở bên cạnh cố gắng dời đi lực chú ý của ông ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ quát to một tiếng “Toàn bộ lên ngựa, đi”, sau đó khiến cho hơn hai mươi người dưới tình huống không có hành lý, dọc đường dã ngoại mưu sinh mà đến mục tiêu. Ta đứng ở cửa, mãi cho đến khi bóng dáng của đoàn người lão sư hoàn toàn biến mất mới thôi. “Sun? Cậu còn ổn chứ?” Stone cau mày hỏi. Ta quay đầu nhìn Stone, mang theo mỉm cười nói: “Sun đương nhiên không việc gì, chỉ là lưu luyến sư trưởng rời khỏi. Chẳng qua lúc này cũng không phải là thời khắc lưu luyến xúc động, anh em Stone, hai ta phải đi đem chuyện Ma Vương nói cho anh em khác, xin cậu đi triệu tập anh em Mười Hai Thánh kỵ sĩ thuộc Judge knight trưởng, mời bọn họ mang theo phó đội trưởng của mình, sau đó đến phòng hội nghị tập hợp.” “Được.” ◊◊◊◊ Trước mặt Mười Hai Thánh kỵ sĩ, ta đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện của Ma Vương nói hết. Vừa nói xong, mọi người đều trợn lớn mắt, cả mặt không dám tin. Judge càng cau mày nói: “Cậu như thế khẳng định Trầm Mặc Chi Ưng nói chính là sự thật?” “Trầm Mặc Chi Ưng thân ở trong hoàng cung, dường như cũng không định rời đi. Hôm nay sau khi chuyện này xảy ra, tôi nghĩ quốc vương bệ hạ cũng sẽ không để hắn rời khỏi dễ dàng, Hỗn Độn Thần Điện hẳn là sẽ không đến mức lấy nhân vật lãnh tụ của mình đến nói giỡn. Nếu như là vương quốc Kissinger muốn khơi mào chiến tranh, hẳn là cũng sẽ không đem sứ giả của bọn họ, Trầm Mặc Chi Ưng và Hỗn Độn tế ti tất cả đều ném ở chỗ này, hơn nữa còn bị nước ta giám sát nghiêm ngặt, đây đối với bọn họ mà nói căn bản không phải chuyện tốt.” Ta nhìn hướng Judge, thành thật nói: “Trừ ra lời nói của Trầm Mặc Chi Ưng, tôi cũng không tìm được giải thích hợp lý khác, cho nên chỉ có thể tạm thời trước coi như là thật. Mặc kệ thế nào, chúng ta trước chuẩn bị sẵn sàng là được. Trong thời gian này, quốc vương bệ hạ hẳn là sẽ chứng thực với quốc vương tiền nhiệm và nữ vương Nguyệt Lan, nếu như lời nói của hai bên truyền đến đều giống nhau, tôi nghĩ hẳn là sự thực rồi.” “Cậu nói đúng.” Judge hết sức tán đồng nói. Ta nhìn mọi người, mọi người thoạt nhìn đã bình tĩnh lại… Thật là nhanh! Ta còn tưởng rằng mọi người ít nhất phải huyên náo mười phút rồi mới có thể chính thức bắt đầu thảo luận sự việc. Chính ta chỉ là khi nghe thấy có thể phải sơ tán cả tòa Diệp Nha thành, lập tức đã đầu tê ngực lạnh, hoàn toàn không biết nên bắt đầu làm từ đâu, cả người đều luống cuống. “Bởi vì tình thế lần này quá nghiêm trọng, tôi phải yêu cầu mọi người đem tất cả tiểu đội viên trực thuộc đều giao cho tôi trù tính.” Sau khi ta nói xong, ngừng vài giây, nhìn mọi người đều không có ý phản đối, lúc này mới nhìn về phía Adair, hạ xuống một chuỗi mệnh lệnh. “Adair, ta muốn đem tất cả tất cả phó đội trưởng và tiểu đội viên trực thuộc đều giao cho ngươi, ngươi tiếp tục đi tìm Trầm Mặc Chi Ưng và Elliot yêu cầu nhân thủ, sau đó đem ba nhóm đội ngũ hỗn hợp thành nhóm, mỗi một nhóm ít nhất phải có một phó đội trưởng. Việc tuần tra bên trong thành sẽ toàn quyền giao cho ngươi phụ trách, nếu như dân chúng hỏi về chuyện đội ngũ tuần tra trở nên nhiều, trước nghĩ cách tìm cớ bưng bít qua.” “Vâng.” Adair vô cùng nghiêm túc trả lời. Ta lo lắng lần nữa dặn dò: “Phải đặc biệt cẩn thận, người ứng cử Ma Vương thoạt nhìn có thể không khác người bình thường, một khi gặp phải, lập tức phái người trở về thông báo. Nếu như đối phương không có ý tốt, như vậy lấy việc bảo vệ dân chúng cùng rút lui là ưu tiên số một, ngàn vạn lần đừng liều mạng với đối phương.” Adair gật đầu hô to: “Vâng, đội trưởng.” Blaze lớn tiếng khe khẽ: “Phó đội trưởng và tiểu đội viên đều có chuyện làm, vậy những đội trưởng chúng ta đây phải làm cái gì?” Ta quay đầu nhìn Mười Hai Thánh kỵ sĩ, hạ lệnh: “Trong gian