Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị
Chương 32
Sáng sớm ngày thứ bảy, Tần Thư đúng hẹn in một bản PPT đã sửa chữa gửi cho Hạ Cánh Nam, lúc ấy anh ta đang tham gia một cuộc họp qua video, nhỏ giọng nói với cô một câu, Lát nữa tôi xem.
Cả ngày hôm đó, Hạ Cánh Nam không tìm cô thêm lần nào nữa, chắc là được rồi.
Buổi tối, cô phải đến tham gia buổi lễ thường niên của tập đoàn Vạn Hòa, chưa đến 5 giờ, Tần Thư đã thu thập đồ đạc chuẩn bị về.
Hà Phi cũng đóng máy tính, "Hôm nay cô về sớm thế?" Anh ta hỏi Tần Thư.
Tần Thư cười: "Đi hẹn hò, anh thì sao?"
Hà Phi: "Đi xem phim với bạn gái, đã ba tháng rồi chúng tôi chưa đến rạp chiếu phim."
Cuối tuần anh ta phải bắt đầu hỗ trợ buổi thuyết trình, không có thời gian thế nên chỉ có hôm nay rảnh.
Bạn gái của Hà Phi vừa tan làm, gọi điện thoại cho anh ta, "Em đến đó trước nhé." Anh ta cầm cặp vội vàng rời đi.
Ngày mai không nhất định phải đến đây, Tần Thư lại đổi nước cho bình hoa, còn cho thêm một chút đường vào.
Tần Thư vào phòng thay quần áo cởi đồng phục, rồi vào phòng vệ sinh soi gương, đến khi vừa lòng mới cầm cặp rời đi, vừa đi tới thang máy vừa gửi tin nhắn cho Hàn Phái, [Bây giờ, em qua đó đây, đến thẳng văn phòng anh hay đến khách sạn?]
Hàn Phái: [Khách sạn, anh ở đó chờ em.]
Tần Thư: [Vâng, khoảng 20 phút nữa em đến.]
Đi ngang qua văn phòng của Triệu Mạn Địch, thẻ công tác còn treo trên tay nắm cửa, không biết chị ấy quay lại hôm nào, cũng không biết chị đã biết dự án của Phương Mộ Hòa chưa.
Tới cửa thang máy, đang thất thần nghĩ ngợi thì cửa một chiếc thang máy khác chậm rãi mở ra, theo bản năng cô quét mắt nhìn bên kia, người đi ra là Hạ Cánh Nam.
Chắc là vừa đi tiếp khách về.
"Hạ tổng." Cô nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi.
Hạ Cánh Nam gật nhẹ đầu, hôm nay cô ăn mặc rất long trọng.
Vừa nãy, anh ta gặp Hà Phi ở bãi đỗ xe.
Đây là đi hẹn hò hả?
Anh ta hỏi cô: "Ăn cơm xong có trở lại tăng ca không?"
"Không quay lại đâu ạ." Thang máy đến, "Hẹn gặp lại, Hạ tổng." Cô vừa định bước vào, Hạ Cánh Nam lại nói: "Kỳ Kỳ, em chờ một chút."
Sống lưng Tần Thư cứng đờ, hai chữ này phát ra từ miệng anh ta, giống như một cái đường hầm thời gian, đưa cô quay trở lại trước đây rất lâu.
Lần đầu tiên anh ta tự nhiên gọi cô là Kỳ Kỳ trên lớp học, dịu dàng gọi cô là Kỳ Kỳ sau giờ học, bất đắc dĩ gọi cô là Kỳ Kỳ khi ở Luân Đôn, sau đó thêm chút trìu mền.
Lại sau đó nữa, anh ta chưa bao giờ gọi cô như vậy nữa.
Tất cả hình ảnh, cô đều nhớ rõ.
Cô không để mình hồi tưởng lại quá khứ nữa, lập tức bứt ra quay lại thực tại.
Xoay người: "Hạ tổng, còn có việc gì không ạ?"
Hạ Cánh Nam: "Ngày mai em không phải qua đây tăng ca nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ tôi muốn phiền em vài phút để thảo luận về bản PPT."
Tần Thư: "Được ạ." Cô đi theo sau anh ta, duy trì khoảng cách hai thước.
Hạ Cánh Nam muốn nói chuyện với cô, nghiêng mặt lại không nhìn thấy cô đâu, muốn bảo cô đi nhanh hơn, lời nói đến miệng lại thôi.
