Mê Muội
Chương 6
Cuối cùng Tần Thư ngồi ở phía sau ghế lái, Hàn Phái lại dặn dò cô thắt dây an toàn, xe ô tô chầm chậm đi ra khỏi tiểu khu.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, lại đều là người im lặng ít nói, cũng không có gì để bàn luận, không khí trong xe có chút mất tự nhiên.
Hàn Phái phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi Tần Thư: “Có muốn nghe nhạc gì không?”
“Đàn dương cầm, bài gì cũng được.” Ngừng giây lát, Tần Thư lại nói: “Cảm ơn.”
Khoảng thời gian sau đó, trong xe ngoại trừ tiếng đàn du dương êm ái, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Tình hình giao thông không tốt lắm, Hàn Phái luôn chăm chú nhìn phía trước.
Tần Thư cách Hàn Phái rất gần, xung quanh đều là hơi thở mát lạnh nhàn nhạn trên người anh, tầm mắt cô lướt qua bờ vai anh, nhìn chằm chằm hồi lâu vào ngón tay thon dài của anh.
“Anh có biết đánh đàn dương cầm không?” Đột nhiên Tần Thư bật ra một câu, hỏi xong lại cảm thấy hơi đường đột, đến cả một cái tên cũng không có.
Hán Phái qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt cô, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn đường, “Có học qua, nhưng không thông thạo, nhiều năm rồi không đàn.” Hỏi cô: “Em thích đánh đàn?”
Tần Thư gật đầu: “Vâng.”
Xe đi qua giao lộ, giao thông thuận lợi hơn, Hàn Phái nghiêm túc lái xe, trong xe lại khôi phục lại bầu không khí im lặng.
Tần Thư không bắt chuyện với anh nữa, lấy giấy nháp ra, mở phần mềm điện thoại, bắt đầu giải đề.
Một khi đã tập trung tinh thần, cô sẽ quên luôn mình đang ở đâu, bên cạnh là ai.
Cô còn có một tật xấu, lúc làm đề ghét nhất là bị làm phiền, mặc kệ là ai cũng không được.
Trước khi làm việc hoặc học tập, cô sẽ để một tấm bảng ở bên cạnh ghi: Chuyện rất quan trọng, đừng làm phiền!
Hồi đó Bặc Nhất không biết thói xấu này của cô nghiêm trọng như thế nào, có lần cô đang chăm chú nghiên cứu đề bài, cậu ta làm lơ tấm bảng nhắc nhở kia, nhất định phải kéo cô đi ăn lẩu, kết quả bị đánh một trận.
Bặc Nhất oan ức muốn chết, sau đó Phương Mộ Hòa an ủi cậu: “Nếu lúc cậu đang vận động trên giường thì bị cắt ngang, có phải cậu cũng muốn đánh người không?”
Bặc Nhất: “…Đây là cái ví dụ thối nát gì vậy! Kỳ Kỳ đang giải đề!
Phương Mộ Hòa: “Đạo lý giống nhau.”
Bặc Nhất: “...”
Phương Mộ Hòa có cái gọi là lời lẽ chí lý bị rất nhiều người phỉ nhổ: Khi bạn làm bất kể việc gì đều phải làm hết mình. Chỉ cần nhiệt tình thì không có gì không thể thành công.
Nhưng mà ai có thể tha thứ được những lúc như thế bị cắt ngang cơ chứ?
Lời lẽ thô mà không thô.
Từ đó trở đi, Bặc Nhất không bao giờ dám làm phiền những lúc Tần Thư đang chăm chú làm việc nữa.
Rất nhanh đã đến khu biệt thự rồi, Hàn Phái dừng xe, liếc qua kính chiếu hậu, Tần Thư đang cúi đầu viết gì đó trên giấy, ấn đường cô nhíu chặt, quá tập trung đến nỗi anh dừng xe rồi cô cũng không chú ý.
Như đang suy nghĩ việc gì, Hàn Phái lại nhẹ nhàng đạp chân ga, xe chầm chậm tiến về phía trước.
Ngoài đường, xe cộ đi lại đông đúc, vừa rồi còn xảy ra tai nạn rất nhiều xe va chạm vào nhau, anh không đi xe ra ngoài, chỉ di chuyển trong tiểu khu.
Di động của Hàn Phái rung, anh không nhận, lấy điện thoại ra ấn tắt.
Hơn nửa tiếng trôi qua, mấy trang giấy nháp Tần Thư mang theo đã dùng hết rồi, ghi chép một đống chi chít mà vẫn chưa giải ra đáp án.