đoạn này, tất cả Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều phải suốt ngày đêm ở lại Thánh Điện chờ lệnh. Ngoại trừ làm công việc các cậu bình thường làm, còn phải tiếp nhận công vụ lúc trước của phó đội trưởng, sau đó mang theo vũ khí bên người, phải có chuẩn bị sẵn sàng lập tức là có thể xuất động.” “Nhiệm vụ chủ yếu của phó đội trưởng chỉ là bảo vệ dân chúng. Đến lúc nếu thật sự phải sơ tán, nhiệm vụ của bọn họ chính là hộ tống dân chúng rời khỏi.” Ta nhìn quanh Mười Hai Thánh kỵ sĩ nói: “Nếu thật sự phải cùng người ứng cử Ma Vương động thủ, chỉ có những đội trưởng chúng ta đây phải động thủ. Cho dù người khác muốn rút lui khỏi Diệp Nha thành, chúng ta cũng phải lưu thủ ở Thánh Điện. Có vấn đề không?” “Không có.” Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều kiên quyết đáp lại. Đem tất cả phó đội trưởng đưa đi là để phòng ngừa vạn nhất, nếu như có đội trưởng tử nạn, chờ chuyện trôi qua, liền có thể trực tiếp thay thế phó đội trưởng tương ứng, như vậy có thể làm cho Thánh Điện trong thời gian ngắn nhất khôi phục vận hành bình thường. Nhưng ta không định đem lời này ngay bây giờ tuyên bố trước mọi người, chờ sau này sẽ lại nói cho tất cả Mười Hai Thánh kỵ sĩ cùng với Adair và Vidar. Thậm chí phải viết một bức công văn chính thức cho hai người bọn họ, nếu như Mười Hai Thánh kỵ sĩ toàn bộ tử nạn, hai người bọn họ có công văn chính tay ta viết mới có thể lập tức tuyên bố tất cả phó đội trưởng trực tiếp thay thế làm Mười Hai Thánh kỵ sĩ. Phòng ngừa vạn nhất, đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Ta sâu thẳm mà tin tưởng sự việc sẽ không đến tình trạng gay go như vậy. “Có cái vấn đề nhỏ!” Storm giơ tay lên, không biết có phải là đã ngủ một giấc thỏa mãn, nụ cười của cậu ta xán lạn khác thường. Ta nhìn cậu ta gật đầu, cậu ta liền cười hỏi: “Xin hỏi, công việc thường ngày của Adair cũng là đội trưởng của hắn phải tiếp nhận sao?” “…” ◊◊◊◊ Hôm sau, Elliot liền đến tìm ta trình diện rồi, hơn nữa còn mang theo lời nhắn của quốc vương. Quốc vương đi tìm phụ thân nhà mình hỏi cho rõ cái gọi là bí mật của vương thất truyền cho từng đời, nhưng lão quốc vương heo ú vậy mà một tí xíu cũng không nhớ, may là, kỵ sĩ từ nhỏ phụ trách chăm sóc lão còn nhớ cái bí mật này. Mặc dù bí mật của hoàng thất đời đời tương truyền không phải là quốc vương đời trước truyền xuống, lại là do kỵ sĩ truyền xuống, điều này làm cho quốc vương đương nhiệm tức giận đến muốn giết cha. (Nhưng Elliot nói cho ta biết, quốc vương cuối cùng chỉ có khấu trừ tiền tiêu vặt nửa năm của cha mình, chậc!) Nhưng dù sao chăng nữa, nội dung bí mật cùng thần thoại đó chẳng khác bao nhiêu, cũng chứng thực Trầm Mặc Chi Ưng quả nhiên không nói dối. Qua vài ngày, Nguyệt Lan quốc cũng phái sứ giả tới. Đời trước của người ta hiển nhiên hữu dụng hơn nhiều, sứ giả nói rõ nữ vương Nguyệt Lan cùng Chiến Thần Điện đều ủng hộ Ma Vương nhất định phải sinh ra, hơn nữa nguyện ý cung cấp mọi hiệp trợ. Chiến Thần Điện cũng đưa tới cả một đội chiến sĩ, Chiến Thần Chi Tử trái lại không có tới, nghĩ đến người ta Chiến Thần Chi Tử cũng chỉ có một người, hẳn là không dám đưa tới để cứng chọi cứng với Ma Vương. Vương quốc Kissinger, Hỗn Độn Thần Điện, Nguyệt Lan quốc đến Chiến Thần Điện đều đáp ứng dốc sức tương trợ, đây khiến cho độ khó của sơ tán giảm mạnh, quốc vương đã đang xây dựng phương pháp sơ tán, nếu chỉ cần có bất cứ chuyện gì phát sinh, chỉ sợ ông ta sẽ không chút do dự mà lựa chọn sơ tán. Ít nhất Elliot là nói như thế. Sự việc cho tới bây giờ, gần như là trăm phần trăm chứng thực Trầm Mặc Chi Ưng đích xác đã nói thật. Người ứng cử Ma Vương sắp ở Diệp Nha thành triển khai đánh đấu, mà chúng ta chẳng những không thể xua đuổi bọn họ, thậm chí còn phải hỗ trợ để cho Ma Vương sinh ra. Lực lượng của Ma Vương