Tới văn phòng, Hạ Cánh Nam lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, ở văn phòng anh ta không có thời gian xem nên tận dụng lúc đi gặp khách hàng xem hết.
Hạ Cánh Nam mở chỗ anh ta đã đánh dấu, đẩy tài liệu đến trước mặt Tần Thư: "Dòng này có lỗi chính tả, chỗ này thiếu dấu chấm câu, sẽ không thể hiện được ý tứ em muốn biểu đạt."
Tần Thư: "Vâng, lần sau tôi sẽ chú ý."
Hạ Cánh Nam: "Có đôi khi một chữ, một ký hiệu cũng có thể quyết định thành bại, chi tiết thường có thể phán ảnh thái độ của một người."
Tần Thư không phản bác, nghiêm túc lắng nghe.
Hạ Cánh Nam nghiêm cẩn có tiếng, anh ta không chỉ có yêu cầu cao đối với chính mình, mà đối với cấp dưới cũng vậy.
Thật ra những tài liệu này không cần anh ta xem qua, với chức vị của anh ta không cần phải làm vậy, nhưng hình như anh ta thừa tinh lực, làm xong việc của mình, anh tat ham gia mọi công việc cụ thể của dự án.
Tình cảm của cấp dưới đối với anh ta thật sự rất phức tạp, vừa hận vừa yêu.
Khi bị bắt làm lại tài liệu thì hận không thể xé xác anh ta.
Mà khi dựa theo yêu cầu của anh ta hoàn thiện tài liệu, sẽ thu hoạch được rất nhiều, lúc này lại không thể hận anh ta được, phần lớn cảm xúc chăc là yêu.
Đây là cảm giác của một số đồng nghiệp trong văn phòng của cô.
Dù anh ta sang làm việc ở công ty khác cũng không mang theo tổ của mình, không lo lắng đến một công ty khác sẽ không có tâm phúc củ mình, công việc không phát triển được.
Anh ta luôn luôn dùng chính sự thu hút nhân cách của chính mình để chinh phục tổ đội trong thời gian ngắn nhất.
Cô nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao đến Hàn Phái cũng coi trọng anh ta.
Hạ Cánh Nam cầm lại tài liệu, bên trong còn một vài vấn đề nhỏ, râu ria, anh ta không chỉ ra.
Tần Thư duỗi tay: "Tôi sửa mấy chỗ đó ngay đây, lát nữa sẽ giao lại cho ngài."
Hạ Cánh Nam xua tay: "Không cần, tôi giúp em sửa là được, em bận thì đi đi." Biết cô còn muốn đi hên hò nên không trì hoãn thời gian của cô nữa.
"Cảm ơn ngài, Hạ tổng." Tần Thư nhìn vào mắt anh ta rồi xoay người rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Hạ Cánh Nam nhìn tập tài liệu đến xuất thần.
Ban đầu, anh ta đã quen cô gọi thầy.
Sau đó ở Luân Đôn, đoạn thời gian cô phẫu thuật mắt nằm ở bệnh viện, rảnh rỗi anh ta sẽ đến thăm cô, đột nhiên có một ngày, cô không gọi anh ta là thầy Hạ nữa mà gọi là Hạ Cánh Nam.
Anh ta giật mình, loại cảm giác này không lời nào có thể diễn tả được.
Cô cười nói, không phải ở trường học không cần gọi anh ta là thầy.
Mấy tháng ấy, mỗi ngày cô gọi Hạ Cánh Nam rất nhiều lần, không có việc gì cũng gọi tên anh ta.
Cứ thế đến sau khi anh ta từ chối lời thổ lộ của cô, cô lại gọi thầy Hạ.
Mà bây giờ, cô gọi anh ta là Hạ tổng, khách sáo như thế, giống như bọn họ chưa từng quen biết vậy.
Khoảng thời gian cô gọi anh ta là Hạ Cánh Nam, anh ta cũng mê muội, trầm luân, động tâm. Nhưng khi đó cô mới mười chín tuổi.
Giữa họ có ranh giới không thể vượt qua.
Sau khi cô thổ lộ, không ai biết anh ta phải hạ quyết tâm mới từ chối cô.
Cô tốt nghiệp rời trường, dường như ngôi trường ấy trống vắng hẳn đi, anh ta cũng từ chức.
