Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
Chương 170
Chu Hoài vừa thấy như thế, liền biết An Như Ý có ý muốn nói chuyện với lão, lão liền đánh bạo đi tới, nói, "Như Ý. . . . . ." Một tiếng này gọi giống như rất si mê lưu luyến, như muốn nói điều gì. . . . . .
Nếu như ai không biết quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ, nhất định cho rằng bọn họ cực kỳ ân ái, tình cảm cực kỳ gắn bó. An Như Ý vừa nghe cách gọi này liền ngẩn người.
Tên Chu Hoài này chưa từng gọi bà như vậy bao giờ? ! Lão vẫn luôn là cao cao tại thượng, không ai bì nổi, cực kỳ giống một tên nhà giàu mới nổi đối đãi tiểu thiếp của mình, ban đầu bà gả cho lão thì cũng không nghĩ gì quá nhiều, bà chỉ muốn tìm được một nơi an ổn để đặt chân, một mái nhà che thân để bà có thể ẩn núp cùng Tâm Á, cho nên, bà đối với hành động của lão nhà giàu mới nổi điển hình này cũng chỉ xem như không nhìn thấy mà thôi. . . . . .
An Như Ý dù sao cũng có xuất thân là tiểu thư đại gia khuê cát, năm đó bị buộc phải giả chết, cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy, làm một người mẫu nhỏ bé, cũng nhận hết tất cả uất ức, lại còn dẫn theo Tâm Á, tình cảnh khó khăn nào cũng có thể gặp, xuất thân của bà đã khiến bà không cách nào chịu đựng nổi, bất đắc dĩ mới phải gả cho Chu Hoài, mặc dù bị người đàn ông này khinh thường, nhưng rốt cuộc cũng đã cung cấp cho bà cùng Tâm Á một nơi để đặt chân.
Ngoài ra tính về mức độ vô sỉ thì so với Trình lão chồng trước của bà cũng thấp hơn rất nhiều.
Trình lão là một kẻ cặn bã, mà Chu Hoài nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là nhân phẩm bại hoại mà thôi, đối với lão bà cũng không có cái gọi là tình yêu sâu sắc gì, mà trong lòng chỉ có sự cảm kích .
"Như Ý, bà bây giờ thật tốt . . . . ." Chu Hoài nhỏ giọng nói: "Nghe nói con gái bà An Tâm Á đang làm người mẫu, lại còn làm diễn viên, công việc ở CBD lại rất tốt, còn có quan hệ với Trình nhị thiếu cũng không tầm thường, bà là được anh đưa đi? Không phải là anh ta muốn kết hôn với Tâm Á đó chứ? Bà thật là có phúc, Tâm Á cũng thật sự là tốt phước, trước kia sao tôi lại không nhìn ra chứ? !"
Lão cười gượng hai tiếng, nói, "Ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng. . . . . ." Nói được nữa câu, liếc mắt nhìn hai người áo đen, không dám tiếp tục nói nữa.
An Như Ý rũ mắt xuống, ngày hôm qua, ngày hôm qua. . . . . . Lão ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không dám nói, chắc là hôm qua sợ bị bà liên lụy, hiện tại biết rõ mọi chuyện đã xảy ra rồi, lại tới tìm bà.
Người đàn ông này, vẫn rất thực tế như cũ. Đoán chừng là muốn bám vào Trình Quân Hạo, An Như Ý cúi đầu, sắc mặt có chút lạnh nhạt, không thể vì một người đàn ông như vậy mà liên lụy Tâm Á cùng Quân Hạo được, còn chưa nói tới chuyện, hai người bọn họ với Chu Hoài vốn không có bất kỳ quan hệ gì, không cần phải phiền bọn họ đi ứng phó với loại người này.
"Ừ. . . . . ." An Như Ý nhàn nhạt đáp một tiếng, "Ngày hôm qua vốn định nói cho ông biết, nhưng nhìn bộ dáng đó của các ngươi, cảm thấy nói cũng nói vô dụng. . . . . ."
Chu Hoài lúng túng, nhưng chỉ vài giây, lại cười nói, "Uh cũng phải, chỉ là, Như Ý bây giờ bà với Trình nhị thiếu đã làm thông gia, cũng không thể quên mất còn có tôi, tôi chính là cha dượng của Tâm Á, cũng được coi là thông gia mà, sau này cũng nên qua lại gặp gỡ nhiều một chút, thông gia thì nên có quan hệ tốt với nhau. . . . . ."
An Như Ý cúi đầu mỉm cười, "Không cần, Chu Hoài, mặc dù tôi gả cho ông, nhưng theo tôi nhớ tôi với ông cũng không có làm giấy đăng ký kết hôn, không được tính là vợ chồng chính thức, mà bình thường ông đối đãi với tôi cũng chỉ giống như với một người vợ bé không danh không phận, ngay cả cái gọi là vợ chồng trên danh nghĩa cũng còn cần phải xem xét lại nữa là, cái gọi là tình thông gia này, làm sao mà đúng được chứ? !"
Chu Hoài ngây ngẩn cả người, thái độ có chút nghiêm nghị lại, vì bản thân lão cũng đã già rồi nên thái độ này khiến mặt lão có chút dữ tợn.
"An Như Ý, bà đây là muốn đổi ý sao? !" Chu Hoài dữ tợn, có vẻ như là cắn răng nghiến lợi mà nói, "Qua cầu rút ván sao, tốt xấu gì tôi cũng đã nuôi bà vài chục năm, hôm nay bà đã leo lên được cành cây cao, liền muốn bỏ rơi tôi sao? !"