Cô khẽ thở dài, thoát khỏi phần mềm, bỏ giấy bút và điện thoại nhét hết vào trong túi, vừa ngẩng đầu đầu lên thì phát hiện đã vào tiểu khu rồi, “Sao nhanh như vậy đã đến rồi?”
Hàn Phái: “Ừ, đằng trước chính là nhà anh.”
Đến biệt thự, Hàn Phái cho rằng Hàn Sầm vẫn còn trong nhà, đúng lúc có thể ngồi nói chuyện với Tần Thư, kết quả Hàn Sầm chuồn mất rồi, trong nhà chỉ có ông nội.
Ông Hàn sớm hỏi ông Tần từ trước rồi, biết Tần Thư thích ăn hoa quả gì, đã bảo dì giúp việc rửa hoa quả sẵn.
Sau khi chào hỏi, ông Hàn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, bảo Tần Thư qua ngồi, lại hỏi Hàn Phái: “Có phải bị tắc đường đúng không?”
Đi đi đi lại nửa tiếng, cũng đã qua một tiếng rưỡi rồi.
Hàn Phái trả lời “ Vâng” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tần Thư và ông Hàn cùng chung sở thích, tán gẫu không biết chán.
Hàn Phái ngó nhìn Tần Thư, còn cho rằng trời sinh cô có tính cách lạnh nhạt, hóa ra là tùy người mà khác.
“Ông nội, ông với Kỳ Kỳ cứ đánh cờ đi, cháu vào thư phòng giải quyết chút chuyện.”
Ông Hàn không hài lòng lắm: “Có chuyện gì cần phải giải quyết ngay bây giờ sao?”
Hàn Phái: “Trả lời điện thoại, mười phút sau cháu sẽ xuống.”
Ông Hàn xua tay ý bảo ảnh đi đi, lại quay ra nói chuyện với Tần Thư.
Hàn Phái lên lầu, gọi lại cho số điện thoại đã gọi đến nửa tiếng trước, bên kia nhanh chóng bắt máy, Thu Lam: “Bận gì vậy, gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Hàn Phái: “Ở nhà.”
Thu Lam “Ồ” một tiếng, hỏi anh: “Khoảng mấy giờ thì về công ty? Tớ đang ở phòng khách đợi cậu đây.”
Hàn Phái liếc nhìn đồng hồ, đã 4:30 rồi, “Không đến công ty nữa.”
Thư Lam ngẩn ra, mới 4:30, đối với anh mà nói bây giờ là thời gian bắt đầu làm việc buổi tối, kinh ngạc trong chốc lát, cô lại nghĩ ngay đến một việc: “Có phải thân thể ông không thoải mái không? Vậy tớ qua xem, đúng lúc thương lượng với cậu vài chuyện.”
Hàn Phái: “Thân thể ông không tồi, trong nhà còn có khách.”
Thu Lam nghe ra anh đang từ chối khéo: “Vậy được rồi, không làm phiền cậu nữa, ngày mai nói chuyện với cậu sau.”
Hàn Phái hỏi cô: “Có phải việc về công ty AC không?”
Anh và Thu Lam là bạn học trung học và cao trung, bạn học cùng trường đại học, nhà Thu Lam làm đầu tư, năm ngoái Thu Lam tìm anh hợp tác, anh cảm thấy hạng mục này cũng không tồi, cùng nhau đầu tư vào công ty AC, anh là cổ đông lớn nhất.
Lúc đầu định thông qua việc AC ra thị trường để rút vốn đầu tư, nhưng các xí nghiệp IPO* quá nhiều, vẫn không biết phải đợi đến lúc nào, cuối cùng anh quyết đinh thông qua mua bán sát nhập để rút vốn.
(*): IPO có nghĩa là phát hành lần đầu ra công chúng, là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Mục đích để huy động được nhanh và nhiều vốn.
Thu Lam: “Ừ.” Ngừng lại giây lát, hỏi anh: “Cậu đã bao giờ gặp Hạ Cánh Nam chưa?”
Hàn Phái: “Gặp rồi.”
Thu Lam: “Vậy khi nào chúng ta gọi Hạ Cánh Nam, tìm một chỗ gặp mặt thương lượng phương án cụ thể được không?”
Hàn Phái: “Gần đây tớ không rảnh.”
Cô với Hạ Cánh Nam cũng không quen, có lúc còn là đối thủ cạnh tranh, “Vậy đến lúc đó rồi nói, cậu làm việc đi.” Trước khi cúp điện Thu Lam lại xác nhận lại với anh: “Ngày mai cậu có định đến công ty không? Nếu không tớ tự đi một chuyến.”
Hàn Phái: “Ngày mai tớ có lịch rồi, ngày kia đi.”