lớn đến nỗi vi phản giao ước chư thần, cho dù chia làm ba lực lượng vẫn kinh khủng như cũ… Thật có cường đại như thế? Mạnh đến nỗi ngay cả Thần Điện Ánh Sáng cộng với Hoàng gia kỵ sĩ cũng không thể khống chế tình thế sao? Quốc vương bệ hạ bây giờ nhất định vì suy nghĩ có cần sơ tán dân chúng hay không mà tổn thương đầu óc đi? Cho dù có tương trợ đắc lực của quốc gia khác, sơ tán cũng không phải chuyện dễ dàng, trong đó sẽ có bao nhiêu dân chúng thà chết cũng không rời khỏi đây? Trừ phi chính mắt nhìn thấy người ứng cử Ma Vương phá hoại không kiêng nể, nếu không dân chúng phần lớn không muốn đi, dù sao Diệp Nha thành bây giờ thoạt nhìn an ổn hòa bình, muốn bọn họ rời khỏi chỗ ở thoải mái mà qua cuộc sống lưu lạc gian khổ, nào có đơn giản như thế! Nhưng nếu đợi tới khi người ứng cử Ma Vương bắt đầu tranh đấu mới sơ tán chỉ sợ cũng quá muộn, khi đó có thể đã thương vong nặng nề rồi. Cho dù xuất động quân đội cưỡng chế sơ tán dân chúng, Diệp Nha thành cũng không thể thật sự toàn diện trống không. Hoàng cung nhất định sẽ có lượng lớn hoàng gia kỵ sĩ lưu thủ, đường phố không thể không có người tuần sát, mà Thần Điện Ánh Sáng vừa lại nên lưu lại ít nhiều người… “Sun, Sun!” “Sun, cậu đang làm gì?” Ta sửng sốt, hồi thần lại, ngơ ngác mà nhìn hướng người gọi, thì ra là Storm. “Huh? Cái gì?” “Cái gì?” Storm cả mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: “Cậu, cậu… nói chuyện làm sao đơn giản dễ hiểu như thế?” Ta sửng sốt, khó hiểu mà hỏi ngược lại: “Nếu không đây?” “Cái gì mà nếu không đây? Đây vừa lại không phải là trường hợp riêng tư, bình thường trong lời của cậu hẳn là phải tràn ngập thần Ánh Sáng, ánh nắng rực rỡ, tình nghĩa anh em gì đó… Chờ một chút!” Storm đột nhiên ngừng nói, mặt biến sắc, đoạt lấy một xấp giấy phía trước ta, run rẩy mà nói: “Đây, đây là công văn? Cậu, cậu lại có thể… cậu lại có thể đang xem công văn!” Ơ? Thì ra ta vừa rồi đang xem công văn sao? Storm vừa điên cuồng lật công văn, vừa kêu ré lên: “Trời ơi! Đây làm sao có thể? Lại còn khoanh đỏ, giới ra trọng điểm, ghi mấy câu phương thức xử trí ngắn gọn hữu hiệu… Cậu cậu cậu thật sự đang xử lý công văn! Hơn nữa còn xử lý tốt như thế? Còn tốt hơn một trăm lần cái đống “dưới sự chiếu rọi của thần Ánh Sáng, ứng với sự bao dung…” lúc trước cậu bị nhốt viết ra, hoàn toàn không ai đọc hiểu, hại tôi còn phải phiên dịch lại một lần!” Ta bây giờ chỉ là lúc suy nghĩ sự tình thì tùy tiện xem thử mà thôi. Lúc trước bị giam giữ, không có chuyện khác làm, cho nên ta thế nhưng vô cùng nghiêm túc mà xem công văn! Kết quả nghiêm túc xem không bằng tùy tiện xem… Cậu đả kích ta như vậy, coi chừng ta sau này đều rất nghiêm túc xem công văn cho coi! Đột nhiên, Leaf bắt lấy vai ta điên cuồng lắc, lo lắng hô to: “Sun, cậu làm sao vậy?” Blaze cũng ở một bên lo lắng mà nói: “Có thể là giảm béo giảm quá mức rồi hay không?” Earth lắc đầu nói: “Tôi đã nói cậu ta không ăn đồ ngọt là sẽ xảy ra chuyện mà, cậu ta căn bản đã ăn đồ ngọt thành nghiện! Bây giờ đột nhiên muốn cậu ta không ăn sao được? Xem đi, bắt đầu xuất hiện di chứng ngừng ăn đồ ngọt rồi!” Thật sự có loại bệnh này sao? Ta có phần nghi hoặc. Blaze sốt ruột kêu to: “Vậy tôi bây giờ phải đi tìm Ice xin đồ ngọt!” “Khoan đã!” Storm đột nhiên la to: “Muốn cho cậu ta ăn đồ ngọt cũng chờ cậu ta xem xong công văn rồi nói! Nếu không những công văn này cho các cậu lấy đi xem!” Storm vừa nói xong, vội vàng đem cả chồng công văn nhét lại trước mặt ta. Ta ngẩn người, sau đó cúi đầu tiếp tục xem công văn. “… Tôi sai rồi, các cậu nhanh đi tìm Ice lấy đồ ngọt, Sun thật sự hỏng hóc quá nghiêm trọng rồi!” Blaze và Leaf lập tức chạy như bay mà đi, Earth thở dài, mỉa mai nói: “Sóng này chưa yên sóng khác lại tới. Ma Vương sắp đến, Sun bị hỏng, lần này thật sự là tận thế rồi!” Ta đã nói