"Cộc cộc" có tiếng gõ cửa, Hạ Cánh Nam dừng suy nghĩ, khôi phục cảm xúc, "Mời vào."
Thư kí đi vào báo cáo công việc.
Dưới lầu, Tần Thư lên xe rồi gửi cho Hàn Phái một tin nhắn: [Em mới ra khỏi công ty, anh không cần vội xuống lầu chờ em đâu, hai mươi phút sau hẵn xuống.]
Hàn Phái: [Ai nói muốn đi đón em?]
Tần Thư gửi cho anh một icon trợn tròn mắt.
Hàn Phái cười, dặn dò: [Lái xe cẩn thận.]
Anh đã đến khách sạn từ sớm, vẫn ngồi trong xe chưa đi lên, vừa xử lý công việc vừa chờ Tần Thư.
Lúc đang xem email, bên cạnh vang lên tiếng còi, Hàn Phái theo tiếng động nhìn sang, là xe của Thu Lam dừng ở bên cạnh xe anh, anh hạ cửa kính xe xuống: "Sao sớm vậy?"
Thu Lam xuống xe, cầm chiếc áo khoác màu trắng, mặc một bộ váy dài màu xanh nước biển, vừa ưu nhã lại gợi cảm.
Cô ta đến gần, cười nói: "Đến sớm diễn tập, nhiều người xem như thế, cũng không thể để xảy ra sự cố được, nếu không thì mất mặt lắm."
Cô ta nhếch cằm: "Cùng đi lên không?"
Hàn Phái: "Mình đợi người."
Thu Lam đã biết Tần Thư sẽ đến, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cười nói: "Mình đi lên đây."
Thu Lam chân trước vừa đi, ô tô của Tần Thư liền lái vào bãi đỗ xe, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Thu Lam, sao trùng hợp thế?
Hàn Phái nhìn thấy xe của Tần Thư, đi xuống đón cô.
Hôm nay Tần Thư mặc ít, một cơn gió thổi qua, cô rùng mình một cái.
Hàn Phái đi tới, ôm cô vào lòng, dùng thân mình chắn gió cho cô, "Như vậy sẽ bị cảm đấy." Nói xong bắt đầu cởi áo khoác xuống.
"Em không mặc, bị mấy người trong công ty anh nhìn thấy lại cho em là kẻ quái dị." Cô bỏ lại Hàn Phái, chạy bước nhỏ vào khách sạn.
"Chờ anh với." Hàn Phái bất đắc dĩ nhìn cô, anh canh ở đây chờ cô lâu như vậy, thế mà cô lại chạy trước.
Vào trong sảnh khách sạn ấm áp hơn nhiều, Hàn Phái còn chưa đi tới, Tần Thư đợi anh, lỡ đãng liếc mắt nhìn sang thang máy bên kia, vừa lúc nhìn thấy Thu Lam, cô ta đang đợi thang máy.
Thu Lam cũng thấy cô, hai người nhìn nhau vài giây, lịch sự gật đầu chào hỏi nhau.
Thang máy còn đang ở tầng trên, Thu Lam liền đi qua, cười nhạt: "Chờ Hàn tổng à?"
Tần Thư gật đầu: "Vâmg."
Thu Lam nhắc nhở: "Cậu ấy ở bãi đỗ xe đó, hình như đang chờ em."
Tần Thư: "Vâng, vừa gặp rồi ạ, lạnh quá nên em chạy vào trước không chờ anh ấy."
Thu Lam: "..."
Đây chắc là lần đầu tiên Hàn Phái phải chịu khổ vậy, đỏ mắt chờ mong người ta, kết quả người ta chạy vào trước, ném anh một mình đi sau.
Đáng đời.
Cô ta cười cười với Tần Thư, không nói thêm gì khác, cửa thang máy vừa mở, cô ta liền đi vào trước.
Hàn Phái nhanh chóng đuổi kịp, "Em đi giày cao gót mà chạy nhanh thế làm gì?"
Tần Thư cười: "Sao có thể để anh dễ dàng đuổi kịp được." Cô hỏi: "Thu Lam cũng đến tham gia buổi lễ thường niên của các anh à?"
Hàn Phái: "Ừ, còn lên biểu diễn nữa."
"Biểu diễn á?"
"Ừ, đàn piano."
Hôm qua, anh nhìn qua các tiết mục đơn, tiết mục của Thu Lam nằm thứ hai, chắc thư ký cảm thấy quan hệ giữa cô ta và anh không tồi nên cố ý sắp xếp như vậy.