Hút xong một điếu thuốc, Hàn Phái mới xuống lầu, ông nội và Tần Thư đang đánh cờ, anh ngồi xuống cạnh Tần Thư, anh không nghiên cứu về cờ, xem cũng không hiểu lắm.
Kết thúc một ván, Tần Thư rơi vào thế yếu.
Tần Thư nghiêng mặt nhìn anh: “Anh đi làm việc đi, không cần phải đặc biệt ở cùng em.”
Anh ngồi bên canh, trái lại khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Hàn Phái: “Hôm nay không có việc gì cả.”
Ông Hàn nói chen vào: “Khó có được lúc nghỉ ngơi, đến máy móc làm việc cả ngày cũng không chịu được.” vừa nói vừa bắt đầu thu dọn bàn cờ, chuẩn bị đánh một ván nữa.
Hàn Phái nhớ ra: “Trên xe, em làm đề gì vậy?”
Tần Thư ngơ ngác, không ngờ anh nhìn thấy rồi, “Một đề khá biến…” Cuối cùng vẫn không nói ra từ đó, đổi một cách nói khác: “Một đề số học khá phức tạp.”
Hàn Phái gật đầu, hỏi cô: “Có kết quả chưa?”
Tần Thư lắc đầu: “Làm mấy ngày rồi, vẫn chưa giải ra.”
Ông Hàn nhìn Tần Thư: “Vậy để Hàn Phái xem giúp cháu, từ nhỏ số học của nó đã rất tốt.”
“Thật không ạ?” Tần Thư cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Hàn Phái duỗi tay: “Anh xem giúp em, không chắc chắn có thể giải ra.”
Tần Thư lấy điện thoại ra đưa đề Bặc Nhất gửi cho Hàn Phái, lại lấy giấy nháp, đưa quá trình giải đề cho Hàn Phái.
Lúc đưa cho anh giấy nháp, đầu ngón tay hai người tiếp xúc trong chốc lát, đầu ngón tay của anh rất ấm áp.
Tay anh đã thu lại, đầu ngón tay cô còn lưu lại nhiệt độ của anh, như có như không.
Hàn Phái lấy giấy nháp, không khỏi liếc mắt nhìn cô, mặc ít thế kia, đến đầu ngón tay cũng đóng băng rồi.
Hai tiếng đã trôi qua rất nhanh, hầu như ván cờ nào Tần Thư cũng thua, nhưng kỳ nghệ tiến bộ không ít.
Ông Hàn cũng có chút mệt, đấm chân: “Cháu với Hàn Phái, hai thanh niên các cháu ra ngoài chơi đi, ông mệt rồi, ăn chút gì đó rồi phải đi ngủ thôi.”
Tần Thư: “Ông, chúng cháu ăn cơm tối cùng ông.”
Ông Hàn xua tay: “Không cần, thực đơn của ông không giống các cháu, quá nhạt nhẽo, các cháu ăn không quen, bình thường bọn Hàn Phái cũng không ăn cơm ở nhà.”
Tần Thư nhìn về phía Hàn Phái, xem ý của anh.
Hàn Phái đang đánh dấu trên giấy nháp, hơn hai tiếng đồng hồ, anh giải cũng sắp ra, khoanh tròn những chỗ cách giải của Tần Thư có vấn đề, “Không đủ thời gian, anh chỉ có thể xem đến đây, em về làm theo cách giải này xem có thể tìm ra đáp án hay không?”
Anh đưa giấy nháp cho cô, “Anh chú giải cho em hết rồi.”
Tần Thư bày tỏ ý cảm ơn, nói với anh: “Ông có chút mệt rồi.”
Hàn Phái dặn dò dì giúp việc và bác sĩ riêng mấy câu, sau đó đi ra ngoài cùng Tần Thư.
Ngồi trên xe, Hàn Phái hỏi Tần Thư muốn ăn gì.
Tần Thư biết Hàn Phái bận rộn, ở nhà tiếp cô một buổi chiều có lẽ đã làm lỡ không ít việc: “Không cần, anh cứ trực tiếp đưa em về nhà là được rồi, em còn muốn giải đề.”
Tính ngang ngược của Tần Thư chỉ đối với những người thân thiết, người có quan hệ bình thường hoặc người không hiểu cô đều cảm thấy tính cách của cô rất tốt, hiểu ý người khác, không hổ là con gái do đại gia đình nuôi dưỡng.
Phương Mộ Hòa đã từng cười nhạo cô: Kẻ ngụy trang xinh đẹp.
Hàn Phái quay đầu nhìn cô: “Em không cần phải giảm béo, ăn nhiều một chút.”