nếu ta lấy ra công văn của tự mình viết, mọi người nhất định sẽ chấn động đến giống như Judge không có tới họp. Chỉ là ta lại không thể không tự mình sửa công văn, bởi vì Adair đều bận rộn đến sắp không rảnh để có thể về Thánh Điện đi ngủ, thật sự không thể lại đem công văn ném cho hắn coi rồi. Ta thế nhưng không muốn ở lúc nhiệm kỳ Sun knight còn có mười sáu năm, phát hiện phó đội trưởng vạn năng vậy mà đã quá lao lực chết! Ta đứng lên, sau đó đem toàn bộ công văn trên tay đều chất lên tay Storm. Storm sửng sốt, Earth bên cạnh lập tức bừng tỉnh kinh hô: “Thì ra cậu là vì lừa lấy đồ ngọt ăn mới…” Ta ngắt lời cậu ta: “Tôi xem xong rồi.” Earth há miệng bất động, cằm của Storm suýt nữa rớt đến ngực, hai người ngơ ngác mà nhìn ta. Ta đơn giản căn dặn với bọn họ: “Tôi đi ra ngoài xem một chút tình huống tuần tra, nếu có công văn mới cần xem, trực tiếp đặt ở phòng tôi thì được rồi.” Ta vừa nói xong, hai người lập tức từ ngơ ngác biến thành hai pho tượng đá, cho dù phất tay trước mắt bọn họ cũng không phản ứng. “Sun!” Leaf và Blaze đã chạy về, còn hô to gọi nhỏ: “Ice không chịu cho đồ ngọt, chẳng qua Cloud nói đồ ngọt của cậu ta chưa bị đổi thành đắng. Mau mau! Ở đây có hai miếng bánh ngọt dâu tây…” “Tôi không đói, các cậu ăn đi.” Nói xong, ta đi qua tượng đá Leaf và Blaze, về phòng lấy áo trùm thứ cần thiết để ra ngoài của ta. ◊◊◊◊ Khoác áo trùm, ta ngồi bên bệ phun nước trên quảng trường, dân chúng bình thường ở phụ cận cũng không nhiều, ngược lại là một số kỵ sĩ và chiến sĩ thỉnh thoảng tuần tra qua qua lại lại. Những đội ngũ tuần tra này cũng thật sự rất tận trách, ta vừa bước ra Thánh Điện, một con phố cũng còn chưa đi hết, ít nhất có mười lần bị chặn lại vặn hỏi, cuối cùng đành phải kéo một đội ngũ tuần tra hộ tống ta đến quảng trường, bằng không sợ rằng đi đến tối cũng không tới được mục tiêu! Ai ngờ ta mới rời khỏi đội ngũ hộ tống, xoay người đi vào quảng trường này, lập tức lại bị một đống kỵ sĩ cùng chiến sĩ vây quanh, biểu tình của bọn họ dữ tợn, khí thế vạn phần, hình như rất muốn nhảy qua các bước vặn hỏi, sau đó trực tiếp kéo ta vào trong góc đánh hội đồng. Ta mặt vô biểu tình mà kéo mũ áo trùm ra, đem toàn bộ bọn họ hóa thành tượng đá, sau đó mới đi đến bên cạnh hồ phun nước ngồi xuống. Nếu như không phải biết nguyên nhân, ta có thể sẽ tưởng rằng trên người khoác chính là da người mà không phải áo trùm, mới sẽ dọc đường bị vặn hỏi. Chẳng qua, mình vẫn thật không có tư cách oán giận, nguyên nhân căn bản của dọc đường bị vặn hỏi là ta đặc biệt dặn dò Adair đem không khí bên trong thành làm cho căng thẳng một chút, bởi vì không khí căng thẳng thần hồn nát thần tính sẽ mang cho dân chúng bất an, bất an của dân chúng có lợi cho sơ tán. “S-Sun knight trưởng, thật sự rất xin lỗi.” Thánh kỵ sĩ tuần tra đi tới, căng thẳng nói: “Bọn tôi, bọn tôi nhất thời hiểu lầm ngài là kẻ xấu, thật sự không phải cố ý…” Ta vung lên tươi cười nói: “Anh em Thánh kỵ sĩ tận trung công việc, Sun sâu sắc cảm thấy vui mừng, xin đừng bởi vì Sun ở đây mà có phần e dè, Sun chỉ muốn ở đây suy nghĩ mà thôi, anh em cứ việc chấp hành công vụ.” Thánh kỵ sĩ vội vàng gật đầu đáp vâng, sau đó lần nữa trở về trong đội ngũ tuần tra của mình, chỉ là chiến sĩ trong đội ngũ lại lẩm bẩm: “Suy nghĩ? Ngoan ngoãn ở Thánh Điện suy nghĩ không được sao, chạy tới đây làm chi…” Nhưng hắn lập tức liền bị hai tên Thánh kỵ sĩ trong đội ngũ túm lấy còn gắt gao mà bịt kín miệng của hắn, sau đó nửa lôi nửa kéo mà đi khỏi quảng trường. Ta bảo trì mỉm cười đưa mắt nhìn chi đội ngũ đó rời khỏi, thuận tiện nhớ cái mặt tên chiến sĩ kia. Hắn tưởng ta rất muốn ở chỗ này suy nghĩ sao? Nếu như có thể, ta cũng rất muốn ở Thánh Điện làm điện nam à! Mặc dù Adair làm việc luôn luôn tỉ mỉ kỹ càng, dưới sự dẫn dắt tuần tra của hắn, đừng