Memento
Chương 8 : Miêu Nhi của tôi
Bạch Ngọc Đường ra khỏi công ty ngay cả nhà cũng không về, đi thẳng tới Memento, người mặc tây trang hàng hiệu không nhiều lắm, Bạch Ngọc Đường vừa mới tiến vào cửa chính quán bar đã bị ánh mắt khắp nơi bay tới càn quét.
Triển Chiêu đứng ở trong quầy bar lắc tay pha rượu, Đinh Nguyệt Hoa ngồi ở ghế bar uống cocktail màu rực rỡ.
Bạch Cẩm Đường xem ra đã tới từ sớm rồi, ngồi ở bên cạnh Công Tôn, thân mình áp trên bàn, mặt hướng Công Tôn, miệng đang nói cái gì đó, Công Tôn đem mặt hất hướng bên kia, trên mặt có ý cười.
Lô Phương không tới, Hàn Chương Từ Khánh Tương Bình lại kéo anh em Đinh Triệu Lan Đinh Triệu Huệ cùng bốn người đồng nghiệp ngày trước của Triển Chiêu hôm đó thấy, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán đang làm thành một đống thấp giọng chơi oẳn tù tì uống rượu.
Liễu Thanh tựa trên ghế quay đầu ngẩn người nhìn Trí Hóa đang chơi dương cầm.
Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa một trận hoảng hốt, không chỉ quần áo của mình cùng loại thời gian nhàn nhã này không tương xứng, giữa không khí an nhàn như vậy, người như mình là dư thừa. Tâm trạng suy sụp, lại có loại xung động muốn xoay người rời khỏi, không chỉ là lui khỏi quán bar bản thân dường như không thể nào dung nhập được, mà còn là lui khỏi phần nội tâm bản thân vừa mới nảy mầm kia, tình cảm trái với luân thường.
“Bạch tiên sinh!” Lay động, trước mắt một bàn tay lắc lắc, Bạch Ngọc Đường theo bản năng vươn tay giữ cổ tay kia.
“Ai u!” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, một bàn tay đang dùng lực cầm lấy cổ tay trắng mảnh khảnh của Triển Chiêu, Triển Chiêu nhíu mày kêu một tiếng.
Bạch Ngọc Đường vội vàng buông tay: “Thực xin lỗi, làm đau cậu?”
Triển Chiêu dùng tay kia bóp bóp cổ tay, xoay xoay hai cái, ngẩng đầu thấy Bạch Ngọc Đường thần tình áy náy, có chút buồn cười: “Không có gì, không bị thương, là tôi thất lễ trước!” Nếu không phải mình thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa ngẩn người, sắc mặt khó coi, kêu hai tiếng cũng không đáp, đi tới khua tay trước mắt người ta, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không trong lúc thất thần giơ tay túm mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bên xoa tay, bên cười nói với mình, bỗng cảm giác lo lắng linh tinh vừa rồi thật sự chỉ là nghĩ vớ vẩn mà thôi, một người như vậy, với mỗi người đều tốt, dùng nụ cười ấm áp sưởi ấm mọi người, cho dù mất trí nhớ vẫn có thể lộ ra biểu tình chân thành, nội tâm ôn nhu, cũng không oán trời trách đất. Bất luận người này có biết mình hay không, đều đáng để Bạch Ngọc Đường anh yêu mến hết thảy mà che chở, chẳng sợ người ta vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ mình. Có lẽ Đinh Nguyệt Hoa cũng nghĩ giống mình, mới có thể dứt khoát kiên quyết hủy bỏ hôn ước với mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo cánh tay Triển Chiêu, năm dấu ngón tay rất rõ ràng, ở giữa lộ ra màu xanh.
“Tôi thoa thuốc cho cậu!” Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mang người ta đến quầy bar, khom lưng tiến vào, xoay người nói với Triển Chiêu: “Tiến vào nha!”
Triển Chiêu sửng sốt, cũng khom người đi vào trong quầy bar.
Bạch Ngọc Đường quen thuộc lấy ra hòm thuốc, một tay cầm lấy rượu thuốc, tay kia thì duỗi ra: “Tay!”
Triển Chiêu do dự một chút, đem tay mình bị thương đặt lên tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường phun rượu thuốc ra, cẩn thận xoa bóp: “Cậu nên bảo Công Tôn đi mua thêm ít thuốc mỡ trị thương các loại nữa, các cậu rất dễ bị thương, tay cậu nếu cũng động không được, ai tới pha rượu chứ!” Không nghe đối phương đáp lời, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên thấy thì thấy gương mặt Triển Chiêu có chút hồng, so với khuôn mặt bạch ngọc thông thường càng mang thêm ba phần thường thức, không khỏi tâm sinh ngưa ngứa, ngón tay tại lòng bàn tay Triển Chiêu gãi hai cái, Triển Chiêu thoáng cái rút tay về, xoay người ra khỏi quầy bar: “Tôi đi gọi Trí Hóa đến pha rượu!” Từ phía sau nhìn, hai cái tai hồng hồng.