Tần Thư lúng túng thuận miệng nói: “Không phải là giảm cân, em đợi bạn cùng phòng về còn ăn khuya.”
Hàn Phái: “Bạn cùng phòng?”
Tần Thư: “Bạn thân, ở cùng chỗ với em.”
Hàn Phái gật đầu, cũng không cố ép cô nữa, “Đợi khi nào em rảnh, anh mời em ăn cơm, hôm nay làm phiền em một buổi chiều, ở cùng ông lão rất buồn chán phải không?”
Tần Thư khách khí đáp: “Không hề nhàm chán chút nào, rất ít người có thể bì được với kỳ nghệ của ông Hàn, em đây coi như là không cần tiêu tiền cũng được học đánh cờ rồi, được lợi là em.”
Hàn Phái trực tiếp đáp: “Vậy có thời gian thì qua chơi đi.”
Tần Thư: “…”
Hàn Phái cũng không cảm thấy câu nói vừa rồi của mình có gì không ổn, xoay người khởi động xe, ô tô chậm rãi rời đi.
Tần Thư về đến nhà, Nhan Ngạn vẫn chưa trở lại, chắc tối nay lại tăng ca rồi.
Không ăn cơm tối, cô đi luôn vào thư phòng, vùi đầu vào giải đề.
Khi điện thoại reo Tần Thư mới hoàn hồn, Phương Mộ hòa gọi tới.
“Đang ở đâu?”
Tần Thư xoa ấn đường, xem giờ, đã rạng sáng rồi, Phương Mộ Hòa chắc đã đón Bặc Nhất rồi, chỉ là đề bài của cô vẫn chưa ra đáp án, không muốn gặp mặt Bặc Nhất chút nào.
Cô nói nhăng nói cuội một câu: “Ở nhà ông nội em.”
Phương Mộ Hòa vừa nghe cô ở nhà ông nội thì từ bỏ ý định luôn.
Ông Tần với bà Tần dạy dỗ rất nghiêm, đặc biệt là bà nội Tần, nhất định không cho Kỳ Kỳ đi chơi qua 10 giờ, đặc biệt là ở những chỗ ăn chơi.
“Ờ, vậy đến Giáng sinh, anh lại mang em với Bặc Nhất đi chơi.”
Tần Thư đáp lời, lại tò mò hỏi: “Giáng sinh anh không hẹn ai à?” Không phải chứ.
Phương Mộ Hòa cười, đùa cô: “Phụ nữ hẹn anh quá nhiều, không biết chọn ai trước, dứt khoát từ chối hết rồi.”
Tần Thư: “… Mẹ Phương, không chung tình, có ngày sẽ gặp báo ứng đấy.”
Phương Mộ Hòa: “Báo ứng gì? Yêu mà không được sao?” Anh sống đến cái tuổi này rồi, đã sớm nhìn thông suốt tình cảm rồi.
Tần Thư: “Không phải ở phương diện tình cảm.”
“Vậy ở phương diện nào?” Phương Mộ Hòa thờ ơ hỏi lại.
“Việc kinh doanh, sẽ có ngày Hàn Phái đàn áp anh ở mọi phương diện, đặc biệt là khí chất bỏ xa anh.” Cô ở cùng Hàn Phái một buổi chiều, dù anh không nói nhiều, cô vẫn cảm nhận được khí chất trầm ổn của anh.
Những thứ này Phương Mộ Hòa cũng không thiếu, hai người các anh trên thương trường có thể coi là lực lượng tương đương.
Nhưng cô luôn cảm thấy trên người Hàn Phái có một loại phẩm chất đặc biệt, là thứ Phương Mộ Hòa không có.
Cụ thể là gì, tạm thời cô chưa diễn tả được.
Phương Mộ Hòa vốn đang lười biếng dựa vào ghế xe, bị những lời này của cô khiến cho tức giận ngồi thẳng dậy: “Em mới gặp Hàn Phái có một lần, em đã bắt đầu ăn cây táo, rào cây sung rồi sao? Kỳ Kỳ, em có lương tâm không hả?”
Tần Thư cười: “Tâm vẫn còn, còn có lương hay không, điều này không nói rõ được.”
Phương Mộ Hòa cũng lười tính toán với một đứa bé chưa dứt sữa, tốt bụng dặn dò cô: “Đừng quá gần gũi với Hàn Phái, anh ta không thỏa mãn được ảo tưởng tình yêu lãng mạn của em đâu, hơn nữa, phụ nữ theo đuổi anh ta ưu tú hơn em nhiều. Người đàn ông lòng dạ thâm sâu như anh ta, em còn nhỏ, không thể khống chế được.”