nói là một người, dù là một con chuột cũng có thể tìm ra —– Chỉ cần con chuột đó có một tí đặc trưng không giống con chuột khác. Nhưng người ứng cử Ma Vương căn bản không có tí xíu đặc trưng nào, cho dù có mười Adair cũng không thể tìm ra được! Cho nên, ta chỉ dặn dò Adair phải bảo vệ dân chúng cho tốt, việc tìm Ma Vương này đành phải tự mình làm rồi, chỉ hy vọng thuộc tính của cái Ma Vương đó đừng quá giống người bình thường, nếu không cho dù là cảm tri của ta cũng tìm không ra. Nhưng các loại thuộc tính của Thần Điện Ánh Sáng đều quá mạnh, bất lợi cho cảm tri, ta đành phải ngoan ngoãn đến quảng trường “suy nghĩ” rồi. Ta “suy nghĩ” tới vừa lại “suy nghĩ” lui, từ quảng trường bắt đầu bốn phương tám hướng “suy nghĩ” ra ngoài, ngay cả hoàng cung thuộc tính tối như mực cũng không bỏ qua. Hoàng cung đích xác có mấy người ám thuộc tính rất cao, chẳng qua tính toán một chút, số người còn ít hơn tổng số Ám kỵ sĩ và Hỗn Độn tế ti. Trên đường cũng có vài người hắc ám thuộc tính khá cao, chẳng qua xung quanh bọn họ đều có người quang thuộc tính khá cao tồn tại, hẳn là Ám kỵ sĩ được Adair bố trí vào đội ngũ tuần tra. Dường như không có người đặc biệt khả nghi… Khoan khoan! Ta đột nhiên đứng lên, tay mò Thái Dương thần kiếm bên hông, thần kiếm truyền đến Thánh quang cuồn cuộn không dứt. Ở nơi cách ba bước trước mặt ta có hai người hắc ám thuộc tính đặc biệt cao đứng đó… Ma Vương và vu yêu? “Sun knight, chào ngài.” Đối phương lại mang theo mỉm cười, còn hết sức lễ phép chào hỏi với ta. Chào hỏi của hắn làm cho ta có chút ngạc nhiên, chẳng qua tiếp theo ta lại phát hiện kiểu dáng phục sức của người này khá giống với Trầm Mặc Chi Ưng, chỉ là không có xa hoa như thế mà thôi. Chẳng lẽ là một Ám kỵ sĩ? Trừ cái gã nghi là Ám kỵ sĩ này, sau lưng hắn còn có một cô gái, ám thuộc tính của cô gái cũng cao kinh người. Một nam một nữ lập tức làm cho ta liên tưởng đến người ứng cử Ma Vương và người dẫn đường vu yêu, cho nên hai kẻ này đơn giản là khả nghi tới cực điểm! Chẳng qua, quần áo cô gái mặc hình như là bào tử của Hỗn Độn tế ti. Ám kỵ sĩ và Hỗn Độn tế ti sao? Mặc dù hai người này vẫn là có chút khả nghi, chẳng qua xung quanh còn có đội ngũ tuần tra qua qua lại lại, cho dù người nam này thật sự là Ma Vương, hẳn cũng sẽ không vô tư đến ban ngày ban mặt liền trước công chúng mà chém Sun knight chứ? Ta vung lên nụ cười tiêu chuẩn của Sun knight, nói: “Dưới chiếu rọi của Ánh Sáng, nguyện mọi người đều bình an. Dám hỏi các hạ là vị nào? Xin tha thứ Sun thực tại ngu muội, vậy mà không nhớ các hạ.” Hắn vội vàng nói: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Tại hạ là Stephen Annette, là một Ám kỵ sĩ. Ở vương cung từng thấy qua mặt ngài, chẳng qua ngài đương nhiên không thể nhớ tôi, lúc đó ở đấy có hai mươi Ám kỵ sĩ.” Hai mươi người? Vậy hẳn là cái lúc biết được chân tướng Ma Vương ở hoàng cung. Cái gã gọi là Stephen Annette này vẫn đúng là Ám kỵ sĩ. Thật là, không dưng cùng với Hỗn Độn tế ti chạy lung tung khắp nơi làm gì! Dọa ta túa ra mồ hôi lạnh đầy người, suýt nữa ngay cả kiếm cũng sắp rút ra chém người rồi! … Được rồi, ta thừa nhận ta vừa rồi là muốn dùng Thái Dương thần kiếm để tụ tập lượng lớn Thánh quang, sau đó dùng Thánh quang nổ chết đối phương, cùng cái từ “chém” chẳng có tí quan hệ nào. Lúc này, Hỗn Độn tế ti đứng ở phía sau ra sức kéo góc áo của Stephen, biểu tình của Stephen thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, hắn lánh sang bên cạnh một bước, lộ ra Hỗn Độn tế ti ở phía sau, sau đó giới thiệu với ta: “Đây là em gái Charlotte của tôi. Bởi vì hai người chúng tôi lúc còn nhỏ ở Diệp Nha thành, cho nên con bé từ lúc đó đã rất sùng bái ngài… thật ra tôi cũng cảm thấy ngài rất trầm ổn, có loại khí chất vô cùng ưu nhã từ tốn.” Nói đến đây, hắn còn lộ ra nụ cười ngây