Bạch Ngọc Đường giương khóe miệng, thật sự là con mèo da mỏng há!
“Ngũ ca!” Đinh Nguyệt Hoa ngồi ở ghế bar, thấy tình hình vừa rồi, tuy không biết Bạch Ngọc Đường làm cái gì khiến Triển Chiêu xoay người đi, nhưng Triển Chiêu hiển nhiên không phải tức giận, mà là… ngượng. Đinh Nguyệt Hoa bị ý nghĩ của chính mình dọa run một chút, thế nhưng từ khi Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường, mỗi lần Bạch Ngọc Đường xuất hiện đều khiến Triển Chiêu trở nên không quá giống anh bình thường. Điều này đối với Triển Chiêu mất trí nhớ là rất đặc biệt. Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, cũng rất đặc biệt: “Anh gần đây rất chăm tới nhỉ! Công ty không bận sao?”
Bạch Ngọc Đường xoay người thấy Đinh Nguyệt Hoa vẫn không động ngồi ở chỗ kia, miệng nói chuyện với mình, ánh mắt lại vẫn nhìn theo bóng dáng Triển Chiêu, ngón tay vô ý thức xoay quanh ly cocktail đặt ở trên quầy bar, bỗng nhiên ý xấu nghĩ: Tôi chính là muốn cô cả đời nhìn bóng dáng Triển Chiêu, tuyệt sẽ không để cho cô đi ở bên cạnh cậu ấy. Về phần nghĩ như vậy là bởi oán niệm Đinh Nguyệt Hoa hủy hôn hay là đặc biệt đối với Triển Chiêu, trong lòng anh hết sức rõ ràng.
“Ngẫu nhiên đến quán bar thả lỏng một chút mới có lợi cho thân thể và tinh thần!” Bạch Ngọc Đường đem hòm thuốc cất đi, nghịch mấy cái ly cocktail đủ hình dạng trong quầy bar.
Đinh Nguyệt Hoa cau mày nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngũ ca, anh là hận em sao?”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy một cái ly cocktail tam giác đưa về phía ánh sáng nhìn nhìn: “Cô sao lại nghĩ như vậy!”
Đinh Nguyệt Hoa còn muốn nói gì đó, Trí Hóa khom người đi vào quầy bar, nói với Bạch Ngọc Đường: “Những thứ này đều là bảo bối của Công Tôn, đụng vỡ cậu liền thảm!”
Bạch Ngọc Đường quay đầu qua, nhìn kỹ chàng trai con lai tóc dài vàng này: “Cậu bộ dạng thật đẹp!”
Đinh Nguyệt Hoa thấy Trí Hóa qua đây, không nói gì nữa, xoay người đi đến chỗ Triển Chiêu.
Trí Hóa thấy Đinh Nguyệt Hoa ngồi ở bên người Triển Chiêu nói chuyện, nhướn mi: “So với Triển Chiêu đẹp hơn?”
Bạch Ngọc Đường cười tà mị: “Cậu so ra quyến rũ hơn!”
Trí Hóa cười to, đến gần Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Đinh Nguyệt Hoa phần thắng so với cậu lớn hơn!”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường giả ngu.
Trí Hóa nhận tờ giấy cô nhân viên đưa tới, bắt đầu pha rượu, miệng không nhàn rỗi: “Ít nhất Triển Chiêu biết Đinh Nguyệt Hoa, nhưng ngay cả tên của cậu cũng không biết!”
Bạch Ngọc Đường nhìn người này đem các loại màu sắc từng tầng từng tầng rót vào ly trái cây hình xoắn ốc, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi sẽ khiến cậu ấy nhớ kỹ tôi!”
Trí Hóa nâng cốc đưa cho cô nhân viên, xoay người vỗ vỗ tay nói: “Cậu có biết tôi làm gì không?”
“Nghệ sĩ dương cầm đi! Cậu mỗi ngày đều ở trong này chơi dương cầm, hơn nữa nói chuyện rất tốt!”
Trí Hóa cười: “Tôi không phải là nghệ sĩ dương cầm!” Sau đó ghé vào bên tai Bạch Ngọc Đường nói: “Tôi là bác sĩ tâm lý!”
