Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
Chương 146
"Không sai là một người phụ nữ. . . . . ." Phó Vũ Hằng cố gắng kêu oan, vô duyên vô cớ anh ta lại bị người ta đưa ra làm bia đỡ đạn, không không lại bị đánh, mấu chốt nhất chính là ngay cả tóc của An Tâm Á anh ta cũng chưa đụng vào được một cái.
Anh ta vẻ mặt như đưa đám, mặt mũi sưng vù nói: "Tôi thật sự không hề biết là xảy ra chuyện gì, Tâm Á, không. . . . . . An Tâm Á tôi thật sự không có bỏ thuốc, không phải là tôi cũng bị bỏ thuốc sao. . . . . . Chính tôi cũng là bị tính kế . . . . . ."
Mắt Trình Quân Hạo khẽ nhắm lại, "Lại là cô ta, tại sao lại là cô ta. . . . . ."
Lâm Khả Nhân, cô không nên ép tôi động thủ với cô chứ? ! Tại sao không suy nghĩ cho Khả Khả một chút, nếu như mà tôi với cô trở mặt thành thù, thì Khả Khả phải làm thế nào? !
Tại sao cô phải ích kỷ như vậy, cô cứ như vậy mà muốn tính kế làm tổn thương Tâm Á, tôi đã không còn cách nào tha thứ cho cô được nữa rồi.
Phó Vũ Hằng buồn bã nhìn chằm chằm Trình tổng, mặc dù chuyện này anh là người ngoài cuộc vô tình bị dính vào, nhưng nói cho cùng thì cũng tại lòng anh có suy nghĩ bất chánh, nếu không cũng sẽ không bị tính kế, cho nên, đối với Trình Quân Hạo, anh cũng có chút đuối lý .
Trong lúc nhất thời hai người đều có chút trầm mặc, bầu không khí lại càng quỷ dị.
"Ưmh. . . . . . Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . . Trình Quân Hạo. . . . . ." An Tâm Á giãy dụa thân thể khô nóng, trong miệng theo bản năng lầu bầu.
Trình Quân Hạo ngẩn cả người, một cảm giác mừng rỡ vô cùng, lại lần nữa sáng suốt trở lại, anh không để ý tới Phó Vũ Hằng nữa, chạy đến bên chỗ An Tâm Á, ôm lấy cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Cũng may, quả thật chỉ là y phục bị tháo ra thôi, cô chưa cùng Phó Vũ Hằng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lòng của Trình Quân Hạo, gấp gáp thở phào nhẹ nhõm.
Cả người An Tâm Á nhiệt độ tăng cao, vừa đụng đến thân thể đàn ông gần như dính chặt vào, cực kỳ thích cái cảm giác mát mẻ mà mình sờ được này, cô gần như muốn nhiều hơn nữa, chu môi rồi hôn anh loạn xạ, đầu tiên là vùng ngực, rồi cổ đến gáy. . . . . .
Cả người Trình Quân Hạo bị kích thích vô cùng khó chịu, một sự kích thích dục vọng trước này chưa từng có đang muốn cuốn sạch lý trí của anh. Tất cả mọi thứ trước mắt mờ dần, ngay cả lý trí cũng gần như mất đi. . . . . .
"Tâm Á. . . . . ." Giọng nói của anh khàn đi, gian nan gọi tên cô, "Tâm Á. . . . . ."
Rất muốn cô, giống như cô hiện tại là một con người khác vậy.
An Tâm Á muốn nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút uất ức, "Nóng. . . . . . Nước. . . . . . Nước. . . . . ."
Trình Quân Hạo liều mạng kéo lý trí trở về, nếu không sẽ hỏng mất, anh vẫn không quên trong phòng còn có một người khác, anh lập tức gầm nhẹ một tiếng, "Anh, còn chưa cút? !"
Phó Vũ Hằng bị dọa giật mình, nghe thấy giọng nói của Trình Quân Hạo cũng biết anh ta muốn giải thuốc cho cô.
Phó Vũ Hằng cũng là đàn ông, nói cho cùng An Tâm Á cũng là người mà anh ta thầm mến trong lòng, hiện tại lại phải trơ mắt mà nhìn, chỉ biết bất lực, cái loại cảm giác này thật sự là không có gì có thể tệ hơn được nữa.
Thảm hại đứng dậy, tìm y phục của mình mặc vào, có vẻ hơi nhếch nhác, đưa lưng về phía hai người bắt đầu mặc quần áo.
"Phanh. . . . . ." Âm thanh cửa bị bật mở, ngay sau đó là một giọng nói non nớt liên tiếp kêu lên, "Mẹ, mẹ. . . . . ." Trong giọng nói kia là sự hốt hoảng không nói nên lời, Trình Quân Hạo ngẩng đầu, liền nhìn thấy cặp sinh đôi xông tới, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
An Bình An Tĩnh nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, cả người khẩn trương, quả đấm nắm chặt.
Đi theo phía sau bọn họ là Đêm 13 và Bộ Phi Yên, hai người híp mắt nhìn, rồi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều là người thông minh, tất nhiên đại khái cũng có thể đoán được đã có những chuyện gì xảy ra.
An Tĩnh vừa nhìn thấy An Tâm Á, khóc lớn chạy tới bên cạnh An Tâm Á, khóc kêu, "Mẹ, mẹ không sao chớ. . . . . . Ô ô, Lẳng Lặng rất lo lắng cho mẹ a. . . . . ."