ngô có chút ngượng ngùng. Trầm Mặc Chi Ưng đối với ta nói gì nghe nấy; Hỗn Độn tế ti sùng bái ta; Ám kỵ sĩ cảm thấy ta từ tốn ưu nhã… Có lộn hay không hả! Ta thế nhưng là Sun knight đấy! Hỗn Độn Thần Điện các ngươi từ trên xuống dưới đều sùng bái ta tức là sao? Nếu như sùng bái ta như vậy, lúc đầu đã nên gia nhập Thần Điện Ánh Sáng chứ? Hay là dứt khoát thành lập cái Sun knight Điện, cho toàn bộ các ngươi nhảy việc tới? “Thì ra là thế, cảm tạ hai vị ưu ái, Sun thật sự không dám nhận.” Khi ngoài miệng khiêm tốn, ta nhân cơ hội đánh giá Hỗn Độn tế ti kia, cô ta có chút thẹn thùng mà nửa trốn ở phía sau anh trai, chỉ dám lộ nửa khuôn mặt để nhìn ta, chẳng qua điểm này cũng không ảnh hưởng ta nhìn cô ta. Lợi dụng cảm tri, ta vẫn có thể hoàn chỉnh mà “nhìn” thấy cô ta. Mặc dù là Hỗn Độn tế ti, chẳng qua cô ta thoạt nhìn chỉ là một cô gái bình thường, hơn nữa tuổi rất trẻ vừa lại đầy mặt đều là thần sắc thẹn thùng, thoạt nhìn không chút nào giống như Hỗn Độn tế ti cường đại. Điểm duy nhất đặc biệt đại khái là cô ta để tóc ngắn, chiều dài chỉ có dưới tai vài phân mà thôi, ta rất ít khi nhìn thấy cô gái có tóc ngắn như thế. Lúc ta nói xong, Charlotte đột nhiên ló đầu ra, giọng nói kích động hô: “Anh, anh tuyệt đối xứng đáng!” Xem ra cô ta thật sự rất sùng bái ta. Chẳng qua, thật ra đối tượng hai người này sùng bái hẳn là không phải ta, bởi vì Charlotte thoạt nhìn tuổi không chênh lệch ta lắm, Stephen hẳn là còn lớn hơn ta mấy tuổi, cho nên Sun knight hai người bọn họ khi còn nhỏ nhìn thấy căn bản không thể là ta, hẳn là lão sư của ta mới đúng. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, Sun knight chính là thủ lĩnh của Mười Hai Thánh kỵ sĩ có tóc vàng mắt lam làn da trắng bóc và vĩnh viễn mang theo tươi cười, là đời thứ ba mươi bảy hay là ba mươi tám căn bản không có khác biệt, bọn họ có lẽ căn bản không phát hiện đã đổi người rồi. Cho nên ta cũng không có giải thích nhiều cái gì, chỉ là tiếp tục nói lời mà Sun knight nên nói: “Cảm tạ ưu ái.” “Anh, anh thật sự không nhớ tôi sao?” Biểu tình của Charlotte thoạt nhìn có chút thất vọng. Ta chỉ là mỉm cười chống đỡ. Người cô sùng bái lại không phải ta, ta làm sao có thể nhớ đây? Mặc kệ rốt cuộc là chuyện gì, ta nghĩ lão sư của ta cũng không thể nhớ, ông ấy thế nhưng không có lực ghi nhớ tốt như ta. Stephen vội vàng trách cứ: “Charlotte, đã là chuyện trước kia lâu như thế rồi, Sun knight không thể nhớ được, đừng làm khó người ta.” Charlotte gục đầu xuống, thoạt nhìn càng thất vọng rồi, cô ta dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Kẹo mút việt quất anh tặng cho tôi hồi đó ăn rất ngon.” …Ớ? “Sun từng tặng cô kẹo mút việt quất?” Ta có chút nhạ dị hỏi: “Là tôi mà không phải là lão sư của tôi sao? Sun knight khi đó hẳn là lão sư của tôi.” Charlotte lại kích động đến nỗi cả người từ sau lưng Stephen nhảy ra, còn nắm chặt tay, hô to: “Đương nhiên là anh! Mặc dù anh khi đó vẫn chưa lên làm Sun knight, nhưng tôi cảm thấy anh càng xán lạn hơn Sun knight! Anh so với ông ta càng giống Sun knight, anh mới là Sun knight!” Không ngờ vẫn thật sự là ta! Ta bắt đầu cố gắng hồi tưởng, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi Charlotte, thật là kỳ quái, mình ngay cả Roland đã quen biết hơn mười năm trước đều có thể nhớ, không lý nào không nhớ người quen biết sau khi lên làm tiểu Sun knight. Ta rất thành tâm xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, Sun thật sự không nhớ rồi.” Lần này, Charlotte không lộ ra biểu tình thất vọng nữa, chỉ là nói: “Không sao…” Nói xong, lại lộ ra biểu tình muốn nói nhưng lại thôi. Ta có chút buồn cười nói: “Vì sao muốn nói nhưng lại thôi đây? Chẳng lẽ là Sun quá mức nghiêm túc, cảm giác khó có thể giao tiếp?” “Không, không đâu! Mặc dù lời của anh có phần khó hiểu… Ớ! Tôi là