“Bác sĩ tâm lý?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, trách không được lần đầu tiên thấy anh đã cảm giác rất quen thuộc, chính mình mấy năm trước từng ở văn phòng của Liễu Thanh gặp qua người này. Khi đó người này chính là chuyên gia trị liệu tâm lý nổi tiếng quốc tế.
“Đúng, bác sĩ tâm lý!” Trí hóa cười: “Tôi biết làm thế nào mới có thể khiến Triển Chiêu nhớ kỹ cậu!”
“Thật?” Bạch Ngọc Đường nửa tin nửa ngờ: “Cậu vì cái gì giúp tôi?”
Ánh mắt Trí Hóa thoáng chốc có chút mê mang, sau đó lộ ra một nụ cười thảm: “Cậu từng đi đường đêm chưa?”
Bạch Ngọc Đường không biết vì sao người kia bỗng nhiên hỏi vậy, gật đầu nói: “Đi rồi á!”
Trí Hóa nheo mắt lại nói: “Cảm giác đi đường đêm thật sự rất quỷ dị, cậu rất sợ hãi, bốn phía một mảnh tối đen, cậu không biết mình có thể đi bao lâu, gặp phải cái gì có thể khiến tinh thần cậu sụp đổ, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, càng không ngừng đi, khi đó, cậu sẽ nghĩ muốn đồng bọn, có đồng bọn cùng đi, cho dù vẫn cứ đi, cũng không còn sợ như vậy! Cậu hiểu chứ?”
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn người kia trong chốc lát, nói: “Cậu là đồng tính?”
Trí Hóa khôi phục vẻ bất cần đời như trước: “Bất ngờ sao? Tôi chính là thế đó!”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu xa xa cùng Đinh Nguyệt Hoa nói chuyện nói: “Được rồi, đồng bọn, nói cho tôi biết làm sao khiến Triển Chiêu nhớ kỹ tôi?”
Trí Hóa thuận tay lấy ra một cây bút, ở một bên vẽ một vòng: “Trí nhớ không có hình thái cụ thể, nếu muốn cho một người nhớ kỹ cậu, cậu phải khiến mình ở trong trí nhớ người đó hình thành hình thái cụ thể, tỷ như người đó nhìn thấy vòng tròn sẽ nghĩ tới cậu, cũng có thể nghe được ca khúc nào đó sẽ nghĩ đến cậu, hơn thế có thể nghe được một câu nói liền nhớ tới cậu, chỉ cần khiến cậu được cụ thể hoá là có thể. Hiểu chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cậu nói rất rõ ràng, thế nhưng hình thái dạng gì là tốt nhất chứ?”
“Cũng không phải hình thái, này là những thứ để ám chỉ, cậu có thể dùng cái gì đó làm gợi ý, thứ này tốt nhất là chỉ cậu có, để tránh lẫn lộn!”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Xưng hô có thể chứ? Chỉ tôi dùng xưng hô đặc biệt đấy gọi cậu ấy, sẽ có hiệu quả chứ?”
“Thông thường mà nói cũng có thể, cậu có thể thử xem. Tâm lý học rộng lớn mà tâm lý mỗi người đều không giống nhau, rất thú vị!”
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai anh: “Dạng tố chất thần kinh của cậu, đích xác rất giống bác sĩ tâm lý!” Sau đó mặc kệ lời nguyền rủa của Trí Hóa phía sau, đi đến bên người Triển Chiêu ngồi xuống: “Tay thế nào?”
Triển Chiêu quay đầu nhìn thấy anh, mỉm cười: “Không việc gì!”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói: “Cậu thật giống con mèo, thời điểm cười mắt cũng híp lại!”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Vậy sao? Rất giống sao?”
Bạch Ngọc Đường đem mắt nheo lại: “Thật sự, cậu nheo lại như vậy thật sự rất giống một con mèo ăn uống no đủ chuẩn bị ngủ á!”
Triển Chiêu cười mắt lại nheo lại: “Chưa từng có ai nói qua với tôi!”
Bạch Ngọc Đường cười: “Tôi về sau gọi cậu Miêu Nhi đi!”
Triển Chiêu không cam lòng yếu thế: “Tôi đây gọi cậu chuột thì tốt rồi!”
“Chuột?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Tôi thế nào lại giống chuột?”
Triển Chiêu cao thấp đánh giá anh một chút: “Bởi vì cậu giống con tiểu bạch thử!”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn nhìn chính mình chưa có thay quần áo, mặc một thân tây trang màu trắng, bất đắc dĩ nhìn về phía mặt bàn: “Tùy cậu vậy!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
10 chương
50 chương
12 chương
14 chương