Vương Hiểu Thư ước gì mình chạy khỏi tầm mắt của hắn, nghe xong câu nói ấy liền nhanh chóng bước vào gian phòng nhỏ kia, cô xoay người ngồi trên giường, hai tay che trước ngực, khi Z vào liền thấy một màn như vậy. Z từ từ đi đến giường rồi ngồi xuống, da thịt xích lõa không kém cô chút nào, hai người đột nhiên tiếp cận làm hương thơm quanh quẩn ở mũi hắn càng đậm, đó là hương vị thuộc về thiếu nữ. Z thông báo từng bước giống như bình thường làm thí nghiệm: "Nằm xuống, tách đùi, bỏ tay ra." Vương Hiểu Thư lúc đầu cảm thấy thật khuất nhục, sau một lúc lâu thì có phần chết lặng, dù sao cũng là bà chủ cửa hàng bán đồ tình thú, cô đối với việc nam nữ có thể nói là rõ như lòng bàn tay, cô nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, vì vậy nằm xuống giường, hai chân thon dài dần tách ra, từ góc độ của Z có thể nhìn rõ vùng kín của cô. Hiện tại hi vọng duy nhất của cô là tên mặt người dạ thú này có thể nhanh chóng kết thúc hành vi ngớ ngẩn của hắn. Z tất nhiên biết được cô đang nghĩ gì, cũng không nói nhiều, mắt lướt qua bộ ngực cao ngất của cô, thấp giọng nói: "Giữ tư thế này." Vương Hiểu Thư cắn môi nhìn vách tường, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, không ngừng tự thuyết phục mình nhịn một chút liền trôi qua, trong nguyên tác số lượng từ miêu tả hắn và Y Ninh ở trên giường không nhiều lắm, không biết là vì phần kết số lượng từ hạn chế hay vì hắn không làm được. Dù sao cô thiên về khả năng thứ hai! Với thân phận và tâm tính của Z, muốn làm hắn tức giận là chuyện rất khó, bởi vì cái nhìn của hắn không giống người bình thường, chuyện thị phi thì càng không đề cập tới. Hắn cảm thấy hứng thú, làm cho hắn không vui và phiền chán, tất cả đều là chuyện mà người khác không thể tưởng tượng được. Z không có ý tưởng dư thừa gì, hắn làm việc này với mục đích đơn thuần, cho nên hắn cũng không do dự, im lặng cởi thắt lưng đi thẳng vào vấn đề. Về phần phản ứng sinh lý, đây là bản năng của nhân loại, không ở trong phạm vi nghiên cứu của hắn. Đau đớn bất thình lình làm cho Vương Hiểu Thư không kìm được kêu đau một tiếng, cô quay đầu nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của Z, môi mỏng của hắn hơi nhúc nhích, dường như cũng có phần không nắm chắc, vì thế cô liền cắn môi nhìn vào ngực hắn, trợn trừng mắt, không nói gì mở rộng hai chân ra, cố nén đau đớn nói: "Tiếp tục." Đã đến bước này, nếu bỏ dở giữa chừng, những gì làm lúc trước liền phí hoài, giao dịch cũng không được tính, Vương Hiểu Thư là thương nhân, cái gì cô cũng ăn, chỉ không ăn mệt mà thôi. Z tiếp tục xâm nhập, nhìn vào mặt cô gái ở phía dưới, cô hẳn là rất đau, đang cắn răng chịu đựng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới mĩ mạo của cô chút nào, ngũ quan vốn xinh đẹp bởi vì hai má đỏ ửng mà có phần quyến rũ. "A." Vương Hiểu Thư khẽ rên, ngẩng đầu nhắm nghiền mắt, "Làm đi, mặc kệ tôi, nắm chắc thời gian." Cô không đếm xỉa gì nữa. Z bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, hắn buồn tẻ nhếch môi, ngón tay giống như lơ đãng xẹt qua phần ngực mềm mại của cô, bộ phận kia bỗng xảy ra biến hóa kì diệu, Vương Hiểu Thư uất ức chịu đựng, quay đầu sang một bên. Con ngươi đen của Z lóe sáng, sự biến hóa trong lòng làm hắn cảm thấy đây là một phương thức giải tỏa hữu hiệu, tuy rằng có hơi phiền toái, nhưng hiện tại tâm tình của hắn càng ngày càng nhẹ nhõm. Động tác của hắn chậm lại, bên tai không ngừng vang lên tiếng thở dốc của Vương Hiểu Thư, tiếng kêu của cô theo sự ra vào của hắn mà đề cao, hắn nghe, bỗng nhiên cúi người xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô một hồi, khi cô quay đầu lại định nói thì hôn lên môi cô. Vương Hiểu Thư kinh ngạc mở to mắt, sự đau đớn phía dưới bởi