Hàn Phái giải thích: "Tiết mục của cô ấy được quyết định trước khi anh biết em, về sau sẽ không xảy ra tình huống này nữa đâu."
Tần Thư: "Em có hẹp hòi thế đâu, dù sao cô ta cũng đàn không hay bằng em."
Hàn Phái cười, nắm tay cô đi đến thang bộ.
"Chúng ta không đợi thang máy ạ?" Tần Thư túm anh kéo về phía sau, cô không muốn đi thang bộ chút nào.
Hàn Phái: "Thời gian còn sớm, muốn nói chuyện với em một lúc, buổi lễ được tổ chức ở tầng sáu.
Tần Thư nghĩ ngợi, tầng sáu à, cũng được, miễn cưỡng không mệt chết người.
Hai người tiếp tục nói về Thu Lam, Tần Thư nói: "Cô ta biểu diễn tiết mục này, thứ nhất là để lên mặt, thứ hai còn có thể chọc tức em." Đúng là kế sách thâm hiểm.
Hàn Phái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. "Nếu đã biết cô ta làm vậy nhằm mục đích gì thì đừng để ý nữa."
Mấy năm nay, Thu Lam và anh qua lại thân thiết, bọn họ hợp tác với nhau không chỉ một lần, cô ta thường xuyên đến văn phòng anh, rất quen thuộc với mấy thư ký.
Các cô ấy đều cho rằng anh ta và Thu Lam là một đôi, không chỉ có thư ký mà vài nhân viên cấp cao và cấp dưới đều cho rằng vậy.
Bây giờ anh và Tần Thư ở bên nhau, Thu Lam sẽ trở thành đối tượng nghị luận của người khác, không tránh khỏi bị trào phúng.
Sau này Thu Lam còn muốn hợp tác với tập đoàn Vạn Hòa bọn họ, không thể không đến tập đoàn được, một người phụ nữ cao ngạo như cô ta, quyết không để bản thân mình trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của người khác.
Cũng không thể chịu đựng bản thân trở thành trò cười trong mắt những người phụ nữ khác.
Cho nên, Thu Lam biết rõ tối nay anh sẽ mang Tần Thư đến đây, nhưng cô ta vẫn tiếp tục biểu diễn tiết mục ấy.
Chắc chắn Thu Lam sẽ tỏ vẻ có quan hệ tốt với Tần Thư, khiến những người khác cho rằng cô ta không có cảm tình khác với anh, chỉ là bọn họ tự mình đoán mò.
Tần Thư nói: "Nếu em đoán không sai, chốc nữa cô ta biểu diễn xong chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh em, sau đó sẽ nhiệt tình nói chuyện với em, cho mấy người trong công ty anh nhìn thấy, cô ta không chỉ có quan hệ tốt với anh mà cả với em nữa."
Về sau, dù cô ta tới Vạn Hòa lúc nào đi chăng nữa, dù quan hệ với Hàn Phái thân thiết thế nào đi nữa, người khác cũng không đồn đại gì về cô ta nữa.
Kiểu phụ nữ như Thu Lam đúng thất là rất thông minh.
Lấy lại mặt mũi mà vẫn không trì hoãn việc kiếm tiền.
Hàn Phái trêu cô: "Đợi đến khi cô ta nói chuyện với em, em chui vào lòng anh không đáp lại cô ta là được."
Tần Thư: "..." Giơ tay đánh anh hai cái.
"Xem xét đến việc cô ta là bạn học nhiều năm của anh, em không chấp nhặt với cô ta." Cô nói: "Nhưng tối nay cô ta chọc giận em, sau này em sẽ ăn miếng trả miếng."
Hàn Phái: "..."
Anh cười: "Em rảnh rỗi nhỉ, tính toán với một người không liên qua.?"
Tần Thư nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: "Còn cười!"
Cô nói: "Em ghen tuông như thế, không phải là để dỗ anh hay sao, em chẳng để ý chút nào, chỉ sợ anh về nhà trộm lau nước mắt thôi."
Hàn Phái: "..."
Nhìn cô đắc ý như vậy, sau một lúc lâu, anh nói: "Mấy hôm nữa anh sẽ trừng trị em."
Tần Thư không nghĩ nhiều, còn đắc ý cười.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
30 chương
19 chương
99 chương
629 chương
1650 chương
25 chương
125 chương
25 chương