Tần Thư: “…” Rõ ràng cô đang nói với anh về chuyện trên thương trường, sao bây giờ anh lại nói chuyện tình cảm rồi.
Cô còn định tiếp tục giải đề, không có thời gian cùng anh phân tích, “Thôi không nói nữa, em mệt rồi.”
Còn chưa kịp cúp điện thoại, trong điện thoại vọng ra tiếng của Bặc Nhất, giọng điệu thiếu đòn: “Nữ thần học bá, đề bài đã giải ra chưa? Nếu không làm ra thì cũng đừng khóc, anh đây sẽ không cười em.”
Tần Thư: “Giải ra rồi, để ở căn chung cư của tớ, ngày mai tớ về đó rồi gửi cho cậu.” Cô nói dối mặt không đỏ tim không loạn.
Bặc Nhất sửng sốt: “Thật hay giả?”
Tần Thư vội nói: “Cậu cho rằng danh hiệu thiên tài toán học chỉ là hư danh thôi sao?”
Nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Lại vào phòng bếp pha một ly cà phê đặc, tối nay thức suốt đêm để giải đề.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng lúc rạng sáng 3: 15, Tần Thư giải ra đáp án.
Cô đóng máy tính, cả người mệt đến mức hư thoát, trực tiếp nằm luôn trên ghế.
Còn kích động hơn so với việc thổ lộ thành công, loại cảm giác hưng phấn này, không lời nào có thể diễn tả được.
Qua vài phút, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh lại được, có thể thật sự mệt đến mức hồ đồ rồi, Tần Thư cho rằng mình đang ở chung cư ở New York, cô còn quy đổi thời gian, giờ này ở Bắc Kinh là buổi chiều.
Cô cầm điện thoại lên, vậy mà lại ấn số của Hàn Phái
Hàn Phái cả đêm xử lý công việc bị trì hoãn buổi chiều, bận tới tận 2 giờ sáng, vừa chợp mắt trong chốc lát thì điện thoại reo.
Lần tìm điện thoại, cơn buồn ngủ lập tức bị cuốn bay, là điện thoại của Tần Thư, anh tỉnh táo không ít: “Alô, Kỳ Kỳ.”
Tần Thư: “Không quấy rầy anh làm việc chứ?”
Hàn Phái ngẩn ra, chốc lát không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Thư: “Đề bài kia em giải ra rồi.”
Hàn Phái thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ: “Nhanh vậy sao?”
Tần Thư “Ờ” một tiếng, “Em dựa theo những ghi chú của anh mới giải ra.” Đặc biệt chân thành nói một câu: “Cảm ơn.”
Hàn Phái cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, lấy bao thuốc lá và bật lửa đi ra sân, gió lạnh thổi vào cổ áo, đại não nhanh chóng hoàn toàn tỉnh táo.
Anh thuận miệng hỏi: “Đề bài này là bài tập khóa sau của em sao?”
Tần Thư: “Không phải.” Một mặt là muốn sĩ diện trước mặt Bặc Nhất, nhưng chủ yếu là vì chính cô.
Ngưng lại rồi nói: “Nói thế nào đây, chính là nghiên cứu kĩ càng đề bài đó cũng trợ giúp cho công việc của em.” Cho nên cô mới tích cực như vậy, bận rộn vài ngày liền.
Hàn Phái: “Cái đó đáng để nghiên cứu.”
Anh gẩy điếu thuốc, nửa đêm cô gọi điện cho anh chia sẻ cảm xúc vui sướng này, anh không thể qua loa cho xong, đả kích sự nhiệt tình của cô, nói với cô: “Nói cho anh nghe quá trình giải đề, nói không chừng còn có thể cho em chút ý kiến.”
Tần Thư: “Qúa trình khá dài, không quấy rầy anh làm việc chứ?”
Hàn Phái gẩy điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, cô hoàn toàn đắm chìm vào đề bài, còn tưởng rằng mình đang ở New York, anh cũng không vạch trần, “Bây giờ anh không bận.”
Tần Thư lại mở máy tính, nghiêm túc nói cho Hàn Phái cách giải để của mình.
Hàn Phái chăm chú nghe, thỉnh thoảng nói một vài kiến nghị.
Hút hết một điếu, anh lại đốt một điếu nữa.
Gẩy tàn thuốc, 3:30 sáng, anh mệt muốn chết, nhưng vẫn nhẫn nại nghe cô giảng giải đề bài.
Truyện khác cùng thể loại
1703 chương
62 chương
10 chương
68 chương
346 chương
72 chương
18 chương