nói, là nói… Tóm lại con người anh rất tốt, không chút nào khó giao tiếp!” Charlotte quýnh đến độ ngay cả lời cũng sắp nói không rõ rồi. Ta lý giải mà nói: “Vậy nhất định là vẻ mặt Sun dữ tợn, mới hù dọa đến cô rồi.” Charlotte lập tức lớn tiếng phản bác: “Làm gì có, anh siêu anh tuấn!” Siêu • khoái! Người nói ta anh tuấn không ít, nhưng từ trong miệng Hỗn Độn tế ti nghe được chính là sảng khoái cực kỳ! Hỗn Độn Thần Điện thế nhưng là có Trầm Mặc Chi Ưng trấn giữ, gã đó thật sự là anh tuấn đến cả thần lẫn người đều căm phẫn. Nhưng bây giờ lại có thể có Hỗn Độn tế ti nói ta siêu anh tuấn, vậy biểu thị ta cũng thật sự rất anh tuấn, biết đâu ở trong mắt một số phụ nữ nào đó ta vẫn không bại bởi Awaitsun đi? Có lẽ Charlotte cảm thấy ta còn đẹp trai hơn Awaitsun? “Thật ra…” Charlotte có chút ngượng ngùng nói: “Anh, anh còn có loại kẹo mút việt quất đó không? Có thể cho tôi một cây nữa không? Tôi vẫn luôn đều rất tưởng niệm mùi vị của cây kẹo đó, cho dù theo anh mua cũng không sao!” ... Cô không phải là vì kẹo mút việt quất mới nói ta siêu anh tuấn chứ? “Không, không được sao?” Cô ta có chút nổi lên căng thẳng. “Sun đều là từ một tiệm đồ ngọt mua về…” Ta tỉ mỉ đem chỗ của tiệm đồ ngọt đó nói cho Charlotte, cô ta muốn ăn thì để cho cô ta tự đi mua! Căn tiệm đó luôn luôn xếp một hàng rồng rắn, nếu không có Judge knight trưởng đi mở đường, không biết phải xếp hàng bao lâu mới mua được. Sau khi nghe xong địa chỉ, Charlotte vẫn muốn nói nhưng lại thôi, chẳng qua lần này cô ta không thể muốn nói nhưng lại thôi bao lâu, Stephen đã sốt ruột nói: “Em gái à, thời gian nghỉ ngơi qua rồi, chúng ta nên trở về đội ngũ đi tuần tra, nếu không bạn đội sẽ không vui.” Stephen vừa nói xong, vừa lại lập tức cung kính nói với ta: “Cảm tạ ngài nguyện ý cùng chúng tôi nói chuyện.” Ta mỉm cười đáp lại. Charlotte tâm bất cam lòng bất nguyện mà cùng Stephen rời khỏi, trên đường còn quay đầu lại nhìn ta vài cái… Cho dù cô có nhìn ta đến mấy lần, ta cũng sẽ không giúp cô xếp hàng mua kẹo mút việt quất đâu! Sau khi hai người rời khỏi, ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đi vương cung một chuyến, định tự mình xác nhận thân phận của Stephen và Charlotte với Awaitsun. ◊◊◊◊ “Stephen?” Awaitsun có chút nhạ dị hỏi: “Ngài làm sao lại hỏi hắn đây?” Ta đem ngọn nguồn nói ra một lần, sau khi nói xong liền cẩn thận quan sát thần tình của Awaitsun. Awaitsun gật đầu, nói: “Tôi nhớ rồi, Stephen đúng là từng nói hắn trước kia ở Diệp Nha thành.” “Hắn thực sự là Ám kỵ sĩ không sai?” Ta nghĩ phải xác nhận một lần nữa. Bởi vì thật sự không nhớ nổi bất cứ chuyện gì có liên quan đến Charlotte, lực ghi nhớ siêu cường đó của ta luôn luôn không dễ dàng quên người, cho nên ta có chút hoài nghi lời nói của hai anh em bọn họ. Lời vừa nói xong, Awaitsun liền cười, hắn gật đầu nói: “Nếu như tôi là ngài, Stephen xấp xỉ chính là Adair rồi.” Ta sửng sốt, thật không ngờ Stephen là nhân vật quan trọng như thế. Awaitsun tiếp tục nói: “Hai anh em bọn họ đều rất ưu tú. Charlotte còn là Hỗn Độn tế ti trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.” Nghe vậy, ta có chút xấu hổ nói: “Ta quá đa nghi rồi.” “Không!” Awaitsun lại lắc đầu nói: “Đa nghi của ngài là chính xác, bất luận người nào cũng có khả năng là người ứng cử Ma Vương.” Nghe vậy, ta nhíu mày một chút, hỏi: “Thật sự không có bất cứ biện pháp nào có thể phân biệt người ứng cử Ma Vương sao?” Awaitsun lắc đầu, than thở: “Chỉ có người dẫn đường mới có thể làm được, hơn nữa cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể phân biệt mảnh vỡ của mình lúc đầu tìm được.” Cho nên, Red cũng không thể giúp ta phân biệt người ứng cử khác là ai sao? Ta vốn còn muốn dưới bất đắc dĩ, có lẽ phải thảo luận điều kiện với Red, nhưng bây giờ xem ra là không cần rồi. “Trước