An Bình cũng đi tới, cậu có vẻ tỉnh táo hơn, "Xảy ra. . . . . . Chuyện gì sao? !" Ánh mắt của cậu khẩn trương, giọng nói trầm thấp.
Trình Quân Hạo trấn an cậu, "Cũng không có chuyện gì, các con không cần phải quá lo lắng. . . . . ."
An Bình thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua Phó Vũ Hằng, mắt nheo lại thật chặt nhìn chằm chằm anh.
Phó Vũ Hằng vốn có chút ngây ngẩn, nhìn hai đứa nhóc sinh đôi, khó có thể chấp nhận được, hai đứa con trai sinh đôi này là của An Tâm Á sao? Anh ta bị kích thích rất lớn, nhìn tình cảnh này, chẳng lẽ là của Trình Quân Hạo sao? !
Phó Vũ Hằng thật muốn ngất đi.
Vừa thấy đôi mắt có vẻ bén nhọn giống nhau như đúc với con mắt Trình Quân Hạo của An Bình trừng anh ta, anh ta vội vàng giải thích, "Không, không phải là tôi. . . . . . Đừng hiểu lầm. . . . . ."
Lý trí nói cho anh ta biết, tuyệt đối sự nguy hiểm của đứa nhỏ này không hề thua kém gì so với Trình Quân Hạo.
Cho nên, anh vội vàng giải thích.
An Bình hạ xuống sự cảnh giác của bản thân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tâm Á đang phiến hồng, rồi nhìn lại khuôn mặt sưng vù của Phó Vũ Hằng, rồi mới bình tĩnh liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo. Cậu kéo Lẳng Lặng đi, "Chúng ta đi ra ngoài trước. . . . . ."
An Tĩnh không chịu đi, khóc nói, "Anh hai, mẹ giống như bị bệnh, trên mặt thật nóng. . . . . ."
Khuôn mặt An Bình co rút, lôi kéo cậu nói: "Để Trình Quân Hạo trị cho mẹ, sẽ tốt lên ngay. . . . . ."
Khóe miệng Trình Quân Hạo hơi mấp máy, trên mặt có chút lúng túng, đứa nhỏ An Bình này.
An Tĩnh còn không chịu đi, "Không được, em muốn nhìn. . . . . ." Cậu rất không yên lòng, Trình Quân Hạo cũng không phải là bác sĩ. o(╯□╰)o
Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 xém tí xíu nữa là ngất đi, hì hì cười một tiếng, bọn họ cũng tới phụ lôi kéo Lẳng Lặng, "Trẻ con không nên xem, chúng ta đi ra ngoài trước đợi. . . . . ."
An Tĩnh khóc lớn, rất thương tâm, tê tâm liệt phế, cố chấp làm lòng người ta thương tiếc, "Không cần, không cần, con không muốn nữa mất đi mẹ, con không muốn không tìm được mẹ, ô ô. . . . . ."
Tất cả mọi người trầm mặc, An Bình cũng bị Lẳng Lặng làm cho muốn khóc, trời mới biết lúc bọn họ không tìm được mẹ, tâm tình phức tạp cỡ nào, nếu như không có Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 giúp một tay. . . . . . Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tâm tình An Tĩnh, cậu thực sự hiểu rất rõ.
Trình Quân Hạo trầm mặc một hồi, anh nhìn chằm chằm An Bình, "Chuyện này, cha nhất định sẽ cho con một lời giải thích hợp lý. . . . . ."
An Bình thản nhiên nói, "Lại dính đến Lâm Khả Nhân, ông xác định sao? ! Ông không muốn động thủ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta. . . . . ." Giọng nói của cậu mặc dù nhàn nhạt, lại tràn đầy sát khí.
Trình Quân Hạo lắc đầu, "Để cha giải quyết, chuyện này, không cho con nhúng tay vào. . . . . ."
An Bình nghiêm túc nhìn anh một hồi, thở dài, "Được rồi, cho ông một cơ hội nữa, chỉ mong ông không phạm phải sai lầm giống như lần đầu, quá tam ba bận, nếu như mẹ lại gặp nguy hiểm, tôi tuyệt đối không bỏ qua. . . . . ."
Trình Quân Hạo trịnh trọng gật đầu một cái. Nhìn An Bình, coi như là ước định. Anh cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tâm Á lại gặp phải sự kiện giống như lần trước, anh không thể lại bị người khác không chế. Không thể lại để cho mẹ con bọn họ tiếp tục gặp nguy hiểm.
An Bình nói đằng đằng sát khí.
An Tĩnh vẫn ngồi khóc ở chỗ cũ. Khiến Trình Quân Hạo đau tê tâm liệt phế, đứa bé này, cũng giống như An Bình, đoán chừng cũng lo lắng gần chết, nhưng An Tĩnh thì sẽ khóc, biểu đạt sự lo lắng của nó ra ngoài. An Bình thì lại trấn định như thế, đứa bé mới sáu tuổi, sự trấn định đó làm lòng người đau sót.
Trình Quân Hạo dụ dỗ An Tĩnh, "Mẹ ở chỗ này với cha, yên tâm đi, mẹ sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu, Lẳng Lặng đi ra ngoài nghỉ ngơi một lúc, một lúc nữa mẹ sẽ hết bệnh. . . . . ."
Tiếng khóc của An Tĩnh chuyển thành nức nở, lo lắng nhìn An Tâm Á một cái, không buông tha hỏi: "Có thật không? !"
Trình Quân Hạo sờ sờ đầu của cậu, "Ngoan, cha tuyệt đối không lừa con. . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
10 chương
209 chương
36 chương
52 chương
78 chương
52 chương
19 chương