vì có chất lỏng trơn bóng mà dần giảm bớt, một loại cảm giác khác thường và nụ hôn của hắn chiếm lĩnh đầu óc của cô, cô bị động nhận nụ hôn của hắn, hắn lại thật trúc trắc hôn cô, cánh môi của hai người nhẹ nhàng ma sát, càng ngày càng nóng, giống như nhiệt độ cơ thể của bọn họ, ngày càng không thể khống chế. Trán Vương Hiểu Thư chảy mồ hôi, cô thừa dịp hắn rời khỏi môi mình, kháng cự nói: "Đau... Không... Không cần..." Z hơi khó xử, hắn thật sự cân nhắc đề nghị của cô, nhưng cuối cùng vẫn không làm theo, so với không cân nhắc thì không có gì khác nhau. "Chờ một lát." Hắn câu nệ nói xong, xâm nhập càng ăn khớp và thuần thục, theo một nửa thành tiến vào toàn bộ. "A..." Vương Hiểu Thư thét lớn một tiếng, cảm giác trống rỗng bống biến mất, cô đạt được sự thỏa mãn cực độ, thật giống như người chết đuối cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, cô bắt đầu thở dốc dồn dập, tiếng rên nhỏ không ngừng vang lên, cô ưỡn người lên, hai tay vòng qua cổ Z, gò má nóng bỏng dán tại chiếc cổ thon dài trắng nõn của hắn, cảm giác mát mẻ kia làm cô cảm thấy tốt hơn nhiều. "Không... Không được... A..." Cô đè nén ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, cả người thân mật dán sát vào Z, có thứ gì đó không thể ức chế mà bộc phát, tràn ngập cơ thể cô. "Ngừng, không thể... Ừm a..." Cô cự tuyệt cũng không làm người phía trên dừng động tác, tốc độ nhanh hơn trước và cảm giác trong thân thể nói cho cô biết rằng, cô đã quên mất một phân đoạn rất quan trọng, chính là bảo hắn mang T. "Đồ khốn!!" Vương Hiểu Thư hung hăng cắn vào vai Z, đầu vai trắng nõn lập tức xuất hiện một dấu răng thật sâu, tơ máu nhợt nhạt chậm rãi chảy ra, Vương Hiểu Thư vẫn đang đắm chìm trong dư vị cao triều ngơ ngác nhìn, có phần phản ứng không kịp trước hành động của bản thân. Z thở dài một hơi, cũng không vì vậy mà trách cứ cô, hắn ôm cô nằm nghiêng ở trên chiếc giường đơn, lưng của cô kề vào ngực hắn, đầu tròn tròn tựa vào trong lòng hắn, có vài sợi tóc màu đen xẹt qua chóp mũi của  hắn, có hơi ngứa. Hắn vươn tay ôm lấy cô, con ngươi đen nhánh sáng ngời dị thường nhìn phía trước, đúng là vô cùng thanh tỉnh. Thực ra hắn là người rất hay soi mói, rất nhiều thứ người khác cảm thấy tốt hắn đều không thích, cho nên nếu hôm nay không gặp được Vương Hiểu Thư, không chừng hắn vẫn đứng trong nhà xưởng kia. Hoặc nếu hắn gặp một người thường nhỏ bé không đáng kể, người kia chỉ sợ đã sớm mất mạng. Dường như ngay từ khi cô vừa bước chân vào nhà xưởng kia, mọi chuyện đã phát triển theo một phương hướng vi diệu. "Buông ra." Vương Hiểu Thư tránh khỏi ôm ấp của Z, khó khăn ngồi dậy, dường như muốn rời đi. Z nhìn bóng lưng của cô, sự việc sau khi tiến hành một lần, dục vọng sẽ ngày càng nghiêm trọng. Hắn tự chủ rất tốt, trên mặt không có một điểm khác thường, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ là nói lời làm người tức giận: "Nếu cô định rời đi ngay bây giờ, chỉ sợ đành phải tay không mà về rồi." Vương Hiểu Thư khiếp sợ quay đầu nhìn hắn: "Anh muốn đổi ý?!" Z mặt không biểu cảm nói: "Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói." "Anh cho tôi dung dịch rồi nghỉ ngơi a!" Vương Hiểu Thư nén giận nói, "Tôi cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi sẽ ra đi trong yên lặng!" Z nhếch miệng, cười thật tà khí, tóc mái thật dài che hơn nửa mặt hắn, thật phù hợp với ngữ điệu âm trầm làm người ta cảm thấy nguy hiểm mà khủng bố kia: "Cô hiện tại có thể chọn nằm xuống nghỉ ngơi, hoặc là tiếp tục náo loạn, sau đó bị tôi hắt axit sunfuric, hoặc là dội formalin. Nếu cô lựa chọn cái thứ hai, vậy thì dù cô có sống ra ngoài cũng phải cẩn thận, bởi vì nói không chừng cô phải đi qua mặt đường mà tôi chôn bom C4." ... Mẹ kiếp!