kia chỉ cần tìm được nơi hắc ám thuộc tính tụ tập dị thường, thậm chí là chú ý một số sự kiện lớn là được rồi. Người ứng cử có được lực lượng cường đại, bọn họ thường dễ dàng làm ra sự kiện lớn thu hút chú ý. Nhưng bây giờ lại càng ngày càng khó khăn, bởi vì người dẫn đường đã khôn khéo hơn, bọn họ ở lúc người ứng cử còn nhỏ đã tìm đến bọn họ, cũng dạy bọn họ làm thế nào sử dụng lực lượng, sau đó dùng đủ mọi cách giấu bọn họ ở trong đoàn người.” Awaitsun bình thản nói: “Người ứng cử Ma Vương đời này khiến cho Hỗn Độn Thần Điện tìm kiếm suốt hai mươi năm, nhưng lại một chút đầu mối cũng không có, sợ rằng trước khi chính thức triển khai tranh đấu cũng không thể tìm ra hai người ứng cử khác rồi.” Ta có chút kinh ngạc hỏi: “Các người biết người ứng cử Ma Vương lúc nào sẽ xuất hiện?” Awaitsun gật đầu nói: “Chỉ cần tính toán mức độ khuếch trương của hắc ám chi địa, đại khái có thể biết người ứng cử Ma Vương có sinh ra hay không, tính toán tuổi tác người ứng cử Ma Vương của chúng tôi thậm chí sẽ không chênh lệch quá năm tuổi. Thời kỳ người ứng cử muốn bắt đầu tranh đấu càng chuẩn xác, sai số đại khái sẽ không quá một tháng.” “Chuẩn xác như thế?” Ta đơn giản là không dám tin, tính toán diện tích hắc ám chi địa của toàn đại lục thế nhưng không phải chuyện đơn giản, sai số 5 năm còn coi như hợp tình hợp lý, sai số chỉ có một tháng không khỏi cũng quá khó tin rồi đi! Awaitsun nhìn ta, cười khổ nói: “Bởi vì bên cạnh Hỗn Độn Thần Điện chính là hắc ám chi địa, khi hắc ám chi địa khuếch trương đến vườn hoa sau của Thần Điện, chính là lúc người ứng cử nên bắt đầu đấu tranh. Cho dù bọn họ không muốn đấu tranh, chúng tôi cũng phải buộc bọn họ đấu tranh, nếu không chưa quá nửa năm, Hỗn Độn Thần Điện sẽ bị hắc ám chi địa nuốt chửng.” Thì ra là thế, Ma Vương không ra, Trầm Mặc Chi Ưng chính là thủ lĩnh Hỗn Độn Thần Điện; Ma Vương vừa ra, hắn lập tức biến thành tay sai —— Chẳng qua biến thành tay sai cũng đỡ hơn cả Hỗn Độn Thần Điện biến mất. Nếu Hỗn Độn thần điện biến mất, chỉ có cái mác thủ lĩnh Hỗn Độn Thần Điện thì có lợi ích gì? Khó trách Awaitsun cam tâm tình nguyện làm tay sai cũng muốn để Ma Vương sinh ra. Ta lắc đầu nói: “Các người thật không nên đem Thần Điện xây dựng ở bên cạnh hắc ám chi địa.” Awaitsun lại cười cười nói: “Mặc kệ là Hỗn Độn Thần Điện hay là Trầm Mặc Chi Ưng, mục đích chúng tôi tồn tại chính là vì ngăn trở hắc ám chi địa cắn nuốt thế giới, cho nên chỉ có đem Thần Điện xây dựng ở nơi sẽ bị hủy diệt trước tiên, người đời sau mới không dám buông thả.” Nghe vậy, ta lúc này mới hiểu ý tốt của Hỗn Độn Thần Điện, vội vàng xin lỗi: “Ngươi nói đúng, ta rất xin lỗi.” “Không có gì.” Nói đến đây, cũng xấp xỉ nên nói lời từ biệt rồi, mặc dù ta rất muốn nói lời từ biệt, chẳng qua dáng vẻ Awaitsun lại muốn nói nhưng lại thôi… Hắn thật nên làm anh em với Charlotte, hai người đều luôn muốn nói nhưng lại thôi! “Có chuyện cứ nói thẳng đi.” Ta rất dứt khoát nói: “Chúng ta không có quá nhiều thời gian ở đây chơi trò đoán qua đoán lại đâu!” “Ngài nói đúng.” Awaitsun gật đầu, sau đó nói: “Tôi muốn đưa Alice về Nguyệt Lan quốc, nhưng cô ấy không chịu đi. Cô vợ kiêu ngạo của tôi nói cô ấy muốn sinh con ở Hỗn Độn Thần Điện, bảo tôi đem chuyện làm tốt, đừng để cho hắc ám chi địa nuốt mất vợ con của mình.” Lời này đúng là của cái cô công chúa gan nhỏ đến nỗi bị ta dọa xỉu nói ra? Vậy ta đúng là quá coi thường cô ta rồi. “Sun knight, mặc dù Ma Vương sinh ra có thể khiến cho thế giới tránh khỏi hủy diệt, nhưng một Ma Vương kinh khủng lại có thể hủy diệt nửa cái thế giới.” Awaitsun nhìn ta, mang theo nụ cười mừng rỡ nói: “Tôi không biết người ứng cử khác rốt cuộc là người thế nào, nhưng tôi rất vui mừng người ứng cử tôi duy nhất có thể tiếp xúc được là một người sẽ không hủy diệt nửa cái thế giới.”