An Như Ý thản nhiên nói: "Tôi cũng không có leo lên được cành cây cao nào cả, còn chưa nói đến, đây là chuyện của Tâm Á, cũng là không có quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ là dọn qua ở mà thôi. . . . . ."
Chu Hoài cười lạnh một tiếng, "Từ khi nào thì quan hệ của bà với Trình nhị thiếu tốt như vậy chứ? ! Thật chẳng lẽ đúng như lời lão già kia nói, bà với anh ta thật sự có mối quan hệ gì đó mà người khác không nhận ra hay sao? !"
"Ông nói nhăng nói cuội gì đó? !" An Như Ý nổi giận, sắc mặt hơi khẽ biến thành tái nhợt.
Sự cứng rắn lúc này của Chu Hoài khiến cho người khác hoàn toàn không thể nhận sự giả vờ thâm tình lúc nãy của lão, lão tiến đến gần một bước, cười nhẹ nói: "An Như Ý, bà nên suy nghĩ cho kỹ, chính tôi nghe được có người nói, bà cùng Trình nhị thiếu là có quan hệ. . . . . . Lại còn không phải làm mối quan hệ bình thường. . . . . . Còn có An Tâm Á. . . . . . Mối quan hệ này giữ ba người các ngươi một khi lộ ra ánh sáng, còn không biết sẽ có hậu quả gì nữa, à đúng rồi, chuyện như vậy, cũng nên đưa lên trang đầu của các tạp chí lớn mới được, tôi thấy xì căng đan của An Tâm Á cũng là được đăng lên trang đầu đó thôi, mà cuối cùng vẫn vô sự, không chừng cũng sẽ như vậy đó, tôi thật muốn đem tin tức này bán đi, thật không biết có bao nhiêu tòa soạn báo sẽ muốn mua cái tin tức nội bộ này đây ta, haizz, thật là hao tổn tâm trí, không biết nên đưa giá bao nhiêu cho thỏa đáng đây. . . . . ."
Bên này Chu Hoài nói rất sinh động, thì bên kia sắc mặt của An Như Ý càng ngày càng trắng, thân thể hơi run rẩy, sẽ không. . . . . . Sẽ không. . . . . . Chu Hoài làm sao lại biết được? !
Lão, lão sẽ không thông minh được như vậy, lão cũng không có can đảm như vậy, bà đi theo lão vài chục năm, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết bản tính lão, lão đã nói như vậy, nhất định là có người điều tra chuyện của bà. . . . . .
Bà vừa nghĩ tới cái này, liền thất kinh, trên tay đang cằm túi quần áo trẻ em liền phanh một cái rơi trên mặt đất, hai túi mua hàng rơi trên mặt đất, quần áo rời tán loạn ra ngoài.
"Là, là ai. . . . . . Nói? !" An Như Ý giọng nói chuyển lạnh, nhưng, nói cũng không lưu loát, đôi môi khẽ run run, nhìn chằm chằm Chu Hoài, trong đôi mắt viết đầy sự sợ hãi.
Bà cho là, chuyện Tâm Á với Quân Hạo cũng chỉ có một mình bà biết, về sau cũng chỉ một mình bà nuốt nó vào trong bụng, nhưng, tại sao, tại sao lại có người biết? !
Là ai, rốt cuộc là người nào? ! Bà càng nghĩ càng sợ hãi, càng nhìn nụ cười của Chu Hoài lại càng sợ.
Chuyện này nếu lộ ra, Tâm Á phải làm thế nào? ! Quân Hạo phải làm thế nào? Cặp sanh đôi biết phải làm sao? !
An Như Ý nóng nảy, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Người áo đen nhìn sắc mặt An Như Ý biến đổi, muốn tiến lên, lại bị An Như Ý ngăn lại, bọn họ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là không biến sắc như cũ đứng cách xa 50 bước, chỉ càng thêm để ý Chu Hoài.
Chu Hoài cười có chút âm trầm, "Xem vẻ mặt bà như vậy thì tin tức này mười phần là sự thật rồi, thật là một mối buôn bán lời nha. . . . . . Không nghĩ tới lại có thể nắm giữ được một cái tin tức nội bộ như thế này, thật là rất thú vị. . . . . ."
An Như Ý đột nhiên kinh hoảng, đột nhiên nhào qua kéo tay Chu Hoài nói, "Là ai? Là ai nói cho ông biết? Nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết. . . . . ."
Chu Hoài siết chặt tay của bà, lạnh lùng cười, "Vậy cũng phải xem tôi có được cái gì để trao đổi hay không đã, An Như Ý, bà vừa rời đi liền nghĩ tới chuyện muốn vứt bỏ tôi qua một bên sao, có phải suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không, tôi không phải là hòn đá mà khi bà cần thì nhặt lấy không cần thì vứt đi đâu, hừ. . . . . ."
"Ông muốn cái gì? Tiền? Muốn bao nhiêu, tôi cho ông. . . . . ." An Như Ý thật thấp hét lên, có chút kích động cùng sợ hãi, một nỗi sợ hãi càng ngày càng lớn trong lòng của bà, bà thật rất sợ.
Chúc mọi người một ngày Valentine thật vui vẻ và hạnh phúc cho cả những người trong và ngoài hội FA :D5
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
10 chương
209 chương
36 chương
52 chương
78 chương
52 chương
19 chương